Anh Từng Là Duy Nhất
Chương 357: Để anh dẫn em vào
Tống Hân Nghiên không thể tỏ ra bình thản như Thẩm Duệ, đặc biệt là khi thấy Đường Diệp Thần nhìn về phía này, cô vẫn không kiềm được mà rút vội tay mình ra khỏi cánh tay anh, đặng nói: “Em đi vệ sinh.”
Thẩm Duệ híp mắt, gật đầu đồng ý: “Đừng đi xa quá, sắp đến giờ khởi hành tới khách sạn rồi.”
Tống Hân Nghiên nhấc váy lên, vì chân bị thương nên tốc độ không quá nhanh, nơi này có quá nhiều. người, khiến cô thấy rất bức bối nên muốn ra ngoài hít thở không khí một lát. Cô xoay người bước ra khỏi biệt thự, không khí bên ngoài thông thoáng hơn, nhưng cô vẫn cảm thấy không được thoải mái cho lảm.
Đã bảo Thẩm Duệ là cô không muốn tới biệt thự nhà họ Thẩm rồi, thế mà anh cứ nhất quyết kéo bằng được cô tới, rõ ràng cô chắng phù hợp với nơi này chút nào.
Đúng lúc này, từ phía sau bỗng truyền tới tiếng bước chân đều đặn, không cần quay đầu Tống Hân Nghiên cũng biết người tới là ai.
Đường Diệp Thần đứng cạnh cô, trào phúng: "Anh không ngờ em sẽ tới đây cùng chú tư.”
Tống Hân Nghiên nghiêng đầu nhìn anh ta, khẽ cười gượng: “Chắc trong lòng anh đang mắng tôi là thứ đàn bà vô liêm sĩ chứ gì?
Đường Diệp Thần nhìn cô, hôm nay cô thật sự rất đẹp, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ ấy đẹp tới nao lòng, không gì sánh bãng, dù trong lòng đang học cách buông tay, nhưng khi thấy cô được một người đàn ông khác che chở, chiều chuộng, anh ta vẫn không kiềm được mà ghen tuông.
Anh ta không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, rồi bảo: “Chân em thế nào rồi, ban nấy anh thấy hình như vẫn còn hơi cà nhắc thì phải?”
“Ừm, đang trong giai đoạn lành thương, có hơi chậm nên khi mỗi lần đi nhanh quá sẽ hơi nhói.” Tống Hân Nghiên đáp, từ sau khi ly dị tới giờ, rất ít khi hai người có thể trò chuyện một cách hòa bình như vậy, ngoại trừ hồi ở bệnh viện thì đây mới là lần thứ hai.
“Vậy thì tốt quá, chắc không để lại di chứng gì đâu nhỉ?”
“Không có, bác sĩ bảo vết thương lành tốt lắm, còn anh, dạo này anh thế nào?” Tống Hân Nghiên bình thản hỏi thăm.
“Vẫn như cũ thôi.”
Kế tiếp, bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngùng, Tống Hân Nghiên nhìn lướt qua sảnh sảnh lớn, nói: “Bên trong hẳn đã xong rồi, tôi vào trước đây.”
“Được, để anh dẫn em vào.” Đường Diệp Thần gật đầu.
Tống Hân Nghiên vừa xoay người, chợt thấy Nhan Tư nổi giận đùng đùng xông về phía mình, còn giơ cao tay, tính tát vào mặt mình một cái. Đường Diệp Thần nhanh tay lẹ mắt đứng chắn trước mặt Tống Hân Nghiên, thế nên cái tát của Nhan Tư đã giáng thẳng xuống mặt anh ta, bên má lập tức hiện rõ mồn một năm dấu tay đỏ chót.
Nhan Tư vừa xót vừa giận, quắc mắt nhìn Tống Hân Nghiên được Đường Diệp Thần bảo vệ phía sau, tức tối quát: "Diệp Thần, con mau tránh sang một bên cho mẹ, mẹ phải đánh chết ả đàn bà không biết xấu hổ này mới được, ả đào đâu ra mặt mũi mà dám bước. chân vào cái nhà này lần nữa chứ?”
Đường Diệp Thần liếc nhìn xung quanh, hôm nay có rất nhiều họ hàng thân thích tới thăm dự lễ cưới, thấy Nhan Tư làm loạn lên như vậy, ai cũng hướng mắt nhìn sang, anh ta bèn nhỏ giọng khuyên nhủ: “Mẹ, mẹ nói nhỏ chút đi, để người khác nghe được thì sau này. Hân Nghiên biết đối mặt với mọi người kiểu gì đây?"
"Ả dám quyến rũ chú tư của con thì còn mặt mũi gì để nhìn mọi người chứ, con tránh ra cho mẹ, ả đàn bà này, thật uổng công lúc trước mẹ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với ả, vậy mà ả dám bôi tro trát trấu lên mặt con” Nhan Tư tức đến độ nói không lựa lời, làm gì còn đáng vẻ của một quý bà nhà giàu nhã nhận, điềm đạm, thay vào đó chẳng khác nào một bà cô già chanh chua ngoài chợ.
“Mẹt" Trên trán Đường Diệp Thần nổi gân xanh:
“Con và Hân Nghiên đã ly hôn rồi, cô ấy cặp với ai là quyền tự do của cô ấy.”
“Con cũng nghĩ thoáng quá ha, xem ra mẹ đã nhúng mũi vào chuyện của người khác thật rồi nhỉ?” Nhan Tư mặt mày bặm trợn nói, có năm mơ bà ta cũng không ngờ Tống Hân Nghiên dám công khai trở về biệt thự nhà họ Thẩm cùng với Thẩm Duệ, vậy có khác nào giáng thẳng một cái bạt tai vào mặt bà ta đâu.
Năm ấy, tuy hôn lễ của Đường Diệp Thần và Tống Hân Nghiên không long trọng bằng hôn lễ của Thẩm Ngộ Thụ và Hạ Doãn Nhi, nhưng cũng mời rất nhiều anh em họ hàng thân thích, trong khi quan khách tới dự lễ hôm nay cực kỳ đông, thế nên cũng có không người biết mặt Tống Hân Nghiên, vậy mà cô lại chọn dịp này để trở về cùng Thẩm Duệ, chẳng phải là đang muốn vả mặt bà ta sao?
“Con có biết trước khi con ly hôn với ả thì hai người họ đã ở bên nhau rồi không, vậy mà con còn ra mặt nói giúp cho ả, sao mẹ lại sinh ra một đứa con vô dụng như thế này chứ, sừng trên đầu cao tận hai mét rồi mà vẫn còn che chở cho nó." Nhan Tư càng nói càng lớn giọng.
Đường Diệp Thần liếc mắt nhìn quanh, thấy khách mời xì xầm bàn tán về ba người thì giận lắm, quát khẽ: “Ngậm miệng vào, hay mẹ thấy vẫn chưa đủ mất mặt? Mẹ tự nhìn lại bộ dạng mình bây giờ xem, có khác gì mấy bà cô đanh đá ngoài chợ không?”
Bị đứa con mắng một trận, Nhan Tư mới tỉnh táo lại, vội đảo mắt nhìn, thấy mọi người châu đầu ghé tai bàn tán vẽ mình thì lập tức hiểu ra, vội mỉm cười ái ngại, sau đó quay đầu lườm Tống Hân Nghiên, như đang cảnh cáo cô cứ chờ mà xem.
Đợi Nhan Tư đi xa, Tống Hân Nghiên nghiêng đầu nhìn dấu tay trên mặt Đường Diệp Thần, áy náy nói: "Xin lỗi, hại anh khi không phải ăn tát.
Bà ấy là mẹ của anh, dạy anh cũng là lẽ đương nhiên thôi, em đừng để bụng” Đường Diệp Thần lắc đầu, vẻ mặt bình chân như vại, không còn dễ nổi nóng giống như trước, cứ như thể cái người ấm áp như anh trai nhà bên mà cô từng quen biết kia đã trở lại vậy.”
“Em đã đoán trước được mình sẽ bị bà ấy trách mắng rồi, dù sao làm gì có ai trên đời có thể dễ dàng chấp nhận con dâu cũ bỗng biến thành em dâu đâu chứ.” Tống Hân Nghiên khổ sở nói, thế là anh ta không chỉ chịu thay cô một bạt tai, mà còn phải an ủi ngược. lại cô.
“Lâu rồi bà ấy tự nhiên sẽ chấp nhận thôi, không căn để ý tới làm gì cho mệt.”
Tống Hân Nghiên hít sâu một hơi, không nói thêm câu nào.
Thẩm Duệ thấy Tống Hân Nghiên đi lâu rồi vẫn chưa trở lại bèn ra ngoài tìm, vừa hay đụng trúng Nhan 'Tư đang nổi giận đủng đùng đi ngược vào sảnh. Nhan Tư liếc nhìn anh, mở miệng châm chọc: “Chú tư à, chú cũng lợi hại thật, cảm giác khi nhặt lại chiếc giày rách bị Diệp Thần nhà tôi vứt bỏ ra sao vậy?"
Thẩm Duệ nhìn Nhan Tư, khẽ bật cười thành tiếng: “Chị dâu này, chị nói sai rồi, từ đầu đến cuối Hân Nghiên chỉ có đúng một người đàn ông là tôi thôi, mà nhắc tới giày rách mới nhớ, hình như trước khi chị dâu gã cho anh cả thì từng có một người bạn trai đã quen nhau tận mấy năm đúng không? Thế nên danh hiệu vẻ vang này hắn phải tặng cho anh cả mới đúng.”
Nghe vậy, Nhan Tư lập tức tái xanh mặt mày, ngay lúc định chửi lại thì Thẩm Duệ đã nghênh ngang rời đi, khiến bà ta tức muốn chết. Chuyện đó đã xảy ra cách đây tận ba mươi năm kìa mà, sao Thẩm Duệ lại biết?
Lúc Thẩm Duệ bước ra ngoài, loáng thoáng nghe 'thấy tiếng bàn tán xôn xao của các quan khách: “Cô gái mà cậu tư nhà họ Thẩm dẫn về ban nãy đó, bảo sao tôi cứ thấy quen quen, hóa ra là vợ cũ của Diệp Thần, hai chú cháu xài chung một vợ, đúng là lạ lùng.”
“Chính xác, nếu tôi là cô gái đó hả, có khi chẳng còn mặt mũi ra ngoài gặp người nữa kìa, chẳng hiểu sao có thể mặt dày tới vậy luôn” Một người khác nói.
“Ông không biết hả, như vậy mới kích thích chứ."
'Vừa dứt lời, một đám người lập tức cười phá lên đây khoái trí. Thẩm Duệ nghe xong, đi thẳng một mạch tới chỗ đám người đó, híp mắt nhìn họ đầy lạnh lùng: "Không ai dạy mấy người cái gì gọi là họa từ miệng mà ra hả?”
Nhóm người kia nhìn thấy bộ dạng như bị Diêm Vương nhập của Thẩm Duệ thì sợ tới mức cứng họng, không nói nên lời. Thẩm Duệ lườm họ, đặng quát khẽ: "Đừng đế tôi lại nghe thấy các người mắng chửi cô ấy thêm câu nào, bằng không chớ trách sao tôi không nể mặt họ hàng thân thích, giờ thì cút!”
'Đám đông lập tức tan tác như chim muông.
Thẩm Duệ vừa bước ra ngoài, chợt thấy Tống Hân Nghiên sóng vai cạnh Đường Diệp Thần, thế là vội vàng lao nhanh như bay, ôm chặt cô vào lòng như thần giữ của: "Không phải đi vệ sinh hả, sao lại ra đây?"
“Trong đây ngột ngạt quá nên em ra ngoài hít thở không khí một chứt” Tống Hân Nghiên ngửa đầu nhìn anh, cảm thấy hơi mất tự nhiên, dù gì cô và Đường Diệp Thần cũng từng là vợ chồng, thế nên lúc Thẩm Duệ nói muốn dẫn cô về biệt thự nhà họ Thẩm khi, trong lòng cô thấy hơi e dè.
Thẩm Duệ ôm lấy eo cô, thấy cô cựa quậy hoài thì không mấy vui vẻ: “Chúng ta vào trong thôi.”
Dứt lời, anh chẳng thèm liếc nhìn Đường Diệp Thần dù chỉ một lần mà lập tức ôm cô đi vào trong nhà. Tống Hân Nghiên lúng túng quay lại ngó Đường Diệp Thần như đang xin lỗi, sau đó mới xoay người theo chân Thẩm Duệ vào nhà.
Được nửa đường, Thẩm Duệ như nhớ ra điều gì, thế là ra hiệu cho Tống Hân Nghiên vào trước chờ anh, còn mình thì xoay người trở lại trước mặt Đường Diệp Thần, kiêu căng cụp mắt nhìn xuống: “Diệp Thần, có chuyện này chú phải đích thân cảm ơn cháu."
Hai tay để xuôi bên người của Đường Diệp Thần nắm lại thành quyền, lúc này anh ta chỉ muốn vung tay đấm một cú, đập nát nụ cười ngạo nghễ của anh, nhưng cuối cùng vẫn cố dẫn lại: "Chú Tư mà cũng có chuyện phải cảm ơn cháu ư, đúng là hiếm thấy đó.”
“Đương nhiên rồi, nghĩ kỳ thì không phải một mà tận hai cơ” Nói đến đây, Thẩm Duệ dừng lại vài giây, rồi mới tiếp tục: “Đầu tiên là cảm ơn cháu đã trả tự do cho Hân Nghiên, thứ hai là cảm ơn cháu đã giao cô ấy lại nguyên vẹn cho chú."
Vào cái đêm ấy ông cụ bỏ thuốc ấy, dù anh có hưng phấn tới cỡ nào thì vẫn cảm nhận được sự bối rối và căng thẳng của cô, giống hệt như lần đầu tiên anh chiếm lấy cô vậy. Phát hiện đó khiến anh phấn khởi tới tận nửa đêm rồi vẫn quất quýt lấy cô không chịu buông.
Mặt Đường Diệp Thần lập tức trở nên tái mét, những lời này của Thẩm Duệ chẳng khác nào ngăm thừa nhận người đàn ông trong cái đêm cách đây năm năm chính là anh. Số mệnh đúng là trớ trêu, kẻ anh ta căm hận suốt năm năm hóa ra lại ở ngay bên cạnh.
Thẩm Duệ nhìn gương mặt anh tuấn nhưng nhợt nhạt của anh ta, lòng sảng khoái vô cùng, nói tiếp: “Diệp Thần, nếu năm năm trước em ấy đã không thuộc về cháu thì năm năm sau, khả năng đó càng không thể xảy ra, vì vậy đừng quấn lấy em ấy nữa.”
Dứt lời, anh xoay người rời đi, bước tới trước mặt Tống Hân Nghiên, dui tay nằm lấy tay cô, tiến vào trong biệt thự.
Tống Hân Nghiên muốn ngoái đầu nhìn Đường Diệp Thần, lại bị bàn tay của Thẩm Duệ ngăn cản. Cô ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trẻ con, nhỏ mọn kia, hỏi: “Ban nãy anh đã nói gì với anh ta thế?”
Thẩm Duệ bình tĩnh trả lời: “Cảm ơn nó đã thay anh chăm sóc cho em năm năm qua”
"..." Nghĩ kiểu gì Tống Hân Nghiên cũng cảm thấy mấy lời này của anh nồng nặc mùi khiêu khích, đúng là người đàn ông trẻ con, keo kiệt, nghĩ một đằng nói một nẻo còn thích thù dai của cô, Đường Diệp Thần mà nghe thấy mấy lời này chắc sẽ tức điên lên luôn mất.
Nghĩ lễ trong biệt thự đã kết thúc, tên của Hạ Doãn Nhi chính thức được thêm vào gia phả nhà họ Thẩm. Sau đó, đoàn xe từ từ lăn bánh, chầm chậm rời khỏi đây. Chờ quan khách về hết, ông cụ Thẩm nhìn đôi nam nữ chướng tai gai mắt trước mặt, càng xem càng thấy phiền.
“Thằng tư, lên lầu với bố.” Ông cụ Thẩm quát khẽ một tiếng, rồi xoay người bước lên phòng sách trên tầng.
Thẩm Duệ híp mắt, gật đầu đồng ý: “Đừng đi xa quá, sắp đến giờ khởi hành tới khách sạn rồi.”
Tống Hân Nghiên nhấc váy lên, vì chân bị thương nên tốc độ không quá nhanh, nơi này có quá nhiều. người, khiến cô thấy rất bức bối nên muốn ra ngoài hít thở không khí một lát. Cô xoay người bước ra khỏi biệt thự, không khí bên ngoài thông thoáng hơn, nhưng cô vẫn cảm thấy không được thoải mái cho lảm.
Đã bảo Thẩm Duệ là cô không muốn tới biệt thự nhà họ Thẩm rồi, thế mà anh cứ nhất quyết kéo bằng được cô tới, rõ ràng cô chắng phù hợp với nơi này chút nào.
Đúng lúc này, từ phía sau bỗng truyền tới tiếng bước chân đều đặn, không cần quay đầu Tống Hân Nghiên cũng biết người tới là ai.
Đường Diệp Thần đứng cạnh cô, trào phúng: "Anh không ngờ em sẽ tới đây cùng chú tư.”
Tống Hân Nghiên nghiêng đầu nhìn anh ta, khẽ cười gượng: “Chắc trong lòng anh đang mắng tôi là thứ đàn bà vô liêm sĩ chứ gì?
Đường Diệp Thần nhìn cô, hôm nay cô thật sự rất đẹp, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ ấy đẹp tới nao lòng, không gì sánh bãng, dù trong lòng đang học cách buông tay, nhưng khi thấy cô được một người đàn ông khác che chở, chiều chuộng, anh ta vẫn không kiềm được mà ghen tuông.
Anh ta không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, rồi bảo: “Chân em thế nào rồi, ban nấy anh thấy hình như vẫn còn hơi cà nhắc thì phải?”
“Ừm, đang trong giai đoạn lành thương, có hơi chậm nên khi mỗi lần đi nhanh quá sẽ hơi nhói.” Tống Hân Nghiên đáp, từ sau khi ly dị tới giờ, rất ít khi hai người có thể trò chuyện một cách hòa bình như vậy, ngoại trừ hồi ở bệnh viện thì đây mới là lần thứ hai.
“Vậy thì tốt quá, chắc không để lại di chứng gì đâu nhỉ?”
“Không có, bác sĩ bảo vết thương lành tốt lắm, còn anh, dạo này anh thế nào?” Tống Hân Nghiên bình thản hỏi thăm.
“Vẫn như cũ thôi.”
Kế tiếp, bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngùng, Tống Hân Nghiên nhìn lướt qua sảnh sảnh lớn, nói: “Bên trong hẳn đã xong rồi, tôi vào trước đây.”
“Được, để anh dẫn em vào.” Đường Diệp Thần gật đầu.
Tống Hân Nghiên vừa xoay người, chợt thấy Nhan Tư nổi giận đùng đùng xông về phía mình, còn giơ cao tay, tính tát vào mặt mình một cái. Đường Diệp Thần nhanh tay lẹ mắt đứng chắn trước mặt Tống Hân Nghiên, thế nên cái tát của Nhan Tư đã giáng thẳng xuống mặt anh ta, bên má lập tức hiện rõ mồn một năm dấu tay đỏ chót.
Nhan Tư vừa xót vừa giận, quắc mắt nhìn Tống Hân Nghiên được Đường Diệp Thần bảo vệ phía sau, tức tối quát: "Diệp Thần, con mau tránh sang một bên cho mẹ, mẹ phải đánh chết ả đàn bà không biết xấu hổ này mới được, ả đào đâu ra mặt mũi mà dám bước. chân vào cái nhà này lần nữa chứ?”
Đường Diệp Thần liếc nhìn xung quanh, hôm nay có rất nhiều họ hàng thân thích tới thăm dự lễ cưới, thấy Nhan Tư làm loạn lên như vậy, ai cũng hướng mắt nhìn sang, anh ta bèn nhỏ giọng khuyên nhủ: “Mẹ, mẹ nói nhỏ chút đi, để người khác nghe được thì sau này. Hân Nghiên biết đối mặt với mọi người kiểu gì đây?"
"Ả dám quyến rũ chú tư của con thì còn mặt mũi gì để nhìn mọi người chứ, con tránh ra cho mẹ, ả đàn bà này, thật uổng công lúc trước mẹ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với ả, vậy mà ả dám bôi tro trát trấu lên mặt con” Nhan Tư tức đến độ nói không lựa lời, làm gì còn đáng vẻ của một quý bà nhà giàu nhã nhận, điềm đạm, thay vào đó chẳng khác nào một bà cô già chanh chua ngoài chợ.
“Mẹt" Trên trán Đường Diệp Thần nổi gân xanh:
“Con và Hân Nghiên đã ly hôn rồi, cô ấy cặp với ai là quyền tự do của cô ấy.”
“Con cũng nghĩ thoáng quá ha, xem ra mẹ đã nhúng mũi vào chuyện của người khác thật rồi nhỉ?” Nhan Tư mặt mày bặm trợn nói, có năm mơ bà ta cũng không ngờ Tống Hân Nghiên dám công khai trở về biệt thự nhà họ Thẩm cùng với Thẩm Duệ, vậy có khác nào giáng thẳng một cái bạt tai vào mặt bà ta đâu.
Năm ấy, tuy hôn lễ của Đường Diệp Thần và Tống Hân Nghiên không long trọng bằng hôn lễ của Thẩm Ngộ Thụ và Hạ Doãn Nhi, nhưng cũng mời rất nhiều anh em họ hàng thân thích, trong khi quan khách tới dự lễ hôm nay cực kỳ đông, thế nên cũng có không người biết mặt Tống Hân Nghiên, vậy mà cô lại chọn dịp này để trở về cùng Thẩm Duệ, chẳng phải là đang muốn vả mặt bà ta sao?
“Con có biết trước khi con ly hôn với ả thì hai người họ đã ở bên nhau rồi không, vậy mà con còn ra mặt nói giúp cho ả, sao mẹ lại sinh ra một đứa con vô dụng như thế này chứ, sừng trên đầu cao tận hai mét rồi mà vẫn còn che chở cho nó." Nhan Tư càng nói càng lớn giọng.
Đường Diệp Thần liếc mắt nhìn quanh, thấy khách mời xì xầm bàn tán về ba người thì giận lắm, quát khẽ: “Ngậm miệng vào, hay mẹ thấy vẫn chưa đủ mất mặt? Mẹ tự nhìn lại bộ dạng mình bây giờ xem, có khác gì mấy bà cô đanh đá ngoài chợ không?”
Bị đứa con mắng một trận, Nhan Tư mới tỉnh táo lại, vội đảo mắt nhìn, thấy mọi người châu đầu ghé tai bàn tán vẽ mình thì lập tức hiểu ra, vội mỉm cười ái ngại, sau đó quay đầu lườm Tống Hân Nghiên, như đang cảnh cáo cô cứ chờ mà xem.
Đợi Nhan Tư đi xa, Tống Hân Nghiên nghiêng đầu nhìn dấu tay trên mặt Đường Diệp Thần, áy náy nói: "Xin lỗi, hại anh khi không phải ăn tát.
Bà ấy là mẹ của anh, dạy anh cũng là lẽ đương nhiên thôi, em đừng để bụng” Đường Diệp Thần lắc đầu, vẻ mặt bình chân như vại, không còn dễ nổi nóng giống như trước, cứ như thể cái người ấm áp như anh trai nhà bên mà cô từng quen biết kia đã trở lại vậy.”
“Em đã đoán trước được mình sẽ bị bà ấy trách mắng rồi, dù sao làm gì có ai trên đời có thể dễ dàng chấp nhận con dâu cũ bỗng biến thành em dâu đâu chứ.” Tống Hân Nghiên khổ sở nói, thế là anh ta không chỉ chịu thay cô một bạt tai, mà còn phải an ủi ngược. lại cô.
“Lâu rồi bà ấy tự nhiên sẽ chấp nhận thôi, không căn để ý tới làm gì cho mệt.”
Tống Hân Nghiên hít sâu một hơi, không nói thêm câu nào.
Thẩm Duệ thấy Tống Hân Nghiên đi lâu rồi vẫn chưa trở lại bèn ra ngoài tìm, vừa hay đụng trúng Nhan 'Tư đang nổi giận đủng đùng đi ngược vào sảnh. Nhan Tư liếc nhìn anh, mở miệng châm chọc: “Chú tư à, chú cũng lợi hại thật, cảm giác khi nhặt lại chiếc giày rách bị Diệp Thần nhà tôi vứt bỏ ra sao vậy?"
Thẩm Duệ nhìn Nhan Tư, khẽ bật cười thành tiếng: “Chị dâu này, chị nói sai rồi, từ đầu đến cuối Hân Nghiên chỉ có đúng một người đàn ông là tôi thôi, mà nhắc tới giày rách mới nhớ, hình như trước khi chị dâu gã cho anh cả thì từng có một người bạn trai đã quen nhau tận mấy năm đúng không? Thế nên danh hiệu vẻ vang này hắn phải tặng cho anh cả mới đúng.”
Nghe vậy, Nhan Tư lập tức tái xanh mặt mày, ngay lúc định chửi lại thì Thẩm Duệ đã nghênh ngang rời đi, khiến bà ta tức muốn chết. Chuyện đó đã xảy ra cách đây tận ba mươi năm kìa mà, sao Thẩm Duệ lại biết?
Lúc Thẩm Duệ bước ra ngoài, loáng thoáng nghe 'thấy tiếng bàn tán xôn xao của các quan khách: “Cô gái mà cậu tư nhà họ Thẩm dẫn về ban nãy đó, bảo sao tôi cứ thấy quen quen, hóa ra là vợ cũ của Diệp Thần, hai chú cháu xài chung một vợ, đúng là lạ lùng.”
“Chính xác, nếu tôi là cô gái đó hả, có khi chẳng còn mặt mũi ra ngoài gặp người nữa kìa, chẳng hiểu sao có thể mặt dày tới vậy luôn” Một người khác nói.
“Ông không biết hả, như vậy mới kích thích chứ."
'Vừa dứt lời, một đám người lập tức cười phá lên đây khoái trí. Thẩm Duệ nghe xong, đi thẳng một mạch tới chỗ đám người đó, híp mắt nhìn họ đầy lạnh lùng: "Không ai dạy mấy người cái gì gọi là họa từ miệng mà ra hả?”
Nhóm người kia nhìn thấy bộ dạng như bị Diêm Vương nhập của Thẩm Duệ thì sợ tới mức cứng họng, không nói nên lời. Thẩm Duệ lườm họ, đặng quát khẽ: "Đừng đế tôi lại nghe thấy các người mắng chửi cô ấy thêm câu nào, bằng không chớ trách sao tôi không nể mặt họ hàng thân thích, giờ thì cút!”
'Đám đông lập tức tan tác như chim muông.
Thẩm Duệ vừa bước ra ngoài, chợt thấy Tống Hân Nghiên sóng vai cạnh Đường Diệp Thần, thế là vội vàng lao nhanh như bay, ôm chặt cô vào lòng như thần giữ của: "Không phải đi vệ sinh hả, sao lại ra đây?"
“Trong đây ngột ngạt quá nên em ra ngoài hít thở không khí một chứt” Tống Hân Nghiên ngửa đầu nhìn anh, cảm thấy hơi mất tự nhiên, dù gì cô và Đường Diệp Thần cũng từng là vợ chồng, thế nên lúc Thẩm Duệ nói muốn dẫn cô về biệt thự nhà họ Thẩm khi, trong lòng cô thấy hơi e dè.
Thẩm Duệ ôm lấy eo cô, thấy cô cựa quậy hoài thì không mấy vui vẻ: “Chúng ta vào trong thôi.”
Dứt lời, anh chẳng thèm liếc nhìn Đường Diệp Thần dù chỉ một lần mà lập tức ôm cô đi vào trong nhà. Tống Hân Nghiên lúng túng quay lại ngó Đường Diệp Thần như đang xin lỗi, sau đó mới xoay người theo chân Thẩm Duệ vào nhà.
Được nửa đường, Thẩm Duệ như nhớ ra điều gì, thế là ra hiệu cho Tống Hân Nghiên vào trước chờ anh, còn mình thì xoay người trở lại trước mặt Đường Diệp Thần, kiêu căng cụp mắt nhìn xuống: “Diệp Thần, có chuyện này chú phải đích thân cảm ơn cháu."
Hai tay để xuôi bên người của Đường Diệp Thần nắm lại thành quyền, lúc này anh ta chỉ muốn vung tay đấm một cú, đập nát nụ cười ngạo nghễ của anh, nhưng cuối cùng vẫn cố dẫn lại: "Chú Tư mà cũng có chuyện phải cảm ơn cháu ư, đúng là hiếm thấy đó.”
“Đương nhiên rồi, nghĩ kỳ thì không phải một mà tận hai cơ” Nói đến đây, Thẩm Duệ dừng lại vài giây, rồi mới tiếp tục: “Đầu tiên là cảm ơn cháu đã trả tự do cho Hân Nghiên, thứ hai là cảm ơn cháu đã giao cô ấy lại nguyên vẹn cho chú."
Vào cái đêm ấy ông cụ bỏ thuốc ấy, dù anh có hưng phấn tới cỡ nào thì vẫn cảm nhận được sự bối rối và căng thẳng của cô, giống hệt như lần đầu tiên anh chiếm lấy cô vậy. Phát hiện đó khiến anh phấn khởi tới tận nửa đêm rồi vẫn quất quýt lấy cô không chịu buông.
Mặt Đường Diệp Thần lập tức trở nên tái mét, những lời này của Thẩm Duệ chẳng khác nào ngăm thừa nhận người đàn ông trong cái đêm cách đây năm năm chính là anh. Số mệnh đúng là trớ trêu, kẻ anh ta căm hận suốt năm năm hóa ra lại ở ngay bên cạnh.
Thẩm Duệ nhìn gương mặt anh tuấn nhưng nhợt nhạt của anh ta, lòng sảng khoái vô cùng, nói tiếp: “Diệp Thần, nếu năm năm trước em ấy đã không thuộc về cháu thì năm năm sau, khả năng đó càng không thể xảy ra, vì vậy đừng quấn lấy em ấy nữa.”
Dứt lời, anh xoay người rời đi, bước tới trước mặt Tống Hân Nghiên, dui tay nằm lấy tay cô, tiến vào trong biệt thự.
Tống Hân Nghiên muốn ngoái đầu nhìn Đường Diệp Thần, lại bị bàn tay của Thẩm Duệ ngăn cản. Cô ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trẻ con, nhỏ mọn kia, hỏi: “Ban nãy anh đã nói gì với anh ta thế?”
Thẩm Duệ bình tĩnh trả lời: “Cảm ơn nó đã thay anh chăm sóc cho em năm năm qua”
"..." Nghĩ kiểu gì Tống Hân Nghiên cũng cảm thấy mấy lời này của anh nồng nặc mùi khiêu khích, đúng là người đàn ông trẻ con, keo kiệt, nghĩ một đằng nói một nẻo còn thích thù dai của cô, Đường Diệp Thần mà nghe thấy mấy lời này chắc sẽ tức điên lên luôn mất.
Nghĩ lễ trong biệt thự đã kết thúc, tên của Hạ Doãn Nhi chính thức được thêm vào gia phả nhà họ Thẩm. Sau đó, đoàn xe từ từ lăn bánh, chầm chậm rời khỏi đây. Chờ quan khách về hết, ông cụ Thẩm nhìn đôi nam nữ chướng tai gai mắt trước mặt, càng xem càng thấy phiền.
“Thằng tư, lên lầu với bố.” Ông cụ Thẩm quát khẽ một tiếng, rồi xoay người bước lên phòng sách trên tầng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương