Anh Yêu Cô Ấy, Em Yêu Anh
Chương 14: Cắt đứt tình yêu của em
“Tam Thần, anh muốn làm gì?”
Hắn cởi áo sơ mi của mình để lộ lòng ngực săn chắc.
“Làm cho em nhớ em là vợ tôi!”
“Anh bị điên rồi hả?”
Hắn vươn tay kéo cổ chân cô. Huỳnh Tiểu Phương theo lực kéo, cả thân thể bị ép lại sát gần hắn.
Khoé mắt cô đỏ hoe nhìn chằm chằm vào người đàn ông:
“Anh có người yêu thích, tôi không được quyền có sao?”
Tam Thần bóp chặt cằm của cô:
“Huỳnh Tiểu Phương, tôi đổi ý rồi. Sống chết gì em cũng đã gả cho nhà họ Tam. Từ nay về sau chỉ khi tôi cho phép, em mới được rời khỏi đây!”
“Tôi…”
Dứt lời, Tam Thần lấn tới. Hắn đặt môi bạc của mình lên bờ môi đang run của Tiểu Phương. Trước sau cô không tiếp nhận nổi nên không thể nào há miệng. Tay hắn bóp eo cô, để Tiểu Phương kêu đau một tiếng.
“Đau…”
Hắn thành công dùng đầu lưỡi nóng bỏng tấn công vào khoang miệng của cô. Tam Thần hôn rất sâu, hắn dùng đầu lưỡi quấn lấy, trêu đùa với đầu lưỡi của cô. Sau đó dùng toàn lực mút mạnh làm phát ra âm thanh ám muội:
“Chụt.”
Lần đầu tiên, người con gái như Tiểu Phương biết được hương vị của trái cấm. Đó cũng là lần đầu tiên nghe được âm thanh đáng xấu hổ kia. Tay chân cô quờ quạng hỗn loạn nhưng Tam Thần rất nhanh đã nắm lấy. Hắn đè cả thân thể cô lên giường, chế ngự hai tay qua đỉnh đầu.
Hắn hôn sâu và mãnh liệt như muốn tước đoạt hơi thở của cô. Càng khiến cho gương mặt xinh đẹp nóng bừng xấu hổ.
Cổ họng cô khô rát, từng tấc tế bảo nhảy dựng lên. Không đưa tay chọc vào ổ điện nhưng toàn thân tê rần khó giải thích. Loại cảm giác này lạ đến khó lòng diễn tả.
Tiểu Phương như bị dìm xuống tầng tầng lớp lớp cảm giác tê dại, khiến cô dường như mất đi sự chống cự cơ bản.
Bây giờ, chỉ có thể mặc kệ cho người đàn ông điên cuồng tước đoạt hơi thở. Đến khi lòng ngực tức tối dường như muốn nổ tung, Tam Thần mới chịu buông tha.
Người đàn ông thở hồng hộc nhìn chằm chằm lên gương mặt xinh tựa hoa. Những ngón tay thon dài trong vô thức lại chạm vào chiếc mũi hình dọc dừa của cô.
Sau đó lại dịu dàng đưa tay lau đi vệt nước mắt đang vấn vương không chịu rời khỏi gương mặt thuần khiết đó.
Âm giọng hắn trầm đến lạ gọi tên cô.
“Huỳnh Tiểu Phương…”
Cô nhìn sâu vào đôi mặt phượng của người đàn ông như tìm kiếm câu nói rằng hắn hình như có cảm giác đặc biệt với cô.
Nhưng chỉ thấy hắn khẽ nuốt nước bọt. Nằm bên dưới, cô nhìn rất rõ thấy yết hầu của hắn khẽ dao động. Nam tính đến mê hoặc.
Người con gái bất tri bất giác chớm người khẽ hôn lên trái cổ của hắn mà điều này như chất kích thích tước đoạt đi lý trí của hắn. Quên mất rằng hắn còn có một “bạch nguyệt quang" đợi chờ.
Hắn buông tay cô ra, dùng hai tay chạm vào chiếc váy trên người Tiểu Phương.
“Xoẹt”
Chẳng mấy chốc, thân thể trắng tựa ngọc của người con gái đang ở trước mắt hắn.
“Là em tự mình chọc vào tôi!”
Hắn có yêu cô không, không quan trọng. Quan trọng nhất chính là cô phải mang thai con của hắn. Huỳnh Tiểu Phương nắm chặt ga giường đến nhăn nhó. Sau đó, chủ động đưa tay vòng qua câu cổ của người đàn ông.
Tam Thần chợt dừng lại nhìn cô rất lâu để suy nghĩ.
“Huỳnh Tiểu Phương…”
“Ừm?”
“Vốn dĩ tôi định doạ cho cô sợ. Nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi… Chính là…”
Gió bên ngoài thổi rất lớn, tiếng cửa va đập theo cơn gió cũng không khiến đối phương rời mắt khỏi nhau.
Hắn say đắm nhìn cô. Đàn ông như hắn có phải rất lạ không? Rõ ràng sống chết cũng không thể rời xa Trương Bối Vy, giữ gìn sự trong sạch cho cô ta. Nhưng với người con gái trước mặt, chỉ muốn đem cô ra mặc sức giày vò, ép buộc cô ở bên hắn, hoà vào thân hắn, điên cuồng chiếm hữu.
Hay là vì cái gì ở bên cạnh mình quá lâu, trở nên thân quen thì dù có toả sáng cũng không trở nên đặc biệt. Ngược lại những gì mới mẻ lại làm cho hắn tò mò khám phá?. đam mỹ hài
Giọng hắn khàn đặc:
“Chính là về sau thân thể của em chỉ thuộc về tôi…”
Hắn cởi áo sơ mi của mình để lộ lòng ngực săn chắc.
“Làm cho em nhớ em là vợ tôi!”
“Anh bị điên rồi hả?”
Hắn vươn tay kéo cổ chân cô. Huỳnh Tiểu Phương theo lực kéo, cả thân thể bị ép lại sát gần hắn.
Khoé mắt cô đỏ hoe nhìn chằm chằm vào người đàn ông:
“Anh có người yêu thích, tôi không được quyền có sao?”
Tam Thần bóp chặt cằm của cô:
“Huỳnh Tiểu Phương, tôi đổi ý rồi. Sống chết gì em cũng đã gả cho nhà họ Tam. Từ nay về sau chỉ khi tôi cho phép, em mới được rời khỏi đây!”
“Tôi…”
Dứt lời, Tam Thần lấn tới. Hắn đặt môi bạc của mình lên bờ môi đang run của Tiểu Phương. Trước sau cô không tiếp nhận nổi nên không thể nào há miệng. Tay hắn bóp eo cô, để Tiểu Phương kêu đau một tiếng.
“Đau…”
Hắn thành công dùng đầu lưỡi nóng bỏng tấn công vào khoang miệng của cô. Tam Thần hôn rất sâu, hắn dùng đầu lưỡi quấn lấy, trêu đùa với đầu lưỡi của cô. Sau đó dùng toàn lực mút mạnh làm phát ra âm thanh ám muội:
“Chụt.”
Lần đầu tiên, người con gái như Tiểu Phương biết được hương vị của trái cấm. Đó cũng là lần đầu tiên nghe được âm thanh đáng xấu hổ kia. Tay chân cô quờ quạng hỗn loạn nhưng Tam Thần rất nhanh đã nắm lấy. Hắn đè cả thân thể cô lên giường, chế ngự hai tay qua đỉnh đầu.
Hắn hôn sâu và mãnh liệt như muốn tước đoạt hơi thở của cô. Càng khiến cho gương mặt xinh đẹp nóng bừng xấu hổ.
Cổ họng cô khô rát, từng tấc tế bảo nhảy dựng lên. Không đưa tay chọc vào ổ điện nhưng toàn thân tê rần khó giải thích. Loại cảm giác này lạ đến khó lòng diễn tả.
Tiểu Phương như bị dìm xuống tầng tầng lớp lớp cảm giác tê dại, khiến cô dường như mất đi sự chống cự cơ bản.
Bây giờ, chỉ có thể mặc kệ cho người đàn ông điên cuồng tước đoạt hơi thở. Đến khi lòng ngực tức tối dường như muốn nổ tung, Tam Thần mới chịu buông tha.
Người đàn ông thở hồng hộc nhìn chằm chằm lên gương mặt xinh tựa hoa. Những ngón tay thon dài trong vô thức lại chạm vào chiếc mũi hình dọc dừa của cô.
Sau đó lại dịu dàng đưa tay lau đi vệt nước mắt đang vấn vương không chịu rời khỏi gương mặt thuần khiết đó.
Âm giọng hắn trầm đến lạ gọi tên cô.
“Huỳnh Tiểu Phương…”
Cô nhìn sâu vào đôi mặt phượng của người đàn ông như tìm kiếm câu nói rằng hắn hình như có cảm giác đặc biệt với cô.
Nhưng chỉ thấy hắn khẽ nuốt nước bọt. Nằm bên dưới, cô nhìn rất rõ thấy yết hầu của hắn khẽ dao động. Nam tính đến mê hoặc.
Người con gái bất tri bất giác chớm người khẽ hôn lên trái cổ của hắn mà điều này như chất kích thích tước đoạt đi lý trí của hắn. Quên mất rằng hắn còn có một “bạch nguyệt quang" đợi chờ.
Hắn buông tay cô ra, dùng hai tay chạm vào chiếc váy trên người Tiểu Phương.
“Xoẹt”
Chẳng mấy chốc, thân thể trắng tựa ngọc của người con gái đang ở trước mắt hắn.
“Là em tự mình chọc vào tôi!”
Hắn có yêu cô không, không quan trọng. Quan trọng nhất chính là cô phải mang thai con của hắn. Huỳnh Tiểu Phương nắm chặt ga giường đến nhăn nhó. Sau đó, chủ động đưa tay vòng qua câu cổ của người đàn ông.
Tam Thần chợt dừng lại nhìn cô rất lâu để suy nghĩ.
“Huỳnh Tiểu Phương…”
“Ừm?”
“Vốn dĩ tôi định doạ cho cô sợ. Nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi… Chính là…”
Gió bên ngoài thổi rất lớn, tiếng cửa va đập theo cơn gió cũng không khiến đối phương rời mắt khỏi nhau.
Hắn say đắm nhìn cô. Đàn ông như hắn có phải rất lạ không? Rõ ràng sống chết cũng không thể rời xa Trương Bối Vy, giữ gìn sự trong sạch cho cô ta. Nhưng với người con gái trước mặt, chỉ muốn đem cô ra mặc sức giày vò, ép buộc cô ở bên hắn, hoà vào thân hắn, điên cuồng chiếm hữu.
Hay là vì cái gì ở bên cạnh mình quá lâu, trở nên thân quen thì dù có toả sáng cũng không trở nên đặc biệt. Ngược lại những gì mới mẻ lại làm cho hắn tò mò khám phá?. đam mỹ hài
Giọng hắn khàn đặc:
“Chính là về sau thân thể của em chỉ thuộc về tôi…”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương