Yêu Lần Nữa
Chương 12: Biến cố
Bữa ăn diễn ra trong bầu không khí vui vẻ, nhưng đối với Vũ Ánh Nguyệt, chẳng khác nào một cực hình. Cô ta phải chứng kiến người mình yêu thương chăm sóc cho người khác, trong khi bản thân chỉ có thể ngồi nhìn. Càng như thế cảm giác hận ý đối với Ngọc Anh lại càng tăng lên.
Hoàng Nam đưa Ngọc Anh về đến trước cổng lớn. Ánh đèn đường vàng vọt hắt lên khuôn mặt họ, tô điểm thêm nét quyến rũ và say đắm. Anh chu đáo mở cửa xe, nhưng Ngọc Anh vẫn ngồi im, đôi mắt đen láy long lanh nhìn anh. Cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt góc cạnh của anh, cảm nhận từng đường nét nam tính.
Hoàng Nam khẽ nhướng mày, cúi thấp hôn lên môi cô. Ngọc Anh cảm thấy cơ thể mình nóng lên, cô đáp lại nụ hôn của anh, quên hết mọi thứ xung quanh. Bàn tay Hoàng Nam nhẹ nhàng lướt trên eo cô, kéo cô lại gần hơn.
Nhưng khi bàn tay anh bắt đầu di chuyển lên trên, Ngọc Anh đột ngột đẩy anh ra. Không gian chật hẹp trong xe khiến Hoàng Nam không thể hành động tự do.
“Đừng.” cô thì thầm, đôi mắt long lanh tỏ ra cảnh giác.
Hoàng Nam thở dài, thật hận không thể mang cô theo bên người 24/24. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, miễn cưỡng kìm nén chính mình.
“Được rồi.” anh nói, giọng nói trầm ấm “Mau vào nhà thôi.”
Ngọc Anh mỉm cười, mở cửa xe và bước ra ngoài. Cô quay lại nhìn Hoàng Nam, tinh nghịch nháy mắt với anh. Một lúc sau như nhớ ra điều gì đó, liền kéo anh đến gần hỏi.
“Sao anh có vẻ khắt khe với Ánh Nguyệt vậy?”
“Anh có sao?”
“Anh có. Hôm nay thái độ của anh rất lạnh lùng. Bình thường đàn ông gặp cô ấy đều sẽ yêu thích, nào có ai mặt mày nhăn nhó như anh chứ.”
Vũ Ánh Nguyệt rất được yêu thích, vì có vẻ ngoài xinh đẹp cùng gia thế hiển hách. Chỉ cần xuất hiện ở đâu cô ấy đều trở thành tâm điểm của sự chú ý. Lúc còn đi học cô ấy thường được người khác giới tỏ tình nhưng đều bị từ chối hết sức tuyệt tình.
“Ngọc Anh, sau này em nên học cách đề phòng người khác. Không phải ai cũng là người tốt, đặc biệt là phụ nữ, lòng ghen ghét và đố kị lại càng lớn. Anh sẽ luôn bảo vệ em, nhưng anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh. Em phải hiểu rằng, lòng người khó lường, có những kẻ thâm hiểm chỉ muốn hủy hoại em.”
Hoàng Nam khẽ nắm lấy tay cô nghiêm túc dặn dò. Ngọc Anh hiểu những lời anh nói, cô cũng từng vì lòng tin mù quáng mà nhận một cái kết quá đắng.
“Mau vào nhà đi.” Anh mỉm cười lên tiếng thúc giục.
Đợi khi Ngọc Anh khuất bóng sau cánh cổng an toàn, anh mới an tâm khởi động xe rời đi.
Ẩn hiện trong màn đêm tĩnh mịch, một chiếc xe đang âm thầm bám sát phía sau, như một bóng ma rình rập.
Đôi mắt sắc lạnh của người đàn ông ngồi sau vô lăng chiếc xe bám đuôi dõi theo từng chuyển động của Hoàng Nam. Chiếc xe bám sát cách xe của Hoàng Nam một khoảng cách an toàn, đủ gần để theo dõi nhưng không đủ gần để bị phát hiện. Đèn pha của chiếc xe phía sau tắt ngúm, chỉ còn lại hai đốm sáng đỏ rực.
Hoàng Nam vô tình liếc vào gương chiếu hậu, thoáng thấy một bóng đen lướt qua. Anh khẽ nhíu mày, một cảm giác bất an mơ hồ len lỏi trong lòng. Anh tăng tốc, chiếc xe lao vun vút về phía trước, nhưng chiếc xe bám đuôi vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại, bám sát như hình với bóng.
“Hành động đi!” Người đàn ông ra lệnh, co quẹo phía trước là thời cơ thích hợp để bọn chúng ra tay.
Bỗng nhiên, một chiếc xe tải từ đâu lao tới, đâm thẳng vào xe của Hoàng Nam. Tiếng va chạm kinh hoàng vang vọng khắp không gian, kính xe vỡ tung tóe, kim loại rít lên thảm thiết. Bên trong chiếc xe bị biến dạng, Hoàng Nam nằm bất động, máu nhuộm đỏ áo sơ mi trắng tinh. Anh cố gắng mở mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu. Trong cơn mê man, anh mơ hồ nghe thấy tiếng còi xe cứu thương và tiếng người hốt hoảng.
Bất chợt, một tia sáng lóe lên trong đầu anh, ký ức ùa về như thác lũ, cuốn anh vào dòng chảy của quá khứ. Niềm vui, nỗi buồn, tất cả đều hiện về rõ nét như vừa mới xảy ra. Anh thấy mình nằm trong một căn phòng ẩm mốc hôi hám. Rồi đột nhiên, bóng tối bao trùm, nhấn chìm anh vào vực sâu thăm thẳm.
Dùng chút sức lực còn sót lại, anh cố gắng với lấy chiếc điện thoại trong túi áo. Màn hình tối đen như mực, nhưng anh vẫn cố gắng bấm từng con số, run rẩy gọi tên Ngọc Anh.
“Ngọc… Anh…” anh thì thào, giọng yếu ớt như hơi thở thoi thóp.
Anh cố gắng hết sức để giữ cho giọng nói của mình đủ lớn để cô có thể nghe thấy, nhưng từng âm tiết thốt ra đều như xé nát lồng ngực anh. Mỗi lần gọi tên cô, anh lại cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt, đau đớn đến tột cùng. Anh muốn nghe thấy giọng nói của cô, muốn nói với cô rằng anh yêu cô, rằng anh luôn yêu cô, ngay cả khi anh không còn ở bên cô nữa.
Hoàng Nam đưa Ngọc Anh về đến trước cổng lớn. Ánh đèn đường vàng vọt hắt lên khuôn mặt họ, tô điểm thêm nét quyến rũ và say đắm. Anh chu đáo mở cửa xe, nhưng Ngọc Anh vẫn ngồi im, đôi mắt đen láy long lanh nhìn anh. Cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt góc cạnh của anh, cảm nhận từng đường nét nam tính.
Hoàng Nam khẽ nhướng mày, cúi thấp hôn lên môi cô. Ngọc Anh cảm thấy cơ thể mình nóng lên, cô đáp lại nụ hôn của anh, quên hết mọi thứ xung quanh. Bàn tay Hoàng Nam nhẹ nhàng lướt trên eo cô, kéo cô lại gần hơn.
Nhưng khi bàn tay anh bắt đầu di chuyển lên trên, Ngọc Anh đột ngột đẩy anh ra. Không gian chật hẹp trong xe khiến Hoàng Nam không thể hành động tự do.
“Đừng.” cô thì thầm, đôi mắt long lanh tỏ ra cảnh giác.
Hoàng Nam thở dài, thật hận không thể mang cô theo bên người 24/24. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, miễn cưỡng kìm nén chính mình.
“Được rồi.” anh nói, giọng nói trầm ấm “Mau vào nhà thôi.”
Ngọc Anh mỉm cười, mở cửa xe và bước ra ngoài. Cô quay lại nhìn Hoàng Nam, tinh nghịch nháy mắt với anh. Một lúc sau như nhớ ra điều gì đó, liền kéo anh đến gần hỏi.
“Sao anh có vẻ khắt khe với Ánh Nguyệt vậy?”
“Anh có sao?”
“Anh có. Hôm nay thái độ của anh rất lạnh lùng. Bình thường đàn ông gặp cô ấy đều sẽ yêu thích, nào có ai mặt mày nhăn nhó như anh chứ.”
Vũ Ánh Nguyệt rất được yêu thích, vì có vẻ ngoài xinh đẹp cùng gia thế hiển hách. Chỉ cần xuất hiện ở đâu cô ấy đều trở thành tâm điểm của sự chú ý. Lúc còn đi học cô ấy thường được người khác giới tỏ tình nhưng đều bị từ chối hết sức tuyệt tình.
“Ngọc Anh, sau này em nên học cách đề phòng người khác. Không phải ai cũng là người tốt, đặc biệt là phụ nữ, lòng ghen ghét và đố kị lại càng lớn. Anh sẽ luôn bảo vệ em, nhưng anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh. Em phải hiểu rằng, lòng người khó lường, có những kẻ thâm hiểm chỉ muốn hủy hoại em.”
Hoàng Nam khẽ nắm lấy tay cô nghiêm túc dặn dò. Ngọc Anh hiểu những lời anh nói, cô cũng từng vì lòng tin mù quáng mà nhận một cái kết quá đắng.
“Mau vào nhà đi.” Anh mỉm cười lên tiếng thúc giục.
Đợi khi Ngọc Anh khuất bóng sau cánh cổng an toàn, anh mới an tâm khởi động xe rời đi.
Ẩn hiện trong màn đêm tĩnh mịch, một chiếc xe đang âm thầm bám sát phía sau, như một bóng ma rình rập.
Đôi mắt sắc lạnh của người đàn ông ngồi sau vô lăng chiếc xe bám đuôi dõi theo từng chuyển động của Hoàng Nam. Chiếc xe bám sát cách xe của Hoàng Nam một khoảng cách an toàn, đủ gần để theo dõi nhưng không đủ gần để bị phát hiện. Đèn pha của chiếc xe phía sau tắt ngúm, chỉ còn lại hai đốm sáng đỏ rực.
Hoàng Nam vô tình liếc vào gương chiếu hậu, thoáng thấy một bóng đen lướt qua. Anh khẽ nhíu mày, một cảm giác bất an mơ hồ len lỏi trong lòng. Anh tăng tốc, chiếc xe lao vun vút về phía trước, nhưng chiếc xe bám đuôi vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại, bám sát như hình với bóng.
“Hành động đi!” Người đàn ông ra lệnh, co quẹo phía trước là thời cơ thích hợp để bọn chúng ra tay.
Bỗng nhiên, một chiếc xe tải từ đâu lao tới, đâm thẳng vào xe của Hoàng Nam. Tiếng va chạm kinh hoàng vang vọng khắp không gian, kính xe vỡ tung tóe, kim loại rít lên thảm thiết. Bên trong chiếc xe bị biến dạng, Hoàng Nam nằm bất động, máu nhuộm đỏ áo sơ mi trắng tinh. Anh cố gắng mở mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu. Trong cơn mê man, anh mơ hồ nghe thấy tiếng còi xe cứu thương và tiếng người hốt hoảng.
Bất chợt, một tia sáng lóe lên trong đầu anh, ký ức ùa về như thác lũ, cuốn anh vào dòng chảy của quá khứ. Niềm vui, nỗi buồn, tất cả đều hiện về rõ nét như vừa mới xảy ra. Anh thấy mình nằm trong một căn phòng ẩm mốc hôi hám. Rồi đột nhiên, bóng tối bao trùm, nhấn chìm anh vào vực sâu thăm thẳm.
Dùng chút sức lực còn sót lại, anh cố gắng với lấy chiếc điện thoại trong túi áo. Màn hình tối đen như mực, nhưng anh vẫn cố gắng bấm từng con số, run rẩy gọi tên Ngọc Anh.
“Ngọc… Anh…” anh thì thào, giọng yếu ớt như hơi thở thoi thóp.
Anh cố gắng hết sức để giữ cho giọng nói của mình đủ lớn để cô có thể nghe thấy, nhưng từng âm tiết thốt ra đều như xé nát lồng ngực anh. Mỗi lần gọi tên cô, anh lại cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt, đau đớn đến tột cùng. Anh muốn nghe thấy giọng nói của cô, muốn nói với cô rằng anh yêu cô, rằng anh luôn yêu cô, ngay cả khi anh không còn ở bên cô nữa.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương