Yêu Trong Hận
Chương 2: Trại Trẻ
*Lưu ý: Sau khi chuyển kiếp Top và Bot hoán đổi vị trí cho nhau nên cách gọi và xưng hô sẽ khác so với chương 1
“ Này! đưa cái thứ đó đây cho tao mau! ”
Cậu bé nhỏ chỉ mới 5 tuổi đang ngồi trong góc, tất cả đồ chơi đều bị cậu bé lớn hơn cậu 3 tuổi trước mặt cướp hết chỉ còn lại chiếc ô tô đồ chơi này là món duy nhất cậu có được do chủ quản đưa cho, vì vậy nên cậu nhất quyết không đưa, giả bộ quay đi như không nghe thấy.
Cậu bé kia bắt đầu mất kiên nhất, thấy cậu quay đi lại càng thêm tức giận liền ra lệnh cho hai đứa trẻ khác đi cùng xông tới cướp đi chiếc ô tô nhỏ.
“ Chó chết! Bao nhiêu lần rồi mày còn không biết sợ sao? Mau đưa nó cho tao! ”.
“ Không đâu! Tất cả đều bị anh lấy đi hết rồi, em chỉ còn cái này anh cũng muốn cướp sao Hạ Dương Kỳ!? ”
Vừa nói cậu vừa kháng cự hai cậu bé kia đang cố gắng giành lấy chiếc ô tô nhỏ, trong đáy mắt đã nổi lên dòng nước long lanh tự lúc nào.
Nghe cậu gọi tên mình, sắc mặt Hạ Dương Kỳ trở lên u ám, ánh mắt lộ rõ sự khinh bỉ chán ghét tức giận lao lên đẩy hai cậu bé kia ra rồi dùng sức đạp vào người cậu một phát rất mạnh khiến cậu ngã ra cuộn mình đau đớn, đồ chơi cũng tuột khỏi tay mà rơi ra.
Cậu cả người run rẩy, nước mắt từng dòng chảy xuống, những đứa trẻ khác đều nhìn thấy nhưng không có một ai tiến lên giúp đỡ, chỉ sợ bản thân sẽ liên lụy mà bị tên chó điên Hạ Dương Kỳ kia đánh cho bầm dập.
Sau khi lấy được đồ chơi, Hạ Dương Kỳ lại ra lệnh kéo cậu nhốt vào phòng tối rồi khóa của lại, mặc cho cậu gào khóc đập cửa xin được thả ra, nhưng Hạ Dương Kỳ nào có quan tâm mà còn rất hả hê để lại một câu rồi tuyệt tình bỏ đi.
“ Đồ kinh tởm yếu đuối, ở trong đó cho đến chết đi ”. ngôn tình hoàn
Cậu gào khóc đến mức cổ họng đau rát, hơi thở mỗi lúc yếu đi cho đến khi không còn có thể cất lên tiếng nữa.
Cậu bất lực nằm cuộn mình trong góc run lẩy bẩy, ánh mắt đảo qua đảo lại nháo nhác, hóa ra cậu mắc chứng sợ bóng tối.
Khi nhìn sâu vào trong căn phòng không có chút ánh sáng nào dù chỉ là nhỏ nhất, tim cậu bắt đầu đập nhanh bất thường, nhiệt độ cơ thể tăng cao như sắp nổ tung, đầu cậu đau nhức choáng váng, ánh mắt bắt đầu mờ ảo, trong mơ hồ cậu nhớ lại những ngày tháng tăm tối của cậu từ khi bắt đầu có ký ức.
Nghe các sơ kể lại rằng bản thân cậu bị bỏ rơi trước cửa cô nhi viện trong một buổi tối vắng lặng lạnh lẽo không một bóng người, chỉ còn lại những tiếng rít chói tai của gió rùng mình đến đáng sợ.
Khi đó cậu mới có vài tháng tuổi, trên người còn được quấn bởi chiếc khăn nhìn có vẻ sang trọng đắt tiền liền biết chắc cậu xuất thân từ một gia đình khá giả.
Là đứa trẻ nhỏ nhất cô nhi nên mọi sự quan tâm của các sơ và chủ quản phần lớn đều giành cho cậu, khiến một số đứa trẻ khác ghen tị nhất là Hạ Dương Kỳ, từ đó cuộc sống tăm tối ngày ngày bị bắt nạt hành hạ đã bắt đầu.
Cậu không chỉ bị Hạ Dương Kỳ dùng gối suýt cướp đi sinh mạng lúc đang ngủ khi còn nhỏ, nhiều lần bị chủ quản trách phạt đều không thể cản được hắn.
Lớn lên chút nữa thì bị hắn ta làm khó đủ đường, khi thì bị cướp đồ chơi, khi thì cướp thức ăn khiến cậu chịu đói, chỉ cần thấy cậu không vừa mắt liền bị lôi đi đánh đập, biết cậu sợ tối lại càng quá đáng hơn mà nhiều lần nhốt cậu vào phòng tối làm cậu rơi vào trạng thái nguy kịch không ít lần, người lớn đều bận bịu công việc cậu cũng không dám nói ra.
Bị bắt nạt nhiều năm như vậy bản thân y cũng không hiểu bản thân đã đắc tội gì với anh mà phải chịu kết cục đáng thương như này, muốn đứng dậy phản kháng đều thất bại trước sức mạnh chênh lệch giữa hai người, cậu nghĩ bản thân bị người nhà vứt bỏ cũng là do cái tính yếu đuối vô dụng của bản thân.
Ôm theo sự sợ hãi và tủi nhục cậu như chấp nhận hiện thực bị bóng tối lạnh lẽo và tàn nhẫn này cuốn lấy mà chìm dần vào cơn hôn mê sâu.
“ Này! đưa cái thứ đó đây cho tao mau! ”
Cậu bé nhỏ chỉ mới 5 tuổi đang ngồi trong góc, tất cả đồ chơi đều bị cậu bé lớn hơn cậu 3 tuổi trước mặt cướp hết chỉ còn lại chiếc ô tô đồ chơi này là món duy nhất cậu có được do chủ quản đưa cho, vì vậy nên cậu nhất quyết không đưa, giả bộ quay đi như không nghe thấy.
Cậu bé kia bắt đầu mất kiên nhất, thấy cậu quay đi lại càng thêm tức giận liền ra lệnh cho hai đứa trẻ khác đi cùng xông tới cướp đi chiếc ô tô nhỏ.
“ Chó chết! Bao nhiêu lần rồi mày còn không biết sợ sao? Mau đưa nó cho tao! ”.
“ Không đâu! Tất cả đều bị anh lấy đi hết rồi, em chỉ còn cái này anh cũng muốn cướp sao Hạ Dương Kỳ!? ”
Vừa nói cậu vừa kháng cự hai cậu bé kia đang cố gắng giành lấy chiếc ô tô nhỏ, trong đáy mắt đã nổi lên dòng nước long lanh tự lúc nào.
Nghe cậu gọi tên mình, sắc mặt Hạ Dương Kỳ trở lên u ám, ánh mắt lộ rõ sự khinh bỉ chán ghét tức giận lao lên đẩy hai cậu bé kia ra rồi dùng sức đạp vào người cậu một phát rất mạnh khiến cậu ngã ra cuộn mình đau đớn, đồ chơi cũng tuột khỏi tay mà rơi ra.
Cậu cả người run rẩy, nước mắt từng dòng chảy xuống, những đứa trẻ khác đều nhìn thấy nhưng không có một ai tiến lên giúp đỡ, chỉ sợ bản thân sẽ liên lụy mà bị tên chó điên Hạ Dương Kỳ kia đánh cho bầm dập.
Sau khi lấy được đồ chơi, Hạ Dương Kỳ lại ra lệnh kéo cậu nhốt vào phòng tối rồi khóa của lại, mặc cho cậu gào khóc đập cửa xin được thả ra, nhưng Hạ Dương Kỳ nào có quan tâm mà còn rất hả hê để lại một câu rồi tuyệt tình bỏ đi.
“ Đồ kinh tởm yếu đuối, ở trong đó cho đến chết đi ”. ngôn tình hoàn
Cậu gào khóc đến mức cổ họng đau rát, hơi thở mỗi lúc yếu đi cho đến khi không còn có thể cất lên tiếng nữa.
Cậu bất lực nằm cuộn mình trong góc run lẩy bẩy, ánh mắt đảo qua đảo lại nháo nhác, hóa ra cậu mắc chứng sợ bóng tối.
Khi nhìn sâu vào trong căn phòng không có chút ánh sáng nào dù chỉ là nhỏ nhất, tim cậu bắt đầu đập nhanh bất thường, nhiệt độ cơ thể tăng cao như sắp nổ tung, đầu cậu đau nhức choáng váng, ánh mắt bắt đầu mờ ảo, trong mơ hồ cậu nhớ lại những ngày tháng tăm tối của cậu từ khi bắt đầu có ký ức.
Nghe các sơ kể lại rằng bản thân cậu bị bỏ rơi trước cửa cô nhi viện trong một buổi tối vắng lặng lạnh lẽo không một bóng người, chỉ còn lại những tiếng rít chói tai của gió rùng mình đến đáng sợ.
Khi đó cậu mới có vài tháng tuổi, trên người còn được quấn bởi chiếc khăn nhìn có vẻ sang trọng đắt tiền liền biết chắc cậu xuất thân từ một gia đình khá giả.
Là đứa trẻ nhỏ nhất cô nhi nên mọi sự quan tâm của các sơ và chủ quản phần lớn đều giành cho cậu, khiến một số đứa trẻ khác ghen tị nhất là Hạ Dương Kỳ, từ đó cuộc sống tăm tối ngày ngày bị bắt nạt hành hạ đã bắt đầu.
Cậu không chỉ bị Hạ Dương Kỳ dùng gối suýt cướp đi sinh mạng lúc đang ngủ khi còn nhỏ, nhiều lần bị chủ quản trách phạt đều không thể cản được hắn.
Lớn lên chút nữa thì bị hắn ta làm khó đủ đường, khi thì bị cướp đồ chơi, khi thì cướp thức ăn khiến cậu chịu đói, chỉ cần thấy cậu không vừa mắt liền bị lôi đi đánh đập, biết cậu sợ tối lại càng quá đáng hơn mà nhiều lần nhốt cậu vào phòng tối làm cậu rơi vào trạng thái nguy kịch không ít lần, người lớn đều bận bịu công việc cậu cũng không dám nói ra.
Bị bắt nạt nhiều năm như vậy bản thân y cũng không hiểu bản thân đã đắc tội gì với anh mà phải chịu kết cục đáng thương như này, muốn đứng dậy phản kháng đều thất bại trước sức mạnh chênh lệch giữa hai người, cậu nghĩ bản thân bị người nhà vứt bỏ cũng là do cái tính yếu đuối vô dụng của bản thân.
Ôm theo sự sợ hãi và tủi nhục cậu như chấp nhận hiện thực bị bóng tối lạnh lẽo và tàn nhẫn này cuốn lấy mà chìm dần vào cơn hôn mê sâu.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương