Bà Hoàng Giới Giải Trí Vẫn Là Tôi
Chương 30
Mặc dù lần trước những lời Tạ Sơ Thời đã nói với Kim Mê có một chút hù dọa cô nhưng những lời đó quả thực là cậu ta đã nghe được từ những người trong nhà họ Tạ. Cậu ta không biết những lời này thật bao nhiêu phần trăm, giả bao nhiêu phần trăm nhưng có một điều cậu ta có thể khẳng định. Đó là ma vương Tạ Trì không phải là người dễ chọc!
Tập đoàn Tạ Thị một ngày có biết bao nhiêu là việc mà chuyện cậu ta nhận làm khách mời trợ diễn nhỏ nhặt như thế sao đáng để chú út của mình đích thân nhắn tin hỏi thăm chứ?
Tạ Sơ Thời dùng tốc độ nhanh nhất trong đời mình để nhập tin nhắn vào hộp thoại.
Tạ Sơ Thời: Chú út ơi, chú nghe cháu giải thích! Mọi chuyện không như chú nghĩ đâu! Là Ngô Thanh Thanh tìm đến cháu, nhờ cháu giúp cô ta lúc biểu diễn thì cố tình trói thím út chặt một chút! Lúc đánh thím ấy cũng mạnh tay một chút! Bình thường, cô ta và cháu cũng có nói chuyện một chút với nhau, lần trước cháu lại bị thím út loại khỏi chương trình nên cô ta cảm thấy cháu chắc chắn sẽ giúp! Lúc cháu vừa nghe thấy kế hoạch của cô ta, cháu đã từ chối rồi nhưng sau đó nghĩ lại, nếu cháu không đồng ý, cô ta chắc chắn sẽ đi tìm người khác. Lúc đó thím út sẽ gặp nguy hiểm mất! Vì vậy cháu mới chịu đựng sự sỉ nhục mà giả vờ đồng ý!
Kim Mê nhìn thấy Tạ Trì đang ăn lẩu nửa chừng thì nhìn chằm chằm vào điện thoại, biểu cảm trên mặt cũng lộ ra vẻ khó hiểu, cô có chút tò mò không biết điều gì khiến anh có biểu cảm như vậy: "Tạ Sơ Thời trả lời anh rồi à?"
“Trả lời rồi.” Trả lời thì trả lời rồi nhưng rất khó nói nên anh đưa thẳng điện thoại cho Kim Mê xem: “Cô tự xem đi.”
Thế là Kim Mê cầm lấy điện thoại của Tạ Trì rồi đọc hết đoạn văn dài ngoằng mà Tạ Sơ Thời đã gửi, đồng thời cô cũng lộ ra vẻ mặt khó hiểu giống như Tạ Trì.
Được rồi, giờ cô đã biết lý do tại sao rồi.
Nhìn vào lịch sử trò chuyện giữa Tạ Trì và Tạ Sơ Thời khiến tâm trạng của Kim Mê rất phức tạp. Tạ Trì chỉ với một câu nói bình thản mà đối phương đã tung ra hết mọi lời khai rồi.
Cô trả lời lại một câu "Biết rồi" vào trong hộp thoại rồi trả lại điện thoại cho Tạ Trì.
Tạ Trì nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, sau đó khóa màn hình rồi lại bỏ thêm một sợi ruột ngỗng vào trong nồi lẩu: “Cái cô Ngô Thanh Thanh đó, cô làm gì mà đắc tội cô ta vậy?”
Kim Mê cũng gắp một sợi ruột ngỗng lên bỏ vào nồi lẩu: “Tôi chỉ bày tỏ một chút quan điểm cá nhân của mình về kịch bản của cô ta thôi. Không ngờ cô ta lại thù dai đến thế, lại còn định quậy tôi trên sân khấu nữa.”
Nhưng mà Ngô Thanh Thanh chắc chắn sẽ không ngờ được rằng Tạ Sơ Thời lại là cháu trai của cô. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhìn dáng vẻ hốt hoảng của Tạ Sơ Thời khi nói chuyện với Tạ Trì thì biết chắc chắn vào ngày mốt cậu ta sẽ không dám làm gì cô trên sân khấu nữa.
"May mà có tiếng tăm lừng lẫy của sếp Tạ, có lẽ là ngày mốt tôi an toàn rồi."
“…” Tạ Trì trầm ngâm một lát rồi gắp sợi ruột ngỗng đã chín ra: “Không sao là được rồi.”
Sau khi ăn một nồi lẩu thịnh soạn vào buổi tối, Kim Mê đã tự giác đến phòng gym để luyện tập thêm. Hôm nay, Tạ Trì cũng tới, mặc dù anh vẫn như mọi khi im lặng tập với máy móc nhưng Kim Mê lại để ý thấy thỉnh thoảng anh lại nhìn lén cô.
Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ sếp Tạ đột nhiên bị quyến rũ bởi sắc đẹp của cô à?
Kim Mê cố tình đợi đến khi anh lại nhìn lén cô thì nhanh chóng liếc nhìn qua, Tạ Trì ngẩn người ra một chút, có vẻ như anh không ngờ rằng cô lại đột nhiên nhìn sang, sau đó anh lại giả vờ bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.
Kim Mê hơi nheo mắt lại, đứng dậy đi về phía anh: “Anh lén lút nhìn tôi chi vậy?”
Tạ Trì giả vờ bình tĩnh hỏi: “Tôi có nhìn à?”
"Ha, anh cũng đã bị tôi bắt tại trận rồi còn muốn phủ nhận à?" Kim Mê nghĩ thầm trong lòng rằng lẽ ra lúc nãy cô nên dùng điện thoại chụp lại cảnh hồi nãy mới đúng: "Nói ra xem nào, anh đang có ý đồ gì vậy?"
Tạ Trì dừng lại động tác đang tập, ngước mắt lên, tỏ ra vô cùng bình thản nhìn cô: “Không có gì, chỉ là tôi muốn đổi phòng với cô thôi.”
Kim Mê ngây người ra một lúc, phòng cô đang ở là phòng ngủ chính của căn biệt thự nhưng phòng Tạ Trì đang ở cũng là phòng ngủ chính, hai phòng diện tích đều giống nhau cả, có gì để mà đổi đâu chứ?
"Tại sao? Không lẽ phòng của tôi có phong thủy tốt hơn sao?"
"..." Lý do Tạ Trì muốn đổi phòng với cô còn vô lý hơn thế, anh không thể nói cho cô biết, bởi vì anh cảm thấy phòng của cô dễ ngủ hơn: "Nếu cô muốn nói về phong thủy thì tôi thấy phòng của tôi tốt hơn đó, cô dọn sang đó, trong vòng nửa tháng chắc chắn sẽ nhận được phim mới."
Kim Mê: "?"
Vậy ra anh còn đang nghĩ cho cô đấy à?
“Đổi một lý do khác tốt hơn đi.” Kim Mê nhàn nhã đứng sang một bên, cô muốn xem anh còn có thể nghĩ ra điều gì vô lý khác nữa không.
"..." Tạ Trì im lặng một lát, anh đã ngồi trên bàn đàm phán không biết bao nhiêu phi vụ làm ăn rồi, anh biết rõ nhất nên nắm thóp đối phương như thế nào.
Vì vậy, anh nói: "Đổi phòng với tôi, tôi sẽ cho cô sờ cơ bụng của tôi."
Kim Mê: “???”
Lúc trước, cô đòi sờ cơ bắp của anh, anh đã nhìn cô như một người phụ nữ lưu manh, còn quay đầu bỏ đi nữa. Thế mà, hôm nay anh lại chủ động đề xuất cho cô sờ cơ bụng của mình?
Bình tĩnh lại nào Kim Mê, chắc chắn trong chuyện này có âm mưu to lớn gì đó mới có thể khiến anh hy sinh lớn đến mức này.
Cô bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về điều đặc biệt trong căn phòng của mình mà từ đó đến giờ cô vẫn chưa bao giờ nhận ra.
Không lẽ là có phòng thay đồ lớn hơn sao? Nhưng hằng ngày khi ra ngoài Tạ Trì cũng chỉ mặc đồ vest, thậm chí màu sắc cũng từa tựa nhau cả!
“Rốt cuộc anh thích cái quái gì trong phòng tôi thế?” Kim Mê nghĩ đến nát óc cũng không thể nghĩ ra được.
Tạ Trì không hề trả lời câu hỏi của cô mà tiếp tục giải thích thêm điều kiện của mình: “Có thể không cần đổi phòng, chỉ cần chúng ta sang phòng của đối phương ngủ một đêm là được.”
Anh đã suy nghĩ qua rồi, vào buổi tối hôm đó có thể không chỉ là do căn phòng, nói không chừng còn liên quan đến giường ngủ và hoàn cảnh nữa. Trong tình huống không cần thay đổi những yếu tố bên ngoài này, anh sang phòng đó ngủ một đêm thì sẽ có thể kiểm chứng được mình có dễ ngủ hơn hay không rồi.
Sau khi anh nói xong, nhất thời Kim Mê không có phản ứng gì. Tạ Trì đứng dậy, vừa định rời khỏi phòng tập gym: "Nếu cô không chịu, vậy thì điều kiện đó sẽ tự động vô hiệu vậy."
Kim Mê vô thức nắm lấy cổ tay anh, níu anh lại: “Ấy, chờ đã, tôi cũng đâu nói là không đồng ý đâu.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tạ Trì quay đầu lại nhìn cô, Kim Mê khẽ ho nhẹ một tiếng, làm bộ dè dặt buông cổ tay anh ra: “Ngủ một đêm, sờ một lần?”
Tạ Trì: "..."
Rõ ràng là lúc anh đưa ra điều kiện, anh cũng không cảm thấy kỳ quặc như vậy.
Tại sao bây giờ điều đó phát ra từ miệng cô lại trở nên kỳ quặc đến mức không thể diễn tả được như vậy nhỉ?
Kim Mê nhìn thấy anh nhìn chằm chằm vào mình mà không lên tiếng nên cũng bắt đầu mặc cả với anh: “Sao vậy? Tôi nghĩ thế này rất công bằng mà. Anh đâu thể chỉ để tôi sờ cơ bụng của anh một lần rồi sau đó có thể đến phòng tôi ngủ bất cứ lúc nào cũng được đúng chứ?"
Tạ Trì: "..."
Sợ cô càng nói thì cuộc trò chuyện này sẽ càng trở nên kỳ quặc hơn nên anh đã kịp thời lên tiếng: “Đồng ý, tối nay chúng ta sẽ đổi phòng với nhau.”
Anh đột nhiên đồng ý nhanh gọn như vậy làm Kim Mê sững sờ trong giây lát nhưng rất nhanh sau đó cô đã bình tĩnh lại rồi nhìn về phía bụng của Tạ Trì.
Hôm nay Tạ Trì vẫn mặc trên người một chiếc áo thun, thậm chí là một chiếc áo tay dài, anh thực sự rất có ý thức bảo vệ bản thân.
Kim Mê vẫn chưa nhìn thấy qua cơ bụng của anh nhưng xét về cơ bắp ở cánh tay mà nói thì có lẽ cơ bụng của anh cũng được tập luyện rất tốt.
Tạ Trì nhìn thấy cô liên tục nhìn chằm chằm vào mình, quai hàm của anh bất giác siết chặt lại: “Muốn sờ thì nhanh lên.”
“…” Quản gia đến dắt Gia Quả về chỗ ngủ, nghe thấy câu nói của anh thì ngay lập tức đứng yên ở ngoài cửa.
Cậu chủ và mợ chủ đều là người trẻ tuổi, cậu chủ lại còn đang trong độ tuổi sung mãn, việc hai người họ nhất thời không kiềm chế được muốn làm gì đó trong phòng tập gym cũng là chuyện bình thường.
Thôi thì ngày mai ông ấy mới quay lại vậy.
Quản gia nhanh chóng quay người lại rời khỏi cửa phòng tập gym, ông ấy nghĩ một lát nữa thế nào Gia Quả cũng sẽ bị cậu chủ đuổi ra ngoài thôi, không cần lo lắng việc đi ngủ của nó.
Lúc này, Gia Quả đang vẫy đuôi, đứng cạnh Kim Mê, ngước đầu lên cùng cô nhìn về phía Tạ Trì.
Kim Mê đưa tay về phía Tạ Trì, tay cô đã nắm lấy vạt áo của anh rồi nhưng đột nhiên lại rút tay lại: "Không được, tôi phải chọn một nơi có cảm giác trang trọng hơn mới được."
Tạ Trì: "..."
Anh khẽ mím chặt đôi môi mỏng rồi đôi chân thon dài của anh lại tiếp tục bước ra khỏi phòng tập gym: “Tùy cô thôi nhưng nó chỉ có hiệu lực trong vòng hai mươi bốn giờ. Nếu quá hạn, tôi sẽ không đợi đâu.”
“… Vừa rồi anh đâu có nói vậy? Sao giờ lại còn tự ý thêm thời gian có hiệu lực nữa!”
Tạ Trì mặc kệ những lời phàn nàn của cô ở sau lưng, anh nhanh chóng rời khỏi phòng tập gym. Sau khi đi về phòng, anh mới khẽ thả lỏng được một chút.
Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, Tạ Trì đi tới trước cửa phòng Kim Mê rồi gõ cửa.
Kim Mê cũng đã tắm xong và đang lau khô tóc, cô sửng sốt khi nhìn thấy Tạ Trì đứng ở ngoài cửa, cô nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới: “Anh đi ngủ sớm vậy sao? Anh không mang theo chăn gối qua à?"
"Không cần, tôi ngủ chiếc gối lần trước là được." Anh làm vậy là để đảm bảo mọi điều kiện đều y chang như lần trước nhưng câu nói này đối với Kim Mê mà nói thật khó để cô không suy nghĩ nhiều.
Chẳng lẽ thằng nhãi này là một tên biến thái gì đó à? Cố tình chạy đến đây để ngủ trên giường của cô?
"Tôi nói rõ trước nha, anh chỉ được ngủ thôi đó. Anh không được tự ý chạm vào bất cứ thứ gì trong phòng tôi."
“Ừm.” Tạ Trì trả lời rất nhanh gọn: “Cô cũng vậy.”
Kim Mê: "..."
Có thứ gì trong phòng của một người đàn ông đáng để cô chạm vào đâu chứ?
“Cũng không được làm chuyện kỳ quặc gì trên giường của tôi!” Kim Mê nghiêm khắc cảnh cáo anh.
Tạ Trì: "..."
Tuy rằng, anh cũng không muốn ngay lập tức nghe hiểu câu nói của cô nhưng đối với anh mà nói rất khó mà không hiểu được.
“Cô suy nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ muốn ngủ thôi.”
"Tốt nhất là anh nên như vậy, ngày mai về phòng tôi sẽ kiểm tra đó!" Đổi lại là mọi khi, cô sẽ không để cho một người đàn ông đến ngủ trên giường của mình nhưng người đàn ông này là Tạ Trì, anh thà hy sinh sắc đẹp của mình để cho cô sờ vào cơ bụng cũng phải đến phòng cô ngủ một đêm, chắc chắn phải có lý do nào đó khiến anh bắt buộc phải làm như vậy.
Dù anh không muốn tiết lộ nhưng cô vẫn sẵn sàng giúp đỡ anh. Cô quả thực là một người phụ nữ xinh đẹp và tốt bụng.
Sau khi sấy tóc xong, cô đã đổi phòng với Tạ Trì.
Rõ ràng là hai căn phòng có diện tích như nhau nhưng phong cách trang trí lại hoàn toàn khác nhau. Phòng của Kim Mê có tông màu trầm ấm, màu sắc phong phú và đồ đạc cũng nhiều, trông rất ấm cúng. Còn căn phòng của Tạ Trì lại có phong cách tối giản, đơn điệu, trông thật lạnh lẽo.
“Chậc! Chậc! Chậc!” Kim Mê tham quan một vòng quanh phòng, không kiềm chế được mà lắc đầu: “Sống trong căn phòng như thế này, khó trách sao ngày nào vẻ mặt của sếp Tạ cũng lạnh lùng.”
Nhưng chiếc giường trong căn phòng lại rất lớn, đến mức đủ để cô nằm lăn lộn trên đó. Cô nằm lên đó cảm nhận, cô cảm thấy bất ngờ khi nó còn thoải mái hơn cả chiếc giường của cô.
Bởi vì Tạ Trì mắc chứng khó ngủ nên giường ngủ phải được lựa chọn thật cẩn thận nên đương nhiên rất thoải mái. Chiếc giường không chỉ được các nhà thiết kế và chuyên gia tâm lý nổi tiếng đồng sáng tạo ra, mỗi đường cong ở góc giường đều có ý nghĩa, lý do của nó, thậm chí đến tấm nệm cũng là loại nệm thông minh được phát triển đặc biệt dành riêng cho những người mắc chứng mất ngủ. Chiếc nệm có thể tự cài đặt các thông số và ghi lại các thông số, hiển thị biểu đồ của giấc ngủ vào mỗi đêm.
Nhưng Tạ Trì vẫn mất ngủ, không sót một lần nào.
Tối nay, cuối cùng Kim Mê cũng đã giúp những món đồ này chứng minh được chức năng của mình, lúc cô vừa mới nằm lên đó còn định sẽ nghịch điện thoại một lúc nhưng vừa cầm chiếc điện thoại trên tay, cô đã cảm thấy buồn ngủ rồi ngủ thiếp đi mất.
Còn Tạ Trì ở trong phòng Kim Mê lại không được may mắn như vậy, anh không thể hiểu được tại sao mọi thứ đều giống như ngày hôm đó cả mà hôm nay anh lại không thể ngủ được nữa?
Chẳng lẽ là do anh mong muốn ngủ vô giấc quá nên khiến cho tâm không thể tịnh được sao? Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Anh nhắm mắt lại, ép buộc mình phải thả lỏng, không nghĩ ngợi nhưng vẫn không khác gì mọi khi anh đi ngủ, thậm chí còn bởi vì lạ giường mà anh ngủ còn không thoải mái bằng ngủ trong phòng của chính mình nữa.
Anh cau mày lại, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý tưởng hoang đường. So với ngày hôm đó, đêm nay dường như thiếu đi cái gì đó.
Đêm đó, Mạnh Xán Nhiên đã ngủ bên cạnh anh.
Ý nghĩ này khiến Tạ Trì lập tức mở mắt ra, trong mắt anh không hề có chút buồn ngủ nào.
Anh cứ mở mắt như vậy rất lâu trong đêm, cuối cùng cũng ngồi dậy.
Anh quyết định đi kiểm chứng sự suy đoán của mình.
Tạ Trì trở về phòng mình, Kim Mê đang ngủ rất say trên giường, trông giống y hệt như hai lần trước đó vậy.
Cô quả thực không biết lạ giường nhỉ!
Chiếc giường trong phòng tuy rằng rất lớn nhưng cô cũng chỉ chiếm một diện tích nhỏ trên đó, không gian vẫn còn đủ rộng để Tạ Trì ngủ. Anh đã mất ngủ trên chiếc giường này rất nhiều đêm rồi, điều duy nhất khác biệt là hôm nay trên giường có thêm một người nữa.
Nếu tối nay anh có thể suông sẻ ngủ vô giấc được, điều đó có nghĩa là thứ duy nhất ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh chính là sự khác biệt đó.
Với tinh thần chuyên nghiệp tiến hành thí nghiệm, anh nằm xuống phía bên kia của chiếc giường. Cách đó không xa, hơi thở của Kim Mê vẫn thở đều đặn, cô đang ngủ rất ngon lành, Tạ Trì nhắm mắt lại rồi thả lỏng bản thân lần nữa.
Ngày hôm sau, Kim Mê thức dậy trước, khi cô mở mắt ra lại nhìn thấy có một người đàn ông trưởng thành đang nằm ngủ say trước mặt mình, cô đã cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều so với lần trước.
Bởi vì họ đều là cùng một người.
Tốt lắm, trên mặt Kim Mê hiện lên một nụ cười, lần này thì anh không thể đổ thừa là do tóc cô vướng vào cúc áo của anh nữa rồi chứ!
"Tạ Trì!" Cô hét lên một tiếng rồi ngồi bật dậy khỏi giường.
Tạ Trì bị giật mình tỉnh giấc, anh cau mày mở mắt ra.
“Lần này anh lại nói gì đây?” Kim Mê không cho anh cơ hội viện lý do trước, cô tức giận nhìn chằm chằm vào anh.
Rất nhanh sau đó, đầu óc của Tạ Trì đã tỉnh táo hẳn, anh cũng ngồi dậy khỏi giường: “Chuyện là thế này, tối hôm qua tôi xuống lầu uống nước, lúc trở về thì nhất thời quên mất việc đã đổi phòng nên đã đi về phòng của mình. Trong phòng không bật đèn nên tôi cũng không để ý tới cô.”
Kim Mê: "..."
Chắc tôi tin anh đấy!
"Anh ngủ ở đây suốt cả đêm mà không để ý có người nằm bên cạnh à?"
"... Tôi ngủ quên mất, nửa đêm cũng không tỉnh giấc lần nào nữa." Câu nói này là thật nhưng điều này cũng khiến cho tâm trạng Tạ Trì trùng xuống. Chẳng lẽ anh ngủ được thật sự là bởi vì Mạnh Xán Nhiên sao?
Chẳng lẽ là bởi vì cô ngủ quá ngon nên mới lây sang cho anh sao??
Tạ Trì không thể hiểu được.
Kim Mê cũng không thể hiểu được, Tạ Trì tìm đủ mọi cách để đổi phòng với cô nhưng cuối cùng lại chạy về phòng mình ngủ? Cô thực sự không thể hiểu được hành động này của anh.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, lợi ích mà cô đáng phải có thì vẫn không thể bỏ qua được.
“Mặc dù cuối cùng anh cũng trở về phòng mình ngủ nhưng tôi đã đổi phòng với anh như những gì chúng ta đã giao ước.” Kim Mê vừa nói vừa liếc nhìn về phía bụng của Tạ Trì: “Cho nên cơ bụng của anh vẫn phải để cho tôi sờ.”
“…” Vào tình huống lúc này mà cô vẫn còn nhớ tới việc đó thì cô quả thực không phải là một người bình thường: “Cô đã tìm được cảm giác trang trọng rồi sao?”
"À hem." Kim Mê hắng giọng một cái, giả vờ làm bộ rồi nói: "Ngày khác chi bằng hôm nay, bây giờ luôn đi."
"Được." Tạ Trì cũng không từ chối, dù sao đây cũng là do anh đích thân đồng ý, anh sẽ không lật lọng. Anh tự mình vén chiếc áo ngủ lên một chút, để lộ ra cơ bụng với hình dáng đẹp mắt.
Đôi mắt của Kim Mê bỗng sáng lên, bình thường Tạ Trì ăn mặc rất kín đáo, không hề để hở ra một miếng cơ bắp nào, bây giờ lại tự mình vén áo cho cô xem cơ bụng của mình!
Cô cố gắng che giấu đi sự hưng phấn của mình, lại khẽ ho khan một tiếng. Sau đó cô dè dặt đưa tay ra, đầu tiên là chọc nhẹ vào cơ bụng của Tạ Trì một cái, sau đó trực tiếp sờ vào đó.
Cô thừa nhận hành động của mình có chút táo bạo nhưng cô thực sự không ngờ rằng Tạ Trì lại vì điều này mà sinh ra một số phản ứng khác lạ.
Bản thân Tạ Trì cũng không ngờ tới, anh ngay lập tức buông chiếc áo ngủ xuống, vội vàng đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm. Sau khi Kim Mê ngơ ngác một lúc, cô như một con thỏ nhanh chóng nhảy xuống giường rồi lao về phòng mình.
Cô còn khóa cửa lại.
Cứu mạng! Vừa rồi chuyện gì đã xảy ra vậy? Cô chỉ mới vừa sờ vào cơ bụng của anh một chút thôi mà! Đàn ông đáng sợ đến vậy sao?
Dù cô đã sống hai kiếp rồi nhưng cô mới chỉ là một cô gái hai mươi ba tuổi, thậm chí còn chưa từng có bạn trai nữa!
Không, không, không, bình tĩnh lại, nghe nói vào buổi sáng đàn ông khi thức dậy sẽ rất dễ có phản ứng sinh lý? Cho nên có lẽ chuyện vừa rồi chỉ là tình trạng sinh lý bình thường, không liên quan gì đến cô cả?
Ừ ừ, chắc chắn là như vậy rồi, với bộ dạng kiêng khem của Tạ Trì, làm sao mà mới chỉ sờ có một cái mà anh đã có phản ứng lớn đến như vậy được chứ?
Lúc này, Tạ Trì đang trong phòng tắm cũng rất suy sụp.
Tạ Trì là một người đàn ông bình thường, anh hiểu rất rõ cơ thể của mình, đó giờ ham muốn của anh luôn rất nhạt nhòa, lại chưa từng có bạn gái. Cho nên bà nội của anh mới lo lắng không biết anh có vấn đề gì không, mới mong muốn anh nhanh chóng kết hôn.
Tin tốt là chuyện vừa rồi đã chứng tỏ anh không gặp phải vấn đề gì cả, thậm chí còn có chút nhạy cảm nữa.
Tin xấu là anh xấu hổ đến chết mất.:)
Tập đoàn Tạ Thị một ngày có biết bao nhiêu là việc mà chuyện cậu ta nhận làm khách mời trợ diễn nhỏ nhặt như thế sao đáng để chú út của mình đích thân nhắn tin hỏi thăm chứ?
Tạ Sơ Thời dùng tốc độ nhanh nhất trong đời mình để nhập tin nhắn vào hộp thoại.
Tạ Sơ Thời: Chú út ơi, chú nghe cháu giải thích! Mọi chuyện không như chú nghĩ đâu! Là Ngô Thanh Thanh tìm đến cháu, nhờ cháu giúp cô ta lúc biểu diễn thì cố tình trói thím út chặt một chút! Lúc đánh thím ấy cũng mạnh tay một chút! Bình thường, cô ta và cháu cũng có nói chuyện một chút với nhau, lần trước cháu lại bị thím út loại khỏi chương trình nên cô ta cảm thấy cháu chắc chắn sẽ giúp! Lúc cháu vừa nghe thấy kế hoạch của cô ta, cháu đã từ chối rồi nhưng sau đó nghĩ lại, nếu cháu không đồng ý, cô ta chắc chắn sẽ đi tìm người khác. Lúc đó thím út sẽ gặp nguy hiểm mất! Vì vậy cháu mới chịu đựng sự sỉ nhục mà giả vờ đồng ý!
Kim Mê nhìn thấy Tạ Trì đang ăn lẩu nửa chừng thì nhìn chằm chằm vào điện thoại, biểu cảm trên mặt cũng lộ ra vẻ khó hiểu, cô có chút tò mò không biết điều gì khiến anh có biểu cảm như vậy: "Tạ Sơ Thời trả lời anh rồi à?"
“Trả lời rồi.” Trả lời thì trả lời rồi nhưng rất khó nói nên anh đưa thẳng điện thoại cho Kim Mê xem: “Cô tự xem đi.”
Thế là Kim Mê cầm lấy điện thoại của Tạ Trì rồi đọc hết đoạn văn dài ngoằng mà Tạ Sơ Thời đã gửi, đồng thời cô cũng lộ ra vẻ mặt khó hiểu giống như Tạ Trì.
Được rồi, giờ cô đã biết lý do tại sao rồi.
Nhìn vào lịch sử trò chuyện giữa Tạ Trì và Tạ Sơ Thời khiến tâm trạng của Kim Mê rất phức tạp. Tạ Trì chỉ với một câu nói bình thản mà đối phương đã tung ra hết mọi lời khai rồi.
Cô trả lời lại một câu "Biết rồi" vào trong hộp thoại rồi trả lại điện thoại cho Tạ Trì.
Tạ Trì nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, sau đó khóa màn hình rồi lại bỏ thêm một sợi ruột ngỗng vào trong nồi lẩu: “Cái cô Ngô Thanh Thanh đó, cô làm gì mà đắc tội cô ta vậy?”
Kim Mê cũng gắp một sợi ruột ngỗng lên bỏ vào nồi lẩu: “Tôi chỉ bày tỏ một chút quan điểm cá nhân của mình về kịch bản của cô ta thôi. Không ngờ cô ta lại thù dai đến thế, lại còn định quậy tôi trên sân khấu nữa.”
Nhưng mà Ngô Thanh Thanh chắc chắn sẽ không ngờ được rằng Tạ Sơ Thời lại là cháu trai của cô. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhìn dáng vẻ hốt hoảng của Tạ Sơ Thời khi nói chuyện với Tạ Trì thì biết chắc chắn vào ngày mốt cậu ta sẽ không dám làm gì cô trên sân khấu nữa.
"May mà có tiếng tăm lừng lẫy của sếp Tạ, có lẽ là ngày mốt tôi an toàn rồi."
“…” Tạ Trì trầm ngâm một lát rồi gắp sợi ruột ngỗng đã chín ra: “Không sao là được rồi.”
Sau khi ăn một nồi lẩu thịnh soạn vào buổi tối, Kim Mê đã tự giác đến phòng gym để luyện tập thêm. Hôm nay, Tạ Trì cũng tới, mặc dù anh vẫn như mọi khi im lặng tập với máy móc nhưng Kim Mê lại để ý thấy thỉnh thoảng anh lại nhìn lén cô.
Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ sếp Tạ đột nhiên bị quyến rũ bởi sắc đẹp của cô à?
Kim Mê cố tình đợi đến khi anh lại nhìn lén cô thì nhanh chóng liếc nhìn qua, Tạ Trì ngẩn người ra một chút, có vẻ như anh không ngờ rằng cô lại đột nhiên nhìn sang, sau đó anh lại giả vờ bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.
Kim Mê hơi nheo mắt lại, đứng dậy đi về phía anh: “Anh lén lút nhìn tôi chi vậy?”
Tạ Trì giả vờ bình tĩnh hỏi: “Tôi có nhìn à?”
"Ha, anh cũng đã bị tôi bắt tại trận rồi còn muốn phủ nhận à?" Kim Mê nghĩ thầm trong lòng rằng lẽ ra lúc nãy cô nên dùng điện thoại chụp lại cảnh hồi nãy mới đúng: "Nói ra xem nào, anh đang có ý đồ gì vậy?"
Tạ Trì dừng lại động tác đang tập, ngước mắt lên, tỏ ra vô cùng bình thản nhìn cô: “Không có gì, chỉ là tôi muốn đổi phòng với cô thôi.”
Kim Mê ngây người ra một lúc, phòng cô đang ở là phòng ngủ chính của căn biệt thự nhưng phòng Tạ Trì đang ở cũng là phòng ngủ chính, hai phòng diện tích đều giống nhau cả, có gì để mà đổi đâu chứ?
"Tại sao? Không lẽ phòng của tôi có phong thủy tốt hơn sao?"
"..." Lý do Tạ Trì muốn đổi phòng với cô còn vô lý hơn thế, anh không thể nói cho cô biết, bởi vì anh cảm thấy phòng của cô dễ ngủ hơn: "Nếu cô muốn nói về phong thủy thì tôi thấy phòng của tôi tốt hơn đó, cô dọn sang đó, trong vòng nửa tháng chắc chắn sẽ nhận được phim mới."
Kim Mê: "?"
Vậy ra anh còn đang nghĩ cho cô đấy à?
“Đổi một lý do khác tốt hơn đi.” Kim Mê nhàn nhã đứng sang một bên, cô muốn xem anh còn có thể nghĩ ra điều gì vô lý khác nữa không.
"..." Tạ Trì im lặng một lát, anh đã ngồi trên bàn đàm phán không biết bao nhiêu phi vụ làm ăn rồi, anh biết rõ nhất nên nắm thóp đối phương như thế nào.
Vì vậy, anh nói: "Đổi phòng với tôi, tôi sẽ cho cô sờ cơ bụng của tôi."
Kim Mê: “???”
Lúc trước, cô đòi sờ cơ bắp của anh, anh đã nhìn cô như một người phụ nữ lưu manh, còn quay đầu bỏ đi nữa. Thế mà, hôm nay anh lại chủ động đề xuất cho cô sờ cơ bụng của mình?
Bình tĩnh lại nào Kim Mê, chắc chắn trong chuyện này có âm mưu to lớn gì đó mới có thể khiến anh hy sinh lớn đến mức này.
Cô bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về điều đặc biệt trong căn phòng của mình mà từ đó đến giờ cô vẫn chưa bao giờ nhận ra.
Không lẽ là có phòng thay đồ lớn hơn sao? Nhưng hằng ngày khi ra ngoài Tạ Trì cũng chỉ mặc đồ vest, thậm chí màu sắc cũng từa tựa nhau cả!
“Rốt cuộc anh thích cái quái gì trong phòng tôi thế?” Kim Mê nghĩ đến nát óc cũng không thể nghĩ ra được.
Tạ Trì không hề trả lời câu hỏi của cô mà tiếp tục giải thích thêm điều kiện của mình: “Có thể không cần đổi phòng, chỉ cần chúng ta sang phòng của đối phương ngủ một đêm là được.”
Anh đã suy nghĩ qua rồi, vào buổi tối hôm đó có thể không chỉ là do căn phòng, nói không chừng còn liên quan đến giường ngủ và hoàn cảnh nữa. Trong tình huống không cần thay đổi những yếu tố bên ngoài này, anh sang phòng đó ngủ một đêm thì sẽ có thể kiểm chứng được mình có dễ ngủ hơn hay không rồi.
Sau khi anh nói xong, nhất thời Kim Mê không có phản ứng gì. Tạ Trì đứng dậy, vừa định rời khỏi phòng tập gym: "Nếu cô không chịu, vậy thì điều kiện đó sẽ tự động vô hiệu vậy."
Kim Mê vô thức nắm lấy cổ tay anh, níu anh lại: “Ấy, chờ đã, tôi cũng đâu nói là không đồng ý đâu.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tạ Trì quay đầu lại nhìn cô, Kim Mê khẽ ho nhẹ một tiếng, làm bộ dè dặt buông cổ tay anh ra: “Ngủ một đêm, sờ một lần?”
Tạ Trì: "..."
Rõ ràng là lúc anh đưa ra điều kiện, anh cũng không cảm thấy kỳ quặc như vậy.
Tại sao bây giờ điều đó phát ra từ miệng cô lại trở nên kỳ quặc đến mức không thể diễn tả được như vậy nhỉ?
Kim Mê nhìn thấy anh nhìn chằm chằm vào mình mà không lên tiếng nên cũng bắt đầu mặc cả với anh: “Sao vậy? Tôi nghĩ thế này rất công bằng mà. Anh đâu thể chỉ để tôi sờ cơ bụng của anh một lần rồi sau đó có thể đến phòng tôi ngủ bất cứ lúc nào cũng được đúng chứ?"
Tạ Trì: "..."
Sợ cô càng nói thì cuộc trò chuyện này sẽ càng trở nên kỳ quặc hơn nên anh đã kịp thời lên tiếng: “Đồng ý, tối nay chúng ta sẽ đổi phòng với nhau.”
Anh đột nhiên đồng ý nhanh gọn như vậy làm Kim Mê sững sờ trong giây lát nhưng rất nhanh sau đó cô đã bình tĩnh lại rồi nhìn về phía bụng của Tạ Trì.
Hôm nay Tạ Trì vẫn mặc trên người một chiếc áo thun, thậm chí là một chiếc áo tay dài, anh thực sự rất có ý thức bảo vệ bản thân.
Kim Mê vẫn chưa nhìn thấy qua cơ bụng của anh nhưng xét về cơ bắp ở cánh tay mà nói thì có lẽ cơ bụng của anh cũng được tập luyện rất tốt.
Tạ Trì nhìn thấy cô liên tục nhìn chằm chằm vào mình, quai hàm của anh bất giác siết chặt lại: “Muốn sờ thì nhanh lên.”
“…” Quản gia đến dắt Gia Quả về chỗ ngủ, nghe thấy câu nói của anh thì ngay lập tức đứng yên ở ngoài cửa.
Cậu chủ và mợ chủ đều là người trẻ tuổi, cậu chủ lại còn đang trong độ tuổi sung mãn, việc hai người họ nhất thời không kiềm chế được muốn làm gì đó trong phòng tập gym cũng là chuyện bình thường.
Thôi thì ngày mai ông ấy mới quay lại vậy.
Quản gia nhanh chóng quay người lại rời khỏi cửa phòng tập gym, ông ấy nghĩ một lát nữa thế nào Gia Quả cũng sẽ bị cậu chủ đuổi ra ngoài thôi, không cần lo lắng việc đi ngủ của nó.
Lúc này, Gia Quả đang vẫy đuôi, đứng cạnh Kim Mê, ngước đầu lên cùng cô nhìn về phía Tạ Trì.
Kim Mê đưa tay về phía Tạ Trì, tay cô đã nắm lấy vạt áo của anh rồi nhưng đột nhiên lại rút tay lại: "Không được, tôi phải chọn một nơi có cảm giác trang trọng hơn mới được."
Tạ Trì: "..."
Anh khẽ mím chặt đôi môi mỏng rồi đôi chân thon dài của anh lại tiếp tục bước ra khỏi phòng tập gym: “Tùy cô thôi nhưng nó chỉ có hiệu lực trong vòng hai mươi bốn giờ. Nếu quá hạn, tôi sẽ không đợi đâu.”
“… Vừa rồi anh đâu có nói vậy? Sao giờ lại còn tự ý thêm thời gian có hiệu lực nữa!”
Tạ Trì mặc kệ những lời phàn nàn của cô ở sau lưng, anh nhanh chóng rời khỏi phòng tập gym. Sau khi đi về phòng, anh mới khẽ thả lỏng được một chút.
Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, Tạ Trì đi tới trước cửa phòng Kim Mê rồi gõ cửa.
Kim Mê cũng đã tắm xong và đang lau khô tóc, cô sửng sốt khi nhìn thấy Tạ Trì đứng ở ngoài cửa, cô nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới: “Anh đi ngủ sớm vậy sao? Anh không mang theo chăn gối qua à?"
"Không cần, tôi ngủ chiếc gối lần trước là được." Anh làm vậy là để đảm bảo mọi điều kiện đều y chang như lần trước nhưng câu nói này đối với Kim Mê mà nói thật khó để cô không suy nghĩ nhiều.
Chẳng lẽ thằng nhãi này là một tên biến thái gì đó à? Cố tình chạy đến đây để ngủ trên giường của cô?
"Tôi nói rõ trước nha, anh chỉ được ngủ thôi đó. Anh không được tự ý chạm vào bất cứ thứ gì trong phòng tôi."
“Ừm.” Tạ Trì trả lời rất nhanh gọn: “Cô cũng vậy.”
Kim Mê: "..."
Có thứ gì trong phòng của một người đàn ông đáng để cô chạm vào đâu chứ?
“Cũng không được làm chuyện kỳ quặc gì trên giường của tôi!” Kim Mê nghiêm khắc cảnh cáo anh.
Tạ Trì: "..."
Tuy rằng, anh cũng không muốn ngay lập tức nghe hiểu câu nói của cô nhưng đối với anh mà nói rất khó mà không hiểu được.
“Cô suy nghĩ nhiều quá rồi, tôi chỉ muốn ngủ thôi.”
"Tốt nhất là anh nên như vậy, ngày mai về phòng tôi sẽ kiểm tra đó!" Đổi lại là mọi khi, cô sẽ không để cho một người đàn ông đến ngủ trên giường của mình nhưng người đàn ông này là Tạ Trì, anh thà hy sinh sắc đẹp của mình để cho cô sờ vào cơ bụng cũng phải đến phòng cô ngủ một đêm, chắc chắn phải có lý do nào đó khiến anh bắt buộc phải làm như vậy.
Dù anh không muốn tiết lộ nhưng cô vẫn sẵn sàng giúp đỡ anh. Cô quả thực là một người phụ nữ xinh đẹp và tốt bụng.
Sau khi sấy tóc xong, cô đã đổi phòng với Tạ Trì.
Rõ ràng là hai căn phòng có diện tích như nhau nhưng phong cách trang trí lại hoàn toàn khác nhau. Phòng của Kim Mê có tông màu trầm ấm, màu sắc phong phú và đồ đạc cũng nhiều, trông rất ấm cúng. Còn căn phòng của Tạ Trì lại có phong cách tối giản, đơn điệu, trông thật lạnh lẽo.
“Chậc! Chậc! Chậc!” Kim Mê tham quan một vòng quanh phòng, không kiềm chế được mà lắc đầu: “Sống trong căn phòng như thế này, khó trách sao ngày nào vẻ mặt của sếp Tạ cũng lạnh lùng.”
Nhưng chiếc giường trong căn phòng lại rất lớn, đến mức đủ để cô nằm lăn lộn trên đó. Cô nằm lên đó cảm nhận, cô cảm thấy bất ngờ khi nó còn thoải mái hơn cả chiếc giường của cô.
Bởi vì Tạ Trì mắc chứng khó ngủ nên giường ngủ phải được lựa chọn thật cẩn thận nên đương nhiên rất thoải mái. Chiếc giường không chỉ được các nhà thiết kế và chuyên gia tâm lý nổi tiếng đồng sáng tạo ra, mỗi đường cong ở góc giường đều có ý nghĩa, lý do của nó, thậm chí đến tấm nệm cũng là loại nệm thông minh được phát triển đặc biệt dành riêng cho những người mắc chứng mất ngủ. Chiếc nệm có thể tự cài đặt các thông số và ghi lại các thông số, hiển thị biểu đồ của giấc ngủ vào mỗi đêm.
Nhưng Tạ Trì vẫn mất ngủ, không sót một lần nào.
Tối nay, cuối cùng Kim Mê cũng đã giúp những món đồ này chứng minh được chức năng của mình, lúc cô vừa mới nằm lên đó còn định sẽ nghịch điện thoại một lúc nhưng vừa cầm chiếc điện thoại trên tay, cô đã cảm thấy buồn ngủ rồi ngủ thiếp đi mất.
Còn Tạ Trì ở trong phòng Kim Mê lại không được may mắn như vậy, anh không thể hiểu được tại sao mọi thứ đều giống như ngày hôm đó cả mà hôm nay anh lại không thể ngủ được nữa?
Chẳng lẽ là do anh mong muốn ngủ vô giấc quá nên khiến cho tâm không thể tịnh được sao? Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Anh nhắm mắt lại, ép buộc mình phải thả lỏng, không nghĩ ngợi nhưng vẫn không khác gì mọi khi anh đi ngủ, thậm chí còn bởi vì lạ giường mà anh ngủ còn không thoải mái bằng ngủ trong phòng của chính mình nữa.
Anh cau mày lại, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý tưởng hoang đường. So với ngày hôm đó, đêm nay dường như thiếu đi cái gì đó.
Đêm đó, Mạnh Xán Nhiên đã ngủ bên cạnh anh.
Ý nghĩ này khiến Tạ Trì lập tức mở mắt ra, trong mắt anh không hề có chút buồn ngủ nào.
Anh cứ mở mắt như vậy rất lâu trong đêm, cuối cùng cũng ngồi dậy.
Anh quyết định đi kiểm chứng sự suy đoán của mình.
Tạ Trì trở về phòng mình, Kim Mê đang ngủ rất say trên giường, trông giống y hệt như hai lần trước đó vậy.
Cô quả thực không biết lạ giường nhỉ!
Chiếc giường trong phòng tuy rằng rất lớn nhưng cô cũng chỉ chiếm một diện tích nhỏ trên đó, không gian vẫn còn đủ rộng để Tạ Trì ngủ. Anh đã mất ngủ trên chiếc giường này rất nhiều đêm rồi, điều duy nhất khác biệt là hôm nay trên giường có thêm một người nữa.
Nếu tối nay anh có thể suông sẻ ngủ vô giấc được, điều đó có nghĩa là thứ duy nhất ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh chính là sự khác biệt đó.
Với tinh thần chuyên nghiệp tiến hành thí nghiệm, anh nằm xuống phía bên kia của chiếc giường. Cách đó không xa, hơi thở của Kim Mê vẫn thở đều đặn, cô đang ngủ rất ngon lành, Tạ Trì nhắm mắt lại rồi thả lỏng bản thân lần nữa.
Ngày hôm sau, Kim Mê thức dậy trước, khi cô mở mắt ra lại nhìn thấy có một người đàn ông trưởng thành đang nằm ngủ say trước mặt mình, cô đã cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều so với lần trước.
Bởi vì họ đều là cùng một người.
Tốt lắm, trên mặt Kim Mê hiện lên một nụ cười, lần này thì anh không thể đổ thừa là do tóc cô vướng vào cúc áo của anh nữa rồi chứ!
"Tạ Trì!" Cô hét lên một tiếng rồi ngồi bật dậy khỏi giường.
Tạ Trì bị giật mình tỉnh giấc, anh cau mày mở mắt ra.
“Lần này anh lại nói gì đây?” Kim Mê không cho anh cơ hội viện lý do trước, cô tức giận nhìn chằm chằm vào anh.
Rất nhanh sau đó, đầu óc của Tạ Trì đã tỉnh táo hẳn, anh cũng ngồi dậy khỏi giường: “Chuyện là thế này, tối hôm qua tôi xuống lầu uống nước, lúc trở về thì nhất thời quên mất việc đã đổi phòng nên đã đi về phòng của mình. Trong phòng không bật đèn nên tôi cũng không để ý tới cô.”
Kim Mê: "..."
Chắc tôi tin anh đấy!
"Anh ngủ ở đây suốt cả đêm mà không để ý có người nằm bên cạnh à?"
"... Tôi ngủ quên mất, nửa đêm cũng không tỉnh giấc lần nào nữa." Câu nói này là thật nhưng điều này cũng khiến cho tâm trạng Tạ Trì trùng xuống. Chẳng lẽ anh ngủ được thật sự là bởi vì Mạnh Xán Nhiên sao?
Chẳng lẽ là bởi vì cô ngủ quá ngon nên mới lây sang cho anh sao??
Tạ Trì không thể hiểu được.
Kim Mê cũng không thể hiểu được, Tạ Trì tìm đủ mọi cách để đổi phòng với cô nhưng cuối cùng lại chạy về phòng mình ngủ? Cô thực sự không thể hiểu được hành động này của anh.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, lợi ích mà cô đáng phải có thì vẫn không thể bỏ qua được.
“Mặc dù cuối cùng anh cũng trở về phòng mình ngủ nhưng tôi đã đổi phòng với anh như những gì chúng ta đã giao ước.” Kim Mê vừa nói vừa liếc nhìn về phía bụng của Tạ Trì: “Cho nên cơ bụng của anh vẫn phải để cho tôi sờ.”
“…” Vào tình huống lúc này mà cô vẫn còn nhớ tới việc đó thì cô quả thực không phải là một người bình thường: “Cô đã tìm được cảm giác trang trọng rồi sao?”
"À hem." Kim Mê hắng giọng một cái, giả vờ làm bộ rồi nói: "Ngày khác chi bằng hôm nay, bây giờ luôn đi."
"Được." Tạ Trì cũng không từ chối, dù sao đây cũng là do anh đích thân đồng ý, anh sẽ không lật lọng. Anh tự mình vén chiếc áo ngủ lên một chút, để lộ ra cơ bụng với hình dáng đẹp mắt.
Đôi mắt của Kim Mê bỗng sáng lên, bình thường Tạ Trì ăn mặc rất kín đáo, không hề để hở ra một miếng cơ bắp nào, bây giờ lại tự mình vén áo cho cô xem cơ bụng của mình!
Cô cố gắng che giấu đi sự hưng phấn của mình, lại khẽ ho khan một tiếng. Sau đó cô dè dặt đưa tay ra, đầu tiên là chọc nhẹ vào cơ bụng của Tạ Trì một cái, sau đó trực tiếp sờ vào đó.
Cô thừa nhận hành động của mình có chút táo bạo nhưng cô thực sự không ngờ rằng Tạ Trì lại vì điều này mà sinh ra một số phản ứng khác lạ.
Bản thân Tạ Trì cũng không ngờ tới, anh ngay lập tức buông chiếc áo ngủ xuống, vội vàng đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm. Sau khi Kim Mê ngơ ngác một lúc, cô như một con thỏ nhanh chóng nhảy xuống giường rồi lao về phòng mình.
Cô còn khóa cửa lại.
Cứu mạng! Vừa rồi chuyện gì đã xảy ra vậy? Cô chỉ mới vừa sờ vào cơ bụng của anh một chút thôi mà! Đàn ông đáng sợ đến vậy sao?
Dù cô đã sống hai kiếp rồi nhưng cô mới chỉ là một cô gái hai mươi ba tuổi, thậm chí còn chưa từng có bạn trai nữa!
Không, không, không, bình tĩnh lại, nghe nói vào buổi sáng đàn ông khi thức dậy sẽ rất dễ có phản ứng sinh lý? Cho nên có lẽ chuyện vừa rồi chỉ là tình trạng sinh lý bình thường, không liên quan gì đến cô cả?
Ừ ừ, chắc chắn là như vậy rồi, với bộ dạng kiêng khem của Tạ Trì, làm sao mà mới chỉ sờ có một cái mà anh đã có phản ứng lớn đến như vậy được chứ?
Lúc này, Tạ Trì đang trong phòng tắm cũng rất suy sụp.
Tạ Trì là một người đàn ông bình thường, anh hiểu rất rõ cơ thể của mình, đó giờ ham muốn của anh luôn rất nhạt nhòa, lại chưa từng có bạn gái. Cho nên bà nội của anh mới lo lắng không biết anh có vấn đề gì không, mới mong muốn anh nhanh chóng kết hôn.
Tin tốt là chuyện vừa rồi đã chứng tỏ anh không gặp phải vấn đề gì cả, thậm chí còn có chút nhạy cảm nữa.
Tin xấu là anh xấu hổ đến chết mất.:)
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương