Yêu Trong Hận
Chương 13: Làm Trâu Làm Ngựa
Hạ Dương Kỳ càng thêm bối rối không biết làm sao, anh ta ấp úng đáp.
" Tôi...tôi sẽ làm việc hết sức để trả khoản tiền này, chỉ xin anh đừng đuổi việc tôi, thực sự không có nơi nào nhận tôi trừ nơi này cả! "
" Làm việc hết sức? Ha! " - Cố Hà Uy khẽ phì cười, tiếng cười nom nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng sự khinh bỉ.
" Nghe nói anh có một đứa em gái đang học cấp một, tiền học phí đã ngày càng đắt đỏ rồi còn phải kiêm thêm việc kiếm tiền giúp cái trại trẻ ấy duy trì hoạt động, giờ thêm phải trả cho tôi một món nợ khổng lồ. Anh nghĩ dựa vào vài đồng tiền lẻ anh kiếm được ở đây với cái bản tính vô dụng của anh, liệu có trả nổi cho tôi không? "
Nghe đến đây Hạ Dương Kỳ bất giác giật mình, hoang mang tột độ. Cố Hà Uy có thể nhận ra điều đó qua từng cử động dù là nhỏ nhất của anh ta sau lớp rèm mỏng, chỉ tiếc rằng cậu không thể chính mắt chiêm ngưỡng cái dáng vẻ thấp thỏm hoang mang của hắn, nghĩ thôi cũng thật kích thích, làm tăng cái mong muốn dày vò hắn khiến hắn đau khổ tột cùng của cậu.
" Sao...sao anh biết chuyện đấy? Anh theo dõi tôi? "
Phải, sao mà cậu không biết được chứ. Từ khoảnh khắc rời khỏi trại trẻ mồ côi cho tới tận bây giờ, toàn bộ ký ức về quãng thời gian bị Hạ Dương Kỳ hành hạ vẫn luôn đầy đọa tâm trí Cố Hà Uy, trở thành bóng ma tâm lý ám ảnh cậu mỗi đêm không thể nào quên được. Ngày mà cậu từ Mỹ trở về và nhậm chức chủ tịch tập đoàn HHS, không hôm nào là cậu không cho người đi tìm kiếm điều tra thông tin về Hạ Dương Kỳ, tệp tài liệu về hắn cứ mỗi ngày một dày hơn.
Theo thông tin Cố Hà Uy biết được rằng, anh có một cô em gái thất lạc tên Hạ Kiều Vy. Sau khi cha mẹ mất, cô bé được gửi tới nhà họ hàng nhưng họ lại đối sự tồi tệ với cô, thậm chí là hành hung và bỏ đói. Sau khi hai anh em được đoàn tụ, Hạ Kiều Vy do một tay Hạ Dương Kỳ chăm sóc, cô bé được coi là người thân còn lại duy nhất của anh cũng như là người đã làm thay đổi tính cách của anh được như vây giờ.
Ngoài ra việc trẻ bị bỏ rơi quá nhiều, tiền nhà nước chu cấp lại không đủ, do đó mà trại trẻ mồ côi năm ấy rất chật vật. Vì muốn đền tội và hối cải với những tội ác khi còn nhỏ, Hạ Dương Kỳ quyết định liều mạng kiếm tiền để không chỉ lo cho em gái ăn học, mà còn đỡ cho cả trại mồ côi.
Tuy Hạ Dương Kỳ đã tốt hơn trước rất nhiều, nhưng đối với Cố Hà Uy anh vẫn mãi là một con ác quỷ không thể tha thứ!
Việc cậu âm thầm điều tra anh sao có thể tiết lộ được, nên Cố Hà Uy lại phì cười giả hộ điều anh nói là sai.
" Anh làm việc trong địa bàn của tôi, mọi thông tin tôi đều phải biết rõ. Việc gì tôi phải theo dõi? "
"...."
Không gian lại trở nên tĩnh mịch, bỗng lúc này cánh cửa phòng mở ra, xuất hiện đầu của một người đàn ông ló vào ngó nghiêng xung quanh. Đó là thư ký Nam Khải, anh bước vào rồi tiến đến phía tấm rèm thì dừng lại, quay sang liếc nhìn Hạ Dương Kỳ một cái.
Hạ Dương Kỳ cũng tò mò mà hơi ngẩng mặt lên nhìn, Nam Khải vẫn mặc trên mình bộ vest lịch thiệp, dáng người cân đối, trên khuôn mặt đẹp đẽ đậm chất mỹ nam nở nụ cười với Hạ Dương Kỳ.
Nụ cười thiện cảm, nhìn thoáng qua trông có vẻ là một người hiền lành, dễ mến nhưng khi nhìn kỹ mới thấy, sâu thẩm trong nụ cười ấy lại lạnh đến thấu xương, chứa đầy sự ghét bỏ và khinh thường.
Nam Khải mặc kệ mà lướt qua Hạ Dương Kỳ đang tỏ ra khó hiểu, vén tấm rèm rồi lại gần thản nhiên ngồi xuống cạnh Cố Hà Uy, cất tiếng hỏi, chất giọng giống y với vẻ bề ngoài, ấm áp và nhẹ nhàng.
" Là người đó à? "
" Ừm " - Cố Hà Uy thờ ơ đáp lại
" Thế đã giải quyết xong chưa? "
" Chưa "
Nếu nói về độ ngắn gọn trong lời nói, thì khả năng Cố Hà Uy sẽ đứng top một người tiết kiệm ngôn từ nhất, nếu không phải thông tin quan trọng cậu sẽ rút gọn tới mức không thể gọn hơn nữa. Nam Khải quen cậu đủ lâu nên mới chịu được cái cách nói chuyện này của cậu, anh không hề để tâm mà tiếp tục nói.
" Vậy nhanh lên, anh đã nấu xong hết rồi chỉ đợi em về thôi "
" Vậy đi "
" Hửm? Sao nói chưa xong mà "
Nam Khải ngạc nhiên, Hạ Dương Kỳ ngồi bên ngoài cũng chuyển từ ngạc nhiên sang hoảng loạn.
" Giờ thì xong rồi "
Cố Hà Uy chỉ đáp vỏn vẹn bốn chữ rồi đứng dậy bước ra ngoài, Nam Khải nhanh chân bước theo. Khi mở tấm rèm ra, đập vào mắt cậu là Hạ Dương Kỳ đang ngồi quỳ trước mặt, hai người cách nhau một khoảng cách rất gần, vì phòng khá tối nên Hạ Dương Kỳ có lén nhìn cũng không rõ được dung mạo của Cố Hà Uy.
Cậu nhếch mép rồi lướt qua Hạ Dương Kỳ, sải bước tới trước cánh cửa thì dừng lại.
" Anh có thời gian để suy nghĩ xem mình nên làm gì. Nếu không, em gái anh sẽ là người phải chịu món nợ này thay anh "
"...."
Dứt câu cậu đắc ý vươn tay định mở cửa thì đột nhiên bị Hạ Dương Kỳ kéo lại, Cố Hà Uy cũng khựng lại nhưng không nhìn Hạ Dương Kỳ lấy một cái dường như đang cho anh một cơ hội cuối.
Hạ Dương Kỳ nắm chặt lấy cánh tay Cố Hà Uy, ngập ngừng mãi không thốt lên lời, Nam Khải có chút khó chịu nhắc khéo. Sau một lúc khi Cố Hà Uy dần mất kiên nhẫn thì Hạ Dương Kỳ mới nghiến răng mà cất tiếng, chất giọng ấm ức cố chịu đựng.
" Tôi...tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho anh, đáp ứng mọi yêu cầu của anh, anh muốn sử dụng tôi như thế nào cũng được. Miễn...miễn đừng liên lụy đến em gái tôi "
Dường như đáp án này đã làm Cố Hà Uy hài lòng, cậu chỉ chờ có thế, khóe miệng cậu bất giác nhếch lên dòm khó đoán.
" Tôi...tôi sẽ làm việc hết sức để trả khoản tiền này, chỉ xin anh đừng đuổi việc tôi, thực sự không có nơi nào nhận tôi trừ nơi này cả! "
" Làm việc hết sức? Ha! " - Cố Hà Uy khẽ phì cười, tiếng cười nom nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng sự khinh bỉ.
" Nghe nói anh có một đứa em gái đang học cấp một, tiền học phí đã ngày càng đắt đỏ rồi còn phải kiêm thêm việc kiếm tiền giúp cái trại trẻ ấy duy trì hoạt động, giờ thêm phải trả cho tôi một món nợ khổng lồ. Anh nghĩ dựa vào vài đồng tiền lẻ anh kiếm được ở đây với cái bản tính vô dụng của anh, liệu có trả nổi cho tôi không? "
Nghe đến đây Hạ Dương Kỳ bất giác giật mình, hoang mang tột độ. Cố Hà Uy có thể nhận ra điều đó qua từng cử động dù là nhỏ nhất của anh ta sau lớp rèm mỏng, chỉ tiếc rằng cậu không thể chính mắt chiêm ngưỡng cái dáng vẻ thấp thỏm hoang mang của hắn, nghĩ thôi cũng thật kích thích, làm tăng cái mong muốn dày vò hắn khiến hắn đau khổ tột cùng của cậu.
" Sao...sao anh biết chuyện đấy? Anh theo dõi tôi? "
Phải, sao mà cậu không biết được chứ. Từ khoảnh khắc rời khỏi trại trẻ mồ côi cho tới tận bây giờ, toàn bộ ký ức về quãng thời gian bị Hạ Dương Kỳ hành hạ vẫn luôn đầy đọa tâm trí Cố Hà Uy, trở thành bóng ma tâm lý ám ảnh cậu mỗi đêm không thể nào quên được. Ngày mà cậu từ Mỹ trở về và nhậm chức chủ tịch tập đoàn HHS, không hôm nào là cậu không cho người đi tìm kiếm điều tra thông tin về Hạ Dương Kỳ, tệp tài liệu về hắn cứ mỗi ngày một dày hơn.
Theo thông tin Cố Hà Uy biết được rằng, anh có một cô em gái thất lạc tên Hạ Kiều Vy. Sau khi cha mẹ mất, cô bé được gửi tới nhà họ hàng nhưng họ lại đối sự tồi tệ với cô, thậm chí là hành hung và bỏ đói. Sau khi hai anh em được đoàn tụ, Hạ Kiều Vy do một tay Hạ Dương Kỳ chăm sóc, cô bé được coi là người thân còn lại duy nhất của anh cũng như là người đã làm thay đổi tính cách của anh được như vây giờ.
Ngoài ra việc trẻ bị bỏ rơi quá nhiều, tiền nhà nước chu cấp lại không đủ, do đó mà trại trẻ mồ côi năm ấy rất chật vật. Vì muốn đền tội và hối cải với những tội ác khi còn nhỏ, Hạ Dương Kỳ quyết định liều mạng kiếm tiền để không chỉ lo cho em gái ăn học, mà còn đỡ cho cả trại mồ côi.
Tuy Hạ Dương Kỳ đã tốt hơn trước rất nhiều, nhưng đối với Cố Hà Uy anh vẫn mãi là một con ác quỷ không thể tha thứ!
Việc cậu âm thầm điều tra anh sao có thể tiết lộ được, nên Cố Hà Uy lại phì cười giả hộ điều anh nói là sai.
" Anh làm việc trong địa bàn của tôi, mọi thông tin tôi đều phải biết rõ. Việc gì tôi phải theo dõi? "
"...."
Không gian lại trở nên tĩnh mịch, bỗng lúc này cánh cửa phòng mở ra, xuất hiện đầu của một người đàn ông ló vào ngó nghiêng xung quanh. Đó là thư ký Nam Khải, anh bước vào rồi tiến đến phía tấm rèm thì dừng lại, quay sang liếc nhìn Hạ Dương Kỳ một cái.
Hạ Dương Kỳ cũng tò mò mà hơi ngẩng mặt lên nhìn, Nam Khải vẫn mặc trên mình bộ vest lịch thiệp, dáng người cân đối, trên khuôn mặt đẹp đẽ đậm chất mỹ nam nở nụ cười với Hạ Dương Kỳ.
Nụ cười thiện cảm, nhìn thoáng qua trông có vẻ là một người hiền lành, dễ mến nhưng khi nhìn kỹ mới thấy, sâu thẩm trong nụ cười ấy lại lạnh đến thấu xương, chứa đầy sự ghét bỏ và khinh thường.
Nam Khải mặc kệ mà lướt qua Hạ Dương Kỳ đang tỏ ra khó hiểu, vén tấm rèm rồi lại gần thản nhiên ngồi xuống cạnh Cố Hà Uy, cất tiếng hỏi, chất giọng giống y với vẻ bề ngoài, ấm áp và nhẹ nhàng.
" Là người đó à? "
" Ừm " - Cố Hà Uy thờ ơ đáp lại
" Thế đã giải quyết xong chưa? "
" Chưa "
Nếu nói về độ ngắn gọn trong lời nói, thì khả năng Cố Hà Uy sẽ đứng top một người tiết kiệm ngôn từ nhất, nếu không phải thông tin quan trọng cậu sẽ rút gọn tới mức không thể gọn hơn nữa. Nam Khải quen cậu đủ lâu nên mới chịu được cái cách nói chuyện này của cậu, anh không hề để tâm mà tiếp tục nói.
" Vậy nhanh lên, anh đã nấu xong hết rồi chỉ đợi em về thôi "
" Vậy đi "
" Hửm? Sao nói chưa xong mà "
Nam Khải ngạc nhiên, Hạ Dương Kỳ ngồi bên ngoài cũng chuyển từ ngạc nhiên sang hoảng loạn.
" Giờ thì xong rồi "
Cố Hà Uy chỉ đáp vỏn vẹn bốn chữ rồi đứng dậy bước ra ngoài, Nam Khải nhanh chân bước theo. Khi mở tấm rèm ra, đập vào mắt cậu là Hạ Dương Kỳ đang ngồi quỳ trước mặt, hai người cách nhau một khoảng cách rất gần, vì phòng khá tối nên Hạ Dương Kỳ có lén nhìn cũng không rõ được dung mạo của Cố Hà Uy.
Cậu nhếch mép rồi lướt qua Hạ Dương Kỳ, sải bước tới trước cánh cửa thì dừng lại.
" Anh có thời gian để suy nghĩ xem mình nên làm gì. Nếu không, em gái anh sẽ là người phải chịu món nợ này thay anh "
"...."
Dứt câu cậu đắc ý vươn tay định mở cửa thì đột nhiên bị Hạ Dương Kỳ kéo lại, Cố Hà Uy cũng khựng lại nhưng không nhìn Hạ Dương Kỳ lấy một cái dường như đang cho anh một cơ hội cuối.
Hạ Dương Kỳ nắm chặt lấy cánh tay Cố Hà Uy, ngập ngừng mãi không thốt lên lời, Nam Khải có chút khó chịu nhắc khéo. Sau một lúc khi Cố Hà Uy dần mất kiên nhẫn thì Hạ Dương Kỳ mới nghiến răng mà cất tiếng, chất giọng ấm ức cố chịu đựng.
" Tôi...tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho anh, đáp ứng mọi yêu cầu của anh, anh muốn sử dụng tôi như thế nào cũng được. Miễn...miễn đừng liên lụy đến em gái tôi "
Dường như đáp án này đã làm Cố Hà Uy hài lòng, cậu chỉ chờ có thế, khóe miệng cậu bất giác nhếch lên dòm khó đoán.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương