Yêu Em Nhiều Đến Thế
Chương 51
Thành Thành lại cười rất tươi kể lại với bạn của mình.
“Nhu Nhu nói sẽ đợi mình, các cậu thấy sao.”
Câu đó không cần hỏi, không cần đáp, nhìn vào ánh mắt đang loé sáng của cậu ta là biết cậu ta vui cỡ nào.
Nhu Nhu ngồi bên cạnh bà ở phòng khách vẫn cầm điện thoại nói chuyện với Thành Thành.
Bà nội nhìn cô thì cũng chẳng buồn đoán, cười tủm tỉm thế này chỉ có thể là một người đặc biệt thôi, huống chi Nhu Nhu đang trong tuổi thanh xuân ngây ngô, tươi tắn như vậy.
Cảm thấy bà cứ lúc lúc lại nhìn mình, Nhu Nhu mỉm cười ái ngại hỏi bà.
“Bà, năm năm thì có lâu không, lúc đó con sẽ vừa hay tốt nghiệp đại học, vậy thì có lâu quá không ạ?”
Không biết con bé đang mắc phải chuyện gì, một người như bà cũng không phải chỉ là người lớn tuổi, bà cũng từng trải qua những chuyện như các con cháu bây giờ, bà cười đáp.
“Năm năm thì cũng chỉ là con số thôi, ví như năm năm trước con bây giờ cảm thấy bản thân chưa thực sự tốt thì sẽ thấy năm năm đó ngắn ngủi, chẳng có nhiều thứ để con nhớ lại, không những thế còn rất tẻ nhạt, buồn chán.”
Nhu Nhu mỉm cười, bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa, còn có giọng của một cậu trai trẻ gọi lớn.
“Bà ngoại ơi, con là Minh đây ạ.”
Hai bà cháu ra ngoài, thấy không chỉ có Thư Minh mà còn hai bà, bác gái của cậu ta.
Nhu Nhu lễ phép cúi người chào hỏi họ, ba người họ đến mỗi người đều cầm theo một cái giỏ mây không.
Bà nội nhìn bầu trời nay nóng ẩm, cũng nhìn về phía đồi bên kia, rồi hiểu ý ra cười nói.
“Đi xem nấm hả, đi đi, để chị đi lấy giỏ đã.”
Nhu Nhu không hiểu câu chuyện người lớn, Thư Minh đứng ngay dưới cửa cười cười với cô.
Bà đi vào trong bếp quen thuộc vớ lấy cái giỏ mây đã cũ nhẵn của mình, Nhu Nhu đứng bên cửa tò mò hỏi bà.
“Bà đi đâu thế ạ?”
Bà nội không đáp lại rất thản nhiên nói.
“Nhu Nhu ở nhà nhé.”
Nhu Nhu đút điện thoại vào túi quần, vội vã kéo bà lại.
“Con không muốn ở nhà một mình đâu, bà đi đâu cho con đi với ạ.”
Thư Minh còn có vẻ bình tĩnh hơn cô, dường như đã quen với cảnh này rồi, cậu ta lắc đầu với cô.
“Không được đâu, chị không biết xem nấm thì không đi được.”
Nhu Nhu cáu kỉnh quay ra hỏi lại cậu ta.
“Vậy còn em thì sao, em cũng được đi mà.”
Bà nội nhón chân xoa đầu cô, hơi thương xót cháu gái nhưng lại không đồng ý cho cô đi cùng.
“Con ở nhà đợi bà nhé, bà đi một lát rồi về thôi, ở nhà ăn nho xem phim đợi bà ha.”
Thư Minh lại đưa tay lên cười tươi đáp bà nội.
“Bà ơi, con muốn đi xem mầm dâu tây mà ủ, với lại muốn vào chơi trong vườn thử giống, bà cho con với chị Nhu Nhu vào đó chơi nha.”
Bác gái đứng phía sau hơi bất bình.
“Cái thằng này lại lười rồi.”
Thư Minh cầm giỏ chống nạch tỏ vẻ không vui đáp lại.
“Mẹ, chỉ là lâu lâu con mới đi chơi thôi mà.”
Bác gái bất lực gật đầu đồng ý, cậu ta có vẻ vui vẻ hơn khi không phải sang bên đồi kia hái nấm, Nhu Nhu không còn cách nào khác phải ở nhà với tên nhõi này.
Hai người đi vào vườn ươm của bà dạo một vòng, vườn ươm trồng nhiều giống hạt, có dâu tây, có nho, có táo, hầu như đều là mấy cây thấp bé, trụ bên những đám cỏ um tùm, bà thường không hay vào đây, cũng chẳng ai để ý.
Vậy mà Thư Minh lại rất có hứng thú với cái vườn này, Nhu Nhu cầm giỏ theo lời cậu ta, đi vào còn đi theo sau cậu ta, dù chẳng thấy vui vẻ gì cả.
Cậu ta đến chỗ cây táo cao ngang vai mình, nhìn mấy quả táo còi cọc trên cây đó mà không ánh mắt sáng rực.
Nhu Nhu tiến lại gần nhìn theo cậu ta, chỉ là mấy quả táo không đủ chất dinh dưỡng mà thôi có gì mà hấp dẫn cậu ta như vậy.
Vậy ta cảm thấy có người đang tò mò với những thứ yêu thích của mình liền cười tươi giải thích.
“Em rất thích ngắm nghía mấy cái cây không được chăm sóc này, chị xem giờ nó vẫn sống khi không được chăm sóc đó.”
Nhu Nhu nhún vai hơi khinh nhường nói.
“Có gì lạ đâu, nó cũng chỉ là cây táo, với lại hoàn cảnh đặc biệt hơn thôi.”
Thư Minh hái táo trên cây xuống mấy quả, nó chỉ to bằng một nửa những quả táo bình thường thôi, cậu ta bỏ vào giỏ trên tay cô rồi giữ lại hai quả, sau đó chùi táo vào áo của mình, cậu ta đưa cho cô còn có vẻ ái ngại mà nói.
“Quần áo em vừa mới thay nên sạch lắm, chị ăn thử đi.”
Nhu Nhu cầm lấy hời hợt cắn một miếng, nước áo hơi chua nhẹ phần thịt lại không bị bột sốp như mấy quả táo ngoài hàng chợ, sau khi nuốt xuống vị chua ngọt vẫn còn đọng lại trên môi, Nhu Nhu mỉm cười khen quả táo.
“Khá ngon đó, táo này trông như táo rừng vậy, vẻ ngoài thật hoang dã.”
Thư Minh mỉm cười như đoán được người ta sẽ biểu hiện gì, đến khi cậu ta cắn quả táo trong tay mình thì bắt đầu nhăn mặt.
Nhu Nhu bắt đầu trêu chọc cậu ta, vị táo của mỗi quả thật sự sẽ khác nhau, cậu ta có lẽ vừa ăn phải quả táo chua rồi.
“Sao, táo có ngon không.”
Cậu ta nhăn mặt cố nuốt miếng táo xuống cổ họng, vị chát và chua đầy đoạ vị giác của cậu ta.
Sau khi nuốt trôi xuống, cậu ta đã cố gắng mỉm cười, để chứng minh cho cô thấy là táo rất ngon.
“Ngon…”
Nhu Nhu càng buồn cười với kiểu cố chấp này của cậu ta, hai chị em ở trong vườn hái đầy giỏ mấy quả mọc như mọc dại, dâu tây, táo và một ít ổi xanh.
Hai người đi đến chòi trước cửa nhà ngồi lau lau quả rồi ăn.
Như hai đứa trẻ lần đầu kiếm được đồ ăn, ăn hết một quả táo Thư Minh mới lên tiếng trò chuyện với cô.
“Chị thích quả nào hơn.”
Nhu Nhu cầm quả táo trong tay chắc nịch.
“Táo.”
Cậu ta lau cho cô một quả táo, bản thân thì cầm quả ổi để ăn, sau đó cậu ta bắt đầu tò mò về cuộc sống sau khi lên cấp ba, vừa hay cậu ta đã đỗ trường của Nhu Nhu, có một người đi trước đang ngồi trước mặt, cậu ta cũng không ngần ngại gì mà hỏi Nhu Nhu.
“Em nghe nói lên trung học chỉ học một buổi thôi hả, vậy thì buổi chiều mình sẽ làm gì?”
Nhu Nhu rất thản nhiên đáp.
“Ở nhà.”
Thư Minh cắn dở miếng ổi trong tay, cậu ta có vẻ không ưng ý cho lắm, Nhu Nhu mới giải thích thêm.
“Buổi sáng học các môn trên lớp, buổi chiều là tự học em có thể học ở nhà hoặc đến trường học cũng được, vì trường mở đến 18h tối lận, sẽ có một buổi chiều dành riêng để học chuyên khối, buổi đó do thầy cô sắp xếp, em phải đến học.”
Thư Minh lại mỉm cười, vị ổi trong miệng cũng dễ nuốt hơn, cậu ta bắt đầu hứa hẹn với mình những ngày tháng sau này học hành nghiêm túc cỡ nào.
“Sau khi em lên trung học, em sẽ học thật giỏi để được xếp vào lớp chuyên giống chị, lúc đó bố mẹ, anh chị họ hàng sẽ được nở mày nở mặt vì em.”
Xem cậu ta nghĩ về tương lai vui vẻ như vậy, Nhu Nhu không nỡ kéo cậu ta ra, cũng không dám nói với cậu ta quan điểm của mình, học giỏi ở cấp ba chưa chắc đã khiến gia đình họ hàng nở mày nở mặt vì mình đâu, vì nó dễ dàng mà.
Nhu Nhu cười gượng nói với cậu ta.
“Có chắc là lên trung học sẽ chuyên tâm học hành không.”
Cô cắn thêm miếng táo, sau đó trêu cậu ta.
“Biết đâu lên trung học lại dính phải chuyện gì đó làm việc học bị chểnh mảng thì sao.”
Thư Minh rất thản nhiên, gần như là hiểu ý của Nhu Nhu.
“Chị nói là chuyện yêu đương sao, lên trung học thật sự em sẽ có người để ý hả.”
Nhu Nhu thấy cậu ta lại chẳng mảy may quan tâm gì đến chuyện đó, lại còn có chút khó tin thì cũng bất ngờ.
“Vậy là em chưa nghĩ tới hả, à cũng đúng, em mới lên trung học thôi, chị xin lỗi.”
Cậu ta có vẻ ngoài khá lớn, trông lớn hơn các bạn cùng trang lứa, Nhu Nhu hơi có chút ngộ nhận, cô thấy ái ngại.
Thư Minh bắt đầu hỏi ngược lại cô.
“Lên cấp ba là sẽ có người yêu sao, em thấy nhiều người yêu từ cấp ba, chị cũng vậy sao?”
Điện thoại của Nhu Nhu bỗng rung lên, cô lấy điện thoại ra nhìn thấy tin nhắn mà Thành Thành gửi tới, anh nói mình vừa ra khỏi phòng thi, làm được kha khá, gửi thêm icon rất vui vẻ.
Nhu Nhu dè dặt nhìn về phía Thư Minh, cũng không dám khẳng định với cậu ta, Thư Minh nhìn chị gái ngại ngùng thì cũng thầm đoán ra được, nhưng cậu ta không muốn giấu ý, thấy sao liền nói vậy.
“Là người yêu chị sao, anh ấy tên gì vậy, cùng tuổi với chị hả.”
Nhu Nhu vội tắt điện thoại đi, nhưng điện thoại cô lại đột nhiên rung lên lần nữa, điện thoại trong tay tuột rơi xuống bãi cỏ.
Ánh nắng chiều chiếu lên màn hình điện thoại, sau đó ánh nắng đó lại hắt lên khoảng không.
Nhu Nhu nhặt điện thoại lên, là Thành Thành gọi đến, cô vẫn còn do dự, còn Thư Minh thì có phần thoải mái hơn, cậu ta hối cô mau bắt máy đi.
Đúng lúc cậu ta vừa dứt lời thì điện thoại cũng tắt, Nhu Nhu tiếc nuối nhìn vào đoạn chat, dè dặt nhìn về phía Thư Minh.
Thư Minh mỉm cười với cô.
“Người yêu chị sao, có chuyện gì mà lại không bắt máy vậy, chị giận anh ấy hả.”
Nhu Nhu cười trừ hỏi lại.
“Sao giận dỗi lại chỉ có con gái thôi, con trai không giận dỗi được hả.”
Nhu Nhu bắt đầu nhấn gọi lại, Thư Minh cầm quả ổi đưa qua đưa lại, có vẻ là cậu ta có hiểu biết hơn về tình yêu.
“Được chứ, con trai cũng giận dỗi được mà, chỉ là họ muốn đối tượng của mình buồn bã thôi, nhường nhịn một chút thì có sao đâu đúng không.”
Thành Thành đã bắt máy, Nhu Nhu căng thẳng nhìn vào màn hình, cô nở một nụ cười gượng gạo, Thư Minh tò mò nên kéo ghế lại ngồi cạnh.
Bên đó Thành Thành cũng ngại ngùng không nói được gì, đột nhiên Đinh Thế chen vào màn hình vẫy tay chào cô.
“Hi Nhu Nhu, em đang làm gì đấy?”
Nhu Nhu cũng đưa tay lên ái ngại chào lại.
“Hi, em đang ở nhà bà nội.”
Thư Minh ngồi bên cạnh ngậm miếng ổi trong miệng lén lướt mắt sang nhìn màn hình của cô.
Nhưng bên đó nhiều người lọt ống kính, Đinh Thế chiếm tiện nghi nhất, Nghiêm Duyễn ở phía sau khoa tay múa chân với Hoàng Nhiên về bài làm của mình hôm nay, làm Thư Minh khó phân biệt được đâu là đối tượng của Nhu Nhu.
Đinh Thế cười nói chỉ vào Thành Thành.
“Em nói cái gì mà làm cậu ta vui vẻ từ sáng tới giờ luôn này.”
Thành Thành cố chen vào màn hình.
“Anh làm bài khá là được đó, nốt ngày mai nữa là thi xong rồi.”
Thư Minh hai mắt sáng rực, còn có vẻ suy đoán rất chắc chắn, cậu ta nghĩ Nhu Nhu học giỏi như vậy thì đối tượng của cô cũng phải là một người có năng lực.
Nhu Nhu mỉm cười đáp.
“Thi xong là anh được nghỉ hè rồi, sướng.”
Thành Thành hơi cau mày không vui.
“Nhàm chán, thi xong thì cũng chỉ ở nhà thôi.”
Thư Minh vỗ vai cô nói nhỏ.
“Anh ấy học mười hai sao, sao chị không ở thành phố tiếp sức mùa thi cho anh ấy.”
Thành Thành thấy bên kia có bóng dáng của người khác thì liền tò mò, anh cười trừ hỏi cô.
“Em đang ngồi cạnh ai vậy.”
Cả đám bạn của anh xúm lại theo dõi màn hình, Nhu Nhu xua tay cười trừ đáp.
“Không có gì đâu ạ.”
Thư Minh cũng có vẻ không thích với câu trả lời của Nhu Nhu, cậu lại nói nhỏ.
“Chị trả lời thế anh ấy sẽ hiểu lầm đó, chi bằng chị nói thẳng ra đi.”
Nhu Nhu quay màn hình đi, cố tình che loa điện thoại đi, quay qua nói với Thư Minh.
“Không cần thiết đâu.”
Thư Minh lại khó hiểu.
“Người yêu mà không cần thiết sao, nhỡ đâu anh ấy ghen thì sao.”
Giọng của cậu ta lớn hơn, bên kia đã nghe thấy được câu nói của Thư Minh.
Cả đám bên này nhìn nhau mà cười, Nhu Nhu thì nhăn mày nhăn mặt đáp cậu ta.
“Không phải người yêu, chị đã nói gì đâu mà em nói là người yêu.”
Nói xong cô quay màn hình ra cười gượng với Thành Thành, Thư Minh cũng biết ý mà im lặng.
Thì ra không phải người yêu, Nhu Nhu trò chuyện với họ một lúc mới thôi, Thành Thành trước khi tắt điện thoại còn đưa ánh mắt không nỡ nhìn cô.
“Em tắt đi…”
Nhu Nhu cũng do dự nhấn tắt, bỗng chốc trở nên im lặng, Thư Minh nhìn Nhu Nhu chạm tay xoa màn hình điện thoại, còn rất trầm tư thì lại lén đoán ý.
“Chị nói không phải người yêu mà, anh ta đi du học chị lại thấy tiếc sao.”
Nhu Nhu quay qua nhìn Thư Minh.
“Chị không biết.”
“Nhu Nhu nói sẽ đợi mình, các cậu thấy sao.”
Câu đó không cần hỏi, không cần đáp, nhìn vào ánh mắt đang loé sáng của cậu ta là biết cậu ta vui cỡ nào.
Nhu Nhu ngồi bên cạnh bà ở phòng khách vẫn cầm điện thoại nói chuyện với Thành Thành.
Bà nội nhìn cô thì cũng chẳng buồn đoán, cười tủm tỉm thế này chỉ có thể là một người đặc biệt thôi, huống chi Nhu Nhu đang trong tuổi thanh xuân ngây ngô, tươi tắn như vậy.
Cảm thấy bà cứ lúc lúc lại nhìn mình, Nhu Nhu mỉm cười ái ngại hỏi bà.
“Bà, năm năm thì có lâu không, lúc đó con sẽ vừa hay tốt nghiệp đại học, vậy thì có lâu quá không ạ?”
Không biết con bé đang mắc phải chuyện gì, một người như bà cũng không phải chỉ là người lớn tuổi, bà cũng từng trải qua những chuyện như các con cháu bây giờ, bà cười đáp.
“Năm năm thì cũng chỉ là con số thôi, ví như năm năm trước con bây giờ cảm thấy bản thân chưa thực sự tốt thì sẽ thấy năm năm đó ngắn ngủi, chẳng có nhiều thứ để con nhớ lại, không những thế còn rất tẻ nhạt, buồn chán.”
Nhu Nhu mỉm cười, bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa, còn có giọng của một cậu trai trẻ gọi lớn.
“Bà ngoại ơi, con là Minh đây ạ.”
Hai bà cháu ra ngoài, thấy không chỉ có Thư Minh mà còn hai bà, bác gái của cậu ta.
Nhu Nhu lễ phép cúi người chào hỏi họ, ba người họ đến mỗi người đều cầm theo một cái giỏ mây không.
Bà nội nhìn bầu trời nay nóng ẩm, cũng nhìn về phía đồi bên kia, rồi hiểu ý ra cười nói.
“Đi xem nấm hả, đi đi, để chị đi lấy giỏ đã.”
Nhu Nhu không hiểu câu chuyện người lớn, Thư Minh đứng ngay dưới cửa cười cười với cô.
Bà đi vào trong bếp quen thuộc vớ lấy cái giỏ mây đã cũ nhẵn của mình, Nhu Nhu đứng bên cửa tò mò hỏi bà.
“Bà đi đâu thế ạ?”
Bà nội không đáp lại rất thản nhiên nói.
“Nhu Nhu ở nhà nhé.”
Nhu Nhu đút điện thoại vào túi quần, vội vã kéo bà lại.
“Con không muốn ở nhà một mình đâu, bà đi đâu cho con đi với ạ.”
Thư Minh còn có vẻ bình tĩnh hơn cô, dường như đã quen với cảnh này rồi, cậu ta lắc đầu với cô.
“Không được đâu, chị không biết xem nấm thì không đi được.”
Nhu Nhu cáu kỉnh quay ra hỏi lại cậu ta.
“Vậy còn em thì sao, em cũng được đi mà.”
Bà nội nhón chân xoa đầu cô, hơi thương xót cháu gái nhưng lại không đồng ý cho cô đi cùng.
“Con ở nhà đợi bà nhé, bà đi một lát rồi về thôi, ở nhà ăn nho xem phim đợi bà ha.”
Thư Minh lại đưa tay lên cười tươi đáp bà nội.
“Bà ơi, con muốn đi xem mầm dâu tây mà ủ, với lại muốn vào chơi trong vườn thử giống, bà cho con với chị Nhu Nhu vào đó chơi nha.”
Bác gái đứng phía sau hơi bất bình.
“Cái thằng này lại lười rồi.”
Thư Minh cầm giỏ chống nạch tỏ vẻ không vui đáp lại.
“Mẹ, chỉ là lâu lâu con mới đi chơi thôi mà.”
Bác gái bất lực gật đầu đồng ý, cậu ta có vẻ vui vẻ hơn khi không phải sang bên đồi kia hái nấm, Nhu Nhu không còn cách nào khác phải ở nhà với tên nhõi này.
Hai người đi vào vườn ươm của bà dạo một vòng, vườn ươm trồng nhiều giống hạt, có dâu tây, có nho, có táo, hầu như đều là mấy cây thấp bé, trụ bên những đám cỏ um tùm, bà thường không hay vào đây, cũng chẳng ai để ý.
Vậy mà Thư Minh lại rất có hứng thú với cái vườn này, Nhu Nhu cầm giỏ theo lời cậu ta, đi vào còn đi theo sau cậu ta, dù chẳng thấy vui vẻ gì cả.
Cậu ta đến chỗ cây táo cao ngang vai mình, nhìn mấy quả táo còi cọc trên cây đó mà không ánh mắt sáng rực.
Nhu Nhu tiến lại gần nhìn theo cậu ta, chỉ là mấy quả táo không đủ chất dinh dưỡng mà thôi có gì mà hấp dẫn cậu ta như vậy.
Vậy ta cảm thấy có người đang tò mò với những thứ yêu thích của mình liền cười tươi giải thích.
“Em rất thích ngắm nghía mấy cái cây không được chăm sóc này, chị xem giờ nó vẫn sống khi không được chăm sóc đó.”
Nhu Nhu nhún vai hơi khinh nhường nói.
“Có gì lạ đâu, nó cũng chỉ là cây táo, với lại hoàn cảnh đặc biệt hơn thôi.”
Thư Minh hái táo trên cây xuống mấy quả, nó chỉ to bằng một nửa những quả táo bình thường thôi, cậu ta bỏ vào giỏ trên tay cô rồi giữ lại hai quả, sau đó chùi táo vào áo của mình, cậu ta đưa cho cô còn có vẻ ái ngại mà nói.
“Quần áo em vừa mới thay nên sạch lắm, chị ăn thử đi.”
Nhu Nhu cầm lấy hời hợt cắn một miếng, nước áo hơi chua nhẹ phần thịt lại không bị bột sốp như mấy quả táo ngoài hàng chợ, sau khi nuốt xuống vị chua ngọt vẫn còn đọng lại trên môi, Nhu Nhu mỉm cười khen quả táo.
“Khá ngon đó, táo này trông như táo rừng vậy, vẻ ngoài thật hoang dã.”
Thư Minh mỉm cười như đoán được người ta sẽ biểu hiện gì, đến khi cậu ta cắn quả táo trong tay mình thì bắt đầu nhăn mặt.
Nhu Nhu bắt đầu trêu chọc cậu ta, vị táo của mỗi quả thật sự sẽ khác nhau, cậu ta có lẽ vừa ăn phải quả táo chua rồi.
“Sao, táo có ngon không.”
Cậu ta nhăn mặt cố nuốt miếng táo xuống cổ họng, vị chát và chua đầy đoạ vị giác của cậu ta.
Sau khi nuốt trôi xuống, cậu ta đã cố gắng mỉm cười, để chứng minh cho cô thấy là táo rất ngon.
“Ngon…”
Nhu Nhu càng buồn cười với kiểu cố chấp này của cậu ta, hai chị em ở trong vườn hái đầy giỏ mấy quả mọc như mọc dại, dâu tây, táo và một ít ổi xanh.
Hai người đi đến chòi trước cửa nhà ngồi lau lau quả rồi ăn.
Như hai đứa trẻ lần đầu kiếm được đồ ăn, ăn hết một quả táo Thư Minh mới lên tiếng trò chuyện với cô.
“Chị thích quả nào hơn.”
Nhu Nhu cầm quả táo trong tay chắc nịch.
“Táo.”
Cậu ta lau cho cô một quả táo, bản thân thì cầm quả ổi để ăn, sau đó cậu ta bắt đầu tò mò về cuộc sống sau khi lên cấp ba, vừa hay cậu ta đã đỗ trường của Nhu Nhu, có một người đi trước đang ngồi trước mặt, cậu ta cũng không ngần ngại gì mà hỏi Nhu Nhu.
“Em nghe nói lên trung học chỉ học một buổi thôi hả, vậy thì buổi chiều mình sẽ làm gì?”
Nhu Nhu rất thản nhiên đáp.
“Ở nhà.”
Thư Minh cắn dở miếng ổi trong tay, cậu ta có vẻ không ưng ý cho lắm, Nhu Nhu mới giải thích thêm.
“Buổi sáng học các môn trên lớp, buổi chiều là tự học em có thể học ở nhà hoặc đến trường học cũng được, vì trường mở đến 18h tối lận, sẽ có một buổi chiều dành riêng để học chuyên khối, buổi đó do thầy cô sắp xếp, em phải đến học.”
Thư Minh lại mỉm cười, vị ổi trong miệng cũng dễ nuốt hơn, cậu ta bắt đầu hứa hẹn với mình những ngày tháng sau này học hành nghiêm túc cỡ nào.
“Sau khi em lên trung học, em sẽ học thật giỏi để được xếp vào lớp chuyên giống chị, lúc đó bố mẹ, anh chị họ hàng sẽ được nở mày nở mặt vì em.”
Xem cậu ta nghĩ về tương lai vui vẻ như vậy, Nhu Nhu không nỡ kéo cậu ta ra, cũng không dám nói với cậu ta quan điểm của mình, học giỏi ở cấp ba chưa chắc đã khiến gia đình họ hàng nở mày nở mặt vì mình đâu, vì nó dễ dàng mà.
Nhu Nhu cười gượng nói với cậu ta.
“Có chắc là lên trung học sẽ chuyên tâm học hành không.”
Cô cắn thêm miếng táo, sau đó trêu cậu ta.
“Biết đâu lên trung học lại dính phải chuyện gì đó làm việc học bị chểnh mảng thì sao.”
Thư Minh rất thản nhiên, gần như là hiểu ý của Nhu Nhu.
“Chị nói là chuyện yêu đương sao, lên trung học thật sự em sẽ có người để ý hả.”
Nhu Nhu thấy cậu ta lại chẳng mảy may quan tâm gì đến chuyện đó, lại còn có chút khó tin thì cũng bất ngờ.
“Vậy là em chưa nghĩ tới hả, à cũng đúng, em mới lên trung học thôi, chị xin lỗi.”
Cậu ta có vẻ ngoài khá lớn, trông lớn hơn các bạn cùng trang lứa, Nhu Nhu hơi có chút ngộ nhận, cô thấy ái ngại.
Thư Minh bắt đầu hỏi ngược lại cô.
“Lên cấp ba là sẽ có người yêu sao, em thấy nhiều người yêu từ cấp ba, chị cũng vậy sao?”
Điện thoại của Nhu Nhu bỗng rung lên, cô lấy điện thoại ra nhìn thấy tin nhắn mà Thành Thành gửi tới, anh nói mình vừa ra khỏi phòng thi, làm được kha khá, gửi thêm icon rất vui vẻ.
Nhu Nhu dè dặt nhìn về phía Thư Minh, cũng không dám khẳng định với cậu ta, Thư Minh nhìn chị gái ngại ngùng thì cũng thầm đoán ra được, nhưng cậu ta không muốn giấu ý, thấy sao liền nói vậy.
“Là người yêu chị sao, anh ấy tên gì vậy, cùng tuổi với chị hả.”
Nhu Nhu vội tắt điện thoại đi, nhưng điện thoại cô lại đột nhiên rung lên lần nữa, điện thoại trong tay tuột rơi xuống bãi cỏ.
Ánh nắng chiều chiếu lên màn hình điện thoại, sau đó ánh nắng đó lại hắt lên khoảng không.
Nhu Nhu nhặt điện thoại lên, là Thành Thành gọi đến, cô vẫn còn do dự, còn Thư Minh thì có phần thoải mái hơn, cậu ta hối cô mau bắt máy đi.
Đúng lúc cậu ta vừa dứt lời thì điện thoại cũng tắt, Nhu Nhu tiếc nuối nhìn vào đoạn chat, dè dặt nhìn về phía Thư Minh.
Thư Minh mỉm cười với cô.
“Người yêu chị sao, có chuyện gì mà lại không bắt máy vậy, chị giận anh ấy hả.”
Nhu Nhu cười trừ hỏi lại.
“Sao giận dỗi lại chỉ có con gái thôi, con trai không giận dỗi được hả.”
Nhu Nhu bắt đầu nhấn gọi lại, Thư Minh cầm quả ổi đưa qua đưa lại, có vẻ là cậu ta có hiểu biết hơn về tình yêu.
“Được chứ, con trai cũng giận dỗi được mà, chỉ là họ muốn đối tượng của mình buồn bã thôi, nhường nhịn một chút thì có sao đâu đúng không.”
Thành Thành đã bắt máy, Nhu Nhu căng thẳng nhìn vào màn hình, cô nở một nụ cười gượng gạo, Thư Minh tò mò nên kéo ghế lại ngồi cạnh.
Bên đó Thành Thành cũng ngại ngùng không nói được gì, đột nhiên Đinh Thế chen vào màn hình vẫy tay chào cô.
“Hi Nhu Nhu, em đang làm gì đấy?”
Nhu Nhu cũng đưa tay lên ái ngại chào lại.
“Hi, em đang ở nhà bà nội.”
Thư Minh ngồi bên cạnh ngậm miếng ổi trong miệng lén lướt mắt sang nhìn màn hình của cô.
Nhưng bên đó nhiều người lọt ống kính, Đinh Thế chiếm tiện nghi nhất, Nghiêm Duyễn ở phía sau khoa tay múa chân với Hoàng Nhiên về bài làm của mình hôm nay, làm Thư Minh khó phân biệt được đâu là đối tượng của Nhu Nhu.
Đinh Thế cười nói chỉ vào Thành Thành.
“Em nói cái gì mà làm cậu ta vui vẻ từ sáng tới giờ luôn này.”
Thành Thành cố chen vào màn hình.
“Anh làm bài khá là được đó, nốt ngày mai nữa là thi xong rồi.”
Thư Minh hai mắt sáng rực, còn có vẻ suy đoán rất chắc chắn, cậu ta nghĩ Nhu Nhu học giỏi như vậy thì đối tượng của cô cũng phải là một người có năng lực.
Nhu Nhu mỉm cười đáp.
“Thi xong là anh được nghỉ hè rồi, sướng.”
Thành Thành hơi cau mày không vui.
“Nhàm chán, thi xong thì cũng chỉ ở nhà thôi.”
Thư Minh vỗ vai cô nói nhỏ.
“Anh ấy học mười hai sao, sao chị không ở thành phố tiếp sức mùa thi cho anh ấy.”
Thành Thành thấy bên kia có bóng dáng của người khác thì liền tò mò, anh cười trừ hỏi cô.
“Em đang ngồi cạnh ai vậy.”
Cả đám bạn của anh xúm lại theo dõi màn hình, Nhu Nhu xua tay cười trừ đáp.
“Không có gì đâu ạ.”
Thư Minh cũng có vẻ không thích với câu trả lời của Nhu Nhu, cậu lại nói nhỏ.
“Chị trả lời thế anh ấy sẽ hiểu lầm đó, chi bằng chị nói thẳng ra đi.”
Nhu Nhu quay màn hình đi, cố tình che loa điện thoại đi, quay qua nói với Thư Minh.
“Không cần thiết đâu.”
Thư Minh lại khó hiểu.
“Người yêu mà không cần thiết sao, nhỡ đâu anh ấy ghen thì sao.”
Giọng của cậu ta lớn hơn, bên kia đã nghe thấy được câu nói của Thư Minh.
Cả đám bên này nhìn nhau mà cười, Nhu Nhu thì nhăn mày nhăn mặt đáp cậu ta.
“Không phải người yêu, chị đã nói gì đâu mà em nói là người yêu.”
Nói xong cô quay màn hình ra cười gượng với Thành Thành, Thư Minh cũng biết ý mà im lặng.
Thì ra không phải người yêu, Nhu Nhu trò chuyện với họ một lúc mới thôi, Thành Thành trước khi tắt điện thoại còn đưa ánh mắt không nỡ nhìn cô.
“Em tắt đi…”
Nhu Nhu cũng do dự nhấn tắt, bỗng chốc trở nên im lặng, Thư Minh nhìn Nhu Nhu chạm tay xoa màn hình điện thoại, còn rất trầm tư thì lại lén đoán ý.
“Chị nói không phải người yêu mà, anh ta đi du học chị lại thấy tiếc sao.”
Nhu Nhu quay qua nhìn Thư Minh.
“Chị không biết.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương