Âu Tổng Tôi Muốn Ly Hôn
Chương 7: Bạch Tử Du em dám giở trò.
Tập đoàn Âu thị.
“Âu tổng không hay rồi ảnh của anh và cô Tĩnh Hạ bị truyền thông chụp được. Bây giờ mọi người đều đang đồn anh ngoại tình với cô Tĩnh Hạ.”
Âu Trạch Dương không hề lo lắng truyện đó, điều hắn quan tâm lúc này là Bạch Tử Du đã biết tin tức này chưa, hắn quay sang phía trợ lý Dư.
“Bạch Tử Du đã xem chưa, có phản ứng gì?”
Trợ lý Dư nghe hắn hỏi vậy thì hơi lưỡng lự một chút rồi mới ngập ngừng trả lời.
“Chuyện này...”
“Cô ấy lại gây rối hả?”
“Ảnh của anh và cô Tĩnh Hạ đều là do cô Bạch bán cho giới truyền thông.”
“Cái gì???”
Âu Trạch Dương như không tin vào tai mình, chuyện gì vậy chứ sao Bạch Tử Du lại bán ảnh hắn cho truyền thông, thế này thật không giống với tính cách của cô ta chút nào.
Hắn bật dậy cầm lấy áo khoác rồi vội vàng lái xe về nhà, hắn là đang muốn xem cô lại định giở trò gì.
...
Nhà chính Âu gia.
“Cơ mà chuyện này đúng là Trạch Dương có lỗi, nó với a Tĩnh nên tránh đi mới phải, nhưng mà hai đứa nó lớn lên bên nhau từ nhỏ tình cảm giống như anh em ruột thịt, con cũng đừng nghe lời bàn tán của người ngoài rồi về lại cãi nhau với nó.”
Bạch Tử Du sau khi thấy tin tức mình cung cấp được đưa lên thò cô nhanh chòng chạy đến gặp Âu phu nhân. Đến nơi cô tỏ vẻ mình là người vô tội ôm lấy bà mà buồn bã nói.
“Mẹ con biết mà, con chỉ thấy buồn thôi. Bác sĩ nói tâm trạng không tốt dễ ảnh hưởng đến việc mang thai, con cũng muốn có con đều tại con quá dễ đau lòng vì Trạch Dương, quá để tâm đến Trạch Dương không thì con đã mang thai từ lâu rồi.”
“Con nói đúng dù thế nào đi nữa Trạch Dương cũng không nên để người ta chụp những kiểu ảnh đó làm chồng ai lại để vợ mình mất hết thể diện như vậy. Đợi nó về mẹ sẽ mắng nó một trận con đừng đau lòng nhé chịu khó dưỡng sức khỏe thì mới dễ mang thai sau này cứ nói với mẹ những chuyện này mẹ sẽ bảo vệ con.”
Bạch Tử Du cười thầm trong lòng, quả nhiên chỉ cần nhắc đến con Âu phu nhân luôn nhượng bộ cô.
- Xem ra nhắc đến chuyện con cái vẫn là hiệu quả nhất.
Trong khi hai người đang nói chuyện thì Âu Trạch Dương đã đứng bên ngoài nghe cuộc đối thoại của hai người từ lâu. Hắn thấy cô tỏ vẻ vô tội như thể mình là người bị hại thì không khỏi bất ngờ, rõ ràng chuyện này là do chính cô làm ra vậy mà giờ đây lại chạy đến đây kể tội hắn.
Âu phu nhân giờ mới để ý thấy hắn đứng đấy, bà nhìn hắn đầy tức giận lên tiếng mắng.
“Con còn biết đường về à? Con coi con khiến vợ mình tức tới mức nào rồi.”
Bạch Tử Du giờ cũng mới để ý thấy hắn, quay qua nhìn hắn cười nhạt một cái rồi lại quay sang phía Âu phu nhân nhỏ giọng nói.
“Mẹ không phải lỗi của Trạch Dương đâu, tại con... tại con nghĩ nhiều thôi.”
Âu Trạch Dương nhìn sự giả tạo của cô mà không khỏi chán nản, ánh mắt hắn còn mang theo chút giễu cợt. Âu phu nhân thấy hắn nhìn cô như vậy khó chịu mắng hắn.
“Con nhìn nó làm gì vốn dĩ chuyện này là lỗi của con mau xin lỗi vợ con đi.”
Khi hắn chưa kịp lên tiếng thì quản gia Lâm ở bên ngoài bước vào cung kính thông báo.
“Cậu Âu cô Tĩnh Hạ đến rồi.”
Quản gia Lâm vừa nói xong thì Tĩnh Hạ đã tự nhiên bước vào trong nhà.
“Bác gái, anh Trạch Dương, thực sự xin lỗi em đã đọc tin tức nhưng toàn là báo viết bậy. Cô Tử Du lỗi là tại tôi cô đừng trách anh Trạch Dương.”
- Con ngu nhà quê này chỉ cần mình đâm thọc vài câu chắc chắn sẽ gây chiến với Trạch Dương.
Tĩnh Hạ thầm nghĩ trong lòng vì cô ta nghĩ chỉ cần mình nói vài câu thì Tử Du lịa nổi giận. Nhưng không, cô ta sai rồi Bạch Tử Du giờ đã không còn như trước nữa, cô chỉ liếc nhìn Tĩnh Hạ một cái rồi thản nhiên như không nói.
“Tuy lần nào cô cũng phạm lỗi như thế cũng chưa từng sửa nhưng sao tôi có thể trách cô được, nói đi nói lại đều là lỗi của tôi là tôi quá hẹp hỏi nên nhìn thấy chồng mình ở bên người phụ nữ khác là lại buồn.
- Cố tình nói bóng nói gió chứ gì, ai mà chẳng biết Bạch Tử Du không gây rối, còn biết âm thầm phản công nữa xem ra nó thật trưởng thành hơn rất nhiều.
Âu phu nhân thấy thái độ của cô thì âm thầm hài lòng, cô như vậy mới đúng với ý muốn của bà. Bà nhìn sang phía Tĩnh Hạ nghiêm giọng nói.
“A Tĩnh hôm nay cháu đừng trách bác nói cháu, tuy quan hệ nhà hai chúng ta rất tốt nhưng Trạch Dương bây giờ là người có vợ rồi sau này nếu cháu có khó khăn gì cứ đến tìm bác là được.”
Âu Trạch Dương đi lại phía Tử Du hắn thẳng tay kéo cô lên phòng.
“Anh Trạch Dương”
Tĩnh Hạ thấy hắn rời đi thì liền muốn giữ hắn lại. Nhưng Âu phu nhân đã giữ cô ta lại không để cô ta xem vào chuyện của hai người họ.
“Đúng rồi, vậy là đúng rồi, chuyện hai vợ chồng phải đóng cửa bảo nhau. Hai đứa từ từ nói chuyện đi đến lúc ăn bữa khuya hãng xuống.”
Âu phu nhân nói với theo hai người, trên môi còn không quên nở một nụ cười ẩn ý.
“Âu tổng không hay rồi ảnh của anh và cô Tĩnh Hạ bị truyền thông chụp được. Bây giờ mọi người đều đang đồn anh ngoại tình với cô Tĩnh Hạ.”
Âu Trạch Dương không hề lo lắng truyện đó, điều hắn quan tâm lúc này là Bạch Tử Du đã biết tin tức này chưa, hắn quay sang phía trợ lý Dư.
“Bạch Tử Du đã xem chưa, có phản ứng gì?”
Trợ lý Dư nghe hắn hỏi vậy thì hơi lưỡng lự một chút rồi mới ngập ngừng trả lời.
“Chuyện này...”
“Cô ấy lại gây rối hả?”
“Ảnh của anh và cô Tĩnh Hạ đều là do cô Bạch bán cho giới truyền thông.”
“Cái gì???”
Âu Trạch Dương như không tin vào tai mình, chuyện gì vậy chứ sao Bạch Tử Du lại bán ảnh hắn cho truyền thông, thế này thật không giống với tính cách của cô ta chút nào.
Hắn bật dậy cầm lấy áo khoác rồi vội vàng lái xe về nhà, hắn là đang muốn xem cô lại định giở trò gì.
...
Nhà chính Âu gia.
“Cơ mà chuyện này đúng là Trạch Dương có lỗi, nó với a Tĩnh nên tránh đi mới phải, nhưng mà hai đứa nó lớn lên bên nhau từ nhỏ tình cảm giống như anh em ruột thịt, con cũng đừng nghe lời bàn tán của người ngoài rồi về lại cãi nhau với nó.”
Bạch Tử Du sau khi thấy tin tức mình cung cấp được đưa lên thò cô nhanh chòng chạy đến gặp Âu phu nhân. Đến nơi cô tỏ vẻ mình là người vô tội ôm lấy bà mà buồn bã nói.
“Mẹ con biết mà, con chỉ thấy buồn thôi. Bác sĩ nói tâm trạng không tốt dễ ảnh hưởng đến việc mang thai, con cũng muốn có con đều tại con quá dễ đau lòng vì Trạch Dương, quá để tâm đến Trạch Dương không thì con đã mang thai từ lâu rồi.”
“Con nói đúng dù thế nào đi nữa Trạch Dương cũng không nên để người ta chụp những kiểu ảnh đó làm chồng ai lại để vợ mình mất hết thể diện như vậy. Đợi nó về mẹ sẽ mắng nó một trận con đừng đau lòng nhé chịu khó dưỡng sức khỏe thì mới dễ mang thai sau này cứ nói với mẹ những chuyện này mẹ sẽ bảo vệ con.”
Bạch Tử Du cười thầm trong lòng, quả nhiên chỉ cần nhắc đến con Âu phu nhân luôn nhượng bộ cô.
- Xem ra nhắc đến chuyện con cái vẫn là hiệu quả nhất.
Trong khi hai người đang nói chuyện thì Âu Trạch Dương đã đứng bên ngoài nghe cuộc đối thoại của hai người từ lâu. Hắn thấy cô tỏ vẻ vô tội như thể mình là người bị hại thì không khỏi bất ngờ, rõ ràng chuyện này là do chính cô làm ra vậy mà giờ đây lại chạy đến đây kể tội hắn.
Âu phu nhân giờ mới để ý thấy hắn đứng đấy, bà nhìn hắn đầy tức giận lên tiếng mắng.
“Con còn biết đường về à? Con coi con khiến vợ mình tức tới mức nào rồi.”
Bạch Tử Du giờ cũng mới để ý thấy hắn, quay qua nhìn hắn cười nhạt một cái rồi lại quay sang phía Âu phu nhân nhỏ giọng nói.
“Mẹ không phải lỗi của Trạch Dương đâu, tại con... tại con nghĩ nhiều thôi.”
Âu Trạch Dương nhìn sự giả tạo của cô mà không khỏi chán nản, ánh mắt hắn còn mang theo chút giễu cợt. Âu phu nhân thấy hắn nhìn cô như vậy khó chịu mắng hắn.
“Con nhìn nó làm gì vốn dĩ chuyện này là lỗi của con mau xin lỗi vợ con đi.”
Khi hắn chưa kịp lên tiếng thì quản gia Lâm ở bên ngoài bước vào cung kính thông báo.
“Cậu Âu cô Tĩnh Hạ đến rồi.”
Quản gia Lâm vừa nói xong thì Tĩnh Hạ đã tự nhiên bước vào trong nhà.
“Bác gái, anh Trạch Dương, thực sự xin lỗi em đã đọc tin tức nhưng toàn là báo viết bậy. Cô Tử Du lỗi là tại tôi cô đừng trách anh Trạch Dương.”
- Con ngu nhà quê này chỉ cần mình đâm thọc vài câu chắc chắn sẽ gây chiến với Trạch Dương.
Tĩnh Hạ thầm nghĩ trong lòng vì cô ta nghĩ chỉ cần mình nói vài câu thì Tử Du lịa nổi giận. Nhưng không, cô ta sai rồi Bạch Tử Du giờ đã không còn như trước nữa, cô chỉ liếc nhìn Tĩnh Hạ một cái rồi thản nhiên như không nói.
“Tuy lần nào cô cũng phạm lỗi như thế cũng chưa từng sửa nhưng sao tôi có thể trách cô được, nói đi nói lại đều là lỗi của tôi là tôi quá hẹp hỏi nên nhìn thấy chồng mình ở bên người phụ nữ khác là lại buồn.
- Cố tình nói bóng nói gió chứ gì, ai mà chẳng biết Bạch Tử Du không gây rối, còn biết âm thầm phản công nữa xem ra nó thật trưởng thành hơn rất nhiều.
Âu phu nhân thấy thái độ của cô thì âm thầm hài lòng, cô như vậy mới đúng với ý muốn của bà. Bà nhìn sang phía Tĩnh Hạ nghiêm giọng nói.
“A Tĩnh hôm nay cháu đừng trách bác nói cháu, tuy quan hệ nhà hai chúng ta rất tốt nhưng Trạch Dương bây giờ là người có vợ rồi sau này nếu cháu có khó khăn gì cứ đến tìm bác là được.”
Âu Trạch Dương đi lại phía Tử Du hắn thẳng tay kéo cô lên phòng.
“Anh Trạch Dương”
Tĩnh Hạ thấy hắn rời đi thì liền muốn giữ hắn lại. Nhưng Âu phu nhân đã giữ cô ta lại không để cô ta xem vào chuyện của hai người họ.
“Đúng rồi, vậy là đúng rồi, chuyện hai vợ chồng phải đóng cửa bảo nhau. Hai đứa từ từ nói chuyện đi đến lúc ăn bữa khuya hãng xuống.”
Âu phu nhân nói với theo hai người, trên môi còn không quên nở một nụ cười ẩn ý.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương