Áng Mây Của Bầu Trời

Chương 2: Trương tổng tính tình kỳ quái



Không ngờ thời gian trôi qua đến nay cũng là bảy năm, con gái Lý Duệ Tinh của cô năm nay cũng đã lên bảy tuổi, dù rằng những lời đàm tiếu bên ngoài vẫn còn đó, nhưng Lý Huệ Du hoàn toàn không quan tâm.

Vì từ khi hạ quyết tâm giữ con gái ở bên mình, thì cô chính là mẹ của đứa bé, là mẹ ruột của đứa bé đó.

Nhưng có vẻ như Lý Duệ Tinh cũng biết được mẹ rất yêu thương mình, nên từ bé đã rất ngoan ngoãn, lại còn rất hiểu chuyện, từ trước đến giờ con bé chưa từng đòi hỏi cô bất cứ thứ gì, thậm chí là hỏi về cha cũng không, một đứa bé hiểu chuyện như vậy thì ai mà không yêu chứ?

Trải qua bảy năm sống trong lời ra tiếng vào, Lý Huệ Du cũng đã sớm quen rồi. Năm nay cô cũng đã hai mươi lăm tuổi, cũng chẳng còn cái độ tuổi hay đau lòng về những chuyện vặt vãnh nữa, thứ mà cô muốn hiện tại chính là kiếm thật nhiều tiền rồi cho con gái có một cuộc sống đủ đầy nhất.

Hiện tại, Lý Huệ Du đang là nhân viên của tập đoàn Trương thị, ở nơi này cô chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường thôi, nhưng chỉ có hai người biết rõ thân phận của cô.

Đó chính là Tổng giám đốc Trương Chân Hàn và trợ lý thân cận của anh - Nam Đình.

Trương Chân Hàn là bạn thân của Phó Trù, mà Phó Trù lại chính là anh rể của cô, có nghĩa là Phó Trù là chồng của chị gái cô - Lý Lạc Nhiên.

Hai người họ kết hôn đến nay cũng đã gần mười năm, con trai của họ cũng bằng tuổi với Tiểu Tinh Nhi nhà cô, thằng bé Phó Hành An chỉ lớn hơn Tiểu Tinh có ba tháng thôi, cho nên hai đứa nhỏ được học cùng trường, cùng lớp, thậm chí còn cực kỳ thân thiết nữa kìa.

[...]

Ban đầu khi Trương Chân Hàn nghe thằng bạn chí cốt nói có em vợ của nó làm ở công ty thì anh cũng ngạc nhiên, nếu như là "em vợ" thì Trương Chân Hàn có gặp qua một lần, đó là vào hôn lễ của Phó Trù và Lý Lạc Nhiên, một cô gái xinh đẹp với độ tuổi mười sáu đang làm phù dâu cho chị, trong ánh mắt tràn ngập thanh xuân vui vẻ.

Chẳng mấy chốc mà đã qua chín năm, anh cũng suýt quên mất dáng vẻ thanh xuân ngọt ngào của cô gái đó rồi.



Đến đây Nam Đình cũng đưa danh sách đã tuyển dụng đợt mới nhất cho anh, lại chỉ tay vào một hồ sơ, nói:

- Trương tổng, đây chính là em vợ của Phó tổng.

- Lý Huệ Du... Đúng là cô ấy rồi, không ngờ mới chớp mắt mà đã qua chín năm, cô ấy đúng là chững chạc hơn rất nhiều.

Nam Đình cũng lười biếng giải thích, tổng tài nhà họ cái gì cũng được, chỉ có duy nhất một tật xấu... Chính là rất dễ xiêu lòng những người đã phũ phàng với anh. Vì tính cách quái dị đó cho nên đến nay Trương Chân Hàn cũng đã ba mươi hai tuổi và chưa có mối tình vào vắt vai.

Bỗng nhiên Trương Chân Hàn lại nhìn Nam Đình, nói:

- Nè Nam Đình, hình như tôi yêu rồi.

Nam Đình: "..." Mình bớt yêu đi được không?

Cậu ta thở dài một hơi, sau đó liền lấy ra vài tấm ảnh, chỉ vào đó, nói:

- Theo như những thông tin cơ bản mà Lý tiểu thư đã điền thì cô ấy đã có một cô con gái, năm nay bảy tuổi, đang học cùng trường với con trai của Phó thiếu.

- Con bé này xinh xắn đáo để thật đó. Quả nhiên là nhan sắc của Huệ Du không tồi. Cậu nói xem, nếu như bây giờ tôi và cô ấy sinh một đứa... Liệu có phải là cực phẩm của cực phẩm không?

Nam Đình: "..." Người ta còn chưa quen anh mà anh tính tới chuyện có con luôn rồi à?



- Trương tổng, điểm chính không phải ở đó. Trong hồ sơ của Lý tiểu thư không có đề cập đến chuyện đã kết hôn, nhưng về việc cô ấy có con riêng thì...

- Nam Đình, cậu nghĩ xem Tiểu Du sẽ thích mua nhà ở đâu? Chúng tôi có nên nghỉ hưu sớm để tận hưởng hôn nhân hạnh phúc không nhỉ?

Nam Đình bây giờ đang nghiến răng nghiến lợi, tự nhủ: "Thằng khứa này là sếp của mình! Là sếp của mình! Sếp của mình! Không được đánh! Không được đánh! Phải nhịn! Nhịn... Nhịn xuống!"

- Trương tổng, Lý tiểu thư chưa chắc đã thích anh.

- Nhưng tôi thích cô ấy.

- Cô ấy có con riêng, để lấy được tình yêu của mẹ đơn thân thì không phải chuyện dễ dàng đâu.

Trương Chân Hàn nghe vậy liền gật đầu, vốn dĩ Nam Đình còn nghĩ anh đã nghĩ lại rồi, cuối cùng thì sếp nhà mình cũng đã chịu hiểu rồi. Nhưng ai mà ngờ, chỉ một giây sau đó anh lại nói:

- Vậy cậu nói xem bé gái thích cái gì? Trang sức? Váy áo? Xe đua? Nhà? Hay là...

- Trương tổng! Lý tiểu thư chưa chắc đã nhớ anh là ai! Nên anh làm ơn tỉnh táo lại đi, cô ấy không thích anh!

Gương mặt của Trương Chân Hàn liền có chút buồn bã, thậm chí anh còn ném luôn hình tượng sang một bên, trực tiếp nằm dài lên bàn thở dài, trông dáng vẻ của anh vô cùng chán nản, chẳng những vậy mà anh còn dùng ngón tay vẻ vòng tròn lên bàn, nói:

- Đừng có la lớn... Cậu làm người ta tổn thương đó.
Chương trước Chương tiếp