Anh Yêu Cô Ấy, Em Yêu Anh
Chương 21: Chăm sóc cho em
“Này, dậy đi!”
Lúc Tiểu Phương mở mắt thấy bác sĩ đứng ở cạnh giường bệnh đang dùng tập hồ sơ bệnh án đánh nhẹ nhẹ vào vai Tam Thần.
Bác sĩ tiếp tục nói:
“Này, cậu đi nuôi bệnh hay muốn làm bệnh nhân? Muốn ôm thì về nhà mà ôm, dậy đi!”
Nghe được câu này, Huỳnh Tiểu Phương triệt để nhắm mắt. Mặc kệ Tam Thần ở bên cạnh cựa quậy.
“Cút!”
Bác sĩ gõ tập hồ sơ lên trán hắn lần nữa:
“Dậy đi! Cậu muốn bệnh để tôi bảo y tá tiêm cho cậu vài mũi. Thanh niên trai tráng gì đi giành giường bệnh với phụ nữ, trời ạ!”
Nghe câu nói này, Tam Thần nhớ lại hắn ở bệnh viện chăm sóc cho Tiểu Phương nên giật bắn người. Lúc nhảy xuống làm chiếc giường bệnh lung lay. May là y tá phản ứng kịp thời vịn chặt lại. Nếu không Tiểu Phương chắc đang nằm ở dưới đất.
“Xin lỗi, tôi ngủ quên!”
Bác sĩ cười cười đẩy hắn ra một bệnh:
“Xin phép cho tôi khám bệnh!”
Hắn vậy và rất nhẫn nhịn không mắng lại bác sĩ. Hắn vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi quay ra. Vừa hay nghe bác sĩ hỏi Tiểu Phương mấy câu. Mà câu nào câu nấy giống như đang nhắm vào hắn.
“Cô bị dập lá lách đó cô biết không? Tai nạn giao thông hay bị va đập mạnh?”
Giọng cô mang theo hoảng hốt:
“Vậy có sao không bác sĩ? Do tôi va vào cạnh bàn.”
“Tự va hay có người đẩy?”
“Dạ tự va.”, Tiểu Phương đưa mắt nhìn về phía Tam Thần.
Bác sĩ cũng tinh ý hỏi cô: “Tôi còn tưởng là cố ý. Nếu vậy tôi sẽ giúp cô báo cảnh sát.”
Tam Thần đưa tay lên miệng giả vờ ho mạnh làm bác sĩ phân tâm.
“Có cần tôi giới thiệu bác sĩ hô hấp cho cậu không?”
“Vậy thì không cần. Bác sĩ bệnh của cô ấy thế nào?”
“Tình hình như vừa rồi tôi đã nói. Chú ý nghỉ ngơi giữ gìn sức khoẻ. Ở lại viện vài ngày theo dõi.”
“Ừ!”
Khám xong, bác sĩ và y tá đi ra bên ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Tam Thần và Huỳnh Tiểu Phương.
Không khí im tĩnh làm Tiểu Phương khó thở. Cô tìm cơ hội đuổi hắn đi về. Dù sao trước giờ nằm viện cô chỉ có một mình. Mà một mình với cô quen rồi.
“Tam gia, ngài lấy đồ xong chưa?”
“Ừ!”
“Vậy thì không tiễn ngài!”
Cô nói xong kéo chăn lên nhắm mắt ngủ. Mặt dù nhắm mắt, Tiểu Phương có cảm giác Tam Thần đang đứng nhìn mình chằm chằm.
Quả nhiên, vừa mở mắt ra lại hắn vẫn còn đứng đó. Tiểu Phương nhíu chặt mày khó hiểu:
“Không ngờ Tam gia có sở thích ngắm người khác ngủ?”
Hắn quay lưng lạnh lùng hỏi:
“Muốn ăn gì?”
“Không cần ngài…”
“Đừng bắt tôi phải lặp lại!”
“Cháo!”
“Ừ!”
Hắn ra ngoài đóng cửa lại. Rất lâu sau không thấy hắn trở về, Huỳnh Tiểu Phương biết được hắn chỉ hỏi cho lấy lệ. Chắc giờ này, nói không chừng đang ở cạnh Bối Vy.
Tiểu Phương cố trở mình nhưng cơn đau truyền đến làm cô cứ thế nằm yên. Cô mở to mắt nhìn trần nhà, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ. Nỗi cô đơn bắt đầu lan truyền vào tâm trí của cô gái nhỏ.
Cô nhớ có lần mình bị sốt cao vào bệnh viện. Mở mắt ra chỉ thấy hoặc là y tá, hoặc là bác sĩ.
Đến khi xuất viện, ngoài bác tài xế được gọi đến thì không có ai khác.
Tiểu Phương thấy mắt mình cay xoè, chỉ chớp mắt một cái là trên gương mặt xuất hiện hai dòng chất lỏng nóng hỏi chảy dài. Nó không có màu nhưng lại có vị mặn chát hệt như cái tâm trạng lúc này của cô.
Cuối cùng không chịu được nữa, Huỳnh Tiểu Phương bật khóc nức nở:
“Huhu… Huhu… Tại sao vậy? Tại sao hết lần này đến lần khác bỏ tôi một mình? Là tôi đáng bị như vậy sao?”
“Ai bỏ cô, Huỳnh Tiểu Phương?”
Tam Thần từ cửa đi vào trên tay hắn còn cầm hộp đựng thức ăn.
Huỳnh Tiểu Phương vội lấy tay gạt đi nước mắt, yếu giọng nói:
“Không gì!”
“Ồ! Tôi còn tưởng cô nhớ tôi đến phát khóc!”
“…”
Hắn vừa nói vừa kéo ghế ra, mang hộp thức ăn mở ra. Mùi cháo nấm hương thơm phức bay vào mũi cô làm cái bụng không ngừng phản ứng theo.
Tam Thần nghe bụng cô réo liên tục, hắn bật cười mắng chửi:
“Háu ăn!”
Hắn múc một muỗng cháo thổi cho nhẹ rồi đưa đến miệng. Tiểu Phương cảm thấy hành động này của hắn rất kỳ cục. Cô dè dặt hỏi:
“Ngài muốn gì?”
Răng hắn cắn môi như đe doạ:
“Còn không ăn?”
Không dám chọc giận hắn, nói không chừng hắn lại đẩy cô thêm một cái nữa là mất mạng. Tiểu Phương há miệng ăn từng chút.
Cháo được hắn thổi không những vừa thơm ngon vừa ấm bụng mà còn làm cho trái tim nhỏ bé của cô ấm lên.
Đang ăn một nửa thì điện thoại hắn reo. Là số của Trương Bối Vy. Hai người nhìn nhau một lúc.
Tiểu Vy là người hiểu chuyện, cô kéo chăn trùm qua khỏi đầu.
Tam Thần ấn nghe, từ trong điện thoại vọng ra tiếng khóc nỉ non:
“Tam Thần, nếu anh không đến đây. Em chết cho anh xem!”
Lúc Tiểu Phương mở mắt thấy bác sĩ đứng ở cạnh giường bệnh đang dùng tập hồ sơ bệnh án đánh nhẹ nhẹ vào vai Tam Thần.
Bác sĩ tiếp tục nói:
“Này, cậu đi nuôi bệnh hay muốn làm bệnh nhân? Muốn ôm thì về nhà mà ôm, dậy đi!”
Nghe được câu này, Huỳnh Tiểu Phương triệt để nhắm mắt. Mặc kệ Tam Thần ở bên cạnh cựa quậy.
“Cút!”
Bác sĩ gõ tập hồ sơ lên trán hắn lần nữa:
“Dậy đi! Cậu muốn bệnh để tôi bảo y tá tiêm cho cậu vài mũi. Thanh niên trai tráng gì đi giành giường bệnh với phụ nữ, trời ạ!”
Nghe câu nói này, Tam Thần nhớ lại hắn ở bệnh viện chăm sóc cho Tiểu Phương nên giật bắn người. Lúc nhảy xuống làm chiếc giường bệnh lung lay. May là y tá phản ứng kịp thời vịn chặt lại. Nếu không Tiểu Phương chắc đang nằm ở dưới đất.
“Xin lỗi, tôi ngủ quên!”
Bác sĩ cười cười đẩy hắn ra một bệnh:
“Xin phép cho tôi khám bệnh!”
Hắn vậy và rất nhẫn nhịn không mắng lại bác sĩ. Hắn vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi quay ra. Vừa hay nghe bác sĩ hỏi Tiểu Phương mấy câu. Mà câu nào câu nấy giống như đang nhắm vào hắn.
“Cô bị dập lá lách đó cô biết không? Tai nạn giao thông hay bị va đập mạnh?”
Giọng cô mang theo hoảng hốt:
“Vậy có sao không bác sĩ? Do tôi va vào cạnh bàn.”
“Tự va hay có người đẩy?”
“Dạ tự va.”, Tiểu Phương đưa mắt nhìn về phía Tam Thần.
Bác sĩ cũng tinh ý hỏi cô: “Tôi còn tưởng là cố ý. Nếu vậy tôi sẽ giúp cô báo cảnh sát.”
Tam Thần đưa tay lên miệng giả vờ ho mạnh làm bác sĩ phân tâm.
“Có cần tôi giới thiệu bác sĩ hô hấp cho cậu không?”
“Vậy thì không cần. Bác sĩ bệnh của cô ấy thế nào?”
“Tình hình như vừa rồi tôi đã nói. Chú ý nghỉ ngơi giữ gìn sức khoẻ. Ở lại viện vài ngày theo dõi.”
“Ừ!”
Khám xong, bác sĩ và y tá đi ra bên ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Tam Thần và Huỳnh Tiểu Phương.
Không khí im tĩnh làm Tiểu Phương khó thở. Cô tìm cơ hội đuổi hắn đi về. Dù sao trước giờ nằm viện cô chỉ có một mình. Mà một mình với cô quen rồi.
“Tam gia, ngài lấy đồ xong chưa?”
“Ừ!”
“Vậy thì không tiễn ngài!”
Cô nói xong kéo chăn lên nhắm mắt ngủ. Mặt dù nhắm mắt, Tiểu Phương có cảm giác Tam Thần đang đứng nhìn mình chằm chằm.
Quả nhiên, vừa mở mắt ra lại hắn vẫn còn đứng đó. Tiểu Phương nhíu chặt mày khó hiểu:
“Không ngờ Tam gia có sở thích ngắm người khác ngủ?”
Hắn quay lưng lạnh lùng hỏi:
“Muốn ăn gì?”
“Không cần ngài…”
“Đừng bắt tôi phải lặp lại!”
“Cháo!”
“Ừ!”
Hắn ra ngoài đóng cửa lại. Rất lâu sau không thấy hắn trở về, Huỳnh Tiểu Phương biết được hắn chỉ hỏi cho lấy lệ. Chắc giờ này, nói không chừng đang ở cạnh Bối Vy.
Tiểu Phương cố trở mình nhưng cơn đau truyền đến làm cô cứ thế nằm yên. Cô mở to mắt nhìn trần nhà, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ. Nỗi cô đơn bắt đầu lan truyền vào tâm trí của cô gái nhỏ.
Cô nhớ có lần mình bị sốt cao vào bệnh viện. Mở mắt ra chỉ thấy hoặc là y tá, hoặc là bác sĩ.
Đến khi xuất viện, ngoài bác tài xế được gọi đến thì không có ai khác.
Tiểu Phương thấy mắt mình cay xoè, chỉ chớp mắt một cái là trên gương mặt xuất hiện hai dòng chất lỏng nóng hỏi chảy dài. Nó không có màu nhưng lại có vị mặn chát hệt như cái tâm trạng lúc này của cô.
Cuối cùng không chịu được nữa, Huỳnh Tiểu Phương bật khóc nức nở:
“Huhu… Huhu… Tại sao vậy? Tại sao hết lần này đến lần khác bỏ tôi một mình? Là tôi đáng bị như vậy sao?”
“Ai bỏ cô, Huỳnh Tiểu Phương?”
Tam Thần từ cửa đi vào trên tay hắn còn cầm hộp đựng thức ăn.
Huỳnh Tiểu Phương vội lấy tay gạt đi nước mắt, yếu giọng nói:
“Không gì!”
“Ồ! Tôi còn tưởng cô nhớ tôi đến phát khóc!”
“…”
Hắn vừa nói vừa kéo ghế ra, mang hộp thức ăn mở ra. Mùi cháo nấm hương thơm phức bay vào mũi cô làm cái bụng không ngừng phản ứng theo.
Tam Thần nghe bụng cô réo liên tục, hắn bật cười mắng chửi:
“Háu ăn!”
Hắn múc một muỗng cháo thổi cho nhẹ rồi đưa đến miệng. Tiểu Phương cảm thấy hành động này của hắn rất kỳ cục. Cô dè dặt hỏi:
“Ngài muốn gì?”
Răng hắn cắn môi như đe doạ:
“Còn không ăn?”
Không dám chọc giận hắn, nói không chừng hắn lại đẩy cô thêm một cái nữa là mất mạng. Tiểu Phương há miệng ăn từng chút.
Cháo được hắn thổi không những vừa thơm ngon vừa ấm bụng mà còn làm cho trái tim nhỏ bé của cô ấm lên.
Đang ăn một nửa thì điện thoại hắn reo. Là số của Trương Bối Vy. Hai người nhìn nhau một lúc.
Tiểu Vy là người hiểu chuyện, cô kéo chăn trùm qua khỏi đầu.
Tam Thần ấn nghe, từ trong điện thoại vọng ra tiếng khóc nỉ non:
“Tam Thần, nếu anh không đến đây. Em chết cho anh xem!”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương