Yêu Trong Hận

Chương 20: Chìm Trong Khoái Lạc



Cố Hà Uy nhướng mày, cậu nâng cầm Hạ Dương Kỳ lên bắt anh phải nhìn vào cậu. Hai người đối mắt nhau trong căn phòng thiếu sáng, lờ mờ ánh đèn ngủ vàng yếu ớt trong phòng tĩnh mịch, chỉ nghe tiếng thở của hai người khiến không gian thêm phần hồi hộp.

Hạ Dương Kỳ bỗng chốc sững người, nhìn vào khuôn mặt của vị ông chủ có chút quen mắt, cảm giác tội lỗi, lo sợ từ đâu đột nhiên ập tới không rõ lý do.

Cố Hà Uy hạ bên chân đang vắt chéo xuống, dang rộng sang hai bên, lưng tựa vào ghế, nghiêng đầu chống cằm, đôi mắt sắc sảo nhìn Hạ Dương Kỳ, trông vô cùng ngả ngớn. Cậu đánh mắt xuống thắt lưng, ra hiệu cho Hạ Dương Kỳ mau chóng làm việc.

Hạ Dương Kỳ nhíu mày nhìn Cố Hà Úy đắc ý kia mà lòng bất lực, như thể đang cố gắng cầu xin cậu đừng bắt anh làm như vậy, nhưng chuyện tới nước này vốn đã không còn đường lui cho anh nữa rồi.

Hạ Dương Kỳ rũ mắt, mím chặt môi, do dự nhìn xuống phần nhạy cảm của người đàn ông ngồi trước mặt. Anh chưa từng làm ra loại chuyện mất mặt như thế này, nhất thời không biết phải làm sao mới đúng, chỉ sợ bản thân làm không tốt sẽ liên lụy đến cả em gái.

Thấy anh do dự lâu la, Cố Hà Uy dần mất kiên nhẫn, cậu gõ gõ ngón tay lên thành ghế, nhắc nhở anh.

" Anh đang làm mất thời gian của tôi đấy, nếu không làm được thì cút ra ngoài "

Nghe vị ông chủ kia thúc giục, Hạ Dương Kỳ mới giật mình, anh biết nếu anh chọn rời khỏi đây cũng tức là tự chọn cái chết cho bản thân lẫn em gái. Cuối cùng anh chỉ biết nhịn nhục, gượng ép bản thân rướn người về phía trước, nghiêng đầu dùng miệng tháo thắt lưng da cho Cố Hà Uy.

Khóa thắt lưng bằng bạc trắng lạnh ngắt đập vào răng khiến Hạ Dương Kỳ tê buốt, anh cố nhịn đau khó khăn tới đổ mồ hôi mới tháo bỏ được chiếc thắt lưng.

Kế đó lại lúng túng cắn chặt chiếc khuy quần muốn tháo nó ra nhưng nó quá chặt, căn bản dùng miệng để mở là điều không thể, tay còn đang bị trói đằng sau. Anh quyết định cắn đứt luôn sợi chỉ cố định chiếc khuy, thành công làm chiếc quần tụt xuống để lộ đôi chân thon dài, trắng mịn của Cố Hà Uy.

Làm tới đây, nước mắt Hạ Dương Kỳ như sắp chực trào, không ngờ bản thân lại có ngày hôm nay.

Cố Hà Uy ngồi ngả ngớn xem kịch hay, cậu không khỏi thốt lên một câu khen ngợi.

" Giỏi lắm, anh biết tiếp theo là làm gì không? "

Hạ Dương Kỳ vẫn cúi gằm mặt, khẽ gật đầu, đáp.



" Tôi biết..."

Biết, anh biết chứ, khi nói ra những lời đó, khi đã chấp nhận số phận bán mình, anh biết bản thân sẽ phải làm ra những gì. Chỉ là...tới tận giây phút này, nghĩ mãi anh vẫn chưa thể chấp nhận nổi.

Cố Hà Uy dùng mu bàn chân đỡ cằm Hạ Dương Kỳ lên. Khẽ khàng nhắc nhở.

" Vậy thì làm cho tốt, nếu anh không thỏa mãn được tôi, thì để em gái anh làm thay đi "

Quỳ dưới chân cậu lúc này là một người đàn ông tướng mạo không mấy xuất sắc nhưng có thể coi là đẹp, thân hình đầy đặn nóng bỏng, đậm mùi vị nam tính. Ngoài mặt thì ngoan ngoãn nghe lời nhưng thực chất bên trong nhất định đang đấu tranh kháng cự.

Đáng buồn thay cậu có trong tay điểm yếu chí mạng của hắn, cho dù hắn có quyết tâm mãnh liệt muốn vùng lên, e rằng chưa nổi một giây.

Là một chú chó bự dễ bắt nạt, thiếu điều cậu chỉ muốn kiếm lấy cái vòng cổ mà đeo vào cho anh, tự anh phải dâng dây xích lên cho cậu nắm giữ. Cảnh tượng này thật sự rất đẹp, rất khiến người ta động lòng mà nảy sinh ham muốn.

Hạ Dương Kỳ mím môi gật đầu, khuôn mặt buồn rười rượi này càng làm Cố Hà Uy thích thú mà sinh ra phản ứng sinh lý. Hạ Dương Kỳ thấy vậy nhất thời có chút kinh ngạc, vậy mà cậu lại hưng phấn rồi, hóa ra người này còn có sở thích quái đản như vậy, tự nhìn lại bản thân cậu chẳng khác gì nô lệ.

Tự thấy thật kinh tởm.

Nhưng lại chẳng thể ngăn cản được ánh mắt cứ muốn ngắm nhìn đôi chân tuyệt mỹ kia, yết hầu anh khẽ gợn.

Anh dùng miệng vụng về ngậm thứ đó của cậu trong miệng, liếc mắt dòm trộm Cố Hà Uy đang nheo mắt thở dốc.

Tay cậu nắm chặt lấy thành ghế, thân thể như mềm nhũn cả ra làm dáng ngồi của cậu vặn vẹo không còn nghiêm chỉnh như ban đầu, đôi mắt dần trở lên mơ màng.

Hạ Dương Kỳ thật không ngờ người vừa nãy còn kiêu ngạo như mãnh thú, nay trước mặt cậu lại bày ra dáng vẻ mềm yếu hưởng thụ như này.

" Vụng về thật đấy...ức! "



Đúng là vụng về, có vẻ đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện này, tuy vậy nhưng không mang lại cảm giác khó chịu, mà kích thích tới lạ thường.

Cũng thật kì lạ thay, ban đầu anh còn bài xích hành động này, cảm thấy mắc ói tới nơi, nhưng khi hương vị kì lạ ấy lan tỏa trong khoang miệng lại mang đến thứ cảm giác nâng nâng khó tả. Bản thân muốn dừng lại, muốn kết thức chuyện này thật nhưng chẳng thể hiểu tại sao cơ thể đã không còn nghe theo suy nghĩ nữa, như thể có ý thức riêng tự muốn tiếp tục thực hiện, muốn nếm nhiều hơn nữa cái hương vị này.

Nhận ra được điều này, khóe miệng Cố Hà Uy nhếch lên.

" Anh như này là sao đây hửm? Ban đầu còn cứng miệng cái gì chứ? "

Vừa buông lời chế giễu, cậu vừa đưa chân khẽ đụng vào phần dưới của Hạ Dương Kỳ khiến anh giật nảy mình.

" Tôi...ức! "

Được vị ông chủ kia bất ngờ chăm sóc ngược lại bằng bàn nhỏ ấm nóng làm anh run rẩy từng đợt, đầu óc trở lên mụ mị trống rỗng, chỗ đó của anh nóng dần lên, toàn thân rạo rực, ngứa ngáy khó chịu.

Nhờ vậy mà anh càng hưng phấn hơn, cái miệng nhỏ ướt át nóng hổi cứ vậy mà tiến công mạnh mẽ như muốn nuốt chửng thứ đó vậy. Bị kích thích mạnh quá đường đột, Cố Hà Uy không nhịn được mà khẽ rên lên vài tiếng, thở dốc liên tục.

" Ưm a!...tiếp...tiếp tục đi...haa...haa... "

Hạ Dương Kỳ liếc nhìn cậu bằng ánh mắt đê mê, trong lòng chợt dâng lên thứ ham muốn biến thái trước nay chưa từng có, muốn làm đối phương sướng nhiều hơn thế nữa.

Lần đầu được trải nghiệm thứ cảm xúc tuyệt vời như này, anh dường như đã được khai sáng, mở ra chân trời mới, không muốn dừng lại dù chủ một giây.

Giờ đây trong căn phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc và tiếng rên khe khẽ hòa quyện, quấn lấy nhau. Họ như tách biệt với thế giới bên ngoài, bỏ qua bất kì câu chuyện tầm thường nào ngoài kia.

Trong mắt họ giờ đây chỉ có đối phương với đôi mắt mơ màng ngấn lệ, bờ môi căng mọng ẩm ướt chìm trong khoái lạc.

Cố Hà Uy nào có biết rằng, bản thân cậu đang từng chút một cưa đứt dây xích, mở lồng giam giải thoát cho con mãnh thú bên trong Hạ Dương Kỳ.
Chương trước Chương tiếp