Anh Yêu Cô Ấy, Em Yêu Anh
Chương 15: Hoà vào là một (H+)
Nam nhân phóng túng ở bên ngoài nhưng vẫn giữ mình như ngọc chắc chỉ có Tam thiếu gia nhà họ Tam.
Chuyện này bên ngoài đã từng đồn đại rất nhiều. Bởi vì nguyên do duy nhất chính là Tam Thần rất thích sạch sẽ. Mà hương vị sạch sẽ đó lại vô tình nằm trên người của Huỳnh Tiểu Phương.
Vẻ e ấp như bông hoa vừa chớm nở khiến cho hắn có cảm giác muốn chiếm làm của riêng. Người đàn ông là Mạch Bạc xuất hiện càng khiến cho tính chiếm hữu thắng đi cái mà hắn gọi là tình yêu.
Tam Thần vùi đầu vào cần cổ trắng ngần của Huỳnh Tiểu Phương mà cắn nhẹ. Hắn đưa đầu lưỡi di chuyển lên xuống tham luyến nếm trọn hương vị của thiếu nữ.
Đáng lý ra trong không khí mập mờ giữa hai người, Huỳnh Tiểu Phương phải nghiêm túc. Mà lúc này đây, cô chỉ thấy ngưa ngứa nhột nhột.
“Haha… Tránh ra đi!”
Tam Thần dừng lại, hắn tặc lưỡi:
“Chết tiệt! Huỳnh Tiểu Phương, em có biết mình đang đùa với lửa không?”
“Em…”
“Tôi không muốn nghe em nói…”
“Ưm…”
Hắn lại cúi xuống hôn cô. Ngấu nghiến đến nghiệm. Hắn vòng tay qua phía sau, siết chặt người con gái vào lòng.
Hôn xong hắn lại di chuyển bờ môi hôn xuống xương quai xanh rồi dừng lại ở bờ ngực căng tròn.
Hắn dùng đầu lưỡi bỡn cợt hai hạt châu đỏ trên đồi núi non mềm. Vì kích thích đến đột ngột khiến Tiểu Phương không ngừng rên rỉ:
“Ưm… Ưm…”
Tham Thần lập đi lập lại nhiều lần đến khi hạt châu căng cứng lên cực độ mới chịu buông tha.
Người đàn ông chưa từng nếm trải hương vị của tình yêu vậy mà lại trở thành chuyên gia nhào nhặn điêu luyện.
Bộ ngực căng tròn bị xoa nắn đến ửng đỏ đáng thương. Tê dại truyền đến từng nơi trên cơ thể của cô khiến cô không ngừng rơi lệ.
Giọt lệ của hạnh phúc hay đau khổ? Chính cô còn không biết được. Mà Huỳnh Tiểu Phương lúc này chỉ muốn nhanh chóng kết thúc mà thôi.
Cô bây giờ cảm thấy hối hận. Đã châm dầu vào lửa, muốn dập tắt chỉ e là phải đem người đàn ông trước mặt dìm xuống sông.
Bất giác Huỳnh Tiểu Phương đưa tay chống đỡ lòng ngực rộng lớn của Tam Thân:
“Đừng…”
Giọng nói nhẹ nhàng vô lực truyền vào tai hắn nhưng lại như điên cuồng mời gọi. Giọng hắn khàn đặc:
“Hối hận?”
Cô chớp mắt một cái phát hiện trên gương mặt hắn truyền đến nụ cười tà ác:
“Muộn rồi!”
Hắn tách hai chân của cô ra rồi dùng vật to lớn bên dưới thân ma sát trêu đùa. Hang động nhỏ không biết từ lúc nào đã ào ạt nước.
Tiểu Phương xấu hổ chỉ có thể vươn tay dùng cái gối bên cạnh che mặt lại. Tam Thần lại cười cười kéo cái gối ra:
“Nhìn cho kỹ người trước mặt cô là ai?”
Tim Tiểu Phương đập thình thịch khó khăn mới gọi được tên hắn:
“Tam gia…”
Không chờ đợi thêm nữa, hắn cho vật to đầy gân guốc đi vào bên trong hang động nhỏ từ từ khám phá.
Tiểu Phương cảm giác được bên dưới truyền đến cơn đau của lần đầu tiên. Chưa quen với vật lớn xa lạ vào trong cơ thể, hang động nhỏ có cảm giác bài xích cực độ đóng chặt để dị vật kia khó lòng mà xâm nhập.
Càng đóng chặt càng khiến cho bản năng khám phá trỗi dậy. Bằng mọi cách, người đàn ông đẩy mạnh vào bên trong. Không hề thương tiếc cánh hoa mỏng ở cửa hang.
Tam Thần nhíu mày, mồ hôi trên trán rịn ra:
“Huỳnh Tiểu Phương, thả lỏng một chút. Em tính giết người có đúng không?”
Kêu cô thả lỏng mà làm sao thả lỏng cho được. Cô cựa quậy giãy dụa. Hắn khó chịu cúi người cắn vào cần cổ của cô.
“Á…”
“Em còn không nghe lời tôi sẽ tiếp tục cắn em…”
Tiểu Phương như muốn khóc. Lòng ngực tức tối.
Người đàn ông ra sức vỗ về.
“Ngoan! Thả lỏng một chút tôi sẽ nhẹ nhàng.”
Hắn nói xong còn hôn lên trán cô.
Trong phút chốc, cô cảm nhận được cái gì gọi là ôn nhu dịu dàng.
Tiểu Phương hít thở cố gắng thả lỏng người. Thừa dịp, Tam Thần nhanh chóng ra vào liên tục. Càng ra vào càng khiến người đàn ông thỏa mãn:
“Hư…”
Cô mở mắt, chỉ thấy chiếc đèn trần không ngừng lắc lư. Nhưng có lẽ chính bản thân cô theo lực của người đàn ông di chuyển lên xuống nên cô mới có cảm giác này. Tiểu Phương không muốn đem thanh âm xấu hổ bật ra nhưng không thể nào kìm nén được nữa.
“Ưm… Đừng mà…”
Tam Thần nghiến răng:
“Em van xin tôi đi. Tôi tha cho em!”
Chuyện này bên ngoài đã từng đồn đại rất nhiều. Bởi vì nguyên do duy nhất chính là Tam Thần rất thích sạch sẽ. Mà hương vị sạch sẽ đó lại vô tình nằm trên người của Huỳnh Tiểu Phương.
Vẻ e ấp như bông hoa vừa chớm nở khiến cho hắn có cảm giác muốn chiếm làm của riêng. Người đàn ông là Mạch Bạc xuất hiện càng khiến cho tính chiếm hữu thắng đi cái mà hắn gọi là tình yêu.
Tam Thần vùi đầu vào cần cổ trắng ngần của Huỳnh Tiểu Phương mà cắn nhẹ. Hắn đưa đầu lưỡi di chuyển lên xuống tham luyến nếm trọn hương vị của thiếu nữ.
Đáng lý ra trong không khí mập mờ giữa hai người, Huỳnh Tiểu Phương phải nghiêm túc. Mà lúc này đây, cô chỉ thấy ngưa ngứa nhột nhột.
“Haha… Tránh ra đi!”
Tam Thần dừng lại, hắn tặc lưỡi:
“Chết tiệt! Huỳnh Tiểu Phương, em có biết mình đang đùa với lửa không?”
“Em…”
“Tôi không muốn nghe em nói…”
“Ưm…”
Hắn lại cúi xuống hôn cô. Ngấu nghiến đến nghiệm. Hắn vòng tay qua phía sau, siết chặt người con gái vào lòng.
Hôn xong hắn lại di chuyển bờ môi hôn xuống xương quai xanh rồi dừng lại ở bờ ngực căng tròn.
Hắn dùng đầu lưỡi bỡn cợt hai hạt châu đỏ trên đồi núi non mềm. Vì kích thích đến đột ngột khiến Tiểu Phương không ngừng rên rỉ:
“Ưm… Ưm…”
Tham Thần lập đi lập lại nhiều lần đến khi hạt châu căng cứng lên cực độ mới chịu buông tha.
Người đàn ông chưa từng nếm trải hương vị của tình yêu vậy mà lại trở thành chuyên gia nhào nhặn điêu luyện.
Bộ ngực căng tròn bị xoa nắn đến ửng đỏ đáng thương. Tê dại truyền đến từng nơi trên cơ thể của cô khiến cô không ngừng rơi lệ.
Giọt lệ của hạnh phúc hay đau khổ? Chính cô còn không biết được. Mà Huỳnh Tiểu Phương lúc này chỉ muốn nhanh chóng kết thúc mà thôi.
Cô bây giờ cảm thấy hối hận. Đã châm dầu vào lửa, muốn dập tắt chỉ e là phải đem người đàn ông trước mặt dìm xuống sông.
Bất giác Huỳnh Tiểu Phương đưa tay chống đỡ lòng ngực rộng lớn của Tam Thân:
“Đừng…”
Giọng nói nhẹ nhàng vô lực truyền vào tai hắn nhưng lại như điên cuồng mời gọi. Giọng hắn khàn đặc:
“Hối hận?”
Cô chớp mắt một cái phát hiện trên gương mặt hắn truyền đến nụ cười tà ác:
“Muộn rồi!”
Hắn tách hai chân của cô ra rồi dùng vật to lớn bên dưới thân ma sát trêu đùa. Hang động nhỏ không biết từ lúc nào đã ào ạt nước.
Tiểu Phương xấu hổ chỉ có thể vươn tay dùng cái gối bên cạnh che mặt lại. Tam Thần lại cười cười kéo cái gối ra:
“Nhìn cho kỹ người trước mặt cô là ai?”
Tim Tiểu Phương đập thình thịch khó khăn mới gọi được tên hắn:
“Tam gia…”
Không chờ đợi thêm nữa, hắn cho vật to đầy gân guốc đi vào bên trong hang động nhỏ từ từ khám phá.
Tiểu Phương cảm giác được bên dưới truyền đến cơn đau của lần đầu tiên. Chưa quen với vật lớn xa lạ vào trong cơ thể, hang động nhỏ có cảm giác bài xích cực độ đóng chặt để dị vật kia khó lòng mà xâm nhập.
Càng đóng chặt càng khiến cho bản năng khám phá trỗi dậy. Bằng mọi cách, người đàn ông đẩy mạnh vào bên trong. Không hề thương tiếc cánh hoa mỏng ở cửa hang.
Tam Thần nhíu mày, mồ hôi trên trán rịn ra:
“Huỳnh Tiểu Phương, thả lỏng một chút. Em tính giết người có đúng không?”
Kêu cô thả lỏng mà làm sao thả lỏng cho được. Cô cựa quậy giãy dụa. Hắn khó chịu cúi người cắn vào cần cổ của cô.
“Á…”
“Em còn không nghe lời tôi sẽ tiếp tục cắn em…”
Tiểu Phương như muốn khóc. Lòng ngực tức tối.
Người đàn ông ra sức vỗ về.
“Ngoan! Thả lỏng một chút tôi sẽ nhẹ nhàng.”
Hắn nói xong còn hôn lên trán cô.
Trong phút chốc, cô cảm nhận được cái gì gọi là ôn nhu dịu dàng.
Tiểu Phương hít thở cố gắng thả lỏng người. Thừa dịp, Tam Thần nhanh chóng ra vào liên tục. Càng ra vào càng khiến người đàn ông thỏa mãn:
“Hư…”
Cô mở mắt, chỉ thấy chiếc đèn trần không ngừng lắc lư. Nhưng có lẽ chính bản thân cô theo lực của người đàn ông di chuyển lên xuống nên cô mới có cảm giác này. Tiểu Phương không muốn đem thanh âm xấu hổ bật ra nhưng không thể nào kìm nén được nữa.
“Ưm… Đừng mà…”
Tam Thần nghiến răng:
“Em van xin tôi đi. Tôi tha cho em!”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương