Áng Mây Của Bầu Trời

Chương 1: Mẹ đơn thân tuổi mười tám



Làm mẹ đơn thân năm mười tám tuổi sẽ là cảm giác như thế nào?

Thật ra Lý Huệ Du là một cô gái có xuất thân từ một gia đình bình thường, cha là giảng viên đại học, mẹ là nội trợ tại gia, chị gái cũng chỉ là một nhân viên văn phòng. Nhưng rồi cuộc sống của Lý Huệ Du đã bị đảo lộn khi bạn thân của cô - Bành Tú Tú đã hạ sinh một bé gái, nhưng vì trong suốt quá trình thai kì đã lao lực quá nhiều, nên đã qua đời ngay khi đứa nhỏ được chào đời.

Đứa bé này thật sự đã khiến cho Lý Huệ Du cảm thấy đau lòng, mẹ ruột thì qua đời ngay khi sinh nó ra đời, tên khốn cha ruột thì không nhận con, thậm chí hắn ta còn nhiều lần khuyên Tú Tú nên bỏ thai đi, còn nếu cô ấy sinh thì tự mà nuôi.

Ban đầu Bành Tú Tú còn nói rằng sẽ nuôi dạy đứa bé bày thật tốt, nhưng không ngờ cuộc đời vô thường, trước khi vào phòng sinh còn nắm chặt lấy tay của Lý Huệ Du, khó khăn nói:

- Du... Du Du... Nếu như tớ... Tớ không may... Không may xảy ra chuyện... Thì... Thì... Cậu cũng đừng đưa đứa bé cho Đồng Thuật Khiêm... Thà... Thà rằng đưa nó đến trại trẻ mồ côi... Cầu xin cậu... Du Du... Cậu...

- Cậu đừng nói mấy lời này nữa, cậu nhất định sẽ không sao đâu mà. Tú Tú, chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau nuôi dưỡng đứa nhỏ rồi mà? Cậu quên rồi sao? Bây giờ cậu đừng nghĩ nhiều... Yên tâm, chắc chắn cậu sẽ không sao đâu.

Bành Tú Tú cũng chỉ cười, có lẽ chính cô ấy cũng nhận ra bản thân không thể nào sống xót sau lần sinh nở này, nhưng Bành Tú Tú thật sự rất biết ơn... Vì người bạn thân duy nhất vẫn luôn ở bên cạnh mình... Từ nhỏ Bành Tú Tú đã không có cha mẹ, lớn lên ở viện phúc lợi, sau này gặp được Đồng Thuật Khiêm và nghe lời những lời mật ngọt của hắn ta rồi mang thai, nhưng ai mà có ngờ tên kia sau khi biết bạn gái mang thai liền quất ngựa truy phong, trực tiếp ném tiền cho Bành Tú Tú, yêu cầu cô ấy hãy phá bỏ đứa bé đi, còn nếu không thì họ sẽ chia tay, còn đứa bé thì tự đi mà nuôi.

Nói sao đứa bé cũng là máu mủ của mình, Bành Tú Tú đã quyết định bỏ học rồi tự mình nuôi con. Tới khi Lý Huệ Du tìm được cô ấy thì đứa bé đã được năm tháng rồi, những ngày tháng sau đó Bành Tú Tú vẫn luôn đi làm cật lực, còn Lý Huệ Du cũng âm thầm giúp đỡ người bạn của mình.

Cho đến khi cô ấy sinh được một đứa bé, y tá chỉ vừa mới giao đứa bé gái còn đỏ hỏn cho cô, vẫn còn chưa nói hết câu chúc mừng thì bác sĩ ở bên trong đã gấp gáp đi đi lại lại, thậm chí cô còn nghe thấy giọng bác sĩ hét lớn:

- Sản phụ Bành Tú Tú, cháu mau tỉnh lại! Mau tỉnh lại! Cháu còn chưa nhìn mặt con gái mình mà? Tú Tú đừng bỏ cuộc! Tú Tú!



Nhưng rồi sau đó nhịp tim của Bành Tú Tú cũng chỉ còn lại một đường thẳng không có chút gợn sóng nào, bác sĩ cũng đã cố gắng hết sức.

Lúc Lý Huệ Du nghe thấy tin báo tử của Bành Tú Tú thì cô suýt chút nữa là ngất xỉu... Và có lẽ đứa bé trên tay cô cũng nhận ra được mẹ ruột đã qua đời nên nó liền khóc ré lên, kéo Lý Huệ Du đang thẩn thơ quay lại thực tại.

- Bé con...

Sau khi đã xử lý xong chuyện của Bành Tú Tú thì Lý Huệ Du cũng bế theo đứa bé chỉ mới hơn một tuần tuổi về nhà của mình, khi cha mẹ của cô nhìn thấy đứa bé nhỏ xíu đang nằm ngủ trong vòng tay của cô con gái mới lớn của mình liền nói:

- Tiểu Du, đứa bé này là...

- Là con của Tú Tú...

- Cái gì? Vậy Tú Tú... Tú Tú đâu? Sao con lại đưa đứa bé này về đây? Mẹ nó đâu?

- Tú Tú... Tú Tú... Cậu ấy... Cậu ấy đã...

Lý Huệ Du thật sự không thể nào nói ra được, cô thật sự không dám chấp nhận sự thật này. Ngay cả đứa bé cũng cảm thấy được sự đau lòng của mẹ nuôi, vốn dĩ con bé đang ngủ cũng bắt đầu khóc lớn.

Lý Huệ Du nhẹ nhàng dỗ con gái, lại nhìn mẹ mình nói:

- Cha mẹ... Con sẽ nuôi đứa nhỏ này, từ nay về sau... Đứa nhỏ này sẽ là con của con, Lý Duệ Tinh, là tên của con bé.



- Tiểu Du?

- Con nhất định sẽ nuôi đứa bé này... Nếu như cha mẹ không...

Lý Huệ Du còn chưa nói hết thì Châu Mỹ Tố - mẹ của vô đã ôm lấy con gái vào lòng, đau lòng nói:

- Được, mẹ hiểu rồi... Chỉ cần con muốn thì đứa bé này... Đứa nhỏ Tiểu Tinh sẽ là gái của cha mẹ.

Lý Huệ Du có hơi ngạc nhiên, gia đình cô vốn dĩ gia giáo, bây giờ vì cô mà mất mặt.

- Mẹ...

- Tiểu Du, làm mẹ đơn thân ở tuổi mười tám sẽ rất khó khăn. Nhưng con đừng lo, cha mẹ sẽ luôn ủng hộ con.

- Cha...

- Mẹ con nói đúng, cứ mặc kệ người đời đi con... Từ nay về sau, Tiểu Tinh chính là cháu gái của nhà họ Lý, dù ai đến đòi cũng không trả!

- Cha, mẹ... Cảm ơn hai người!
Chương trước Chương tiếp