Anh Yêu Cô Ấy, Em Yêu Anh
Chương 22: Trà xanh đánh ghen
Trương Bối Vy trong bộ đồ ngủ gợi cảm đang cầm ly rượu lắc nhẹ.
Thong dong tựa lan can đếm số trong miệng.”
“99… 100.”
Sau đó, Trương Bối Vy lắc ly rượu vang đỏ 2 vòng lên uống. Cô ta chắc chắn như mọi khi Tam Thần gấp gáp đến tìm.
Vậy mà giờ nhìn xung quanh không thấy xe của Tam Thần hiện diện.
Sắc mặt ả nhăn nhó.
““Được lắm!”
“Coi như cho anh dừng mấy cái đèn đỏ. Bù thêm tắt đường.”
…
“Chín trăm chín mươi chín… Khốn kiếp!”
Vẫn không thấy hắn xuất hiện, Trương Bối Vy ném chai rượu xuống khoảng sân phía trước. Tiếng chai vỡ khiến cô ta nuôi ở trong sân sủa không ngừng.
Ảnh tức điên lên:
“Tam Thần, anh xem tôi là cái thá gì? Anh muốn yêu cô ta ư?”
Trương Bối Vy nhếch mép cười khẩy:
“Trừ khi tôi cho phép!”
…
Ở bệnh viện
Tam Thần nghe xong cú điện thoại thì kéo chăn của Tiểu Phương ra. Hắn hỏi:
“Muốn uống sữa?”
Tiểu Phương mở to mắt, cô còn nghĩ đáng lẽ hắn sẽ tạm biệt cô ngay lập tức. Thế nhưng vì lý do gì vẫn ở đây?
“Anh không đi sao?”
“Cô quan tâm làm gì? Chuyện tôi gây ra cho cô thì tôi phải chịu trách nhiệm.”
“Ồ! Nếu là vậy thì tôi không sao rồi. Anh có thể đi! Tôi chỉ sợ vì chuyện của hai người tôi sẽ mất mạng lần nữa. Tôi chỉ có một cái mạng.”
Tam Thần nhíu mày mỉa mai:
“Cô cũng biết sợ?”
“Tôi còn phải sống để chờ mẹ tỉnh dậy. Vì trên đời này, ngoài mẹ ra chẳng ai yêu tôi như vậy…”
Nói đến đây, Tiểu Phương hít một hơi dài để tự an ủi chính mình.
Tam Thần đứng dậy:
“Phải cần người yêu thương mới sống được à? Huỳnh Tiểu Phương, cô thật quá tầm thường!”
“Hứ! Anh thì biết cái gì?”
Hắn cười khẩy: “Xí, cô mới không biết gì. Ở đây đi, tôi đi mua sữa cho cô uống!”
“Ồ!”
Tam Thần đi rồi, ở bên trong phòng, Huỳnh Tiểu Phương trùm chăn cười tủm tỉm.
“Thì ra hắn cũng quan tâm đến mình?”
Lát sau có người kéo chăn cô ra. Tiểu Phương nhầm tưởng hắn quay lại nên hỏi:
“Anh quay lại rồi sao?”
Khi lớp chăn được kéo xuống thì một bạt tai theo đó giáng xuống mặt của Tiểu Phương:
“Chát”
Một bên mặt của Tiểu Phương tê dại, khoé miệng sưng vù mấp máy thảng thốt:
“Sao lại là cô?”
“Con khốn! Mày còn tưởng là ai?”
Nói xong, Trương Bối Vy nắm tóc Tiểu Phương lôi kéo cô xuống giường. Tiểu Phương bây giờ chỉ như ngọn đèn trước gió làm gì có thể phản kháng? Cô không dám vùng vẫy mà loạng choạng theo lực kéo của Bối Vy:
“Á… Thả tôi ra! Tôi không chọc đến cô!”
Trương Bối Vy hung hăng giật tóc cô ra làm rách một mảng da đầu. Nghe Tiểu Phương hét lên đau đớn, ả mới thoả mãn. Lần nữa, một chân vung lên đá bụng cô:
“Ai cho mày dụ dỗ anh Tam Thần của tao?”
Tiểu Phương ôm bụng co người lại. Cơn đau cũng còn chưa hết đã chồng lên thêm. Đau gấp vạn lần!
Răng cô cắn chặt môi:
“Bối Vy, hình như cô quên rằng tôi mới là vợ của anh ấy?”
Người phụ nữ nở nụ cười tà ác:
“Vậy thì phải xem Tam Thần thương ai nhiều hơn!”
Ả đi chậm tiến đến chiếc tủ đầu giường, dứt khoát cầm cái ly trên đó ném vỡ. Sau đó, ả ta cầm mảnh thuỷ tinh lên nháy mắt với Tiểu Phương:
“Huỳnh Tiểu Phương, cô nên nhớ trong lòng Tam Thần chỉ có tôi mà thôi!”
Trương Bối Vy vậy mà dùng mảnh thuỷ tinh rạch thẳng vào gương mặt của chính cô ta. Trên gương mặt được trang điểm tinh tế đó, hằn lên hai vệt đỏ dài sâu hoáy đáng sợ. Cô ta ôm mặt hét lên:
“Á… Có ai không? Cứu tôi với! Cô ta muốn hại tôi. Huhu…"
Thong dong tựa lan can đếm số trong miệng.”
“99… 100.”
Sau đó, Trương Bối Vy lắc ly rượu vang đỏ 2 vòng lên uống. Cô ta chắc chắn như mọi khi Tam Thần gấp gáp đến tìm.
Vậy mà giờ nhìn xung quanh không thấy xe của Tam Thần hiện diện.
Sắc mặt ả nhăn nhó.
““Được lắm!”
“Coi như cho anh dừng mấy cái đèn đỏ. Bù thêm tắt đường.”
…
“Chín trăm chín mươi chín… Khốn kiếp!”
Vẫn không thấy hắn xuất hiện, Trương Bối Vy ném chai rượu xuống khoảng sân phía trước. Tiếng chai vỡ khiến cô ta nuôi ở trong sân sủa không ngừng.
Ảnh tức điên lên:
“Tam Thần, anh xem tôi là cái thá gì? Anh muốn yêu cô ta ư?”
Trương Bối Vy nhếch mép cười khẩy:
“Trừ khi tôi cho phép!”
…
Ở bệnh viện
Tam Thần nghe xong cú điện thoại thì kéo chăn của Tiểu Phương ra. Hắn hỏi:
“Muốn uống sữa?”
Tiểu Phương mở to mắt, cô còn nghĩ đáng lẽ hắn sẽ tạm biệt cô ngay lập tức. Thế nhưng vì lý do gì vẫn ở đây?
“Anh không đi sao?”
“Cô quan tâm làm gì? Chuyện tôi gây ra cho cô thì tôi phải chịu trách nhiệm.”
“Ồ! Nếu là vậy thì tôi không sao rồi. Anh có thể đi! Tôi chỉ sợ vì chuyện của hai người tôi sẽ mất mạng lần nữa. Tôi chỉ có một cái mạng.”
Tam Thần nhíu mày mỉa mai:
“Cô cũng biết sợ?”
“Tôi còn phải sống để chờ mẹ tỉnh dậy. Vì trên đời này, ngoài mẹ ra chẳng ai yêu tôi như vậy…”
Nói đến đây, Tiểu Phương hít một hơi dài để tự an ủi chính mình.
Tam Thần đứng dậy:
“Phải cần người yêu thương mới sống được à? Huỳnh Tiểu Phương, cô thật quá tầm thường!”
“Hứ! Anh thì biết cái gì?”
Hắn cười khẩy: “Xí, cô mới không biết gì. Ở đây đi, tôi đi mua sữa cho cô uống!”
“Ồ!”
Tam Thần đi rồi, ở bên trong phòng, Huỳnh Tiểu Phương trùm chăn cười tủm tỉm.
“Thì ra hắn cũng quan tâm đến mình?”
Lát sau có người kéo chăn cô ra. Tiểu Phương nhầm tưởng hắn quay lại nên hỏi:
“Anh quay lại rồi sao?”
Khi lớp chăn được kéo xuống thì một bạt tai theo đó giáng xuống mặt của Tiểu Phương:
“Chát”
Một bên mặt của Tiểu Phương tê dại, khoé miệng sưng vù mấp máy thảng thốt:
“Sao lại là cô?”
“Con khốn! Mày còn tưởng là ai?”
Nói xong, Trương Bối Vy nắm tóc Tiểu Phương lôi kéo cô xuống giường. Tiểu Phương bây giờ chỉ như ngọn đèn trước gió làm gì có thể phản kháng? Cô không dám vùng vẫy mà loạng choạng theo lực kéo của Bối Vy:
“Á… Thả tôi ra! Tôi không chọc đến cô!”
Trương Bối Vy hung hăng giật tóc cô ra làm rách một mảng da đầu. Nghe Tiểu Phương hét lên đau đớn, ả mới thoả mãn. Lần nữa, một chân vung lên đá bụng cô:
“Ai cho mày dụ dỗ anh Tam Thần của tao?”
Tiểu Phương ôm bụng co người lại. Cơn đau cũng còn chưa hết đã chồng lên thêm. Đau gấp vạn lần!
Răng cô cắn chặt môi:
“Bối Vy, hình như cô quên rằng tôi mới là vợ của anh ấy?”
Người phụ nữ nở nụ cười tà ác:
“Vậy thì phải xem Tam Thần thương ai nhiều hơn!”
Ả đi chậm tiến đến chiếc tủ đầu giường, dứt khoát cầm cái ly trên đó ném vỡ. Sau đó, ả ta cầm mảnh thuỷ tinh lên nháy mắt với Tiểu Phương:
“Huỳnh Tiểu Phương, cô nên nhớ trong lòng Tam Thần chỉ có tôi mà thôi!”
Trương Bối Vy vậy mà dùng mảnh thuỷ tinh rạch thẳng vào gương mặt của chính cô ta. Trên gương mặt được trang điểm tinh tế đó, hằn lên hai vệt đỏ dài sâu hoáy đáng sợ. Cô ta ôm mặt hét lên:
“Á… Có ai không? Cứu tôi với! Cô ta muốn hại tôi. Huhu…"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương