Âu Tổng Tôi Muốn Ly Hôn
Chương 11: Xảy ra xô xát.
“Mình hỏi cậu chuyện này mình và Âu Trạch Dương kết hôn như thế nào vậy?”
Lâm Phong chưa kịp trả lời thì Tĩnh Hạ cùng hai người bạn của cô ta bước đến chỗ hai người đang ngồi. Một cô gái nhìn cô với ánh mắt giễu cợt, giọng còn mang theo sự khinh bỉ lên tiếng.
“Còn có thể thế nào nữa đương nhiên là cô mặt dày bám giết rồi. Cô là một đứa nhà quê không cha không mẹ nếu không phải cô bỏ thuốc Âu tổng anh ấy phải chịu trách nhiệm với cô nên mới kết hôn thì cô nghĩ cô có làm được Âu phu nhân không?”
“Được rồi cậu đừng nói nữa, cô Bạch còn đang ngồi đây mà.” Tĩnh Hạ nhìn cô với ánh mắt hạ hê, cô ta quay sang hai người bên cạnh tỏ vẻ không liên quan tới mình rồi lên tiếng can ngăn.
“Cô vừa nói tôi bỏ thuốc Âu Trạch Dương nên mới kết hôn với anh ta?”
Bạch Tử Du đứng dậy nhìn khuôn mặt giả tạo của bọn họ đầy chán ghét. Tĩnh Hạ khoanh tay đứng hiên ngang trước mặt cô tỏ vẻ cao cao tự đại nói.
“Xin lỗi cô tôi nhé bạn của tôi hơi thẳng tính có sao nói vậy mong cô đừng để bụng.”
Cô ta vừa dứt lời Tử Du liền cho ả một bạt tai, cô nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô ta đầy hả hê.
“Xin lỗi nha, tay tôi cũng thẳng quá không biết được vốn định tát bạn cô cơ nhưng lại thành tát cô mất rồi.”
...
Tập đoàn Âu thị.
Trợ lý Dư bước vào phòng làm việc của hắn, cậu đặt một sấp tài liệu lên trên bàn rồi mới lên tiếng hỏi hắn.
“Sếp Âu vì bị cô Bạch nhắm đến thời gian trước nên công ty của cô Tĩnh Hạ đang phải đối mặt với khoản bồi thường lớn chúng ta nên tài trợ bao nhiêu để giúp đỡ họ đây ạ.”
“Xem cô ấy cần bao nhiêu.”
“Vâng, vậy phải nói thế nào với cô Bạch ạ, cô ấy vẫn luôn không đồng ý anh tài trợ cho cô Tĩnh Hạ mà?”
Âu Trạch Dương có chút khửng lại nhưng rất nhanh hắn lại cúi xuống tiếp tục xem tài liệu rồi nhàn nhạt đáp.
“Không cần phải giải thích với cô ấy.”
“Vâng.”
Vừa lúc này điện thoại của hắn cũng reo lên, hắn nhắc máy lên thò thấy một số lạ gọi đến nhưng hắn cũng không quan tâm nhiều mà bấm nút nghe.
“Chào anh tôi ở đồn cảnh sát. Xin hỏi anh có phải Âu Trạch Dương không, vợ anh xảy xung đột với người khác hiện đang ở trạm tạm giam phiền anh tới đây đón cô ấy về.”
...
Trại tạm giang.
Năm người họ bị đồn cảnh sát. Bạch Tử Du ngồi bó gối trên ghế không quan tâm đến Tĩnh Hạ, còn bên này Tĩnh Hạ lại nổi cơn điên cô ta đứng dậy chỉ thẳng vào mặt Tử Du lớn tiếng đe dọa.
“Bạch Tử Du cô chờ đó tôi sẽ không tha cho cô đâu.”
“Là cô mạnh miệng trước chẳng lẽ Du Du lại không được đáp trả?”
Lâm Phong không chịu được mấy lời nói của cô ả nên cũng bật dậy lớn tiếng cãi lại.
“Đồ cẩu nam nữ, nếu anh Trạch Dương nhìn thấy hai người ở bên nhau hai người sẽ chết chắc.”
Tĩnh Hạ nói xong Bạch Tử Du liền hất tay một cái nhìn cô ta đầy chán ghét.
“Anh ta ngại phiền lắm cô nghĩ anh ta có quan tâm không?”
“Đúng đó.”
“...”
Điện thoại của Tĩnh Hạ reo lên, cô ta nhìn thông báo trên màn hình điện thoại rồi quay sang cô với vẻ mặt đắc thắng.
“Bạch Tử Du nhìn thấy chưa anh Trạch Dương đã đồng ý giúp công ty tôi nộp hết tiền phạt rồi, 100 triệu lận đó nếu anh ấy thấy tôi bị cô đánh ra nông nỗi này chắc chắn sẽ sót tôi mà ly hôn với cô.”
“Được. Vậy khi nào chúng tôi ly hôn tôi sẽ mời cô đi ăn.”
“Bạch Tử Du cô đừng mạnh miệng nữa cô đã lấy việc tự sát để uy hiếp anh Trạch Dương vì không muốn anh ấy giúp tôi rồi cuối cùng anh ấy vẫn giúp tôi điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là mạng của cô trong lòng anh ấy còn chẳng bằng một sợi tóc của tôi.”
“Âu tổng tới rồi ạ.”
Khi hai người vừa kết thúc cuộc đấu đấu khẩu thì cũng vừa lúc Âu Trạch Dương bước vào. Tĩnh Hạ thấy hắn thì vội vàng đứng dậy chạy lại chỗ hắn, cô ta còn không quên tỏ vẻ đáng thương níu lấy tay hắn.
“Anh Trạch Dương...”
Nhưng hắn không hề quan tâm đến cô ta mà đi thẳng đến chỗ Tử Du.
“Bị thương ở đâu?”
“Không liên quan đến anh, quan tâm Hạ Hạ của anh đi.”
Bạch Tử Du không thèm để tâm đến sự quan tâm của hắn, cô quay mặt đi chỗ khác mặc kệ hắn. Tĩnh Hạ đứng bên cạnh lại không biết xấu hổ, dù hắn không để cô ta vào mắt nhưng cô ta vẫn cứ bám riết, hắn cũng không hề hỏi ham gì ả nhưng ả vẫn mặt dày lên tiếng nói bóng nói gió để vu oan cô.
“Anh Trạch Dương em không sao anh đừng lo cho em. Chắc là cô Bạch giận nên mới đánh em thôi, anh đừng trách cô ấy.”
“Tử Du tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi đừng gây sự nữa ngoan ngoãn đi.”
Bạch Tử Du uất ức đứng dậy đối mặt với hắn.
“Anh không thèm hỏi một câu đã nghĩ là lỗi của tôi à?”
Cô quay người rời đi mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm cô không quan tâm nữa.
“Lâm Phong đi thôi.”
Lâm Phong đứng dậy trước khi đi hắn còn không quên ghé sang chỗ Âu Trạch Dương nói một câu.
“Âu tổng tôi chỉ nói thêm một câu thôi, lần này thật sự Tĩnh Hạ gây sự với Du Du trước.”
“Du Du...”
“À Tử Du tôi đi trước đây.” Lâm Phong nói rồi cũng chạy đi theo cô.
Âu Trạch Dương quay sang nhìn Tĩnh Hạ cô ta tưởng hắn đang quan tâm mình nên mỉm cười nói.
“Anh Trạch Dương vết thương của em không có gì đáng ngại...”
“Em gây hấn với Tử Du à?”
“Em không phải có.”
“Phải hay không kiểm tra camera là biết.”
Thấy Âu Trạch Dương đe dạo cô ta liền chột dạ vội vàng giải thích. “Không phải vậy đâu. Chỉ là em thấy cô Bạch và Lâm Phong thân thiết quá, cảm thấy bất bình cho anh nên mới nói vài câu ai mà ngờ... Chắc là cô ấy giận rồi.”
“Sau này đừng làm vậy nữa.”
“Em biết rồi.”
Lâm Phong chưa kịp trả lời thì Tĩnh Hạ cùng hai người bạn của cô ta bước đến chỗ hai người đang ngồi. Một cô gái nhìn cô với ánh mắt giễu cợt, giọng còn mang theo sự khinh bỉ lên tiếng.
“Còn có thể thế nào nữa đương nhiên là cô mặt dày bám giết rồi. Cô là một đứa nhà quê không cha không mẹ nếu không phải cô bỏ thuốc Âu tổng anh ấy phải chịu trách nhiệm với cô nên mới kết hôn thì cô nghĩ cô có làm được Âu phu nhân không?”
“Được rồi cậu đừng nói nữa, cô Bạch còn đang ngồi đây mà.” Tĩnh Hạ nhìn cô với ánh mắt hạ hê, cô ta quay sang hai người bên cạnh tỏ vẻ không liên quan tới mình rồi lên tiếng can ngăn.
“Cô vừa nói tôi bỏ thuốc Âu Trạch Dương nên mới kết hôn với anh ta?”
Bạch Tử Du đứng dậy nhìn khuôn mặt giả tạo của bọn họ đầy chán ghét. Tĩnh Hạ khoanh tay đứng hiên ngang trước mặt cô tỏ vẻ cao cao tự đại nói.
“Xin lỗi cô tôi nhé bạn của tôi hơi thẳng tính có sao nói vậy mong cô đừng để bụng.”
Cô ta vừa dứt lời Tử Du liền cho ả một bạt tai, cô nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô ta đầy hả hê.
“Xin lỗi nha, tay tôi cũng thẳng quá không biết được vốn định tát bạn cô cơ nhưng lại thành tát cô mất rồi.”
...
Tập đoàn Âu thị.
Trợ lý Dư bước vào phòng làm việc của hắn, cậu đặt một sấp tài liệu lên trên bàn rồi mới lên tiếng hỏi hắn.
“Sếp Âu vì bị cô Bạch nhắm đến thời gian trước nên công ty của cô Tĩnh Hạ đang phải đối mặt với khoản bồi thường lớn chúng ta nên tài trợ bao nhiêu để giúp đỡ họ đây ạ.”
“Xem cô ấy cần bao nhiêu.”
“Vâng, vậy phải nói thế nào với cô Bạch ạ, cô ấy vẫn luôn không đồng ý anh tài trợ cho cô Tĩnh Hạ mà?”
Âu Trạch Dương có chút khửng lại nhưng rất nhanh hắn lại cúi xuống tiếp tục xem tài liệu rồi nhàn nhạt đáp.
“Không cần phải giải thích với cô ấy.”
“Vâng.”
Vừa lúc này điện thoại của hắn cũng reo lên, hắn nhắc máy lên thò thấy một số lạ gọi đến nhưng hắn cũng không quan tâm nhiều mà bấm nút nghe.
“Chào anh tôi ở đồn cảnh sát. Xin hỏi anh có phải Âu Trạch Dương không, vợ anh xảy xung đột với người khác hiện đang ở trạm tạm giam phiền anh tới đây đón cô ấy về.”
...
Trại tạm giang.
Năm người họ bị đồn cảnh sát. Bạch Tử Du ngồi bó gối trên ghế không quan tâm đến Tĩnh Hạ, còn bên này Tĩnh Hạ lại nổi cơn điên cô ta đứng dậy chỉ thẳng vào mặt Tử Du lớn tiếng đe dọa.
“Bạch Tử Du cô chờ đó tôi sẽ không tha cho cô đâu.”
“Là cô mạnh miệng trước chẳng lẽ Du Du lại không được đáp trả?”
Lâm Phong không chịu được mấy lời nói của cô ả nên cũng bật dậy lớn tiếng cãi lại.
“Đồ cẩu nam nữ, nếu anh Trạch Dương nhìn thấy hai người ở bên nhau hai người sẽ chết chắc.”
Tĩnh Hạ nói xong Bạch Tử Du liền hất tay một cái nhìn cô ta đầy chán ghét.
“Anh ta ngại phiền lắm cô nghĩ anh ta có quan tâm không?”
“Đúng đó.”
“...”
Điện thoại của Tĩnh Hạ reo lên, cô ta nhìn thông báo trên màn hình điện thoại rồi quay sang cô với vẻ mặt đắc thắng.
“Bạch Tử Du nhìn thấy chưa anh Trạch Dương đã đồng ý giúp công ty tôi nộp hết tiền phạt rồi, 100 triệu lận đó nếu anh ấy thấy tôi bị cô đánh ra nông nỗi này chắc chắn sẽ sót tôi mà ly hôn với cô.”
“Được. Vậy khi nào chúng tôi ly hôn tôi sẽ mời cô đi ăn.”
“Bạch Tử Du cô đừng mạnh miệng nữa cô đã lấy việc tự sát để uy hiếp anh Trạch Dương vì không muốn anh ấy giúp tôi rồi cuối cùng anh ấy vẫn giúp tôi điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là mạng của cô trong lòng anh ấy còn chẳng bằng một sợi tóc của tôi.”
“Âu tổng tới rồi ạ.”
Khi hai người vừa kết thúc cuộc đấu đấu khẩu thì cũng vừa lúc Âu Trạch Dương bước vào. Tĩnh Hạ thấy hắn thì vội vàng đứng dậy chạy lại chỗ hắn, cô ta còn không quên tỏ vẻ đáng thương níu lấy tay hắn.
“Anh Trạch Dương...”
Nhưng hắn không hề quan tâm đến cô ta mà đi thẳng đến chỗ Tử Du.
“Bị thương ở đâu?”
“Không liên quan đến anh, quan tâm Hạ Hạ của anh đi.”
Bạch Tử Du không thèm để tâm đến sự quan tâm của hắn, cô quay mặt đi chỗ khác mặc kệ hắn. Tĩnh Hạ đứng bên cạnh lại không biết xấu hổ, dù hắn không để cô ta vào mắt nhưng cô ta vẫn cứ bám riết, hắn cũng không hề hỏi ham gì ả nhưng ả vẫn mặt dày lên tiếng nói bóng nói gió để vu oan cô.
“Anh Trạch Dương em không sao anh đừng lo cho em. Chắc là cô Bạch giận nên mới đánh em thôi, anh đừng trách cô ấy.”
“Tử Du tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi đừng gây sự nữa ngoan ngoãn đi.”
Bạch Tử Du uất ức đứng dậy đối mặt với hắn.
“Anh không thèm hỏi một câu đã nghĩ là lỗi của tôi à?”
Cô quay người rời đi mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm cô không quan tâm nữa.
“Lâm Phong đi thôi.”
Lâm Phong đứng dậy trước khi đi hắn còn không quên ghé sang chỗ Âu Trạch Dương nói một câu.
“Âu tổng tôi chỉ nói thêm một câu thôi, lần này thật sự Tĩnh Hạ gây sự với Du Du trước.”
“Du Du...”
“À Tử Du tôi đi trước đây.” Lâm Phong nói rồi cũng chạy đi theo cô.
Âu Trạch Dương quay sang nhìn Tĩnh Hạ cô ta tưởng hắn đang quan tâm mình nên mỉm cười nói.
“Anh Trạch Dương vết thương của em không có gì đáng ngại...”
“Em gây hấn với Tử Du à?”
“Em không phải có.”
“Phải hay không kiểm tra camera là biết.”
Thấy Âu Trạch Dương đe dạo cô ta liền chột dạ vội vàng giải thích. “Không phải vậy đâu. Chỉ là em thấy cô Bạch và Lâm Phong thân thiết quá, cảm thấy bất bình cho anh nên mới nói vài câu ai mà ngờ... Chắc là cô ấy giận rồi.”
“Sau này đừng làm vậy nữa.”
“Em biết rồi.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương