Âu Tổng Tôi Muốn Ly Hôn
Chương 8: Em trốn không thoát đâu. (1) H+
Vào đến phòng Âu Trạch Dương đẩy thẳng cô xuống giường. Hắn tiến lại gần cô ép sát cô xuống giường, khó hiểu hỏi cô.
“Tử Du cô giải thích đi.”
“Giải thích cái gì, anh với Tĩnh Hạ đã ôm nhau rồi còn gì, phải là anh giải thích với tôi chứ.”
“Đừng giả vờ nữa. Vừa nãy trước mặt mẹ tôi cô giả vờ giỏi lắm!”
“Cơ mà tôi đâu có giả vờ.”
“Tại sao lại bán ảnh cho truyền thông?”
Âu Trạch Dương nắm chặt lấy tay cô. Tử Du bị hắn nắm tay đến đâu nhức, cô cố gắng vùng vẫy muốn thoái khỏi vòng tay hắn nhưng vô ích, sức cô không thể chống cự lại hắn được.
“Anh làm tôi đau đấy.”
Hắn nhìn bàn tay cô đang bị hắn nắm chặt dần chảy máu liền buông ra nhưng vẫn không quên buông lời giễu cợt cô.
“Diễn nhiều quá thành nghiện rồi hả, lần sau giả vờ tự sát không cần làm vết thương giống thật thế đâu chỉ có cô đau thôi.”
“Anh lo cho tôi làm gì, đi mà lo cho Tĩnh Hạ của anh ấy.”
“Bạch Tử Du mấy hôm nay cô rất khác thường, lúc nóng lúc lạnh định dùng cách khác thu hút sự chú ý của tôi à.”
“Trước đây tôi ngu ngốc nhường nào mới khiến anh nghĩ rằng tôi làm gì cũng là vì anh. Anh yên tâm sau này tôi không thế nữa tôi sẽ không ngu ngốc mà yêu anh nữa đâu.”
“Cô thấy yêu tôi là việc ngu ngốc à?”
“Chứ sao nữa?”
Âu Trạch Dương ép cô xuống giường, hắn nắm chặt lấy hai tay cô cố định trên định đầu không cho cô có cơ hội cự quẩy nữa.
“Hôm qua còn ghen vì Tĩnh Hạ ôm tôi không cho tôi đi hôm nay lại bán ảnh cho truyền thông Tử Du, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Hắn nói rồi cúi xuống hôn lên cổ cô, Tử Du bị bất ngờ cô đẩy hắn ra, khó chịu lớn tiếng với hắn.
“Tôi nói với anh rồi, tôi sẽ không đồng ý chuyện này nữa.”
“Đáng tiếc cô không làm được.”
Âu Trạch Dương tiếp tục công việc đang gian dở của mình, hắn nặc kệ cô có kêu la thế nào cũng không quan tâm mà chỉ chú tâm vào chuyện chính của hắn.
Ném Bạch Tử Du lên chiếc giường êm ái. Hắn ngồi quỳ đè lên người cô, hai tay hắn nắm giữ hai tay cô lại.
Cô la hét muốn chống đối dữ dội nhưng không làm sao thoát khỏi vòng tay rắn chắc của hắn.
Âu Trạch Dương cúi người xuống hôn lấy hôn để môi của cô. Dường như hắn muốn ngậm nát đôi môi ấy vậy.
Hôn cho đến khi cô không thở được hắn mới buông môi cô ra. Còn cười một cái đểu cáng.
“Bà xã sao em không thở vậy?”
“Âu Trạch Dương. Buông tôi ra”
“Không buông.” Nói xong hắn liền đưa tay cởi áo của cô.
Bàn tay hắn thoăn thoắt cởi đồ của cô một cách dễ dàng như thể hắn rất quen với loại chuyện này.
Bây giờ trên người cô chỉ còn lại đồ lót. Thân thể cô mền mại nóng bỏng khiến Âu Trạch Dương nhìn có chút ngây ngốc.
Bạch Tử Du tay được thả liền muốn che lại người nhưng một lần nữa bị anh chụp tay bắt lại.
“Âu Trạch Dương anh muốn thì có thể tìm Tĩnh Hạ. Tôi không muốn.”
“Tại sao? Em là vợ của tôi không quan hệ với em chẳng lẽ là với người khác sao?”
“Nhưng tôi …um” cô lại bị Trạch Dương hôn hắn nuốt hết tất cả những chữ cô nói định nói.
Âu Trạch Dương vừa hôn một tay còn lại thuần thục cởi áo lót của. Đôi ngực tròn trịa lộ ra khiến lửa trong người anh nhen nhóm lớn.
Bạch Tử Du biết mình không thể thoát. Chỉ có thể để anh thỏa mãn vậy. Dù sao cũng là vợ chồng chuyện giường chiếu cô cũng đâu có thoát được.
Chiếc quần lót nhỏ duy nhất che đi nơi tư mật của cô cũng đã bị hắn lột sạch.
Bây giờ Bạch Tử Du trần trụi trên giường khiến máu nóng trong người hắn lại dâng lên.
Thân hình cô sao lại đẫy đà như thế. Da thịt mơn mởn. Lại căn mịn khiến hắn cũng phải chảy nước dãi. Âu Trạch Dương cúi người cắn nhẹ vào bắp tay cô một cái.
“Âu Trạch Dương anh là chó à? Cắn tôi làm gì?”
“Coi như đây là một sự trừng phạt vì đã hãm hại chồng mình. Xem tôi xử em như thế nào.”
Hắn lại chuyển sang mút lấy ngực của cô. Tay hắn không ngừng nhào nắn bên còn lại. Bị hắn làm đến tê dại khiến Tử Du phải ưỡn cong người lên. Mặt đã chấm hồng đo đỏ.
“Um….”
Tử Du cảm thấy rất xấu hổ nhưng cô không thể làm gì khác được. Cô chỉ có thể ngoan ngoãn nằm yên mặc kể hắn muốn làm gì thì làm.
Gặm nhấm đã, hắn bắt đầu di chuyển xuống nơi tư mật của người cô. Âu Trạch Dương dùng tay trêu chọc nơi đó khiến cô không khỏi rùng mình mà co giật nhẹ.
Biên độ tay ngày một nhanh và mạnh khiến Tử Du chảy ra một dòng nước ấm tinh khiết.
Âu Trạch Dương muốn cúi người xuống thì bị tay của Tử Du ngăn lại.
“Đừng. Nơi đó không sạch”
Hắn bắt lấy tay của cô rồi hôn một cái lên đôi bàn tay mỉm màn đó. Sau hắn lại chồm người lên tiếp tục hôn lấy môi cô.
“Không bẩn chút nào. Ngược lại còn rất thơm”
Sau hôn môi là tới cổ dọc xuống tới bụng cuối cùng cũng chạm tới nơi kia. Âu Trạch Dương tách hai chân cô ra. Lưỡi hắn càng quấy khiến cô ngày càng tê dại mà xấu hổ hơn.
“Đừng mà…” cô lí nhí cầu xin hắn.
Hắn không lên tiếng mà chỉ chú tâm thưởng thức chỗ ấy của cô. Qua một lúc chiếc lưỡi càng quấy trong cơ thể cô khiến tay chân của Tử Du như có điện mà co quắp lại, hạ thân cũng đã co giật thì hắn mới buông tha.
Tử Du vẫn nằm trên giường thở dốc nhìn người đàn ông đang cởi tự cởi đồ của mình cô cũng không ngừng trầm trồ.
- Cơ thể kia trông thật giống nhân tạo vì quá hoàn mỹ. Sao lại đẹp đến vậy chứ?
Đến khi Âu Trạch Dương cởi bỏ nốt cái quần nhỏ trên người để lộ ra thằng nhỏ đang dần ngóc đầu lại khiến cho Tử Du giật mình.
“To quá” trong vô thức cô đột nhiên thốt ra.
“Bây giờ muốn lùi? Bạch Tử Du em trốn không thoát đâu.”
“Tử Du cô giải thích đi.”
“Giải thích cái gì, anh với Tĩnh Hạ đã ôm nhau rồi còn gì, phải là anh giải thích với tôi chứ.”
“Đừng giả vờ nữa. Vừa nãy trước mặt mẹ tôi cô giả vờ giỏi lắm!”
“Cơ mà tôi đâu có giả vờ.”
“Tại sao lại bán ảnh cho truyền thông?”
Âu Trạch Dương nắm chặt lấy tay cô. Tử Du bị hắn nắm tay đến đâu nhức, cô cố gắng vùng vẫy muốn thoái khỏi vòng tay hắn nhưng vô ích, sức cô không thể chống cự lại hắn được.
“Anh làm tôi đau đấy.”
Hắn nhìn bàn tay cô đang bị hắn nắm chặt dần chảy máu liền buông ra nhưng vẫn không quên buông lời giễu cợt cô.
“Diễn nhiều quá thành nghiện rồi hả, lần sau giả vờ tự sát không cần làm vết thương giống thật thế đâu chỉ có cô đau thôi.”
“Anh lo cho tôi làm gì, đi mà lo cho Tĩnh Hạ của anh ấy.”
“Bạch Tử Du mấy hôm nay cô rất khác thường, lúc nóng lúc lạnh định dùng cách khác thu hút sự chú ý của tôi à.”
“Trước đây tôi ngu ngốc nhường nào mới khiến anh nghĩ rằng tôi làm gì cũng là vì anh. Anh yên tâm sau này tôi không thế nữa tôi sẽ không ngu ngốc mà yêu anh nữa đâu.”
“Cô thấy yêu tôi là việc ngu ngốc à?”
“Chứ sao nữa?”
Âu Trạch Dương ép cô xuống giường, hắn nắm chặt lấy hai tay cô cố định trên định đầu không cho cô có cơ hội cự quẩy nữa.
“Hôm qua còn ghen vì Tĩnh Hạ ôm tôi không cho tôi đi hôm nay lại bán ảnh cho truyền thông Tử Du, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Hắn nói rồi cúi xuống hôn lên cổ cô, Tử Du bị bất ngờ cô đẩy hắn ra, khó chịu lớn tiếng với hắn.
“Tôi nói với anh rồi, tôi sẽ không đồng ý chuyện này nữa.”
“Đáng tiếc cô không làm được.”
Âu Trạch Dương tiếp tục công việc đang gian dở của mình, hắn nặc kệ cô có kêu la thế nào cũng không quan tâm mà chỉ chú tâm vào chuyện chính của hắn.
Ném Bạch Tử Du lên chiếc giường êm ái. Hắn ngồi quỳ đè lên người cô, hai tay hắn nắm giữ hai tay cô lại.
Cô la hét muốn chống đối dữ dội nhưng không làm sao thoát khỏi vòng tay rắn chắc của hắn.
Âu Trạch Dương cúi người xuống hôn lấy hôn để môi của cô. Dường như hắn muốn ngậm nát đôi môi ấy vậy.
Hôn cho đến khi cô không thở được hắn mới buông môi cô ra. Còn cười một cái đểu cáng.
“Bà xã sao em không thở vậy?”
“Âu Trạch Dương. Buông tôi ra”
“Không buông.” Nói xong hắn liền đưa tay cởi áo của cô.
Bàn tay hắn thoăn thoắt cởi đồ của cô một cách dễ dàng như thể hắn rất quen với loại chuyện này.
Bây giờ trên người cô chỉ còn lại đồ lót. Thân thể cô mền mại nóng bỏng khiến Âu Trạch Dương nhìn có chút ngây ngốc.
Bạch Tử Du tay được thả liền muốn che lại người nhưng một lần nữa bị anh chụp tay bắt lại.
