Yêu Trong Hận
Chương 18: Nụ Hôn Này Thật Khác
" Quỳ xuống "
Cái cơ thể vạm vỡ cuốn hút đang đứng lưỡng lự trước mặt Cố Hà Uy bây giờ là người mà cậu khao khát hành hạ bao năm qua, khoảnh khắc trông thấy anh ta bước chân vào căn phòng bị sắc tối bao phủ, được tô điểm bởi đốm vàng yếu ớt từ cây đèn ngủ ở đầu tủ cạnh giường. Nó chỉ đủ chiếu sáng góc cạnh một bên mặt của Cố Hà Uy và cơ thể Hạ Dương Kỳ, khiến không gian xung quanh trở lên mờ ám khó tả.
" Sao...sao cơ ạ? "
Cố Hà Uy khẽ cười, ai mà ngờ rằng cậu đã đợi cái ngày này lâu tới nhường nào cơ chứ. Cậu trầm ngâm, đôi mắt thâm sâu liếc nhìn cơ thể Hạ Dương Kỳ không bỏ sót chỗ nào, lắng nghe và khắc ghi giọng nói trầm ẩm pha lẫn lúng túng của anh mà lòng phấn khích đến lạ. Cảm giác như cậu có thể nuốt chửng anh ngay lúc này, nhưng điều đó có vẻ hơi sớm, sau này không còn cần tới lời nói mà có thể khiến anh ta tự động quỳ rạp dưới chân mình có phải tốt hơn không.
" Hỏi tôi? Không phải đã đến lúc anh thực hiện công việc của mình rồi à? "
" Ý ngài là sao? Tôi...vẫn chưa hiểu lắm "
" Từ lúc đó tới bây giờ mà anh vẫn chưa hiểu? Có cần tôi giảng giải lại cho không? "
" Từ lúc đó...? "
Vừa dứt câu, còn chẳng để cho đối phương kịp kết thức lời thoại Cố Hà Uy đã đứng thẳng dậy áp sát vào người Hạ Dương Kỳ. Vì khoảng cách ban đầu giữa hai người vốn đã khá gần, nay Cố Hà Uy còn đứng dậy khiến hai người như dán lại với nhau.
Cảm nhận được đối phương áp sát mình, Hạ Dương Kỳ giật nảy mình lúng túng, nhưng đâu còn thời gian cho anh phản ứng vì cổ áo anh đột ngột bị kéo về phía trước.
Ngay sau đó thôi trên bờ môi khô cằn, anh cảm nhận được sự mềm mại và ấm nóng có chút quen quen của bờ môi ấy chạm tới.
Mắt anh trợn tròn kinh ngạc sau tấm vải đen, hai tay bị trói sau lưng co quắp vặn vẹo muốn đẩy đối phương ra nhưng không thể, anh quyết định lùi lại để tách cậu ra, nào ngờ cổ áo lại bị Cố Hà Uy siết chặt kéo lại.
Chưa hết kinh ngạc, việc Cố Hà Uy làm không chỉ dừng lại ở cái chạm môi đơn giản. Sau vài giây đầu làm quen, Hạ Dương Kỳ lại một lần nữa phải giật mình khi cảm nhận được một làn hơi ấm nóng phả vào môi.
Cái cảm giác kì lạ chớm nở khiến anh rùng mình bất giác mở miệng, hoàn toàn mất cảnh giác để Cố Hà Uy đưa lưỡi vào trong quấn quýt lấy lưỡi anh, điên cuồng xâm chiếm hơi thở của anh, thúc ép anh nhận lấy sự ướt át ngọt lịm mà cậu trao cho khiến tâm trí Hạ Dương Kỳ dần trở lên mụ mị, đầu óc quay cuồng loạn lạc, toàn thân anh nóng ran run rẩy không ngừng, đôi chân mềm nhũn tưởng chừng như sắp đổ gục.
Chuyện này là sao, thứ cảm giác kì lạ chảy khắp cơ thể này khác hẳn với nụ hôn khi nãy.
Nó ẩm ướt, nong nóng, chậm rãi, mùi hương quyến rũ từ cơ thể đối phương hòa quyện với vị ngọt thoang thoảng nơi đầu lưỡi khắc sâu vào trí nhớ.
Đầu Hạ Dương Kỳ không thể suy nghĩ thêm bất cứ điều gì, vì giờ đây tâm trí anh đã bị Cố Hà Uy thỏa sức đóng chiếm.
Sau khoảng thời gian hòa mình trong tiếng kêu " lép nhép ", cuối cùng Cố Hà Uy cũng dừng lại, đến nhanh mà rời cũng nhanh thu lưỡi về rồi tách môi mình khỏi môi đối phương. Hạ Dương Kỳ thở dốc còn đang trong cơn đê mê, quyến luyến khi môi đối phương xa dần.
" Không tệ "
Cố Hà Uy điềm tĩnh lau miệng, ngồi lại xuống chiếc ghế sofa đơn êm ả, chống tay lên cằm, vắt chân một bên đầy kiêu hãnh chiêm ngưỡng thành tựu của bản thân. Cậu liếm môi dưới, cười khẩy.
" Đã hiểu chưa? "
" Giờ thì quỳ xuống và làm cho tôi " - Cố Hà Uy ra lệnh.
" Làm...? "
Hạ Dương Kỳ sững người, anh bất chợt nhớ lại cảnh tưởng làm bia đỡ đạn để vị ông chủ kia thành công đuổi anh tình nhân nhỏ, thêm nụ hôn sâu vừa rồi và lời ra lệnh vừa dứt. Anh đã hiểu ra, thực chất công việc của anh không chỉ đơn giản là vệ sĩ riêng, mà chính xác hơn đó là làm người tình thay thế, thảo mãn dục vọng của vị ông chủ trước mặt!
Loại chuyện kinh tởm này, sao anh có thể làm chứ!
Hạ Dương Kỳ ổn định lại trạng thái, anh cau mày.
" Không đâu! "
" Không? " - Cố Hà Uy nhướng mày.
" Đúng vậy, dù tôi có là một kẻ hèn hạ bẩn thỉu mang trên mình số nợ khổng lồ từ ngài đi nữa, thì tôi sẽ tự mình kiếm ra những đồng tiền chân chính để trả lại. Loại chuyện như vậy, tôi sẽ không đời nào làm theo ý ngài đâu! "
" Thật xin lỗi "
Nói xong, Hạ Dương Kỳ cúi đầu rồi cương quyết quay người lần mò về phía cửa phòng. Anh thật sự tức giận, lòng tự tôn của anh vừa bị một gã có tiền chà đạp, tưởng có chút tiền mà có thể bắt người khác thỏa mãn loại chuyện kinh tởm ấy của bản thân ư.
Anh sẽ không bao giờ làm thế, đúng vậy, không bao giờ!
Thà lăn lộn khổ cực ngoài xã hội chứ không lăn lộn trên giường. Dù có khó khăn vất vả, hay bị chửi mắng xỉ vả thì anh nhất quyết giữ mình trong sạch, không thể vì chút tiền bố thí từ người khác mà vứt bỏ lòng tự tôn, nguyện bò dưới chân liếm mũi giầy bọn họ như một thằng đĩ đực được.
" Hạ Kiều Vy, một cái tên đẹp vậy mà...tính sao đây nhỉ? "
Hạ Kiểu Vy?
Giọng nói lạnh lùng, tàn nhẫn pha chút cợt nhả khi nhắc tới tên cô em gái khiến bước chân kiên định của Hạ Dương Kỳ phải khựng lại.
Cái cơ thể vạm vỡ cuốn hút đang đứng lưỡng lự trước mặt Cố Hà Uy bây giờ là người mà cậu khao khát hành hạ bao năm qua, khoảnh khắc trông thấy anh ta bước chân vào căn phòng bị sắc tối bao phủ, được tô điểm bởi đốm vàng yếu ớt từ cây đèn ngủ ở đầu tủ cạnh giường. Nó chỉ đủ chiếu sáng góc cạnh một bên mặt của Cố Hà Uy và cơ thể Hạ Dương Kỳ, khiến không gian xung quanh trở lên mờ ám khó tả.
" Sao...sao cơ ạ? "
Cố Hà Uy khẽ cười, ai mà ngờ rằng cậu đã đợi cái ngày này lâu tới nhường nào cơ chứ. Cậu trầm ngâm, đôi mắt thâm sâu liếc nhìn cơ thể Hạ Dương Kỳ không bỏ sót chỗ nào, lắng nghe và khắc ghi giọng nói trầm ẩm pha lẫn lúng túng của anh mà lòng phấn khích đến lạ. Cảm giác như cậu có thể nuốt chửng anh ngay lúc này, nhưng điều đó có vẻ hơi sớm, sau này không còn cần tới lời nói mà có thể khiến anh ta tự động quỳ rạp dưới chân mình có phải tốt hơn không.
" Hỏi tôi? Không phải đã đến lúc anh thực hiện công việc của mình rồi à? "
" Ý ngài là sao? Tôi...vẫn chưa hiểu lắm "
" Từ lúc đó tới bây giờ mà anh vẫn chưa hiểu? Có cần tôi giảng giải lại cho không? "
" Từ lúc đó...? "
Vừa dứt câu, còn chẳng để cho đối phương kịp kết thức lời thoại Cố Hà Uy đã đứng thẳng dậy áp sát vào người Hạ Dương Kỳ. Vì khoảng cách ban đầu giữa hai người vốn đã khá gần, nay Cố Hà Uy còn đứng dậy khiến hai người như dán lại với nhau.
Cảm nhận được đối phương áp sát mình, Hạ Dương Kỳ giật nảy mình lúng túng, nhưng đâu còn thời gian cho anh phản ứng vì cổ áo anh đột ngột bị kéo về phía trước.
Ngay sau đó thôi trên bờ môi khô cằn, anh cảm nhận được sự mềm mại và ấm nóng có chút quen quen của bờ môi ấy chạm tới.
Mắt anh trợn tròn kinh ngạc sau tấm vải đen, hai tay bị trói sau lưng co quắp vặn vẹo muốn đẩy đối phương ra nhưng không thể, anh quyết định lùi lại để tách cậu ra, nào ngờ cổ áo lại bị Cố Hà Uy siết chặt kéo lại.
Chưa hết kinh ngạc, việc Cố Hà Uy làm không chỉ dừng lại ở cái chạm môi đơn giản. Sau vài giây đầu làm quen, Hạ Dương Kỳ lại một lần nữa phải giật mình khi cảm nhận được một làn hơi ấm nóng phả vào môi.
Cái cảm giác kì lạ chớm nở khiến anh rùng mình bất giác mở miệng, hoàn toàn mất cảnh giác để Cố Hà Uy đưa lưỡi vào trong quấn quýt lấy lưỡi anh, điên cuồng xâm chiếm hơi thở của anh, thúc ép anh nhận lấy sự ướt át ngọt lịm mà cậu trao cho khiến tâm trí Hạ Dương Kỳ dần trở lên mụ mị, đầu óc quay cuồng loạn lạc, toàn thân anh nóng ran run rẩy không ngừng, đôi chân mềm nhũn tưởng chừng như sắp đổ gục.
Chuyện này là sao, thứ cảm giác kì lạ chảy khắp cơ thể này khác hẳn với nụ hôn khi nãy.
Nó ẩm ướt, nong nóng, chậm rãi, mùi hương quyến rũ từ cơ thể đối phương hòa quyện với vị ngọt thoang thoảng nơi đầu lưỡi khắc sâu vào trí nhớ.
Đầu Hạ Dương Kỳ không thể suy nghĩ thêm bất cứ điều gì, vì giờ đây tâm trí anh đã bị Cố Hà Uy thỏa sức đóng chiếm.
Sau khoảng thời gian hòa mình trong tiếng kêu " lép nhép ", cuối cùng Cố Hà Uy cũng dừng lại, đến nhanh mà rời cũng nhanh thu lưỡi về rồi tách môi mình khỏi môi đối phương. Hạ Dương Kỳ thở dốc còn đang trong cơn đê mê, quyến luyến khi môi đối phương xa dần.
" Không tệ "
Cố Hà Uy điềm tĩnh lau miệng, ngồi lại xuống chiếc ghế sofa đơn êm ả, chống tay lên cằm, vắt chân một bên đầy kiêu hãnh chiêm ngưỡng thành tựu của bản thân. Cậu liếm môi dưới, cười khẩy.
" Đã hiểu chưa? "
" Giờ thì quỳ xuống và làm cho tôi " - Cố Hà Uy ra lệnh.
" Làm...? "
Hạ Dương Kỳ sững người, anh bất chợt nhớ lại cảnh tưởng làm bia đỡ đạn để vị ông chủ kia thành công đuổi anh tình nhân nhỏ, thêm nụ hôn sâu vừa rồi và lời ra lệnh vừa dứt. Anh đã hiểu ra, thực chất công việc của anh không chỉ đơn giản là vệ sĩ riêng, mà chính xác hơn đó là làm người tình thay thế, thảo mãn dục vọng của vị ông chủ trước mặt!
Loại chuyện kinh tởm này, sao anh có thể làm chứ!
Hạ Dương Kỳ ổn định lại trạng thái, anh cau mày.
" Không đâu! "
" Không? " - Cố Hà Uy nhướng mày.
" Đúng vậy, dù tôi có là một kẻ hèn hạ bẩn thỉu mang trên mình số nợ khổng lồ từ ngài đi nữa, thì tôi sẽ tự mình kiếm ra những đồng tiền chân chính để trả lại. Loại chuyện như vậy, tôi sẽ không đời nào làm theo ý ngài đâu! "
" Thật xin lỗi "
Nói xong, Hạ Dương Kỳ cúi đầu rồi cương quyết quay người lần mò về phía cửa phòng. Anh thật sự tức giận, lòng tự tôn của anh vừa bị một gã có tiền chà đạp, tưởng có chút tiền mà có thể bắt người khác thỏa mãn loại chuyện kinh tởm ấy của bản thân ư.
Anh sẽ không bao giờ làm thế, đúng vậy, không bao giờ!
Thà lăn lộn khổ cực ngoài xã hội chứ không lăn lộn trên giường. Dù có khó khăn vất vả, hay bị chửi mắng xỉ vả thì anh nhất quyết giữ mình trong sạch, không thể vì chút tiền bố thí từ người khác mà vứt bỏ lòng tự tôn, nguyện bò dưới chân liếm mũi giầy bọn họ như một thằng đĩ đực được.
" Hạ Kiều Vy, một cái tên đẹp vậy mà...tính sao đây nhỉ? "
Hạ Kiểu Vy?
Giọng nói lạnh lùng, tàn nhẫn pha chút cợt nhả khi nhắc tới tên cô em gái khiến bước chân kiên định của Hạ Dương Kỳ phải khựng lại.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương