3 Năm Hiểu Nhau

Chương 10: Mâu thuẫn nhà nội



Họ chơi với nhau khá hòa hợp, Tuyết Hy là người hướng ngoại, cô ấy rất giỏi trong việc giao tiếp nên tôi thấy cô ấy thân thiết với hai cậu ấy hơn tôi, điều này khiến tôi khá là ghen tị, tôi cũng muốn mình có thể can đảm như cậu ấy, có thể bắt chuyện với crush của mình một cách thoải mái mà không phải ngượng ngùng như bây giờ nữa

Họ chơi vài trận, hầu như là thắng, tôi thấy rằng việc không có tôi thì học vẫn sẽ ổn thôi, có thể họ có nhiều bạn nên việc không có tôi thì hoàn toàn là bình thường

Còn tôi thì sẽ khác, tôi có bạn nhưng chưa một ai là bạn thực sự cả, 3 người họ là những người đầu tiên cho tôi cảm giác tình bạn là thế nào, tôi sợ mất họ, thực sự rất sợ, nếu tôi có thể can đảm tôi sẽ rủ họ chơi này chơi kia, rủ họ cùng nhau học tập nhưng tôi không thể

Tôi nhớ vào một lần tôi rủ bạn cấp 2 của tôi học nhóm để chuẩn bị cho kì thi cuối kì, họ đã tỏ vẻ chán nản, ghét việc học nhóm đó, lúc tôi rủ chơi game thì họ lại nói đủ người rồi, nên từ những lần sau tôi tự làm một mình, tự học tự chơi, không phải tôi ghét họ mà là tôi biết học cảm thấy tôi quá phiền

Theo tôi quát sát, Hy, Hàn với Huy là những người không thích học cho lắm, nhưng họ lại học giỏi cái này có thể là do thiên phú vì họ có nói với tôi họ hiểu rất nhanh không cần học quá nhiều, họ cũng không cần học giỏi quá, còn tôi không được như vậy hồi xưa tôi học dốt, tôi nói không sai đâu tôi học cực kì dốt, lần đó tôi nhớ mẹ đã mắng tôi rồi bắt tôi học mà không cho ăn cơm, cũng là bố tôi dấu mẹ mang đồ ăn đến cho tôi

Có thể họ không nhớ nhưng tôi lại nhớ rất rõ, qua lần đó tôi học rất nhiều, rất chăm chỉ học hết môn này đến môn khác chỉ vì muốn được điểm cao, không khiến mẹ xấu hổ với người khác nữa, bây giờ tôi chỉ cần ham chơi nột chút thì tôi sẽ học dốt đi, không phải tôi thông minh hơn người khacd mà là học nhiều hơn người khác mà thôi

Tôi không muốn rủ họ học, điều đó sẽ khiến họ mất hứng, sẽ thấy tôi phiền

Còn bảo rủ chơi game thì thật khó, họ cứ luôn nói tôi là học sinh ngoan, luôn nói tôi chắc ít chơi game nhưng lại có thiên phú chơi nên chơi rất giỏi, tôi không phủ nhận điều đó, đúng thật là tôi chơi game ít hơn học rất nhiều, tôi chơi giỏi có lẽ là hợp thể loại nên chơi hay, cũng hay thắng nữa

Tôi sợ rủ họ chơi game đến lúc tôi học bài sợ họ mất hứng, tôi không biết họ nghĩ mình thế nào nhưng tôi là một người ovtk cực nặng, chỉ cần một chi tiết nhỏ tôi cũng sẽ nghĩ ra đủ thể loại

Tôi xem đến 12h thì donate cho họ, tôi tự tin nói nhà mình giàu, việc tôi nạp game và nạp xu rất nhiều, tôi thản nhiên tặng mỗi người con sư tử, cả phòng live liền trấn động

" Ui ai vậy " Huy kinh ngạc há hốc mồm

" Giàu vậy má ơi " Tuyết Hy cũng kinh ngạc không kém

Nhất Hào tôi thấy cậu ấy chỉ ngạc nhiên thoáng qua rồi cũng cười nhẹ cảm ơn " Cảm ơn nhé, Hanny "



: Giàu vãi

: Hanny tỷ tỷ em muốn được bao nuôi

: Đã giàu rồi còn cute nưa,

: Cô ấy là người thích cosplay nhỉ

: Dù không biết mặt nhưng thực sự quá cute đi thôi

: 3 con sư tử mà không chần chừ luôn kìa trời ơi

: ......

Tôi không hứng thú với những lời nói của người khác nhưng tôi vui vì Nhất Hàn cười cảm ơn tôi

Vì họ không biết nick này của tôi nên tôi có dũng cảm nhắn một câu ở phiên Live của Nhất Hàn: E YÊU A

Nhắn xong tôi cũng tắt máy tính rồi đi ngủ, tôi không muốn nhìn những dòng bình luận dù xấu hay tốt cũng không muốn nghe lời nói gì từ cậu ấy, tôi đoán được mình sẽ rất buồn khi nghe câu trả lời

Đến chiều, lúc tôi mỏe điện thoại thì thấy tin nhắn của Tuyết Hy, cậu ấy khoe với tôi về truyện lúc chưa, tôi cũng nhắn lại chúc mừng cậu ấy rồi xuống nhà

" Tiểu thư, cô muốn ăn gì không ạ " Chị Hồng giúp việc nhìn thấy tôi thì cúi đầu chào rồi hỏi tôi

" Không cần đâu ạ, mà mẹ em đâu rồi chị " Tôi không thấy mẹ ở trong nhà, kì lạ thật vì mẹ tôi luôn ở nhà để vẽ bản thiết kế mà, trưa nay tôi vẫn thấy bà ấy ở đây mà

Chị Hồng thấy tôi hỏi vậy thì có chút ngập ngừng trả lời " Bà chủ về nhà nội rồi ạ, bà ấy có nói với tôi khi nào cô xuống thì bảo cô hãy chú ý ăn uống đầy đủ, bà ấy và ông chủ sẽ phải ở nhà nội một thời gian vì lão phu nhân vị ốm ạ "



" Vậy à, cảm ơn đã nói cho em biết nhé " Tôi gật đầu rồi đi đến sopha nằm xuống ghế xem ti vi

Đừng hỏi vì sao tôi lại cư xử như vậy, có lí do của nó cả, không phải tôi không lo lắng cho bà nội của mình, tôi chỉ là bất lực không thể làm gì, bà nội tôi thích có cháu trai mà mẹ tôi lại đẻ ra tôi là con gái, bà ấy cũng chưa có ý định đẻ nữa

Tôi biết mẹ tôi quan tâm tôi, nếu đẻ ra con trai, tôi sẽ bị lãng quên trong nhà, nhà nội tôi chỉ có bố tôi là con một nên cần người nối dõi, tôi hiểu cho mẹ mình, đã khuyên bà nên có thêm con trai, bố tôi thì thế nào cũng được ông nói con nào cũng là con, nhưng tôi đủ lớn để hiểu có con nối dõi quan trọng thế nào

Vì là con gái nên bà nội tôi chả thích tôi, mỗi lần tôi đến bà ấy sẽ đuổi tôi đi, nên hè tôi chỉ có thể đến chơi ở nhà ngoại thôi, tôi biết bà ấy ốm rất li lắng nhưng cũng lực bất tòng tâm, chỉ có thể đợi tin tức từ bố mẹ

Tôi ở nhà với những người làm, sau khi ăn tối một mình xong thì cũng lên phòng tắm rửa, nói thật là tôi cũng quen với cảm giác bị bỏ một mình rồi, nói bố mẹ yêu thương, cưng chiều tôi thì không sai, nhưng yêu chiều có mức độ, tôi luôn nói mình tự hào vì được bố mẹ yêu chiều nhưng tôi biết đó là ép buộc nề nếp

Đến tối, tôi đang ngồi ở bàn học đọc sách để mai bắt đầu đi học thì mẹ tôi gọi đến

" Con đang làm gì vậy, ăn uống đầy đủ không đấy " Giọng mẹ tôi nói vang ra từ điện thoại

Tôi nhẹ nhàng đáp lại " Rồi ạ "

Lúc này tôi nghe thấy giọng mẹ đang ngập ngừng như muốn nói gì đó rất khó nói, rồi bà ấy cũng nói ra " Mẹ đang có ý định đẻ em bé, con sẽ không giận chứ "

Tôi cười nhạt, cuối cùng cũng đến rồi ha " Như vậy rất tốt mà, còn cũng muốn có em " Tôi vẫn vui vẻ đáp lại, tôi không muốn mẹ khó xử, tôi biết bà nội lấy lí do ốm để ép mẹ tôi đẻ thêm

Mẹ tôi nghe thấy vậy chắc tâm trạng cũng vui vẻ trở lại " Vậy sao, vậy tốt quá! Mà con đi ngủ đi nhé, cũng muộn rồi mai còn phải đi học nữa chứ "

" Vâng ạ " Tôi ngoan ngoãn đáp lại, cuối cùng cuộc gọi cũng kết thúc

Tôi nói vậy nhưng vẫn không đi ngủ mà vẫn ngồi ở đó học, tôi thấy ngày hôm nay đối với tôi quá nhiều chuyện xảy ra, nó khiến tôi khá mệt mỏi
Chương trước Chương tiếp