Anh Yêu Cô Ấy, Em Yêu Anh
Chương 18: Có phải đã động lòng?
Hàng nút bung ra rơi xuống nền gạch. Tiếng va chạm vọng vào lỗ tai khiến cho căn phòng nóng lên.
Mà bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa dồn dập thúc giục. Thế nhưng hai con người ở bên trong không hề nao núng.
Tiểu Phương chưa hề đóng vai hồ ly nhưng bây giờ cô chính thức trở thành hồ ly chín đuôi tu luyện dụ dỗ người đàn ông trước mặt.
Cô dùng hai tay vân vê trái cổ của Tam Thần. Đôi mắt long lanh khẽ chớp. Cái miệng nhỏ chậm rãi hôn ngậm lên trái cổ của hắn. Cô cố tình để lại âm thanh ám muội.
“Chụt”
Tam Thần dùng tay bóp cổ của cô:
“Huỳnh Tiểu Phương, cô biết mình đang chọc vào ai không?”
Hắn dùng lực rất mạnh khiến gương mặt cô đỏ bừng lên. Đường gân máu nổi trên mặt xinh đẹp của Tiểu Phương.
Đối với cô, hắn vừa có cảm giác yêu thích lại vừa lại muốn giày vò. Nhìn cô cười hắn có cảm giác tim đập nhanh. Nhìn cô khóc, hắn lại thấy vui vẻ muốn trêu đùa cô nhiều hơn.
Hắn cũng không rõ có phải hắn nên đi bệnh viện để khám bệnh rồi không?
Mà bệnh của hắn thì phải khám khoa nào?
...
Bên ngoài tiếng của Bối Vy nói vọng vào:
“Tam Thần, anh mở cửa cho em.”
Tam Thần buông tay định ra ngoài. Ngay lập tức, Huỳnh Tiểu Phương đưa tay cởi nút quần của Tam Thần.
“Cô?”
Giọng cô mang theo vẻ mị hoặc mời gọi khóc tả.
“Tam gia, bây giờ ngài ra ngoài thì làm sao giải thích với Bối Vy nhỏ bé của ngài đây?”
Tam Thần chớp mắt, người con gái này dám lợi dụng hắn để chọc tức Trương Bối Vy. Mà hắn thì không để người như cô phá vỡ tình cảm của hắn được.
Trò chơi này quá kích thích nhưng hắn không muốn thử.
Tam Thần đẩy cô ra. Vô tình làm hong cô trúng vào cạnh bàn.
Huỳnh Tiểu Phương ôm hong khuỵu xuống. Chân mày cô nhíu chặt. Gương mặt nhăn nhó khó coi. Cơn đau từ hong truyền lên dây thần kinh. Đau đến mức khiến cô ngã xuống tại cô.
Tam Thần thấy cô nằm đó mắt nhắm. Hắn còn tưởng cô giả vờ. Quay lưng lạnh giọng:
“Cô nghĩ làm vậy sẽ được tôi thương hại sao?”
Không có tiếng trả lời, hắn cau có:
“Này, bị điếc rồi sao?”
Không gian trong phòng chỉ có tiếng điều hòa. Không ngờ cô cũng gan lì đến như vậy.
“Được rồi, coi như tôi chịu thua cô.”
Hắn quay lại, phát hiện Huỳnh Tiểu Phương nằm đó bất động. Sắc mặt trắng bệch, mồ hôi rịn ra như mưa.
Tam Thần nôn nóng chạy đến, hắn liên tục lay cô dậy:
“Huỳnh Tiểu Phương, cô bị làm sao vậy?”
“Huỳnh Tiểu Phương?”
Hắn cởi áo khoác vest khoác lên cho cô rồi bế cô lên.
“Này? Sao lại như vậy?”
Tiêu Phương nhăn nhó, hơi thở trở nên yếu ớt:
“Tôi đau…”
Nước mắt Tiểu Phương rơi xuống chạm lấy tay hắn. Ngay thời điểm này, hắn mới nhận ra cô không hề giả vờ.
Hắn bế cô đi ra đến cửa. Trong đôi mắt phượng thoáng chút do dự. Bế cô ra bên ngoài thì làm sao giải thích với Trương Bối Vy?
Mà lúc này đây, Huỳnh Tiểu Phương muốn đánh cược một lần. Nếu hắn tàn nhẫn không đưa cô đến bệnh viện thì cô không cần đấu nữa, kết quả định sẵn cô là người thua.
Cô nghe người ta nói "lạc mềm buộc chặt". Vậy cho nênHuỳnh Tiêu Phương mang bàn tay 5 ngón chạm lên cánh tay của Tam Thần. Cô nén đau mở mắt nhìn hắn, cái đầu lắc nhẹ:
“Tôi chịu được!”
Hắn nghiến răng, miệng không ngừng phun ra lời cay độc:
“Mẹ kiếp! Cô xem mặt cô xanh lè thế này còn nói chịu được?”
“Nhưng mà cô Vy sẽ hiểu lầm…”
“Vừa rồi câu dẫn tôi sao cô không nói như vậy? Huỳnh Tiểu Phương, cô đúng là người hai mặt. Đợi cô khoẻ rồi xem tôi trừng trị cô thế nào.”
Dứt lời, hắn một chân đạp cửa bế cô ra ngoài. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn lướt ngang qua người hắn yêu vì người phụ nữ khác.
Trương Bối Vy la hét:
“Tam Thần, quả nhiên anh ở cùng cô ta. Anh đứng lại cho em!”
Tam Thần dừng bước, khóe mắt hắn giật giật. Thấy hắn dừng lại,
Trương Bối Vy tiến đến kéo tay hắn lại, ả khóc lóc nói:
“Tam Thần, chỉ cần anh bỏ cô ta xuống em sẽ không chấp vấn chuyện anh ở cùng cô ta.”
Thoáng chốc trong đầu hắn có suy nghĩ khác. Hắn quay lại nhìn bạch nguyệt quang của hắn. Gương mặt xinh đẹp kia từ lúc nào trở nên lem luốc khó coi đến thế?
“Tam Thần, bỏ cô ta xuống!”, Trương Bối Vy lặp lại.
Hắn nuốt nước bọt:
“Trương Bối Vy, mạng người quan trọng!”
“Ở đây thiếu gì người sao nhất quyết phải là anh?”
“...”, Tam Thần không trả lời, chân tiếp tục bước.
Bối Vy bắt đầu nổi điên lên. Cô ta đưa tay vò đầu bức tốc. Không nể mặt hắn mà la hét:
“Tôi nói anh bỏ cô ta xuống anh nghe không? Nếu không bỏ, tôi sẽ bỏ anh!”
Chính lời này của cô lại làm hắn khó hiểu, từ bao giờ mà Bối Vy mà hắn quen lại không hiểu chuyện đến như vậy?
Lúc này, tay Tiểu Phương vùng ra:
“Tam gia, bỏ tôi xuống. Tôi tự mình đi!”
Vừa rồi hắn đẩy cô. Cũng do hắn gây ra nên hắn sẽ chịu trách nhiệm. Lời nói của người đàn ông trở nên dứt khoát, tay hắn vẫn ôm chặt cô:
“Đi! Chúng ta đến bệnh viện!”
Tiểu Phương yên tâm nhắm mắt. Một lúc sau tiếng gào khóc của Bối Vy vang dữ dội bên tay rồi yên ắng hẳn.
Trong xe, Huỳnh Tiểu Phương nằm trong lòng của người đàn ông. Trái tim của thiếu nữ đập nhanh liên hồi.
Trong tâm tâm cô thần nghĩ: có phải Tam Thần đã bắt đầu thích cô rồi không?
Mà bên ngoài vọng vào tiếng gõ cửa dồn dập thúc giục. Thế nhưng hai con người ở bên trong không hề nao núng.
Tiểu Phương chưa hề đóng vai hồ ly nhưng bây giờ cô chính thức trở thành hồ ly chín đuôi tu luyện dụ dỗ người đàn ông trước mặt.
Cô dùng hai tay vân vê trái cổ của Tam Thần. Đôi mắt long lanh khẽ chớp. Cái miệng nhỏ chậm rãi hôn ngậm lên trái cổ của hắn. Cô cố tình để lại âm thanh ám muội.
“Chụt”
Tam Thần dùng tay bóp cổ của cô:
“Huỳnh Tiểu Phương, cô biết mình đang chọc vào ai không?”
Hắn dùng lực rất mạnh khiến gương mặt cô đỏ bừng lên. Đường gân máu nổi trên mặt xinh đẹp của Tiểu Phương.
Đối với cô, hắn vừa có cảm giác yêu thích lại vừa lại muốn giày vò. Nhìn cô cười hắn có cảm giác tim đập nhanh. Nhìn cô khóc, hắn lại thấy vui vẻ muốn trêu đùa cô nhiều hơn.
Hắn cũng không rõ có phải hắn nên đi bệnh viện để khám bệnh rồi không?
Mà bệnh của hắn thì phải khám khoa nào?
...
Bên ngoài tiếng của Bối Vy nói vọng vào:
“Tam Thần, anh mở cửa cho em.”
Tam Thần buông tay định ra ngoài. Ngay lập tức, Huỳnh Tiểu Phương đưa tay cởi nút quần của Tam Thần.
“Cô?”
Giọng cô mang theo vẻ mị hoặc mời gọi khóc tả.
“Tam gia, bây giờ ngài ra ngoài thì làm sao giải thích với Bối Vy nhỏ bé của ngài đây?”
Tam Thần chớp mắt, người con gái này dám lợi dụng hắn để chọc tức Trương Bối Vy. Mà hắn thì không để người như cô phá vỡ tình cảm của hắn được.
Trò chơi này quá kích thích nhưng hắn không muốn thử.
Tam Thần đẩy cô ra. Vô tình làm hong cô trúng vào cạnh bàn.
Huỳnh Tiểu Phương ôm hong khuỵu xuống. Chân mày cô nhíu chặt. Gương mặt nhăn nhó khó coi. Cơn đau từ hong truyền lên dây thần kinh. Đau đến mức khiến cô ngã xuống tại cô.
Tam Thần thấy cô nằm đó mắt nhắm. Hắn còn tưởng cô giả vờ. Quay lưng lạnh giọng:
“Cô nghĩ làm vậy sẽ được tôi thương hại sao?”
Không có tiếng trả lời, hắn cau có:
“Này, bị điếc rồi sao?”
Không gian trong phòng chỉ có tiếng điều hòa. Không ngờ cô cũng gan lì đến như vậy.
“Được rồi, coi như tôi chịu thua cô.”
Hắn quay lại, phát hiện Huỳnh Tiểu Phương nằm đó bất động. Sắc mặt trắng bệch, mồ hôi rịn ra như mưa.
Tam Thần nôn nóng chạy đến, hắn liên tục lay cô dậy:
“Huỳnh Tiểu Phương, cô bị làm sao vậy?”
“Huỳnh Tiểu Phương?”
Hắn cởi áo khoác vest khoác lên cho cô rồi bế cô lên.
“Này? Sao lại như vậy?”
Tiêu Phương nhăn nhó, hơi thở trở nên yếu ớt:
“Tôi đau…”
Nước mắt Tiểu Phương rơi xuống chạm lấy tay hắn. Ngay thời điểm này, hắn mới nhận ra cô không hề giả vờ.
Hắn bế cô đi ra đến cửa. Trong đôi mắt phượng thoáng chút do dự. Bế cô ra bên ngoài thì làm sao giải thích với Trương Bối Vy?
Mà lúc này đây, Huỳnh Tiểu Phương muốn đánh cược một lần. Nếu hắn tàn nhẫn không đưa cô đến bệnh viện thì cô không cần đấu nữa, kết quả định sẵn cô là người thua.
Cô nghe người ta nói "lạc mềm buộc chặt". Vậy cho nênHuỳnh Tiêu Phương mang bàn tay 5 ngón chạm lên cánh tay của Tam Thần. Cô nén đau mở mắt nhìn hắn, cái đầu lắc nhẹ:
“Tôi chịu được!”
Hắn nghiến răng, miệng không ngừng phun ra lời cay độc:
“Mẹ kiếp! Cô xem mặt cô xanh lè thế này còn nói chịu được?”
“Nhưng mà cô Vy sẽ hiểu lầm…”
“Vừa rồi câu dẫn tôi sao cô không nói như vậy? Huỳnh Tiểu Phương, cô đúng là người hai mặt. Đợi cô khoẻ rồi xem tôi trừng trị cô thế nào.”
Dứt lời, hắn một chân đạp cửa bế cô ra ngoài. Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn lướt ngang qua người hắn yêu vì người phụ nữ khác.
Trương Bối Vy la hét:
“Tam Thần, quả nhiên anh ở cùng cô ta. Anh đứng lại cho em!”
Tam Thần dừng bước, khóe mắt hắn giật giật. Thấy hắn dừng lại,
Trương Bối Vy tiến đến kéo tay hắn lại, ả khóc lóc nói:
“Tam Thần, chỉ cần anh bỏ cô ta xuống em sẽ không chấp vấn chuyện anh ở cùng cô ta.”
Thoáng chốc trong đầu hắn có suy nghĩ khác. Hắn quay lại nhìn bạch nguyệt quang của hắn. Gương mặt xinh đẹp kia từ lúc nào trở nên lem luốc khó coi đến thế?
“Tam Thần, bỏ cô ta xuống!”, Trương Bối Vy lặp lại.
Hắn nuốt nước bọt:
“Trương Bối Vy, mạng người quan trọng!”
“Ở đây thiếu gì người sao nhất quyết phải là anh?”
“...”, Tam Thần không trả lời, chân tiếp tục bước.
Bối Vy bắt đầu nổi điên lên. Cô ta đưa tay vò đầu bức tốc. Không nể mặt hắn mà la hét:
“Tôi nói anh bỏ cô ta xuống anh nghe không? Nếu không bỏ, tôi sẽ bỏ anh!”
Chính lời này của cô lại làm hắn khó hiểu, từ bao giờ mà Bối Vy mà hắn quen lại không hiểu chuyện đến như vậy?
Lúc này, tay Tiểu Phương vùng ra:
“Tam gia, bỏ tôi xuống. Tôi tự mình đi!”
Vừa rồi hắn đẩy cô. Cũng do hắn gây ra nên hắn sẽ chịu trách nhiệm. Lời nói của người đàn ông trở nên dứt khoát, tay hắn vẫn ôm chặt cô:
“Đi! Chúng ta đến bệnh viện!”
Tiểu Phương yên tâm nhắm mắt. Một lúc sau tiếng gào khóc của Bối Vy vang dữ dội bên tay rồi yên ắng hẳn.
Trong xe, Huỳnh Tiểu Phương nằm trong lòng của người đàn ông. Trái tim của thiếu nữ đập nhanh liên hồi.
Trong tâm tâm cô thần nghĩ: có phải Tam Thần đã bắt đầu thích cô rồi không?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương