Anh Yêu Cô Ấy, Em Yêu Anh
Chương 13: Ghen
Ai cũng có một người yêu thích trong lòng và Huỳnh Tiểu Phương cũng vậy. Thật ra câu mà cô muốn nói với ba trước ngày bị ép kết hôn chính là:
“Ba? Tại sao nhất định lại là con? Con không biết Tam Thần là ai. Còn chưa từng gặp mặt. Hơn nữa, con còn có người mình thích từ rất lâu.”
Lời chưa kịp nói đã bị ba cô tát cho một cái đau đớn. Người đàn ông mà cô thích chính là Mạch Bạc. Anh như mặt trời sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của cô. Một người dịu dàng và ấm áp.
Chỉ là nhà cô vốn dĩ rất phức tạp. Cô không muốn ảnh hưởng đến anh. Vậy cho nên ngay cả một câu cô thích anh cũng còn chưa kịp nói.
“Huỳnh Tiểu Phương?”
Nghe giọng nói quen thuộc, Tiểu Phương ngẩng mặt, khoé môi mấp máy:
“Anh…’
Người đàn ông ôn nhu bước đến vẫn như thói quen cũ, anh xoa đầu cô:
“Huỳnh Tiểu Phương, bây giờ mới nhớ đến anh?”
Không cần cô nói, Mạch Bạc nhìn trên tay cô có dán băng keo cá nhân cùng hoá đơn viện phí. Anh đưa tay nhận lấy:
“Em đợi một chút. Anh đi thanh toán và lấy thuốc!”
Cô dõi theo bóng lưng đủ để nỗi sợ cô đơn tan biến.Yên tâm đến lạ.
Một lát sau anh quay lại: “Xong rồi! Để anh đưa em về!”
Tiểu Phương gật đầu: “Cảm ơn anh! Tiền em sẽ trả lại cho anh!”
“Không cần đâu. Đi thôi!”
Mạch Bạc định đỡ lấy cô nhưng chợt nhớ lại cô đã lập gia đình nên anh giữ đúng khoảng cách. Tiểu Phương rõ hơn ai hết, cô chậm bước đi bên cạnh anh.
Hai người từ từ ra đến khuôn viên của bệnh viện, Huỳnh Tiểu Phương vẫn còn mệt, cô tìm một ghế đá ngồi xuống.
Mạch Bạc cũng ngồi xuống cạnh cô.
Huỳnh Tiểu Phương nhìn xung quanh, vậy mà trời đã tối đến vậy rồi. Từng làn sương mỏng len lỏi và cơ thể mảnh mai khiến cô rùng mình một cái. Anh tinh ý cởi áo khoác vest khoác lên cho cô.
“Dạo này em sống tốt chứ?”
Huỳnh Tiểu Phương gật đầu:
“Ừ!”
Ở bên cạnh người đàn ông này, cô thở mà không dám thở. Tim cô đập rất nhanh. Hồi lâu do dự, cô mở miệng:
“Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Ừ!”
“Ngày đó, em thật sự rất thích anh!”
Anh ngẩng mặt, chóp mũi tự dưng chua xót.
“Bây giờ em nói ra còn ý nghĩa gì chứ?”
Cô gái nhỏ kìm nén giọt nước mắt. Em sợ sau này không còn cơ hội để nói. Mà ở phía sau, một bàn tay thô bạo kéo cổ tay cô. Tam Thần cưỡng bức ôm cô vào lòng
“Huỳnh Tiểu Phương, cô quên mình là người đã có chồng à?”
Cô vùng vẫy: “Anh tránh ra!”
Cảnh này cũng khiến cho Mạch Bạc giật mình đứng dậy. Thấy cô bị ức hiếp, anh bước đến đẩy Tam Thần, kéo Tiểu Phương ra phía sau mình.
“Anh là ai?”
Tam Thần không trả lời, chỉ tay vào Tiểu Phương:
“Cô nhanh nói cho hắn biết tôi là ai!”
Cô núp sau lưng Mạch Bạc nhỏ giọng:
“Tam thiếu gia nhà họ Tam.”
Tam Thần tức đến bốc khói: “Sao cô không nói cho hắn biết tôi là chồng của cô?”
Mạch Bạc cười khẩy:
“Chồng ư? Vậy sao lúc cô ấy vào viện anh ở đâu?”
“Liên quan gì? Huỳnh Tiểu Phương, mau qua đây cho tôi.”, Tam Thần chán ghét nói.
Nhìn sắc mặt của Tam Thần, cô không dám gây thêm rắc rối cho Mạch Bạc.
“Cảm ơn anh…”
Chưa nói hết câu, Tam Thần dứt khoát kéo cô đi theo hắn. Đi vài bước hắn lấy chiếc áo khoác trên người cô ném xuống.
“Huỳnh Tiểu Phương, cô dám đi tìm đàn ông? Cô quên là mình đã có chồng sao?”
Cô ghì chân lại không muốn đi theo hắn.
“Tam gia, hình như ngài cũng quên rằng mình có vợ. Mà vợ ngài đang ở bệnh viện chờ ngài. Ngài thì bỏ đi cùng cô ta.”
“Cô thấy hết rồi?”
Hắn định nói là vì Bối Vy tự vẫn nhưng sao hắn phải giải thích?
“Cô quên giao ước của chúng ta sao? Tôi đi đâu làm gì không cần phải báo cáo cô.”
Tiểu Phương gật đầu mang hết tức giận đẩy hắn ra:
“Anh có biết tôi sợ thế nào khi ở bệnh viện một mình không? Tôi không có tiền, không có điện thoại. Anh bảo tôi phải làm sao?”
Lòng bàn tay Tam Thần nắm chặt. Nhìn thấy cô khóc, hắn vừa tức giận lại vừa có cảm giác nhoi nhói ở tim.
‘Vậy cũng không nên tìm hắn.”
“Không tìm anh ấy chẳng lẽ tìm anh? Anh đang bận cùng cô ta dây dưa mà. Tôi đây không dám làm phiền!”
Cô không biết lấy đâu ra lá gan lớn mà dám bật lại với hắn.
Đôi co xong rồi cũng nên kết thúc:
“Anh đi về với Vy Vy bé nhỏ của mình đi!”
Hắn khó chịu, cảm thấy cô là một người không hiểu chuyện lại chẳng nghe lời.
“Huỳnh Tiểu Phương, đứng lại cho tôi!”
Cô dừng bước: “Anh còn muốn nói gì sao?”
“Cô vừa rồi nói thích hắn?”
Cô nuốt nước bọt. Hắn cũng có người mình thích. Cô sợ gì không dám nói.
“Đúng vậy, từ trước đến hiện tại vẫn luôn thích anh ấy!”
Tam Thần nghe lời nói của cô như con dao sắc nhọn chọc thủng màng nhĩ của hắn.
“Được lắm!”
Hắn nghiến răng bước thật nhanh về phía cô sau đó vác ngược cô lên vai. Mặc cho cô không ngừng vùng vẫy như cá nằm trên thớt:
“Thả tôi xuống, anh muốn làm gì?”
Hắn nghiến răng:
“Tôi cho cô dẹp cái suy nghĩ đồi truỵ đó!”
Hắn ném cô vào trong xe rồi lái nhanh về nhà họ Tam. Trên đường đi cô không ngừng hỏi:
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Tam gia!”
“Ồ! Vậy anh không lo cho bạch nguyệt quang của mình sao?”
“...”
“Cái gì mà bảo bối nhỏ của anh. Oẹ… Buồn nôn!”
“Vậy còn cô? “Em thích anh”? Buồn nôn chết đi được!”
“Anh im đi!”
“Tôi không im cô làm gì?”
…
Tiếng phanh xe làm lão Tam gia ở trên phòng giật mình.
“Thằng khốn kiếp! Nó còn biết mò về nhà?”
“Lão gia, ông nằm xuống ngủ lại đi. Nó lúc nào cũng vậy mà!”
Hai người ở trên phòng còn nghe tiếng hét của Tiểu Phương.
“Anh bỏ tôi xuống! Bỏ xuống ngay!”
Tam Thần mang theo giận dữ vác cô đi thẳng lên tầng hai ném cô lên giường.
“Tam thần, anh muốn làm gì?”
Hắn bắt đầu cởi cà vạt…
“Á…”
…
Tam lão gia bực bội bước xuống giường:
“Giật mình chết tôi! Bà xem, hôm nay tôi phải lôi đầu thằng trời đánh đó…”
“Lão gia bớt giận… Bọn trẻ vừa cưới cãi nhau là chuyện bình thường…”
“Ba? Tại sao nhất định lại là con? Con không biết Tam Thần là ai. Còn chưa từng gặp mặt. Hơn nữa, con còn có người mình thích từ rất lâu.”
Lời chưa kịp nói đã bị ba cô tát cho một cái đau đớn. Người đàn ông mà cô thích chính là Mạch Bạc. Anh như mặt trời sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của cô. Một người dịu dàng và ấm áp.
Chỉ là nhà cô vốn dĩ rất phức tạp. Cô không muốn ảnh hưởng đến anh. Vậy cho nên ngay cả một câu cô thích anh cũng còn chưa kịp nói.
“Huỳnh Tiểu Phương?”
Nghe giọng nói quen thuộc, Tiểu Phương ngẩng mặt, khoé môi mấp máy:
“Anh…’
Người đàn ông ôn nhu bước đến vẫn như thói quen cũ, anh xoa đầu cô:
“Huỳnh Tiểu Phương, bây giờ mới nhớ đến anh?”
Không cần cô nói, Mạch Bạc nhìn trên tay cô có dán băng keo cá nhân cùng hoá đơn viện phí. Anh đưa tay nhận lấy:
“Em đợi một chút. Anh đi thanh toán và lấy thuốc!”
Cô dõi theo bóng lưng đủ để nỗi sợ cô đơn tan biến.Yên tâm đến lạ.
Một lát sau anh quay lại: “Xong rồi! Để anh đưa em về!”
Tiểu Phương gật đầu: “Cảm ơn anh! Tiền em sẽ trả lại cho anh!”
“Không cần đâu. Đi thôi!”
Mạch Bạc định đỡ lấy cô nhưng chợt nhớ lại cô đã lập gia đình nên anh giữ đúng khoảng cách. Tiểu Phương rõ hơn ai hết, cô chậm bước đi bên cạnh anh.
Hai người từ từ ra đến khuôn viên của bệnh viện, Huỳnh Tiểu Phương vẫn còn mệt, cô tìm một ghế đá ngồi xuống.
Mạch Bạc cũng ngồi xuống cạnh cô.
Huỳnh Tiểu Phương nhìn xung quanh, vậy mà trời đã tối đến vậy rồi. Từng làn sương mỏng len lỏi và cơ thể mảnh mai khiến cô rùng mình một cái. Anh tinh ý cởi áo khoác vest khoác lên cho cô.
“Dạo này em sống tốt chứ?”
Huỳnh Tiểu Phương gật đầu:
“Ừ!”
Ở bên cạnh người đàn ông này, cô thở mà không dám thở. Tim cô đập rất nhanh. Hồi lâu do dự, cô mở miệng:
“Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Ừ!”
“Ngày đó, em thật sự rất thích anh!”
Anh ngẩng mặt, chóp mũi tự dưng chua xót.
“Bây giờ em nói ra còn ý nghĩa gì chứ?”
Cô gái nhỏ kìm nén giọt nước mắt. Em sợ sau này không còn cơ hội để nói. Mà ở phía sau, một bàn tay thô bạo kéo cổ tay cô. Tam Thần cưỡng bức ôm cô vào lòng
“Huỳnh Tiểu Phương, cô quên mình là người đã có chồng à?”
Cô vùng vẫy: “Anh tránh ra!”
Cảnh này cũng khiến cho Mạch Bạc giật mình đứng dậy. Thấy cô bị ức hiếp, anh bước đến đẩy Tam Thần, kéo Tiểu Phương ra phía sau mình.
“Anh là ai?”
Tam Thần không trả lời, chỉ tay vào Tiểu Phương:
“Cô nhanh nói cho hắn biết tôi là ai!”
Cô núp sau lưng Mạch Bạc nhỏ giọng:
“Tam thiếu gia nhà họ Tam.”
Tam Thần tức đến bốc khói: “Sao cô không nói cho hắn biết tôi là chồng của cô?”
Mạch Bạc cười khẩy:
“Chồng ư? Vậy sao lúc cô ấy vào viện anh ở đâu?”
“Liên quan gì? Huỳnh Tiểu Phương, mau qua đây cho tôi.”, Tam Thần chán ghét nói.
Nhìn sắc mặt của Tam Thần, cô không dám gây thêm rắc rối cho Mạch Bạc.
“Cảm ơn anh…”
Chưa nói hết câu, Tam Thần dứt khoát kéo cô đi theo hắn. Đi vài bước hắn lấy chiếc áo khoác trên người cô ném xuống.
“Huỳnh Tiểu Phương, cô dám đi tìm đàn ông? Cô quên là mình đã có chồng sao?”
Cô ghì chân lại không muốn đi theo hắn.
“Tam gia, hình như ngài cũng quên rằng mình có vợ. Mà vợ ngài đang ở bệnh viện chờ ngài. Ngài thì bỏ đi cùng cô ta.”
“Cô thấy hết rồi?”
Hắn định nói là vì Bối Vy tự vẫn nhưng sao hắn phải giải thích?
“Cô quên giao ước của chúng ta sao? Tôi đi đâu làm gì không cần phải báo cáo cô.”
Tiểu Phương gật đầu mang hết tức giận đẩy hắn ra:
“Anh có biết tôi sợ thế nào khi ở bệnh viện một mình không? Tôi không có tiền, không có điện thoại. Anh bảo tôi phải làm sao?”
Lòng bàn tay Tam Thần nắm chặt. Nhìn thấy cô khóc, hắn vừa tức giận lại vừa có cảm giác nhoi nhói ở tim.
‘Vậy cũng không nên tìm hắn.”
“Không tìm anh ấy chẳng lẽ tìm anh? Anh đang bận cùng cô ta dây dưa mà. Tôi đây không dám làm phiền!”
Cô không biết lấy đâu ra lá gan lớn mà dám bật lại với hắn.
Đôi co xong rồi cũng nên kết thúc:
“Anh đi về với Vy Vy bé nhỏ của mình đi!”
Hắn khó chịu, cảm thấy cô là một người không hiểu chuyện lại chẳng nghe lời.
“Huỳnh Tiểu Phương, đứng lại cho tôi!”
Cô dừng bước: “Anh còn muốn nói gì sao?”
“Cô vừa rồi nói thích hắn?”
Cô nuốt nước bọt. Hắn cũng có người mình thích. Cô sợ gì không dám nói.
“Đúng vậy, từ trước đến hiện tại vẫn luôn thích anh ấy!”
Tam Thần nghe lời nói của cô như con dao sắc nhọn chọc thủng màng nhĩ của hắn.
“Được lắm!”
Hắn nghiến răng bước thật nhanh về phía cô sau đó vác ngược cô lên vai. Mặc cho cô không ngừng vùng vẫy như cá nằm trên thớt:
“Thả tôi xuống, anh muốn làm gì?”
Hắn nghiến răng:
“Tôi cho cô dẹp cái suy nghĩ đồi truỵ đó!”
Hắn ném cô vào trong xe rồi lái nhanh về nhà họ Tam. Trên đường đi cô không ngừng hỏi:
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Tam gia!”
“Ồ! Vậy anh không lo cho bạch nguyệt quang của mình sao?”
“...”
“Cái gì mà bảo bối nhỏ của anh. Oẹ… Buồn nôn!”
“Vậy còn cô? “Em thích anh”? Buồn nôn chết đi được!”
“Anh im đi!”
“Tôi không im cô làm gì?”
…
Tiếng phanh xe làm lão Tam gia ở trên phòng giật mình.
“Thằng khốn kiếp! Nó còn biết mò về nhà?”
“Lão gia, ông nằm xuống ngủ lại đi. Nó lúc nào cũng vậy mà!”
Hai người ở trên phòng còn nghe tiếng hét của Tiểu Phương.
“Anh bỏ tôi xuống! Bỏ xuống ngay!”
Tam Thần mang theo giận dữ vác cô đi thẳng lên tầng hai ném cô lên giường.
“Tam thần, anh muốn làm gì?”
Hắn bắt đầu cởi cà vạt…
“Á…”
…
Tam lão gia bực bội bước xuống giường:
“Giật mình chết tôi! Bà xem, hôm nay tôi phải lôi đầu thằng trời đánh đó…”
“Lão gia bớt giận… Bọn trẻ vừa cưới cãi nhau là chuyện bình thường…”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương