Yêu Trong Hận
Chương 15: Nụ Hôn Bất Ngờ
Nghe tiếng Nam Khải, mấy gã bảo vệ cản đến mệt bở hơi tai bất lực dừng lại, vừa thở hổn hển vừa báo cáo tình hình.
" Quản gia Nam, cậu ta cứ liên tục đòi gặp Cố tổng cho bằng được, chúng tôi đã ra sức cản lại nhưng không thể! "
Anh chàng nghe tiếng của Nam Khải thì lập tức dừng lại, đánh mắt về phía trước.
Thoạt nhìn cậu chàng khá trẻ, tầm ngoài 20 nhưng lại sở hữu thân hình đầy đặn cao ráo, những múi cơ rắn rỏi lấp ló sau chiếc áo Hoodie màu xám nhạt.
Làn da rám nắng lại càng tôn lên sự khỏe khoắn của tuổi trẻ trong cậu ta. Đôi mắt xếch như cáo cực tinh ranh, gần đuôi mắt còn có một chấm nốt ruồi nhỏ, song càng làm ánh mắt lại hung tợn đến đáng sợ.
Ngay giây sau, anh chàng kì lạ lao thẳng tới phía Nam Khải với tốc độ rất nhanh, toan định đánh người. Nhưng lạ thay Nam Khải vẫn đứng đó bất động, vẻ mặt không lấy làm sợ hãi, bình thản như thể vốn đã quen với chuyện này.
Thấy cậu chàng lao tới giơ cú đấm ra, Hạ Dương Kỳ đương định ngăn lại thì Nam Khải đã vụt lên trước anh. Thân hình mảnh mai ấy linh hoạt đến không ngờ, chưa kịp để Hạ Dương Kỳ kịp phản ứng, anh chỉ nghe được tiếng vút nhẹ trong gió vang lên bên tai. Trước sự kinh ngạc của anh, Nam Khải đã nhanh chóng áp chế đối phương chỉ bằng một tay.
Nam Khải bao trọn lấy cú đấm của cậu chàng kia trong lòng bàn tay, ra sức siết chặt lại. Biểu cảm không thay đổi, vẫn giữ nụ cười công nghiệp trên môi nhưng khí tức tỏa ra áp đảo đến lạnh sống lưng. Cậu chàng liền rơi vào thế bị động, ban đầu là cảm thấy bàng hoàng vì cú đấm của bản thân lại bị chặn một cách dễ dàng như vậy, rồi về sau dần dần chuyển thành sợ hãi trước sức ép của đối phương. Cậu ta cố giữ bình tĩnh, gằn giọng nói.
" Tôi muốn gặp Cố Hà Uy! Anh ấy đâu rồi? "
Nam Khải buông tay đối phương ra, mỉm cười nhẹ nhàng đáp.
" Xin hỏi, cậu tìm thiếu gia nhà chúng tôi có việc gì không? "
Cậu chàng kia vừa xoay xoay cổ tay, vừa đáp lại trong tức giận.
" Quản gia Nam, anh đừng có giả vờ nữa. Đã cả tháng trời rồi anh ấy không hề gọi tôi đến, chắc chắn là có chuyện gì đó rồi! "
Hai người này quen biết nhau sao? Gọi cậu ta tới để làm gì?
Hạ Dương Kỳ đứng bên cạnh thầm nghĩ, nhìn cậu chàng không giống kẻ xấu lắm, có lẽ nào là người yêu của Cố tổng sao. Không, không giống lắm, nhìn tình huống này có thể tạm kết luận là người tình của Cố tổng sẽ đúng hơn.
Suy đi tính lại cuối cùng lại cảm thấy cũng khá hợp lý, dù sao đối với cái nhìn của Hạ Dương Kỳ về giới nhà giàu, chuyện năm thê bảy thiếp là điều quá đỗi bình thường. Một người vừa có tiền lại là chủ cả một dãy các khu giải trí phố ăn chơi, thì chuyện có người tình cũng chẳng lạ lùng gì cho cam.
Kể ra mà lại bỏ rơi người tình nhỏ, đến nỗi người ta phải tìm tới tận nhà đòi lý lẽ thì vị ông chủ này của anh coi bộ chẳng tốt lành gì rồi. Nhìn tướng mạo oai phong lẫm liệt như vậy mà lại là một tra nam sao.
" Có chuyện gì hay không đều không liên quan tới cậu, chẳng lẽ cậu lại thèm khát chuyện đấy tới vậy ư? Mời cậu về cho " - Giọng nói của Nam Khải mềm mại lại mang ý gai góc, như đang mỉa mai đối phương.
Cậu chàng kia có vẻ ấm ức lắm, song hình như đang cố kìm kè lại, đứng thẳng người khoanh tay dõng dạc tuyên bố.
" Tôi không về đấy, hôm nay tôi phải gặp được anh ấy! Không phải anh ấy mới là người cần đến sự giúp đỡ từ tôi sao? "
" Ai cần cậu giúp đỡ? "
Bất chợt một giọng nói trầm vang lên, câu nói không mang ác ý nhưng lại lạnh thấu tâm can, khiến người nghe chỉ biết cứng họng không dám hó hé gì.
Mọi người đều đồng loạt ngước nhìn, đánh mắt về phía giọng nói vang lên.
Trên cầu thang, bóng hình một chàng trai mặc vest đang chầm chậm bước xuống, đôi mắt sắc sảo, bờ môi hồng cùng làn da trắng trẻo càng làm nét mặt điển trai ấy thêm lạnh như tiền.
Dáng đi chuẩn chỉnh lưng thẳng tắp, từng bước đều toát lên khí chất hơn người. Nhìn lướt qua là có thể nhận ra ai mới là chủ nhân thực sự ở đây.
Vừa nhìn thấy Cố Hà Uy, cậu chàng kia từ cáu gắt lập tức chuyển sang hớn hở, miệng cười tươi rói như đứa trẻ, dang tay toan lao tới ôm lấy Cố Hà Uy. Nhưng anh chẳng hề quan tâm tới đối phương.
" Đừng lại gần tôi "
Cậu chàng nghe thấy thì lập tức sững lại, vẻ mặt trở lên lúng túng, mặc cho Cố Hà Uy có ghét bỏ xua đuổi cậu ta vẫn cứ tiến tới gần.
" Anh à, em thật sự rất nhớ anh. Đã một tháng rồi anh không gọi em tới làm em..."
Mặc dù khi nhìn rõ tướng mạo Cố Hà Uy thì Hạ Dương Kỳ có chút bất ngờ, anh cảm thấy cậu rất quen mắt như đã gặp ở đâu đó rồi, còn có cảm giác thân thuộc đến lạ kì. Nhưng chưa kịp để anh nghĩ ngợi gì nhiều, Nam Khải đã lườm muốn cháy da thịt anh. Bấy giờ Hạ Dương Kỳ mới hoàn hồn, chực nhớ ra chức trách của bản thân là vệ sĩ riêng.
Chưa kịp để cậu chàng nói hết câu, anh đã lao tới dùng cánh tay rắn chắc của mình che chắn trước Cố Hà Uy, khiến cậu chàng phải khựng lại, quay sang lườm anh.
" Anh là ai? "
Sau đó chẳng quan tâm nữa mà vẫn bầy ra dáng vẻ yếu đuối thâm tình đến sởn tóc gáy, chất vấn Cố Hà Uy.
" Anh à, em đã ở bên anh lâu vậy rồi, không lẽ anh đã có người khác sao? "
" Muốn biết? " - Cố Hà Uy thờ ơ hỏi.
Chẳng cho đối phương cơ hội phản ứng lại, Cố Hà Uy đưa tay kéo lấy cổ áo Hạ Dương Kỳ bắt anh quay người về phía mình. Sau đó thản nhiên như chốn không người mà đặt môi mình lên môi đối phương, công khai cưỡng hôn Hạ Dương Kỳ trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Nhất là Hạ Dương Kỳ...
" Quản gia Nam, cậu ta cứ liên tục đòi gặp Cố tổng cho bằng được, chúng tôi đã ra sức cản lại nhưng không thể! "
Anh chàng nghe tiếng của Nam Khải thì lập tức dừng lại, đánh mắt về phía trước.
Thoạt nhìn cậu chàng khá trẻ, tầm ngoài 20 nhưng lại sở hữu thân hình đầy đặn cao ráo, những múi cơ rắn rỏi lấp ló sau chiếc áo Hoodie màu xám nhạt.
Làn da rám nắng lại càng tôn lên sự khỏe khoắn của tuổi trẻ trong cậu ta. Đôi mắt xếch như cáo cực tinh ranh, gần đuôi mắt còn có một chấm nốt ruồi nhỏ, song càng làm ánh mắt lại hung tợn đến đáng sợ.
Ngay giây sau, anh chàng kì lạ lao thẳng tới phía Nam Khải với tốc độ rất nhanh, toan định đánh người. Nhưng lạ thay Nam Khải vẫn đứng đó bất động, vẻ mặt không lấy làm sợ hãi, bình thản như thể vốn đã quen với chuyện này.
Thấy cậu chàng lao tới giơ cú đấm ra, Hạ Dương Kỳ đương định ngăn lại thì Nam Khải đã vụt lên trước anh. Thân hình mảnh mai ấy linh hoạt đến không ngờ, chưa kịp để Hạ Dương Kỳ kịp phản ứng, anh chỉ nghe được tiếng vút nhẹ trong gió vang lên bên tai. Trước sự kinh ngạc của anh, Nam Khải đã nhanh chóng áp chế đối phương chỉ bằng một tay.
Nam Khải bao trọn lấy cú đấm của cậu chàng kia trong lòng bàn tay, ra sức siết chặt lại. Biểu cảm không thay đổi, vẫn giữ nụ cười công nghiệp trên môi nhưng khí tức tỏa ra áp đảo đến lạnh sống lưng. Cậu chàng liền rơi vào thế bị động, ban đầu là cảm thấy bàng hoàng vì cú đấm của bản thân lại bị chặn một cách dễ dàng như vậy, rồi về sau dần dần chuyển thành sợ hãi trước sức ép của đối phương. Cậu ta cố giữ bình tĩnh, gằn giọng nói.
" Tôi muốn gặp Cố Hà Uy! Anh ấy đâu rồi? "
Nam Khải buông tay đối phương ra, mỉm cười nhẹ nhàng đáp.
" Xin hỏi, cậu tìm thiếu gia nhà chúng tôi có việc gì không? "
Cậu chàng kia vừa xoay xoay cổ tay, vừa đáp lại trong tức giận.
" Quản gia Nam, anh đừng có giả vờ nữa. Đã cả tháng trời rồi anh ấy không hề gọi tôi đến, chắc chắn là có chuyện gì đó rồi! "
Hai người này quen biết nhau sao? Gọi cậu ta tới để làm gì?
Hạ Dương Kỳ đứng bên cạnh thầm nghĩ, nhìn cậu chàng không giống kẻ xấu lắm, có lẽ nào là người yêu của Cố tổng sao. Không, không giống lắm, nhìn tình huống này có thể tạm kết luận là người tình của Cố tổng sẽ đúng hơn.
Suy đi tính lại cuối cùng lại cảm thấy cũng khá hợp lý, dù sao đối với cái nhìn của Hạ Dương Kỳ về giới nhà giàu, chuyện năm thê bảy thiếp là điều quá đỗi bình thường. Một người vừa có tiền lại là chủ cả một dãy các khu giải trí phố ăn chơi, thì chuyện có người tình cũng chẳng lạ lùng gì cho cam.
Kể ra mà lại bỏ rơi người tình nhỏ, đến nỗi người ta phải tìm tới tận nhà đòi lý lẽ thì vị ông chủ này của anh coi bộ chẳng tốt lành gì rồi. Nhìn tướng mạo oai phong lẫm liệt như vậy mà lại là một tra nam sao.
" Có chuyện gì hay không đều không liên quan tới cậu, chẳng lẽ cậu lại thèm khát chuyện đấy tới vậy ư? Mời cậu về cho " - Giọng nói của Nam Khải mềm mại lại mang ý gai góc, như đang mỉa mai đối phương.
Cậu chàng kia có vẻ ấm ức lắm, song hình như đang cố kìm kè lại, đứng thẳng người khoanh tay dõng dạc tuyên bố.
" Tôi không về đấy, hôm nay tôi phải gặp được anh ấy! Không phải anh ấy mới là người cần đến sự giúp đỡ từ tôi sao? "
" Ai cần cậu giúp đỡ? "
Bất chợt một giọng nói trầm vang lên, câu nói không mang ác ý nhưng lại lạnh thấu tâm can, khiến người nghe chỉ biết cứng họng không dám hó hé gì.
Mọi người đều đồng loạt ngước nhìn, đánh mắt về phía giọng nói vang lên.
Trên cầu thang, bóng hình một chàng trai mặc vest đang chầm chậm bước xuống, đôi mắt sắc sảo, bờ môi hồng cùng làn da trắng trẻo càng làm nét mặt điển trai ấy thêm lạnh như tiền.
Dáng đi chuẩn chỉnh lưng thẳng tắp, từng bước đều toát lên khí chất hơn người. Nhìn lướt qua là có thể nhận ra ai mới là chủ nhân thực sự ở đây.
Vừa nhìn thấy Cố Hà Uy, cậu chàng kia từ cáu gắt lập tức chuyển sang hớn hở, miệng cười tươi rói như đứa trẻ, dang tay toan lao tới ôm lấy Cố Hà Uy. Nhưng anh chẳng hề quan tâm tới đối phương.
" Đừng lại gần tôi "
Cậu chàng nghe thấy thì lập tức sững lại, vẻ mặt trở lên lúng túng, mặc cho Cố Hà Uy có ghét bỏ xua đuổi cậu ta vẫn cứ tiến tới gần.
" Anh à, em thật sự rất nhớ anh. Đã một tháng rồi anh không gọi em tới làm em..."
Mặc dù khi nhìn rõ tướng mạo Cố Hà Uy thì Hạ Dương Kỳ có chút bất ngờ, anh cảm thấy cậu rất quen mắt như đã gặp ở đâu đó rồi, còn có cảm giác thân thuộc đến lạ kì. Nhưng chưa kịp để anh nghĩ ngợi gì nhiều, Nam Khải đã lườm muốn cháy da thịt anh. Bấy giờ Hạ Dương Kỳ mới hoàn hồn, chực nhớ ra chức trách của bản thân là vệ sĩ riêng.
Chưa kịp để cậu chàng nói hết câu, anh đã lao tới dùng cánh tay rắn chắc của mình che chắn trước Cố Hà Uy, khiến cậu chàng phải khựng lại, quay sang lườm anh.
" Anh là ai? "
Sau đó chẳng quan tâm nữa mà vẫn bầy ra dáng vẻ yếu đuối thâm tình đến sởn tóc gáy, chất vấn Cố Hà Uy.
" Anh à, em đã ở bên anh lâu vậy rồi, không lẽ anh đã có người khác sao? "
" Muốn biết? " - Cố Hà Uy thờ ơ hỏi.
Chẳng cho đối phương cơ hội phản ứng lại, Cố Hà Uy đưa tay kéo lấy cổ áo Hạ Dương Kỳ bắt anh quay người về phía mình. Sau đó thản nhiên như chốn không người mà đặt môi mình lên môi đối phương, công khai cưỡng hôn Hạ Dương Kỳ trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Nhất là Hạ Dương Kỳ...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương