Yêu Em Nhiều Đến Thế

Chương 54



Những ngày sau đó Nhu Nhu đã dần thay đổi thói quen đi ngủ sớm hơn, chỉ đến sáng sớm mới trả lời tin nhắn anh, vào giờ đó anh xem được tin nhắn đi học của cô mới yên tâm đi ngủ.

Hai người đã quan tâm nhau như thế, cho đến ngày cô phải đi thi học sinh giỏi.

Bộ môn toán thi cấp thành phố, Nhu Nhu đã chăm chỉ học, trước đó một tuần cô đã cố gắng bơ anh một chút, cô nhắn lại với anh, mình một tuần tới sẽ phải thi học sinh giỏi cho nên sẽ không nói chuyện với anh nhiều.

Anh cũng nhắn lại, chúc cô bình tĩnh ổn định tinh thần để thi thật tốt, không quên nhắc cô là thi xong phải đến tìm mình liền.

Nhu Nhu đương nhiên nghe lời, cô rất muốn nói chuyện với anh, cô thường xuyên tâm sự với anh, nói dì Mẫn sắp sinh em bé, không biết nên xử sự như nào.

Thành Thành nói em chỉ cần đối xử với đứa bé đó y như em trai Cố Nhu Đường của cô vậy, không cần đặc biệt hơn cũng không thể lạnh lùng với nó được, vì nó là trẻ con, không có tội gì cả.

Nhu Nhu nghe lời anh, cô cảm thấy anh nói đúng, cô thật sự không thể phân biệt đối xử với hai đứa bé chỉ vì lỗi của người lớn, vì những đứa trẻ đó vô tội.

Cô cũng xử sự nhẹ nhàng hơn với gia đình, quan tâm dì Mẫn hơn chút, Lâm Thiên cuối tuần mới về nhà một lần, mỗi lần về là lại mua đồ gì đó cho mẹ, một bó hoa, một túi xách, một hộp bánh tiramisu, nhiều khi là những món đồ rất đỗi bình thường như cái lược chải tóc.

Hôm cuối tuần nào cô cũng ngủ nướng đến trưa mới dậy, Lâm Thiên luôn biết mối quan hệ của Nhu Nhu và Thành Thành luôn luôn tốt, lúc trước Lâm Thiên thật sự không thích cậu ta, bây giờ càng không thích, vì vốn Thành Thành đã ra nước ngoài du học, để em gái anh chờ mấy năm trời như vậy thật sự không hay.

Thêm Chu Diễn luôn đẽo theo Nhu Nhu, quan tâm cô hơn rất nhiều, Lâm Thiên càng thấy Nhu Nhu không thể dành thời gian cho Thành Thành được, cô xứng đáng được gặp một người tốt hơn như thế.

Cô gái học giỏi, xinh đẹp, con nhà doanh nhân, mọi mặt đều rất tốt, sao lại phải chờ một thằng học lực kém phải nhảy sang du học nước ngoài cứu vớt tương lai chứ, cậu ta thật sự không xứng với cô.

Nhu Nhu cuối tuần ngủ nướng đến trưa bây giờ mới xuống, Lâm Thiên và dì Mẫn đang ngồi ở ghế phòng khách xem phim, vẫn chưa ăn cơm vì đợi cô.

Nhu Nhu ngáp ngủ đi xuống cầu thang, thấy hai mẹ con họ hướng mắt về phía mình liền thắc mắc.

“Sao vậy?”

Dì Mẫn ôm bụng đứng lên, nói với cô vào bếp ăn cơm thôi.

Nhu Nhu xua tay.

“Thôi ạ, lát nữa con ra ngoài ăn với bạn, dì và anh cứ ăn đi ạ.”

Nhu Nhu đi vào bếp mở tủ lạnh lấy nước uống, uống xong Lâm Thiên đi đến nói chuyện với cô.

“Mấy lần anh về nhà đều không gặp em, em bận lắm sao.”

Nhu Nhu gật đầu.

“Vừa thi học sinh giỏi xong thì cũng đỡ rồi, có chuyện gì sao.”

Lâm Thiên hơi ngại ngùng nhắc đến hộp quà mà Thành Thành lúc trước gửi mình.

“Hộp quà của Thành Thành ấy, vẫn còn ở phòng anh, để anh mang qua cho em nhá.”

Nhu Nhu hơi cau mày, hộp quà đó đã từ năm ngoái rồi, bây giờ đã đến tháng 2, anh ta mới đến tìm cô để nói có hộp quà.

“Sao giờ anh mới đưa, từ năm ngoái rồi còn gì.”

Lâm Thiên e ngại, đúng là anh ta cố ý mà, Nhu Nhu lướt mắt bảo anh ta lên phòng lấy cho mình.

Lâm Thiên cũng đi lên, dì Mẫn ngồi ở bàn xới cơm ra gọi cô.

“Nhu Nhu không ăn sao, con có hẹn với ai vậy, là Dương Lý hả.”

Nhu Nhu lập tức dãn cơ mặt ra, cô mỉm cười gật đầu với dì Mẫn.

“Vâng dì, bọn con có hẹn đi học nhóm nữa nên đi từ trưa luôn ạ, hôm nay dì ăn gì thế.”

Bàn ăn rất ít món, đều là những món ăn mà dì ấy thích, sườn kho, canh cá.

Nghĩ lại những món ăn nhạt nhẽo trước kia thật sự không nuốt nổi.

Lâm Thiên chạy vội từ trên phòng xuống, đưa cho cô hộp quà giấy bọc hơi cũ nhưng còn nguyên vẹn.



Cô nhận lấy mà không nói gì, dường như là rất khó chịu với anh, cô mặt mày cau lại rồi đi lên phòng.

Dì Mẫn đã được Nhu Nhu thoải mái hơn, cô đã dần chấp nhận dì ấy, thế mà chỉ có Lâm Thiên là luôn bị cô ghét.

Dì Mẫn chỉ vào ghế kêu anh ngồi xuống, còn trách móc anh.

“Con cứ hành xử như thế thì con bé càng ghét con hơn thôi.”

Lâm Thiên cầm bát cơm lên, gắp một miếng cá trong bát canh cá ra, dường như không vui vẻ cho lắm, anh hạ giọng hỏi mẹ.

“Mẹ thấy Nhu Nhu sẽ có thể thích một người như Thành Thành không?”

Dì Mẫn khó hiểu, Thành Thành thì có gì mà không yêu được.

“Thành Thành có vấn đề gì sao, sao con lại trông như không muốn hai đứa nó yêu nhau vậy.”

Lâm Thiên im lặng nhìn mẹ, dì Mẫn mới ngớ ra, nghi con trai mình có cảm giác đặc biệt với em gái.

“Biểu cảm đó của con là sao đấy?”

Lâm Thiên mới thấy mình đã lo lắng hơi quá nên làm người khác hiểu lầm rồi.

“Không có mẹ ơi, con với em ấy không phải như thế, con chỉ thấy em ấy nên có một người xứng đáng hơn bên cạnh, chứ không phải người như Thành Thành.”

Dì Mẫn nuốt miếng cơm xuống cổ họng cũng chợt nghĩ đến Thành Thành, nhưng dì lại thấy Thành Thành là người tốt, tính khí đó của Thành Thành là một người con trai có thể bảo vệ được người mình yêu, giống như cậu ta có thể chịu được áp bức nhưng người mà anh yêu thì không thể chịu được.

Dì Mẫn rất thoải mái.

“Mẹ thấy hai đứa nó lại rất hợp nhau đó, nhưng con cũng đừng quên, con là anh trai trên giấy tờ chứ thật ra thì con đối với con bé chẳng phải anh trai, dù con lớn hơn con bé những 3 tuổi lận.”

Lâm Thiên nghe đến đó cũng khựng lại, đúng thật là anh chỉ là anh trai trên giấy tờ thôi, thực chất thì Nhu Nhu không hề coi anh là anh trai.

Lâm Thiên đã thấy mình lo lắng thái quá, Nhu Nhu lúc này đi xuống, cầm theo đôi giày thể thao mới của mình xuống.

Dì Mẫn nhìn thẳng vào chiếc kẹp tóc hình mèo con trên tóc cô mà mỉm cười.

Nhu Nhu quay ra chào dì và Lâm Thiên rồi vội vã chạy ra ngoài.

Dì Mẫn cười nói với Lâm Thiên.

“Con bé thật sự rất thích Thành Thành nha, kẹp tóc con mèo trên đầu con bé lúc nào cũng thấy con bé kẹp nó, đó là của Thành Thành tặng đó.”

Lâm Thiên hơi bực mình, ăn hết bát cơm đã vội bỏ đi, lấy cớ chiều nay đi học để ra khỏi nhà.

Dì Mẫn đã quen với việc ở nhà một mình nên dì ấy cũng không quan tâm cho lắm, nhận điện thoại của chồng gọi tới nói tối nay sẽ về muộn một chút, dì ấy liền lén làm những việc mà thường ngày chồng cấm mình, ăn nhiều hoa quả mà chồng ít cho ăn, hay leo lên kệ sách tìm cuốn sách mà mình thích…

Nhu Nhu lại có hẹn với Dương Lý ở Phong Đăng, hôm nay còn có Đinh Thế và Nghiêm Duyễn.

Nghe nói Đinh Thế và Hoàng Nhiên đã đỗ trường đại học A, còn Nghiêm Duyễn đỗ trường đại học B, hôm nay hai người họ có hẹn đến Phong Đăng học nhóm, vô tình gặp được Nhu Nhu ở đây.

Dương Lý cũng quen hai người họ nên kéo ghế lại xin ghép bàn, bọn họ vốn đến học nhưng thực chất là có học hay không thì lại tùy.

Thấy người quen đến xin ghép bàn liền vui vẻ đồng ý, Nhu Nhu gọi một cốc trà nhiệt đới, những người còn lại thấy menu có tên lạ thì gọi.

Đinh Thế lại than vãn với Nhu Nhu.

“Thành Thành không biết làm gì mà bọn anh nhắn không trả lời, hình như từ hôm qua không thấy hoạt động luôn.”

Nhu Nhu lại thấy khó hiểu, cô nhớ là sáng nay anh vừa nhắn mình xong mà.

“Anh ấy mới sáng sớm vừa nhắn cho em mà.”

Cô vội lấy điện thoại ra xem, thật ra thì anh vẫn chưa hoạt động, cô đã nhớ nhầm buổi hôm qua, cô nhìn Đinh Thế cười trừ.

“Em nhớ nhầm rồi.”

Nghiêm Duyễn vừa ăn bánh vừa than.



“Quan tâm cậu ấy làm gì, cậu ấy ở bên đó được người làm chăm sóc, đi lại cũng có người đưa đón, không hoạt động thì có thể là cậu ấy ngủ quên đó.”

Đinh Thế cau mày quay ra nhìn Nghiêm Duyễn.

“Cậu vô tư quá rồi đó.”

Nhu Nhu thì mặt nghệt ra, anh mỗi sáng sớm đều nhắn cho cô, nếu tính đến giờ này thì bên đó đã sáng rồi.

Nghiêm Duyễn cũng thấy vì mình vô tư mà làm cô nghĩ nhiều, lát sau chị nhân viên đem bánh ra, Nghiêm Duyễn đẩy đĩa bánh về phía Nhu Nhu.

“Nhu Nhu, ăn bánh đi, em đừng nghĩ nhiều quá cậu ấy sẽ không thay lòng đâu, chắc đang mắc việc gì đó thôi.”

Nhu Nhu lại cười trừ, cô không nghĩ là anh sẽ thay đổi đâu, cô chỉ lo lắng anh xảy ra chuyện gì đó thôi.

“Thật sự là sẽ không xảy ra chuyện gì ạ?”

Đinh Thế cũng vì an ủi cô mà vui vẻ gật đầu, Nghiêm Duyễn cũng hùa theo.

“Thành Thành cậu ta phước lớn lắm, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Dương Lý lại rất tò mò về cuộc sống sinh viên của họ, bọn họ đều đỗ đại học, đều cùng đi học, cùng đi chơi, bây giờ lại thiếu Hoàng Nhiên nên Dương Lý thắc mắc.

“Vậy anh Hoàng Nhiên đâu, nghe nói anh Hoàng Nhiên và anh Đinh Thế học cùng trường nhau mà.”

Đinh Thế lúc này mới nhớ ra, hôm nay cậu bạn mình phải tham gia sinh hoạt bên đoàn sinh viên, Đinh Thế bật cười.

“Hoàng Nhiên sao, cậu ấy ngồi vào ghế ủy viên trong đoàn sinh viên rồi, giờ bận lắm, với lại cậu ta là ngành quan hệ công chúng nên rất hay đi hoạt động ngoại khoá, vô cùng bận, còn anh thì là ngành quản trị kinh doanh, mới sang kỳ 2 cho nên thời gian này khá là rảnh.”

Nhu Nhu tò mò về Nghiêm Duyễn.

“Vậy anh Nghiêm Duyễn thì sao ạ? Anh cũng giống anh Đinh Thế sao?”

Nghiêm Duyễn hơi chột dạ, nhưng lại rất ngây ngô kể lại cho cô.

“Anh học khối xã hội mà, rất may là anh đã đỗ tâm lý học, thời gian này thì học cũng khá nhàn đó, học đại học rất thoải mái, không có bài tập, không có kiểm tra 15 phút, không có kiểm tra 1 tiết, anh cứ vác mặt đến lớp là tối đa điểm chuyên cần rồi, về nhà thì nằm ườn ra, có phải làm gì đâu.”

Đinh Thế lúc này thấy bạn mình hơi quá rồi, học nhàn chắc do cậu ta tự cho phép mình lười, chứ đi học ai cũng thấy không nhàn như vậy.

Nhu Nhu cũng bật cười.

“Cũng sang kỳ 2 rồi mà, mấy tháng nữa em cũng sẽ là tân sinh viên nghe thôi đã thấy hào hứng rồi.”

Đinh Thế liền hỏi dự định của cô.

“Nhu Nhu định thi ngành gì?”

Cô hơi do dự, nhưng rồi cũng nói.

“Em cũng muốn thi vào trường A, kinh doanh quốc tế, anh thấy sao.”

Đinh Thế không khỏi cảm thán, với học lực của cô thì thi vào ngành đó không có gì là không thể.

Đinh Thế gật đầu, Nghiêm Duyễn quay ra hỏi Dương Lý.

“Vậy Dương Lý thì sao? Em là khối xã hội đúng không.”

Nhu Nhu biết cậu áy ấy sẽ đi theo ngành sư phạm, cô im lặng nghe họ nói, Dương Lý ngại ngùng nói ra dự định của mình.

“Em muốn đi sư phạm, các anh thấy sư phạm văn có ổn không?”

Nghiêm Duyễn trực tiếp vỗ vai em ấy khuyến khích.

“Ổn, anh thấy ổn, cùng là anh em xã hội, anh khuyên chỉ có ổn thôi.”

Cả đám liền cười rộ lên, bốn người đã có một bức ảnh chụp chung để đăng lên, Đinh Thế còn cố ý nhấn mạnh rằng đăng lên cho Thành Thành thấy.
Chương trước Chương tiếp