Yêu Lần Nữa
Chương 30: Bên nhau
Mặt trời đã lên cao, người đàn ông trên giường vẫn còn say giấc. Lướt quanh một vòng căn phòng là một mớ hỗn độn cùng lộn xộn. Trên sàn vương vãi khăn giấy đã dùng qua cùng với quần áo của anh.
Tiếng chuông điện thoại chói tai inh ỏi reo lên, Nguyễn Huy Dũng nhíu mày, anh mở mắt ra cố gắng thích ứng với ánh sáng. Một lúc lâu mới nhấn nút nghe.
“Alo.”
Hoàng Nam đang ở cùng Ngọc Anh, lúc này cô đang dựa sát và anh để nghe.
“Anh Huy Dũng, anh đang ở đâu?”
Nghe Hoàng Nam hỏi, anh mới ý thức lại mọi việc đã xảy ra vào tối hôm qua. Nguyễn Huy Dũng vỗ vỗ trán mình, đưa mắt quanh phòng tìm kiếm bóng dáng người phụ nữ đã châm ngòi mọi chuyện. Đáng tiếc cả căn phòng lặng thinh, ngoài tiếng hít thở đều đều của anh thì cũng chỉ có tiếng của Hoàng Nam truyền đến qua điện thoại.
Hai người ở đầu dây không nghe anh trả lời bắt đầu sốt ruột, lại tiếp tục nói.
“Anh Huy Dũng, em có tin tức về Kim Thảo. Em nghĩ nên nói với anh.”
Nguyễn Huy Dũng nghe thấy tên cô khẽ nhíu chặt mày, với tính cách của Hoàng Nam nếu không phải chuyện quan trọng, sẽ không gọi điện cho anh gấp như thế.
“Gặp nhau rồi nói.”
Nguyễn Huy Dũng nhìn những xấp ảnh trên bàn, đau khổ gục đầu xuống. Không thể tin được, người phụ nữ đáng thương của anh lại phải chịu đựng những chuyện này.
“Anh Huy Dũng, tiếp theo anh định làm gì?” Hoàng Nam vỗ vai anh.
“Anh phải cứu cô ấy ra khỏi tên khốn Khắc Hưng.” Nguyễn Huy Dũng cắn chặt răng kiềm chế cơn giận. Anh hiện tại rất muốn giết người.
“Liệu anh có vì chuyện này mà không còn yêu cô ấy?” Ngọc Anh không nhịn được hỏi.
Hoàng Nam vỗ nhẹ tay cô nhắc nhở. Chuyện này muốn người ta chấp nhận không phải dễ, người mình yêu là tình nhân của kẻ khác. Nghe thôi đã thấy hoang đường.
Nguyễn Huy Dũng ngẩng đầu, bất lực vuốt mặt. Anh sẽ vì chuyện này bỏ rơi cô ấy sao?
Sẽ không. Anh ngược lại còn yêu cô ấy hơn, yêu người phụ nữ kiên cường đáng thương này.
***
Kim Thảo trở lại chung cư đã là giữa trưa. Cô nhanh chóng lấy vali ra xếp vội hành lý, chủ yếu là giấy tờ và trang sức, còn có một ít vật dụng cá nhân. Những thứ còn lại cô không đem đi.
Lần chạy trốn này, cô nhất định phải thành công.
Lúc mang vali xuống dưới tầng, cô gặp Nguyễn Huy Dũng. Anh đứng ở dưới tầng yên lặng nhìn cô.
“Em muốn đi đâu?” Anh hỏi.
Kim Thảo nắm chặt tay cầm vali đến mức các đốt ngón tay nổi lên, môi cô mấp máy muốn nói gì đó, nhưng thật lâu cũng không nói thành lời. Nguyễn Huy Dũng sải các bước dài, chỉ cần vài bước đã đến bên cô.
“Đừng bỏ anh lại.” Anh ôm cô thật chặt, giọng nghèn nghẹn nói.
Chiếc vali rơi xuống đất tạo ra một tiếng động lớn. Hai tay cô siết chặt lấy tấm lưng vững chãi của người đàn ông.
“Huy Dũng…em không xứng với anh.” Tiếng nức nở vang lên, Kim Thảo xấu hổ lí nhí nói.
“Em rất tốt, không ai tốt bằng em. Là tên khốn đó đáng chết” Huy Dũng ôm càng chặt hơn, phủ định lời nói tự ti của Kim Thảo.
Thì ra anh đều biết tất cả rồi!
Kim Thảo đem những chuyện đã xảy ra kể cho anh, lúc kể đến đoạn bị làm nhục, cô sợ hãi cắn chặt bờ môi. Nguyễn Huy Dũng ngăn hành động tự làm bản thân bị thương của cô lại, dùng cái ôm ấm áp của mình vỗ về những nỗi đau đã qua. Sau đó anh đem vali hành lý của cô về biệt thự riêng của mình, vừa hay Hoàng Nam và Ngọc Anh cũng ở đây.
“Đừng sợ, từ bây giờ em không còn một mình nữa. Em còn có anh.”
Nguyễn Huy Dũng đặt vào tay cô một ly sữa ấm, nở một nụ cười trấn an sự cảnh giác của cô.
“Đúng đó, Kim Thảo. Em đừng sợ.” Ngọc Anh nhìn cô gái đáng thương trước mặt không khỏi liên tưởng đến bản thân ở kiếp trước. Sự đồng cảm sâu sắc khiến cô cảm thấy gần gũi với cô ấy hơn.
“Cảm ơn mọi người đã thu nhận em.”
Kim Thảo đã rất lâu rồi chưa cảm nhận được ấm áp như thế này. Trái tim dâng lên một cảm giác bình yên hiếm có. Cô bắt đầu nhen nhóm hy vọng, một khởi đầu mới tốt đẹp sẽ đến với chính mình.
Hoàng Nam nãy giờ vẫn im lặng, lúc này mới đứng lên vỗ tay một cái.
“Được rồi mọi người, để chúc mừng Kim Thảo và anh Huy Dũng đây về chung một đội. Chúng ta mở tiệc ăn mừng nào.” Anh nói xong nở nụ cười gian xảo hướng Nguyễn Huy Dũng nháy mắt.
Nguyễn Huy Dũng hiểu ngay cái nhìn xấu xa của ai đó, khẽ cho anh một cái nhìn cảnh cáo.
Tiếng chuông điện thoại chói tai inh ỏi reo lên, Nguyễn Huy Dũng nhíu mày, anh mở mắt ra cố gắng thích ứng với ánh sáng. Một lúc lâu mới nhấn nút nghe.
“Alo.”
Hoàng Nam đang ở cùng Ngọc Anh, lúc này cô đang dựa sát và anh để nghe.
“Anh Huy Dũng, anh đang ở đâu?”
Nghe Hoàng Nam hỏi, anh mới ý thức lại mọi việc đã xảy ra vào tối hôm qua. Nguyễn Huy Dũng vỗ vỗ trán mình, đưa mắt quanh phòng tìm kiếm bóng dáng người phụ nữ đã châm ngòi mọi chuyện. Đáng tiếc cả căn phòng lặng thinh, ngoài tiếng hít thở đều đều của anh thì cũng chỉ có tiếng của Hoàng Nam truyền đến qua điện thoại.
Hai người ở đầu dây không nghe anh trả lời bắt đầu sốt ruột, lại tiếp tục nói.
“Anh Huy Dũng, em có tin tức về Kim Thảo. Em nghĩ nên nói với anh.”
Nguyễn Huy Dũng nghe thấy tên cô khẽ nhíu chặt mày, với tính cách của Hoàng Nam nếu không phải chuyện quan trọng, sẽ không gọi điện cho anh gấp như thế.
“Gặp nhau rồi nói.”
Nguyễn Huy Dũng nhìn những xấp ảnh trên bàn, đau khổ gục đầu xuống. Không thể tin được, người phụ nữ đáng thương của anh lại phải chịu đựng những chuyện này.
“Anh Huy Dũng, tiếp theo anh định làm gì?” Hoàng Nam vỗ vai anh.
“Anh phải cứu cô ấy ra khỏi tên khốn Khắc Hưng.” Nguyễn Huy Dũng cắn chặt răng kiềm chế cơn giận. Anh hiện tại rất muốn giết người.
“Liệu anh có vì chuyện này mà không còn yêu cô ấy?” Ngọc Anh không nhịn được hỏi.
Hoàng Nam vỗ nhẹ tay cô nhắc nhở. Chuyện này muốn người ta chấp nhận không phải dễ, người mình yêu là tình nhân của kẻ khác. Nghe thôi đã thấy hoang đường.
Nguyễn Huy Dũng ngẩng đầu, bất lực vuốt mặt. Anh sẽ vì chuyện này bỏ rơi cô ấy sao?
Sẽ không. Anh ngược lại còn yêu cô ấy hơn, yêu người phụ nữ kiên cường đáng thương này.
***
Kim Thảo trở lại chung cư đã là giữa trưa. Cô nhanh chóng lấy vali ra xếp vội hành lý, chủ yếu là giấy tờ và trang sức, còn có một ít vật dụng cá nhân. Những thứ còn lại cô không đem đi.
Lần chạy trốn này, cô nhất định phải thành công.
Lúc mang vali xuống dưới tầng, cô gặp Nguyễn Huy Dũng. Anh đứng ở dưới tầng yên lặng nhìn cô.
“Em muốn đi đâu?” Anh hỏi.
Kim Thảo nắm chặt tay cầm vali đến mức các đốt ngón tay nổi lên, môi cô mấp máy muốn nói gì đó, nhưng thật lâu cũng không nói thành lời. Nguyễn Huy Dũng sải các bước dài, chỉ cần vài bước đã đến bên cô.
“Đừng bỏ anh lại.” Anh ôm cô thật chặt, giọng nghèn nghẹn nói.
Chiếc vali rơi xuống đất tạo ra một tiếng động lớn. Hai tay cô siết chặt lấy tấm lưng vững chãi của người đàn ông.
“Huy Dũng…em không xứng với anh.” Tiếng nức nở vang lên, Kim Thảo xấu hổ lí nhí nói.
“Em rất tốt, không ai tốt bằng em. Là tên khốn đó đáng chết” Huy Dũng ôm càng chặt hơn, phủ định lời nói tự ti của Kim Thảo.
Thì ra anh đều biết tất cả rồi!
Kim Thảo đem những chuyện đã xảy ra kể cho anh, lúc kể đến đoạn bị làm nhục, cô sợ hãi cắn chặt bờ môi. Nguyễn Huy Dũng ngăn hành động tự làm bản thân bị thương của cô lại, dùng cái ôm ấm áp của mình vỗ về những nỗi đau đã qua. Sau đó anh đem vali hành lý của cô về biệt thự riêng của mình, vừa hay Hoàng Nam và Ngọc Anh cũng ở đây.
“Đừng sợ, từ bây giờ em không còn một mình nữa. Em còn có anh.”
Nguyễn Huy Dũng đặt vào tay cô một ly sữa ấm, nở một nụ cười trấn an sự cảnh giác của cô.
“Đúng đó, Kim Thảo. Em đừng sợ.” Ngọc Anh nhìn cô gái đáng thương trước mặt không khỏi liên tưởng đến bản thân ở kiếp trước. Sự đồng cảm sâu sắc khiến cô cảm thấy gần gũi với cô ấy hơn.
“Cảm ơn mọi người đã thu nhận em.”
Kim Thảo đã rất lâu rồi chưa cảm nhận được ấm áp như thế này. Trái tim dâng lên một cảm giác bình yên hiếm có. Cô bắt đầu nhen nhóm hy vọng, một khởi đầu mới tốt đẹp sẽ đến với chính mình.
Hoàng Nam nãy giờ vẫn im lặng, lúc này mới đứng lên vỗ tay một cái.
“Được rồi mọi người, để chúc mừng Kim Thảo và anh Huy Dũng đây về chung một đội. Chúng ta mở tiệc ăn mừng nào.” Anh nói xong nở nụ cười gian xảo hướng Nguyễn Huy Dũng nháy mắt.
Nguyễn Huy Dũng hiểu ngay cái nhìn xấu xa của ai đó, khẽ cho anh một cái nhìn cảnh cáo.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương