Ái Lệ Đường Kính

Chương 59: Lục Chu Viễn



Mảnh đất đó là nơi cha mẹ nuôi rất yêu quý, nơi hạnh phúc, em không muốn bán đi như vậy. Những kỉ niệm đẹp đẽ...Anh sẽ lấy lại cho em, đừng buồn nữa cô gái nhỏ này.Anh đáp lời

- Vâng...thật sự...cảm ơn anh đã tham gia và...giúp em...

Nghe vậy anh chỉ cười nhẹ, xong lại dùng sức bế bổng Tư Niên lên nhưng cũng không dùng quá nhiều sức vì cô rất nhẹ đồng thời làm cô nàng có hơi bất ngờ.

- А?

- Được rồi, công việc đều đã xử lý xong , chúng ta về nhà chứ?

Tư Niên hơi gật đầu nhưng sau đó lại phản kháng.

Em có thể tự đi, anh thả em xuống đi.Được được.Cuối cùng cả hai lướt qua toàn bộ ánh mắt của nhân viên trong tập đoàn quay về nhà.

Lúc này tại nơi nào đó, một nhóm người đang ngồi trò chuyện trong căn phòng sang trọng, họ ăn mặc vest đen trông rất lịch sự.

Lần đấu giá này con người Dục Vũ Lăng đó cũng sẽ tham gia còn ra điều kiện dẫn thêm một người nữa.Cũng đã hơn mấy năm nay hắn không tham gia bất kỳ buổi đấu giá nào cho dù có mời nhiều lần. Lý nào, lần này lại tham gia lại còn là đấu giá nhỏ.Một người đàn ông lên tiếng.

- Vậy thì chúng ta phải để ý đến người mà tên này dẫn theo rồi. Vì có thể lý do chính là vì con người đó.

Bọn họ như vậy cũng bởi vì Dục Vũ Lăng trên thương trường vô cùng lặng tiếng, cho dù không tham gia đấu giá như này thì tập đoàn vẫn lớn mạnh và càng phát triển mà không ai đoán được lý do. Gần mấy năm nay càng không thấy chút động tĩnh nào, cho nên việc này khiến tất cả bọn họ đều rất ngạc nhiên.

- Nếu đã tham gia, hãy chờ xem Dục Vũ Lăng sẽ chi bao nhiêu cho mảnh đất mà anh ta muốn lấy.

Một người phụ nữ bất ngờ lên tiếng. Có vẻ như buổi đấu giá này sẽ rất thú vị, một kẻ chưa từng xuất hiện nay đã chịu lộ mặt rồi.



Phía bên này, cuối cùng trời cũng tối. Sau bữa ăn đầm ấm gia đình cùng nhau thì Tư Niên và Vũ Lăng cũng đến phòng ngủ của mình. Cô lại tiếp tục hành trình học hỏi của mình còn anh thì gọi điện cho ai đó cùng lúc làm việc trên laptop.

- Alo, tôi nghe đây.

Đầu dây bên kia lên tiếng.

- Việc tôi nhờ cậu điều tra, sao rồi?

Người trả lời là Minh Thành, nghe vậy anh vội vàng đi đến bàn máy tính rồi kéo ghế nhập vài dòng thông tin mà mình đã tìm từ trước.

Về Lục Chu Diễn à? Tôi đã điều tra rồi, thông tin cực kỳ ít ỏi và không xác thực cho lắm.Ông ta là một người dân bình thường, năm nay đã 52 tuổi, có vợ và hai người con nuôi nhưng vợ đã mất. Nghe rất vô lý không tin tưởng được. Minh Thành nói tiếp.Vũ Lăng im lặng suy nghĩ một chút thì đúng là rất vô lý, có vẻ như trong này còn có ẩn khuất gì đó.

- Còn gì hơn không?

Anh nghiêm giọng nói.

- Còn, đương nhiên điều thú vị hơn là một nhân vật tên Lục A Minh, con trai duy nhất của Lục gia mà tất cả chúng ta đều biết.

Minh Thành có vẻ hào hứng đáp.

Cánh tay anh ta không ngừng nhấn phím trên gương mặt cũng lộ nét đắc ý, Dục Vũ Lăng nghe xong cùng hơi ngừng hành động lại, anh biết con người này chỉ là hắn sau một thời gian cũng mất tích không dấu vết gì.

Vậy cậu điều tra thêm được những gì về người đó?Những gì chúng ta biết từ trước tới giờ và có thêm vài thứ rất thú vị cũng có vẻ liên quan đến Lục Chu Diễn.Lục A Minh, là một người thành đạt khi ở tuổi 18 sau khi cha mẹ bị tai nạn mấy thì ông đã thay gia đình gánh nghiệp công ty từ khi còn trẻ. Sau cái chết của cha mẹ năm ông 15 tuổi thì ông được ông bà nuôi và trong vòng 3 năm đã tiếp tục vực dậy được công ty trở nên lớn mạnh.

Nhưng những năm tiếp theo chiến tranh kinh tế đã nổ ra ai cũng biết, cả cậu cũng biết nhỉ.Nếu tôi nhớ không lầm thì năm đó tập đoàn Lục thị đã bị thu mua lại nhanh chóng, rồi ông ta cũng mất tích?Dục Vũ Lăng nghiêm túc đáp.



- Đúng đúng, có điều tôi đã điều tra được, trước đó,có những bài đăng nói rằng ông ta đã có nữ nhân trong lòng hơn nữa đã nhận nuôi một đứa trẻ làm con của họ, nhưng rầm rộ không lâu thì đã bị dèm xuống rất nhanh chóng.

Minh Thành vừa nói chuyện điện thoại dáng vẻ nghiêm túc tra tài liệu, Vũ Lăng cũng bắt đầu rơi vào trạng thái suy nghĩ về những chuyện vừa nghe được .

"Đúng là phải có gì đó liên quan đến nhau."

- Có người từng nói rằng ông ta đã hoảng sợ 'bỏ của chạy lấy người", có những người nói ông ta không có bản ĩnh nên sợ hãi thế thôi.

Minh Thành tiếp tục nói.

Không ai nói về vấn đề ông ta bảo vệ vợ con mình à?Cậu nghĩ bọn họ sẽ có ý nghĩ tốt như vậy ư? Mặc dù Lục A Minh sống tốt với người khác thật nhưng cậu không phải thực sự nghĩ bọn bàn phím sẽ bảo vệ ông ta chứ?Không phải Dục Vũ Lăng không biết mà chỉ muốn xác thực vài điều. Anh biết, bản thân tốt với người khác thì chưa chắc đám người đó sẽ bênh vực ông ta thậm chí là trong thời gian đó.

Nếu chính xác thì năm nay Lục A Minh và tên Lục Chu Diễn cùng 52 tuổi, cho nên tôi mới thực sự nghi ngờ.Ừm, được rồi cảm ơn cậu.Dục Vũ Lăng đáp lại.

- Không có gì, ơ mà...từ khi nào cậu biết nói cảm ơn với tôi vậy?!

Bíp bíp..trong sự hoang mang của Minh Thành mà tắt máy. Không phải anh không biết phép lịch sự mà vì tính cách lạnh lùng của mình đối với Minh Thành rất ít khi nhờ vả nên không nghe được câu cảm ơn của anh.

"Dục Vũ Lăng, cậu quá đáng. Lại cúp máy giữa chừng, bộ để tôi cảm nhận lời cảm ơn của cậu khó vậy sao!? "

Minh Thành nghĩ thầm, phía bên này Dục Vũ Lăng cũng đang rơi vào trạng thái suy nghĩ nhớ lại những gì Minh Thành đã nói.

"Vậy nói trắng ra, Lục A Minh và Lục Chu Diễn là cùng một người, khoảng thời gian mà ông ta mất tích có lẽ là thời gian xây đắp gia đình của mình."

"Nhưng mình vẫn thắc mắc chuyện cổ phần của Lục Thị bị thu mua nhanh chóng như thế thì có hai nguyên do hoặc là bị khủng bố hoặc là chính ông ta tự bán nó đi..."
Chương trước Chương tiếp