“Âu Trạch Dương anh muốn thì có thể tìm Tĩnh Hạ. Tôi không muốn.”
“Tại sao? Em là vợ của tôi không quan hệ với em chẳng lẽ là với người khác sao?”
“Nhưng tôi …um” cô lại bị Trạch Dương hôn hắn nuốt hết tất cả những chữ cô nói định nói.
Âu Trạch Dương vừa hôn một tay còn lại thuần thục cởi áo lót của. Đôi ngực tròn trịa lộ ra khiến lửa trong người anh nhen nhóm lớn.
Bạch Tử Du biết mình không thể thoát. Chỉ có thể để anh thỏa mãn vậy. Dù sao cũng là vợ chồng chuyện giường chiếu cô cũng đâu có thoát được.
Chiếc quần lót nhỏ duy nhất che đi nơi tư mật của cô cũng đã bị hắn lột sạch.
Bây giờ Bạch Tử Du trần trụi trên giường khiến máu nóng trong người hắn lại dâng lên.
Thân hình cô sao lại đẫy đà như thế. Da thịt mơn mởn. Lại căn mịn khiến hắn cũng phải chảy nước dãi. Âu Trạch Dương cúi người cắn nhẹ vào bắp tay cô một cái.
“Âu Trạch Dương anh là chó à? Cắn tôi làm gì?”
“Coi như đây là một sự trừng phạt vì đã hãm hại chồng mình. Xem tôi xử em như thế nào.”
Hắn lại chuyển sang mút lấy ngực của cô. Tay hắn không ngừng nhào nắn bên còn lại. Bị hắn làm đến tê dại khiến Tử Du phải ưỡn cong người lên. Mặt đã chấm hồng đo đỏ.
“Um….”
Tử Du cảm thấy rất xấu hổ nhưng cô không thể làm gì khác được. Cô chỉ có thể ngoan ngoãn nằm yên mặc kể hắn muốn làm gì thì làm.
Gặm nhấm đã, hắn bắt đầu di chuyển xuống nơi tư mật của người cô. Âu Trạch Dương dùng tay trêu chọc nơi đó khiến cô không khỏi rùng mình mà co giật nhẹ.
Biên độ tay ngày một nhanh và mạnh khiến Tử Du chảy ra một dòng nước ấm tinh khiết.
Âu Trạch Dương muốn cúi người xuống thì bị tay của Tử Du ngăn lại.
“Đừng. Nơi đó không sạch”
Hắn bắt lấy tay của cô rồi hôn một cái lên đôi bàn tay mỉm màn đó. Sau hắn lại chồm người lên tiếp tục hôn lấy môi cô.
“Không bẩn chút nào. Ngược lại còn rất thơm”
Sau hôn môi là tới cổ dọc xuống tới bụng cuối cùng cũng chạm tới nơi kia. Âu Trạch Dương tách hai chân cô ra. Lưỡi hắn càng quấy khiến cô ngày càng tê dại mà xấu hổ hơn.
“Đừng mà…” cô lí nhí cầu xin hắn.
Hắn không lên tiếng mà chỉ chú tâm thưởng thức chỗ ấy của cô. Qua một lúc chiếc lưỡi càng quấy trong cơ thể cô khiến tay chân của Tử Du như có điện mà co quắp lại, hạ thân cũng đã co giật thì hắn mới buông tha.
Tử Du vẫn nằm trên giường thở dốc nhìn người đàn ông đang cởi tự cởi đồ của mình cô cũng không ngừng trầm trồ.
- Cơ thể kia trông thật giống nhân tạo vì quá hoàn mỹ. Sao lại đẹp đến vậy chứ?
Đến khi Âu Trạch Dương cởi bỏ nốt cái quần nhỏ trên người để lộ ra thằng nhỏ đang dần ngóc đầu lại khiến cho Tử Du giật mình.
“To quá” trong vô thức cô đột nhiên thốt ra.
“Bây giờ muốn lùi? Bạch Tử Du em trốn không thoát đâu.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương