Âu Tổng Tôi Muốn Ly Hôn
Chương 12: Cãi vã.
“Xuống đi.”
“Cảm ơn nhé. Hôm nay làm phiền cậu rồi.”
“Bạn thân với nhau cần gì khách sáo chứ, mình về trước đây.”
Sau khi tạm biệt Lâm Phong xong Bạch Tử Du cũng đi vào nhà, vừa đến nơi đã thấy Âu Trạch Dương ngồi chễnh chệ trên ghế, nhưng cô không quan tâm nhiều, Tử Du đi thẳng một mạch lên phòng trong sự ngỡ ngàng của hắn.
Lên đến phòng cô liền chạy vào phòng tắm để tắm rửa chút hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá, hơn nữa lúc nãy còn xảy ra xô xát với Tĩnh Hạ, cô ngại bẩn nên không thể nào để người vậy đi ngủ được.
“Tử Du lần trước tôi nói với cô rồi. Tôi không muốn thấy cô và cậu ta đi với nhau.”
Cô đang tắm mà bị hắn làm cho giật mình, vòi nước trên tay cũng rơi xuống, cô hét lên một tiếng lấy tay che đi cơ thể mình rồi tức giận hét lớn.
“Anh không thấy tôi đang tắm à. Ra ngoài.”
“Người cô có chỗ nào tôi chưa thấy đâu.” Hắn vừa nói tay vừa cởi áo hắn ra rồi từ từ tiến lại gần cô.
“Đi ra.”
“Tắm chung luôn cho tiện. Tôi tắm giúp cô.” Hắn ở phía sau ôm lấy cô rồi cầm lấy vòi nước xối thẳng lên cả cơ thể của hai người, tay hắn còn không quên xoa nắm khắp cơ thể cô.
Bạch Tử Du rùng mình một cái, cô đẩy mạnh hắn ra, mặt cô đã đổ bùng như trái cà chua chín từ lúc nào.
“Anh ra ngoài đi tôi tự tắm được.”
“Vẫn chưa mệt nên mạnh miệng lắm, có bản lĩnh lát nữa cũng không cần tôi tắm cho cô luôn đi.” Âu Trạch Dương nói rồi ánh mắt hắn còn mang theo chút đe tiện.
“Anh đang nói gì vậy.”
“Ra vẻ cái gì, trước đây có lần nào tôi không tắm giúp cô đâu?”
Âu Trạch Dương tiến tới ép cô vào tường rồi cúi xuống hôn lên cổ rồi chạy dọc xuống cơ thể cô. Nhưng giờ đây cô không hề phản kháng, cô đứng yên một cách bất động.
- Không thể hiểu nổi chẳng phải Âu Trạch Dương thích Tĩnh Hạ ư, hôn nhân của mình và anh ta sắp đổ vỡ rồi cơ mà. Tại sao trong chuyện này lại như vợ chồng ân ái thế nhỉ?”
“Không tập trung.” Hắn thấy cô cứ như người mất hồn đứng đấy mặc kệ hắn đang càn quấy trên người thì liền dừng lại, hắn nắm lấy cằm cô ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Anh làm vậy Tĩnh Hạ sẽ không vui đâu.”
“Cô cứ phải nói lời mất hứng vào lúc này thế à?” Âu Trạch Dương nghe cô nhắc đến Tĩnh Hạ thì mắt hắn tối sầm lại đầy khó chịu.
“Sao lại mất hứng anh không sợ cô ta buồn à?”
Mặt Âu Trạch Dương càng lúc càng tối sầm hơn, mặt hắn giờ đây còn đen hơn cái đít nồi nữa. Hắn buông cô ra cầm lấy cái áo bên ngoài rồi bỏ đi không nói một lời nào. Bạch Tử Du nhìn hắn bỏ đi mà thở phào một hơi.
- Suýt chút nữa lại bị hắn đè ra rồi, vẫn là nhắc đến Tĩnh Hạ có tác dụng.
...
Bạch Tử Du lên phòng chuẩn bị đi ngủ, nhưng vừa vào đã thấy hắn nằm sẵn trên giường. Cô thấy vậy nên đi thẳng đến bên ghế sofa mà nằm xuống. Âu Trạch Dương ngồi nhìn cô mà không khỏi nhăn mặt. Qua một lúc hắn mới lên tiếng.
“Lên giường ngủ.”
“Không cần tôi ngủ trên ghế.”
“Cô lại gây sự đấy hả?”
“Tôi không gây sự.”
“Cô còn định giận vì Tĩnh Hạ đến lúc nào nữa?”
Tôi thật sự không giận tôi thừa nhận trước đây có hơi giận thật nhưng bây giờ hết rồi. Dù sao cũng đã tát được cô ta một cái.”
“Hôm nay là vì chuyện gì, lần trước thì tự sát lần này tới tận đồn cảnh sát. Không lẽ lần sau phải có án mạng cô mới chịu thôi.”
“Sao nghe giọng điệu của anh cứ như đang trách tôi gây sự vô cớ thế hả?”
“Không đúng à?”
“Tùy anh nghĩ thế nào cũng được, tôi sang phòng khách ngủ đây.”
Qua một hồi cãi vã Tử Du không chịu nổi nữa, cô đứng dậy vừa định ôm gối ra ngoài thì bị Âu Trạch Dương gội ngược lại.
“Đợi đã, cô ngủ ở đây đi. Tôi sang phòng khách.”
Hắn nói rồi liền đứng dậy đi ra ngoài. Bạch Tử Du nhìn theo bóng lưng hắn cô lại nhớ đến lời của Tĩnh Hạ lúc sáng.
‘Bạch Tử Du nhìn thấy chưa, anh Trạch Dương đã đồng ý giúp công ty tôi nộp hết tiền phạt rồi 100 triệu lận đó nếu anh ấy thấy tôi bị cô đánh ra nông nỗi này chắc chắn sẽ sót tôi mà ly hôn với cô.’
- Cho Tĩnh Hạ 100 triệu dễ dàng như thế mà cho mình 50 triệu cũng thiếu 1 triệu. Dùng thẻ gia đình thì cũng thôi lại còn bị giám sát bây giờ còn ngừng thẻ của mình nữa. Âu Trạch Dương tôi nhất định phải ly hôn với anh.
“Cảm ơn nhé. Hôm nay làm phiền cậu rồi.”
“Bạn thân với nhau cần gì khách sáo chứ, mình về trước đây.”
Sau khi tạm biệt Lâm Phong xong Bạch Tử Du cũng đi vào nhà, vừa đến nơi đã thấy Âu Trạch Dương ngồi chễnh chệ trên ghế, nhưng cô không quan tâm nhiều, Tử Du đi thẳng một mạch lên phòng trong sự ngỡ ngàng của hắn.
Lên đến phòng cô liền chạy vào phòng tắm để tắm rửa chút hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá, hơn nữa lúc nãy còn xảy ra xô xát với Tĩnh Hạ, cô ngại bẩn nên không thể nào để người vậy đi ngủ được.
“Tử Du lần trước tôi nói với cô rồi. Tôi không muốn thấy cô và cậu ta đi với nhau.”
Cô đang tắm mà bị hắn làm cho giật mình, vòi nước trên tay cũng rơi xuống, cô hét lên một tiếng lấy tay che đi cơ thể mình rồi tức giận hét lớn.
“Anh không thấy tôi đang tắm à. Ra ngoài.”
“Người cô có chỗ nào tôi chưa thấy đâu.” Hắn vừa nói tay vừa cởi áo hắn ra rồi từ từ tiến lại gần cô.
“Đi ra.”
“Tắm chung luôn cho tiện. Tôi tắm giúp cô.” Hắn ở phía sau ôm lấy cô rồi cầm lấy vòi nước xối thẳng lên cả cơ thể của hai người, tay hắn còn không quên xoa nắm khắp cơ thể cô.
Bạch Tử Du rùng mình một cái, cô đẩy mạnh hắn ra, mặt cô đã đổ bùng như trái cà chua chín từ lúc nào.
“Anh ra ngoài đi tôi tự tắm được.”
“Vẫn chưa mệt nên mạnh miệng lắm, có bản lĩnh lát nữa cũng không cần tôi tắm cho cô luôn đi.” Âu Trạch Dương nói rồi ánh mắt hắn còn mang theo chút đe tiện.
“Anh đang nói gì vậy.”
“Ra vẻ cái gì, trước đây có lần nào tôi không tắm giúp cô đâu?”
Âu Trạch Dương tiến tới ép cô vào tường rồi cúi xuống hôn lên cổ rồi chạy dọc xuống cơ thể cô. Nhưng giờ đây cô không hề phản kháng, cô đứng yên một cách bất động.
- Không thể hiểu nổi chẳng phải Âu Trạch Dương thích Tĩnh Hạ ư, hôn nhân của mình và anh ta sắp đổ vỡ rồi cơ mà. Tại sao trong chuyện này lại như vợ chồng ân ái thế nhỉ?”
“Không tập trung.” Hắn thấy cô cứ như người mất hồn đứng đấy mặc kệ hắn đang càn quấy trên người thì liền dừng lại, hắn nắm lấy cằm cô ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Anh làm vậy Tĩnh Hạ sẽ không vui đâu.”
“Cô cứ phải nói lời mất hứng vào lúc này thế à?” Âu Trạch Dương nghe cô nhắc đến Tĩnh Hạ thì mắt hắn tối sầm lại đầy khó chịu.
“Sao lại mất hứng anh không sợ cô ta buồn à?”
Mặt Âu Trạch Dương càng lúc càng tối sầm hơn, mặt hắn giờ đây còn đen hơn cái đít nồi nữa. Hắn buông cô ra cầm lấy cái áo bên ngoài rồi bỏ đi không nói một lời nào. Bạch Tử Du nhìn hắn bỏ đi mà thở phào một hơi.
- Suýt chút nữa lại bị hắn đè ra rồi, vẫn là nhắc đến Tĩnh Hạ có tác dụng.
...
Bạch Tử Du lên phòng chuẩn bị đi ngủ, nhưng vừa vào đã thấy hắn nằm sẵn trên giường. Cô thấy vậy nên đi thẳng đến bên ghế sofa mà nằm xuống. Âu Trạch Dương ngồi nhìn cô mà không khỏi nhăn mặt. Qua một lúc hắn mới lên tiếng.
“Lên giường ngủ.”
“Không cần tôi ngủ trên ghế.”
“Cô lại gây sự đấy hả?”
“Tôi không gây sự.”
“Cô còn định giận vì Tĩnh Hạ đến lúc nào nữa?”
Tôi thật sự không giận tôi thừa nhận trước đây có hơi giận thật nhưng bây giờ hết rồi. Dù sao cũng đã tát được cô ta một cái.”
“Hôm nay là vì chuyện gì, lần trước thì tự sát lần này tới tận đồn cảnh sát. Không lẽ lần sau phải có án mạng cô mới chịu thôi.”
“Sao nghe giọng điệu của anh cứ như đang trách tôi gây sự vô cớ thế hả?”
“Không đúng à?”
“Tùy anh nghĩ thế nào cũng được, tôi sang phòng khách ngủ đây.”
Qua một hồi cãi vã Tử Du không chịu nổi nữa, cô đứng dậy vừa định ôm gối ra ngoài thì bị Âu Trạch Dương gội ngược lại.
“Đợi đã, cô ngủ ở đây đi. Tôi sang phòng khách.”
Hắn nói rồi liền đứng dậy đi ra ngoài. Bạch Tử Du nhìn theo bóng lưng hắn cô lại nhớ đến lời của Tĩnh Hạ lúc sáng.
‘Bạch Tử Du nhìn thấy chưa, anh Trạch Dương đã đồng ý giúp công ty tôi nộp hết tiền phạt rồi 100 triệu lận đó nếu anh ấy thấy tôi bị cô đánh ra nông nỗi này chắc chắn sẽ sót tôi mà ly hôn với cô.’
- Cho Tĩnh Hạ 100 triệu dễ dàng như thế mà cho mình 50 triệu cũng thiếu 1 triệu. Dùng thẻ gia đình thì cũng thôi lại còn bị giám sát bây giờ còn ngừng thẻ của mình nữa. Âu Trạch Dương tôi nhất định phải ly hôn với anh.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương