Ai Đã Chăm Sóc Bông Hồng Nhà Bên?

Chương 7



Khi soát đáp án, Nguyễn Gia Huy gật gù đánh dấu những câu sai bằng bút đỏ, ghi chú rồi giảng cho tôi hiểu. Lúc đọc đến bài cuối anh ta nhìn tôi một hồi lâu, sau đó từ từ lại gần, nhướng mày nở nụ cười vô hại:

"Ghét anh thế à, Dâu làm anh buồn đấy"

Vừa nói, Nguyễn Gia Huy vừa giả bộ gạt nước mắt. Còn tôi tặng ngược lại cho anh ta ánh nhìn khinh bỉ, thiếu điều không thể viết luôn lên mặt chữ CHÊ để Nguyễn Gia Huy thấy.

Nguyễn Gia Huy đấm nhẹ mấy cái vào bắp tay tôi, đánh dấu đỏ vào bài cuối nhưng không ghi chú gì, anh ta chỉ lười biếng nói:

"Tạm thời để đó đã"

...

Lớp tôi đã bàn bạc, quyết định tổ chức chuyến đi chơi 2 ngày 1 đêm ở Quảng Ninh trong đợt nghỉ hè này.

Trước ngày đi, tôi qua nhà Trang cùng chuẩn bị đồ vì nhà nó gần trường. Đây là lần đầu tiên Trang chủ động mời tôi qua nhà nó. Và đó là lúc mà tôi biết, nhà nó không những đẹp mà còn siêu to. Trang ở trong căn nhà 6 tầng trên đường Nguyễn Đức Cảnh, chúng tôi đi thang máy lên tầng 4 vào phòng nó. Tôi tò mò hỏi:

"Sao tao không thấy bố mẹ mày?"

"Nay bố mẹ tao qua nhà bà nội rồi, một mình tao ở nhà, mày cứ thoải mái nhé!"

Tôi gật đầu, đặt cái vali màu hồng gọn vào một góc sau đó ngắm nghía phòng Trang, mọi thứ được sắp xếp siêu ngăn nắp, từ giá sách đến tủ quần áo. Nhớ lại căn phòng ngày nào cũng bị mẹ mắng vì bừa bộn của tôi, thôi vẫn là đừng nghĩ nữa.

Trang cầm lên cho tôi một đĩa hoa quả. Chúng tôi ngồi xuống ghế sofa nhỏ trong phòng nó. Tầm mắt tôi vô tình nhìn thấy khung ảnh mà Trang đặt trên bàn học.

Tôi ngạc nhiên, đó là hình của một cậu bé tầm 13-14 tuổi, cắt tóc kiểu đầu nấm, đường nét trên khuôn mặt thanh tú rất giống Trang nhưng ánh mắt lại u buồn.

"Đây là em trai của mày à?"

Tôi vừa hỏi vừa chỉ vào khung ảnh.

Trang lắc đầu, bình tĩnh nói:

"Là tao hồi cấp 2"



Tôi ngạc nhiên:

"Mày á?"

Trang gật đầu khẳng định, nó nói với giọng bằng bằng:

"Do tóc dài khó chăm nên tao đã cắt ngắn đi, cuối lớp 8 mới bắt đầu nuôi dài"

Dường như Trang không muốn tiếp tục chủ đề đó nên nó ngay lập tức chuyển sang một câu chuyện khác để buôn cùng tôi.

Và hậu quả của việc nói chuyện xuyên đêm giữa hai đứa con gái chính là suýt thì muộn giờ.

May mắn là nhà Trang gần trường nên 6h48p chúng tôi đã đến kịp để điểm danh. Phạm Trung Kiên nhìn hai đứa trước mặt thi nhau thở hồng hộc, ánh mắt có phần đánh giá:

"Thế mà hôm qua nhắn trong nhóm bảo là sẽ đến sớm cơ đấy"

"Thì vẫn sớm thây, sớm hơn hẳn 2 phút, 7h xe mới chạy mà"

Tôi cười hì hì biện hộ.

Nhưng vì chúng tôi đến muộn nên chẳng còn nhiều chỗ, chỉ còn một ghế ở giữa, một ghế ở cuối. Cái Trang vừa lên xe mặt đã biến xanh, tỏ vẻ khó chịu nói với tôi:

"Dâu ơi, tao bị say xe nặng, thôi mày xuống tạm ghế cuối ngồi nhé"

Nói xong, Trang lao nhanh vào cái ghế đầu như cần một điểm tựa khiến cho Đặng Quang Lâm ngồi cạnh giật mình.

Đến lúc này, tôi đành phải xuống hàng ghế cuối. Không ngờ Trần Đức Hải cũng đang ngồi cùng mấy đứa bạn ở đây. Thấy tôi, cả đám đột nhiên hú ầm lên một cách khó hiểu rồi đưa mắt về phía Trần Đức Hải.

Chấm hỏi?

Trần Đức Hải đứng dậy, nói:



"Nhường Ngọc Anh ghế trong cùng đấy, tao ngồi ra ghế giữa cho"

Tim tôi cứ phải gọi là đập thình thịch. Nhường chỗ thì nhường, mắc cái gì phải cười tươi đẹp trai như thế?

"Cảm ơn"- Tôi lí nhí trả lời rồi ngoan ngoãn chui vào bên trong.

Thế là chuyến xe đi từ Hải Phòng đến Quảng Ninh bắt đầu xuất phát.

Chuyến đi chơi xa đầu tiên kể từ khi bắt đầu vào lớp 10, tôi được ngồi cạnh hotboy đẹp trai nhất lớp, lại còn được chăm sóc tận tình. Thỉnh thoảng lúc thì Hải mời tôi ăn xoài lắc, lúc thì mời bánh phồng tôm. Lâu lâu lại hỏi có mỏi cổ không Hải cho mượn gối.

Khiếp, Hải chu đáo, ga lăng, nói chuyện nhẹ nhàng

Full combo sát thương cho trái tim nhỏ bé chưa yêu ai bao giờ của tôi.

Đúng lúc này, máy điện thoại của tôi vang lên "ting ting" thông báo sự có mặt

Nguyễn Gia Huy đã gửi cho bạn một tin nhắn.

"..."

Tôi mở màn hình. Nguyễn Gia Huy chụp một bức ảnh đang ở bãi biển đầy nắng cho tôi. Anh đeo kính râm màu đen, nở nụ cười đắc thắng.

Tôi nhớ ra ngày hôm trước lúc xin nghỉ học 2 buổi, Nguyễn Gia Huy trùng hợp cũng đi chơi với gia đình vào đúng thời điểm này.

Đúng lúc đang định nhắn lại cho Nguyễn Gia Huy, đột nhiên xe buýt phanh gấp, mất thăng bằng đầu tôi chúi về phía trước.

Ngay lập tức một bàn tay giữ vững vai tôi lại. Trần Đức Hải vô tình kéo tôi vào lồng ngực nó. Tôi ngơ ngác, mùi nước xả vải thanh thanh lập tức xộc vào khoang mũi.

"Ngọc Anh?"

Tiếng gọi vang lên từ điện thoại của tôi.

Màn hình vẫn ở khung chat với Nguyễn Gia Huy, tuy nhiên một hình video nhỏ đã hiện lên ở góc bên phải từ lúc nào, khuôn mặt của Nguyễn Gia Huy đang cau có mà nhìn chằm chằm vào tôi.
Chương trước Chương tiếp