Anh Yêu Cô Ấy, Em Yêu Anh
Chương 17: Hình như muốn em
Tam Thần đi xuống lầu, hắn ném cho quản gia một tuýp kem trị thoa da. Mặt hắn không có chút biểu cảm nào cả.
“Ngươi đem lên cho cô ta. Đừng nói là ta đưa.”
Quản gia cúi đầu:
“Vâng thưa Tam thiếu!”
Hắn bỏ một tay vào túi quần rời bước đi. Hắn cảm thấy không yên tâm quay lại nói với quản gia:
“À mà khoan!”
Chân quản gia còn chưa đặt lên bậc thang đã vội thu lại:
“Tam gia có gì căn dặn?”
“Hỏi cô ta muốn đi đâu bảo tài xế đưa đi.”
“Dạ.”
Hắn quay lưng rồi quay lại.
Lần này thấy quản gia như chờ sẵn sàng.
“Tam gia, ngài còn gì căn dặn?”
“À… Ừ… Nói với cô ta hôm nay ta về trễ khỏi cần đợi.”
“Dạ.”
Hắn còn định nói gì đó nhưng nghĩ người như hắn sao có thể quan tâm người con gái khác ngoài Bối Vy.
Hắn khó chịu vào trong xe tự mắng chửi chính mình:
“Tam Thần, mày điên rồi! Không được!”
Hắn đạp ga đến công ty. Cả một buổi sáng không thể nào tập trung được.
Cả người bồn chồn, cảm thấy thiếu thiếu, trống trải khó chịu.
Hắn đi tới đi lui suy nghĩ. Rất lâu sau, hắn gọi cho quản gia.
Chuông đổ lâu làm hắn mất kiên nhẫn. Khi định tắt thì quản gia mới nghe máy.
“Tam gia?”
“Ừ. Hôm nay ta có hơi lạc miệng. Chỉ muốn ăn cháo tổ yến. Mau bảo Tiểu Phương mang đến đây.”
“Dạ thưa Tam gia!”
…
Thời gian trôi qua khiến hắn cứ đi đi lại lại.
Tiểu Phương ở bên này mặc đồ che kín người. Cô được chở đến công ty. Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh của tối qua. Ngại ngùng chỉ có thể bấm móng tay vào da. Cơn đau làm cô không suy nghĩ lung tung.
Rõ ràng dặn lòng không để tâm mà nghe đến gặp Tam Thần mà không hiểu sao Tiểu Phương cứ bồn chồn lo lắng.
Nghe nói Tam gia đi làm nhưng cô lại không biết hắn làm ở toà nhà cao nhất, hiện đại nhất thành phố. Chồng cô nổi tiếng ăn chơi mà lại làm giám đốc ngồi ở trên cao hơn cả vạn người. Chắc chắn hắn rất có thực lực.
Không nhìn bằng mắt, cô còn không tin.
Tiểu Phương nắm chặt hộp thức ăn theo thư ký vào trong phòng làm việc của Tam Thần. Mặc dù cô rất không tình nguyện nhưng Tiểu Phương không mang bộ dạng đó thể hiện ra mặt.
Thư ký đứng ngoài gõ cửa.
“Cốc… Cốc…”
Tam Thần chỉnh lại quần áo sau đó làm ra vẻ đang rất bận, hắn gõ bàn phím một cách tùy ý. Nghiêm giọng:
“Vào đi!”
Rõ ràng là thấy cô hắn rất vui nhưng lại giả vờ khó chịu.
“Giờ này mới đến? Cô muốn tôi đói chết để cô lấy chồng mới sao?”
Tiểu Phương nghiến răng không chịu thua nói:
“Tôi không có lòng dạ độc như anh. Có thể suy diễn chuyện không có thành có!”
Hắn nghẹn tức mà lại cảm thấy điều đó thật thú vị trong cuộc sống vốn rất tẻ nhạt của hắn.
“Cô… Để xuống đó đi rồi mau ra ngoài.”
Tiểu Phương mang hộp cháo để xuống sau đó quay lưng đi. Điều này khiến hắn trở nên tức giận hơn.
“Huỳnh Tiểu Phương, cô đi đâu?”
Cô nhìn hắn khó hiểu:
“Anh muốn gì nữa? Vừa rồi còn bảo tôi đi, tôi làm theo lời anh thôi?”
“Tôi không bảo cô. Tôi nói thư ký kia.”
Thư ký của hắn gật đầu rồi chạy nhanh ra ngoài.
Nghe tiếng đóng cửa, Tam Thần đưa ngón trỏ ra hiệu cho Tiểu Phương bước đến gần mình.
“Lại đây!”
Tiểu Phương bước gần đến, hắn vươn tay một cái là kéo cô ngồi vào lòng hắn. Cô tìm cách rời khỏi nhưng bị hắn ôm chặt hơn nữa.
Hắn kéo áo khoác vest của cô xuống để lộ bờ vai chi chít những vết đỏ. Mà người gây ra chính là hắn. Hắn ngắm nhìn như chiến tích, gương mặt anh tú nở nụ cười hài lòng. Ngón tay thon dài vuốt ve lấy xương quai xanh của cô.
Tiểu Phương không những không nhột lại như một luồng điện chạy dọc sống lưng. Cô đưa tay phủi nhẹ tay hắn xuống mà Tam Thần lại suy diễn rằng cô muốn nắm tay hắn.
Quả nhiên, Tam Thần đan 5 ngón tay vào tay Tiểu Phương. Cái miệng hắn còn trêu đùa cô:
“Tối qua có đau lắm không?”
Cô nghe xong ho sặc liên tục. Gương mặt đỏ bừng mang theo ngại ngùng bẽn lẽn.
“Haha. Hôm qua còn lên tục rên rỉ không biết ngại cơ mà?”
Tiểu Phương không nghe nổi nữa. Cô đứng dậy đẩy hắn:
“Tam gia, đó là phản ứng bình thường của cơ thể. Chúng ta lên giường là vợ chồng. Xuống giường là quan hệ hợp tác. Nếu không còn việc gì khác, tôi xin phép về!”
“Ấy. Đúng là em rất nhẫn tâm. Bước khỏi giường tôi liền phủi sạch quan hệ. Hay để tôi nhắc cho em nhớ, có được không?”
Tiểu Phương muốn thoát khỏi nơi ngột ngạt này. Hay nói đúng hơn là tránh xa khỏi hắn. Cô còn nhớ gương mặt lúc sáng bắt cô uống thuốc như hai người khác nhau.
“Không lẽ anh bị tâm thần?”
Cô chỉ vô tình vạ miệng mà những lời này đều lọt vào tai người đàn ông.
Tam Thần chỉ cần bước đến liền đuổi kịp cô. Hắn vác ngược cô lên đem cô đặt lên bàn làm việc.
Tiểu Phương quơ loạn chân. Tay đấm liên tục vào lưng hắn.
“Buông ra… Anh nổi điên cái gì vậy?”
Một tay hắn bế cô, một tay lướt ngang mặt bàn. Đem đồ ở trên bàn rơi xuống một lượt.
Tam Thần để cô ngồi trên bàn. Hai tay chống hai bên như khoá cô lại:
“Huỳnh Tiểu Phương, em đừng tưởng tôi không nghe. Em dám mắng tôi có nghĩ đến hậu quả?”
“Tôi…”
“Ưm…”
Một tay luồn ra phía sau eo của cô kéo lại gần hắn. Theo quán tính, bờ môi hồng chạm lên môi hắn.
Bị ép hôn, cô đưa tay lau miệng chán ghét nói:
“Bỉ ổi!”. Truyện Dị Năng
“Ừ! Mắng hay lắm!”
Hắn nói xong lại áp môi lên môi cô. Một cú mút mạnh khiến môi của thiếu nữ đỏ lên, tê nhẹ.
“Anh?”
“Chụt.”
Hắn lại môi cô. Lần này, hôn xong còn dụi mặt vào cần cổ mút lấy để lại ấn đỏ.
Tiểu Phương đưa tay phủi phủi cần cổ:
“Biến thái!”
Tam Thần bắt đầu thở gấp, giọng hắn khàn đặc:
“Em còn nói nữa, tôi liền hôn em.”
“Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”
“Muốn em…”
Hắn nhìn cô trìu mến. Rõ ràng trong thâm tâm không muốn đối xử tối với cô. Nhưng khi gần cô, hắn dường như không kìm được cảm xúc mà chính hắn còn không hiểu tại sao?
“Hay chúng ta lại lần nữa…”
Lời hắn còn chưa dứt đã nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa liên tục:
“Tam Thần, là em. Tam Thần, anh mau ra đây!”
Đó chẳng phải là giọng của Trương Bối Vy sao?
Cô ta mặc bộ đồ bó chặt đến nghẹt thở, tức giận giậm chân:
“Nói! Tam Thần ở bên trong làm cái gì?”
“Dạ…”
Thư ký suy nghĩ do dự. Trương Bối Vy tức giận muốn xông vào:
“Cô Vy, Tam gia đang bận họp.”
“Tránh ra!”
…
Bên trong, Tam Thần buông Tiểu Phương ra, lệnh cho cô:
“Cô nhanh trốn đi!”
Tiểu Phương đưa tay ra câu cổ người đàn ông. Cô dang rộng hai chân kẹp chặt hắn ở giữa. Một tay kéo váy xuống. Ngón trỏ vuốt ve xương quai xanh của người đàn ông. Giọng cô rất nhẹ nhưng lại thu hút hắn:
“Tam gia, nếu như bây giờ em không muốn trốn thì sao?”
Người đàn ông cảm thấy cả người nóng như lửa đốt. Ánh mắt dán chặt lên Huỳnh Tiểu Phương, khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười:
“Vậy thì em đừng hối hận!”
“Xoạt!”
“Ngươi đem lên cho cô ta. Đừng nói là ta đưa.”
Quản gia cúi đầu:
“Vâng thưa Tam thiếu!”
Hắn bỏ một tay vào túi quần rời bước đi. Hắn cảm thấy không yên tâm quay lại nói với quản gia:
“À mà khoan!”
Chân quản gia còn chưa đặt lên bậc thang đã vội thu lại:
“Tam gia có gì căn dặn?”
“Hỏi cô ta muốn đi đâu bảo tài xế đưa đi.”
“Dạ.”
Hắn quay lưng rồi quay lại.
Lần này thấy quản gia như chờ sẵn sàng.
“Tam gia, ngài còn gì căn dặn?”
“À… Ừ… Nói với cô ta hôm nay ta về trễ khỏi cần đợi.”
“Dạ.”
Hắn còn định nói gì đó nhưng nghĩ người như hắn sao có thể quan tâm người con gái khác ngoài Bối Vy.
Hắn khó chịu vào trong xe tự mắng chửi chính mình:
“Tam Thần, mày điên rồi! Không được!”
Hắn đạp ga đến công ty. Cả một buổi sáng không thể nào tập trung được.
Cả người bồn chồn, cảm thấy thiếu thiếu, trống trải khó chịu.
Hắn đi tới đi lui suy nghĩ. Rất lâu sau, hắn gọi cho quản gia.
Chuông đổ lâu làm hắn mất kiên nhẫn. Khi định tắt thì quản gia mới nghe máy.
“Tam gia?”
“Ừ. Hôm nay ta có hơi lạc miệng. Chỉ muốn ăn cháo tổ yến. Mau bảo Tiểu Phương mang đến đây.”
“Dạ thưa Tam gia!”
…
Thời gian trôi qua khiến hắn cứ đi đi lại lại.
Tiểu Phương ở bên này mặc đồ che kín người. Cô được chở đến công ty. Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh của tối qua. Ngại ngùng chỉ có thể bấm móng tay vào da. Cơn đau làm cô không suy nghĩ lung tung.
Rõ ràng dặn lòng không để tâm mà nghe đến gặp Tam Thần mà không hiểu sao Tiểu Phương cứ bồn chồn lo lắng.
Nghe nói Tam gia đi làm nhưng cô lại không biết hắn làm ở toà nhà cao nhất, hiện đại nhất thành phố. Chồng cô nổi tiếng ăn chơi mà lại làm giám đốc ngồi ở trên cao hơn cả vạn người. Chắc chắn hắn rất có thực lực.
Không nhìn bằng mắt, cô còn không tin.
Tiểu Phương nắm chặt hộp thức ăn theo thư ký vào trong phòng làm việc của Tam Thần. Mặc dù cô rất không tình nguyện nhưng Tiểu Phương không mang bộ dạng đó thể hiện ra mặt.
Thư ký đứng ngoài gõ cửa.
“Cốc… Cốc…”
Tam Thần chỉnh lại quần áo sau đó làm ra vẻ đang rất bận, hắn gõ bàn phím một cách tùy ý. Nghiêm giọng:
“Vào đi!”
Rõ ràng là thấy cô hắn rất vui nhưng lại giả vờ khó chịu.
“Giờ này mới đến? Cô muốn tôi đói chết để cô lấy chồng mới sao?”
Tiểu Phương nghiến răng không chịu thua nói:
“Tôi không có lòng dạ độc như anh. Có thể suy diễn chuyện không có thành có!”
Hắn nghẹn tức mà lại cảm thấy điều đó thật thú vị trong cuộc sống vốn rất tẻ nhạt của hắn.
“Cô… Để xuống đó đi rồi mau ra ngoài.”
Tiểu Phương mang hộp cháo để xuống sau đó quay lưng đi. Điều này khiến hắn trở nên tức giận hơn.
“Huỳnh Tiểu Phương, cô đi đâu?”
Cô nhìn hắn khó hiểu:
“Anh muốn gì nữa? Vừa rồi còn bảo tôi đi, tôi làm theo lời anh thôi?”
“Tôi không bảo cô. Tôi nói thư ký kia.”
Thư ký của hắn gật đầu rồi chạy nhanh ra ngoài.
Nghe tiếng đóng cửa, Tam Thần đưa ngón trỏ ra hiệu cho Tiểu Phương bước đến gần mình.
“Lại đây!”
Tiểu Phương bước gần đến, hắn vươn tay một cái là kéo cô ngồi vào lòng hắn. Cô tìm cách rời khỏi nhưng bị hắn ôm chặt hơn nữa.
Hắn kéo áo khoác vest của cô xuống để lộ bờ vai chi chít những vết đỏ. Mà người gây ra chính là hắn. Hắn ngắm nhìn như chiến tích, gương mặt anh tú nở nụ cười hài lòng. Ngón tay thon dài vuốt ve lấy xương quai xanh của cô.
Tiểu Phương không những không nhột lại như một luồng điện chạy dọc sống lưng. Cô đưa tay phủi nhẹ tay hắn xuống mà Tam Thần lại suy diễn rằng cô muốn nắm tay hắn.
Quả nhiên, Tam Thần đan 5 ngón tay vào tay Tiểu Phương. Cái miệng hắn còn trêu đùa cô:
“Tối qua có đau lắm không?”
Cô nghe xong ho sặc liên tục. Gương mặt đỏ bừng mang theo ngại ngùng bẽn lẽn.
“Haha. Hôm qua còn lên tục rên rỉ không biết ngại cơ mà?”
Tiểu Phương không nghe nổi nữa. Cô đứng dậy đẩy hắn:
“Tam gia, đó là phản ứng bình thường của cơ thể. Chúng ta lên giường là vợ chồng. Xuống giường là quan hệ hợp tác. Nếu không còn việc gì khác, tôi xin phép về!”
“Ấy. Đúng là em rất nhẫn tâm. Bước khỏi giường tôi liền phủi sạch quan hệ. Hay để tôi nhắc cho em nhớ, có được không?”
Tiểu Phương muốn thoát khỏi nơi ngột ngạt này. Hay nói đúng hơn là tránh xa khỏi hắn. Cô còn nhớ gương mặt lúc sáng bắt cô uống thuốc như hai người khác nhau.
“Không lẽ anh bị tâm thần?”
Cô chỉ vô tình vạ miệng mà những lời này đều lọt vào tai người đàn ông.
Tam Thần chỉ cần bước đến liền đuổi kịp cô. Hắn vác ngược cô lên đem cô đặt lên bàn làm việc.
Tiểu Phương quơ loạn chân. Tay đấm liên tục vào lưng hắn.
“Buông ra… Anh nổi điên cái gì vậy?”
Một tay hắn bế cô, một tay lướt ngang mặt bàn. Đem đồ ở trên bàn rơi xuống một lượt.
Tam Thần để cô ngồi trên bàn. Hai tay chống hai bên như khoá cô lại:
“Huỳnh Tiểu Phương, em đừng tưởng tôi không nghe. Em dám mắng tôi có nghĩ đến hậu quả?”
“Tôi…”
“Ưm…”
Một tay luồn ra phía sau eo của cô kéo lại gần hắn. Theo quán tính, bờ môi hồng chạm lên môi hắn.
Bị ép hôn, cô đưa tay lau miệng chán ghét nói:
“Bỉ ổi!”. Truyện Dị Năng
“Ừ! Mắng hay lắm!”
Hắn nói xong lại áp môi lên môi cô. Một cú mút mạnh khiến môi của thiếu nữ đỏ lên, tê nhẹ.
“Anh?”
“Chụt.”
Hắn lại môi cô. Lần này, hôn xong còn dụi mặt vào cần cổ mút lấy để lại ấn đỏ.
Tiểu Phương đưa tay phủi phủi cần cổ:
“Biến thái!”
Tam Thần bắt đầu thở gấp, giọng hắn khàn đặc:
“Em còn nói nữa, tôi liền hôn em.”
“Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”
“Muốn em…”
Hắn nhìn cô trìu mến. Rõ ràng trong thâm tâm không muốn đối xử tối với cô. Nhưng khi gần cô, hắn dường như không kìm được cảm xúc mà chính hắn còn không hiểu tại sao?
“Hay chúng ta lại lần nữa…”
Lời hắn còn chưa dứt đã nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa liên tục:
“Tam Thần, là em. Tam Thần, anh mau ra đây!”
Đó chẳng phải là giọng của Trương Bối Vy sao?
Cô ta mặc bộ đồ bó chặt đến nghẹt thở, tức giận giậm chân:
“Nói! Tam Thần ở bên trong làm cái gì?”
“Dạ…”
Thư ký suy nghĩ do dự. Trương Bối Vy tức giận muốn xông vào:
“Cô Vy, Tam gia đang bận họp.”
“Tránh ra!”
…
Bên trong, Tam Thần buông Tiểu Phương ra, lệnh cho cô:
“Cô nhanh trốn đi!”
Tiểu Phương đưa tay ra câu cổ người đàn ông. Cô dang rộng hai chân kẹp chặt hắn ở giữa. Một tay kéo váy xuống. Ngón trỏ vuốt ve xương quai xanh của người đàn ông. Giọng cô rất nhẹ nhưng lại thu hút hắn:
“Tam gia, nếu như bây giờ em không muốn trốn thì sao?”
Người đàn ông cảm thấy cả người nóng như lửa đốt. Ánh mắt dán chặt lên Huỳnh Tiểu Phương, khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười:
“Vậy thì em đừng hối hận!”
“Xoạt!”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương