Bà Hoàng Giới Giải Trí Vẫn Là Tôi

Chương 31



Kim Mê đã không thấy Tạ Trì cả ngày hôm nay rồi.

Lúc sáng sớm chạy bộ về nhà thì anh đã đi làm, buổi trưa ăn cơm anh lại càng không ở nhà, loáng cái đã tới buổi tối… Chỉ sợ là bữa tối Tạ Trì cũng không về nhà ăn.

Kim Mê bế Gia Quả ngồi trên ghế sô pha, cô thầm nghĩ như vậy cũng tốt, để tránh hai người gặp nhau lại thấy lúng túng.

Lúc này Tạ Trì đã làm xong công việc trong ngày hôm nay, anh đang hỏi bác sĩ về tình trạng bệnh của mình.

Mất ngủ là tình trạng phổ biến ở xã hội ngày nay, bác sĩ mà Tạ Trì tìm rất có uy tín trong lĩnh vực này.

Mặc dù chưa thể chữa khỏi bệnh triệt để cho anh.

“Bác sĩ Quan, giấc ngủ ngon có lây được cho nhau không?” Tạ Trì hỏi câu thắc mắc mà anh đã giấu trong lòng cả ngày trời.

Bác sĩ Quan đang ngồi ở một bên bàn làm việc, hai tay chắp lại trên bàn, chiếc áo blouse trắng mang lại cảm giác yên tâm cho người khác đến lạ: “Từ trên góc độ tâm lý học mà nói thì cũng không phải không có khả năng đó. Ví dụ như khi chúng ta nhìn thấy người khác ngáp thì vô thức não bộ cũng khiến chúng ta ngáp theo.”

Nghe thấy bác sĩ nói vậy, Tạ Trì cảm thấy nghi ngờ vô căn cứ của mình bỗng trở thành chủ đề khoa học. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Hôm nay sắc mặt của anh nhìn rất tốt, chắc là tối qua ngủ ngon chứ hả?” Bác sĩ Quan nhìn người bệnh đối diện, là một bác sĩ có trách nhiệm thì tất nhiên phải luôn chú ý đến tình trạng của bệnh nhân mình.

Tối qua đúng là Tạ Trì ngủ rất ngon, nếu như sáng nay cũng vậy thì khí sắc của anh có lẽ còn tốt hơn: “Ừm.”

“Lây giấc ngủ ngon của người khác hả?”

“... Tôi nghĩ chắc là vậy.”

Bác sĩ Quan cong môi giống như một người ba già hiền lành: “Thế thì anh có thể ngủ chung với người này nhiều hơn, có lẽ cũng trị được chứng mất ngủ cho anh phần nào.”

Tạ Trì: “...”

“Có cần tôi kê thêm thuốc cho anh không?”

“Không cần đâu, thuốc từ lần trước tôi vẫn chưa uống hết.”

Bác sĩ Quan gật đầu và đưa ra lời đánh giá chuyên môn của mình với tư cách là một bác sĩ: “Dùng thuốc để chữa mất ngủ thì cũng không phải biện pháp hữu ích lâu dài, nếu anh đã có thể lây được giấc ngủ ngon từ người khác thì chắc chắn sẽ có hiệu quả hơn thuốc thang nhiều.”

“...” Cũng không tốt hơn được bao nhiêu, sắp tới đừng nói là ngủ chung, tốt nhất là đừng đụng mặt nhau thì hơn.

Anh im lặng một lúc rồi mới mở miệng: “Dựa vào người khác có tốt hơn dựa vào thuốc không?”

Bác sĩ Quan hơi sửng sốt, ông đưa tay đẩy mắt kính trên sống mũi rồi thong thả đáp lại: “Câu hỏi này hơi mang tính triết học, không thuộc phạm vi điều trị của tôi.”

Sau khi rời khỏi chỗ của bác sĩ Quan, Tạ Trì vẫn luôn im lặng ngồi trên xe. Trần Giác cảm thấy nỗi lòng của tổng giám đốc sâu như kim dưới đáy biển. Rõ ràng hôm qua anh và cô Mạnh vẫn còn nhắn tin cho nhau, chia sẻ về công việc thường ngày mà hôm nay thậm chí còn không muốn về nhà ăn tối.

Kim Mê ăn cơm tối một mình rồi lại đưa Gia Quả đi dạo một vòng. Chắc là Tạ Trì đã quay lại vì cô nhìn thấy giày của anh ở trước cửa, nhưng chắc tối nay anh không đến phòng tập thể dục, hiển nhiên chuyện buổi sáng đã tạo thành một cú sốc cho anh.

Ngẫm lại thì cũng không có gì lạ, nếu đổi lại là cô thì chắc cô cũng chẳng có mặt mũi mà gặp ai hết.

Tối nay Kim Mê về phòng của mình để ngủ, cô chắc chắn là chiếc giường ở phòng này nằm không êm ái và thoải mái như giường trong phòng Tạ Trì.

Lúc ăn sáng, cô hỏi riêng quản gia thì mới biết được chiếc giường trong phòng Tạ Trì là được anh đặt làm theo yêu cầu riêng nên có giá trị rất đắt.

“Ồ, ra là vậy sao, không có việc gì đâu ạ.” Sau khi Kim Mê nghe cả một chuỗi dãy số thì bỗng thấy chiếc giường trong phòng mình cũng không đến nỗi tệ như vậy.

“Nếu như mợ chủ thích thì có thể bảo cậu chủ làm cho cô một chiếc cùng kiểu dáng.” Hoặc cô có thể nằm ngủ luôn trên giường của cậu chủ cũng được, dù sao thì chiếc giường đó cũng lớn tới mức bốn người nằm mới hết chỗ.

Kim Mê nghe vậy thì lắc đầu nguây nguẩy: “Thôi được rồi, sao tôi lại tiêu số tiền như thế được.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Bây giờ cô thậm chí còn chưa nhận được công việc mới nên không còn khả năng tiêu tiền nhiều như nước giống trước đây nữa.

Tiền phải được chi tiêu một cách khôn ngoan!

Quản gia đứng bên cạnh tỏ ra rất ngạc nhiên: “Mợ chủ nói đùa sao, nếu cô muốn đặt một chiếc thì tôi đây sẽ chịu trách nhiệm liên lạc và đặt hàng cho cô. Hóa đơn sẽ được chuyển cho cậu chủ và cậu ấy sẽ là người thanh toán ạ.”

Nghe thấy bản thân không phải tự trả tiền, Kim Mê bỗng thấy rung động: “Tạ Trì có đồng ý không?”

“... Chắc hắn cậu chủ sẽ không tính toán số tiền nhỏ nhặt ấy với cô đâu.” Mặc dù mối quan hệ giữa cậu chủ và mợ chủ trước đây không mấy tốt đẹp, nhưng trên vấn đề tiền bạc thì cậu chủ chưa từng tỏ ra keo kiệt. Cứ nghĩ tới hai bình rượu vang mà mợ chủ mở rồi uống say đi, bình nào bình nấy đều có giá trị không rẻ chút nào.

“Vậy khi nào Tạ Trì quay lại thì hỏi anh ấy giúp tôi nhé.” Để đảm bảo thì Kim Mê cảm thấy vẫn nên hỏi ý Tạ Trì trước, tránh việc cuối cùng anh không trả tiền thì món nợ này lại rơi vào đầu cô: “Phải rồi, anh ấy ra ngoài đi làm rồi sao?”

“Vâng thưa mợ, hai ngày hôm nay cậu chủ đi làm khá sớm ạ.”

Kim Mê đáp lại rồi không nói gì nữa, ăn cơm xong cô phải đến đài truyền hình để quay chương trình, không thể nhàn nhã như hôm qua được.

Đúng như dự đoán, hôm nay người đến trợ diễn với cô đóng cảnh này hóa ra là Tạ Sơ Thời, vốn dĩ cậu ta không có phần diễn nữa nhưng bây giờ lại lấy được vị trí trợ diễn nên coi như có thêm cơ hội để lộ mặt.

“Chị… Chào chị.” Khi Tạ Sơ Thời nhìn thấy Kim Mê đến, cậu ta lập tức dùng thái độ lấy lòng để chào cô, dáng vẻ hoàn toàn khác với lúc trước ở sau hậu trường: “Hôm nay trợ diễn đổi lại thành em nên lát nữa chị em mình tập dượt lại với nhau một lần nhé.”

Cảnh buộc dây thì không sao, dù sao thì cậu ta cũng có thể khống chế được sức lực, nhưng mà có cảnh cậu ta phải dùng chai rượu đập vào đầu cô nên nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.



Cứ cảm thấy chú út đang đứng nhìn cậu ta.

Tất nhiên Kim Mê cũng không từ chối, bởi chính cô là người bị đánh nên cô chỉ ước có thể tập luyện nhiều thêm: “Tôi sẽ đi xem thời gian make up là mấy giờ rồi lát nữa qua tìm cậu.”

“Được.” Sau khi Tạ Sơ Thời đồng ý, cậu ta cũng quay về phòng thay đồ. Vai tên bắt cóc mà cậu ta vào vai hôm nay chênh khá nhiều với tuổi thật, đây thực sự là một thử thách lớn với cậu ta. Hơn nữa, Bùi Thận Tư vẫn luôn yêu cầu rất nghiêm khắc với đóng phim nên cậu ta phải chuẩn bị kỹ lưỡng hơn mới được.

Tạ Sơ Thời ngồi trên ghế sô pha nghiên cứu kịch bản, Ngô Thanh Thanh thấy vậy bèn đi qua. Trước đó bọn họ đã cùng tham gia một chương trình tạp kỹ khác nên cũng gọi là có quen biết, nếu không thì Ngô Thanh Thanh cũng không tìm cậu ta hỗ trợ. Thấy cậu ta ngồi ở bên kia đọc kịch bản, Ngô Thanh Thanh mới đóng cửa lại rồi đi tới.

Tạ Sơ Thời liếc nhìn cánh cửa đã đóng lại rồi mỉm cười với Ngô Thanh Thanh: “Chị đóng cửa lại như thế không sợ bị người khác nghĩ chúng ta làm gì bên trong à?”

Ngô Thanh Thanh hơi sửng sốt, cô ta định tìm Tạ Sơ Thời để bàn về chuyện của Mạnh Xán Nhiên nên tất nhiên phải đóng cửa lại. Còn về chuyện mà cậu ta lo lắng thì cô ta thực sự chẳng để tâm tới: “Một đứa nhóc như cậu thì tôi có thể làm gì với cậu được?”

“...” Nhược điểm của việc ra mắt từ khi còn nhỏ chính là luôn là một đứa trẻ trong mắt người khác.

“Cậu nhớ buộc dây chặt một chút, còn bình rượu thì…”

Ngô Thanh Thanh đi một vòng quanh phòng như đang tìm kiếm gì đó, Tạ Sơ Thời đứng lên rồi nói với cô ta: “Thầy còn chưa đưa đạo cụ chai rượu cho tôi.”

Bởi vì chỉ là để diễn nên chai rượu là đạo cụ làm riêng cho màn kịch chứ không phải chai rượu thật. Ngô Thanh Thanh hơi đảo mắt, nghĩ ra một ý kiến ngu ngốc: “Có muốn đổi thành chai rượu thật không?”

Sắc mặt của Tạ Sơ Thời lập tức tối sầm lại, việc thay chai rượu giả bằng chai thật không còn là vấn đề cùng đẳng cấp như ‘Buộc chặt rồi tập trung ra tay’: “Thay bằng chai rượu thật chị không sợ giết người à?”

“Cũng đâu đến mức như thế…”

“Chai rượu đấy là dùng để đập vào đầu đấy, xảy ra chuyện gì chị có chịu trách nhiệm nổi không?” Tạ Sơ Thời thật sự không ngờ Ngô Thanh Thanh lại to gan như vậy, Mạnh Xán Nhiên chỉ tát cô ta mấy lần mà cô ta lại muốn dùng chai rượu thật để chơi lại: “Có chừng có mực đi.”

“Tôi chỉ nói thế thôi.” Nhìn dáng vẻ cậu ta nghiêm túc như thế, Ngô Thanh Thanh cũng không nói gì nữa: “Vậy tôi không làm phiền cậu nữa.”

Sau khi cô ta rời đi, Tạ Sơ Thời mới thở phào nhẹ nhõm. Cái cô Ngô Thanh Thanh này đúng là dũng cảm thật, dùng bình rượu thật không lấy mạng của Mạnh Xán Nhiên mà là mạng của cậu ta thì có!

Sau khi xác nhận thời gian trang điểm, Kim Mê bèn tìm Tạ Sơ Thời để diễn tập. Hôm nay sân khấu đã được chuẩn bị sẵn và họ có thể lên sân khấu để diễn tập. Cô diễn với Tạ Sơ Thời hai lần trước, Bùi Thận Tư đến nên ba người lại lên sân khấu tập cùng nhau thêm hai lần nữa.

Lần này Kim Mê không trang điểm phức tạp như lần trước mà chỉ là tạo hình hiện đại đơn giản, có điều là vì bị bắt cóc nên nhìn tổng thể sẽ hơi chật vật.

Thời gian ghi hình chính thức càng lúc càng gần, Trước khi lên sân khấu Tạ Sơ Thời đã kiểm tra kỹ lưỡng lại một lượt, sợi dây thừng để buộc Mạnh Xán Nhiên lại không giấu kim tiêm, chai rượu cũng là đạo cụ không phải đồ thật.

“Túi máu của tôi để ở chỗ này, lát nữa cậu nhớ đánh chuẩn vào.” Một túi máu nhỏ được giấu cẩn thận dưới tóc Kim Mê, không nhìn kỹ thì không thể nào nhận ra được.

Tạ Sơ Thời làm động tác tay không mấy lần rồi gật đầu bảo: “Chị yên tâm, em đã quen lắm rồi.”

Nói xong, cậu ta lại ho húng hắng một tiếng rồi cất giọng hỏi cô như vô tình: “Chú út của em hôm nay có xem trực tiếp không thế?”

Kim Mê vẫn đang sửa lại mái tóc của mình, nghe thấy cậu ta hỏi vậy thì hơi khựng lại: “Tất nhiên rồi, cậu nhớ thể hiện cho tốt vào.”

Tạ Sơ Thời: “...”

Trong văn phòng Tổng giám đốc của Tạ thị, Trần Giác cầm tập tài liệu đưa vào cho Tạ Trì ký tên thì ân cần nhắc một câu: “Tổng giám đốc, buổi phát sóng trực tiếp của chương trình biểu diễn mà cô Mạnh tham gia sẽ bắt đầu bây giờ ạ.”

Tay cầm bút ký tên của Tạ Trì hơi khựng lại rồi tiếp tục ký nốt chỗ còn đang dở: “Anh nói chuyện này với tôi để làm gì?”

Trần Giác làm trợ lý của Tạ Trì, tất nhiên phải hiểu rõ sếp của mình: “Không phải lần trước anh tạm dừng cuộc họp để xem trực tiếp sao ạ?”

Tạ Trì: “...”

Anh đưa lại tập tài liệu cho Trần Giác rồi nhìn anh ấy: “Đó chỉ là sự trùng hợp, tôi tìm bừa một cái video để xem trong lúc ăn cơm mà thôi.”

“... Vâng.” Tuy Trần Giác nói vâng nhưng trong lòng lại không tin chút nào. Tổng giám đốc của bọn họ mà muốn tìm cái gì để ăn với cơm thì chắc chắn phải là mấy kênh tin tức tài chính và kinh tế, làm sao có thể bấm vào một chương trình biểu diễn được!

“Có phải lát nữa có cuộc họp không?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Đúng vậy.” Trần Giác nhanh chóng tập trung: “Hai mươi phút sau ạ.”

Tạ Trì nói: “Lùi lại một tiếng nữa để mọi người ăn đi cơm sớm, ăn xong rồi vào họp.”

“... Dạ vâng sếp.” Thế mà còn nói không muốn xem trực tiếp! Lừa trợ lý thì thôi đi lại còn tự lừa bản thân mình nữa chứ.

Trần Giác cầm tập tài liệu mà Tạ Trì đã ký xong ra ngoài rồi nhân tiện thông báo cuộc họp sẽ diễn ra sau một tiếng nữa. Sau khi anh ấy bước ra khỏi cửa phòng Tổng giám đốc, Tạ Trì thành thạo mở phần mềm phát sóng trực tiếp từ lần trước ra xem.

Trên sân khấu đang là Ngô Thanh Thanh biểu diễn, anh nhìn lướt qua rồi dời mắt đi, một lúc sau, anh như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt lại rơi vào nữ diễn viên tên Ngô Thanh Thanh.

Tên của người lần trước mà Tạ Sơ Thời nói muốn trả đũa Mạnh Xán Nhiên có phải cô gái này không?

Màn trình diễn của Ngô Thanh Thanh hôm nay cũng là một cảnh trong thời dân quốc, trang điểm tất nhiên sẽ bị đưa ra so sánh với Kim Mê từ lần trước. Bình luận trên video phát trực tiếp không nhắc nhiều đến kỹ năng diễn xuất của cô ta mà đều nhắc tới ngoại hình của cô ta không gây ấn tượng bằng Mạnh Xán Nhiên ở tập trước.

“Mạnh Xán Nhiên ở tập trước là một mợ chủ nhà giàu đấy, Ngô Thanh Thanh chỉ là một thợ may vá nhỏ bé, sao mà so sánh được?”

“Cô ta đâu có giống thợ may vá, giống nha hoàn của Mạnh Xán Nhiên thì hơn đó [Vừa khóc vừa cười].”

“Ha ha ha ha đừng nói thế, đã nói đúng còn nói to.”



“Ê fans của Mạnh Xán Nhiên đừng có lớn lối quá. Dù sao Ngô Thanh Thanh cũng đóng một bộ phim đình đám, Mạnh Xán Nhiên của các người thì có gì để mà lấn lướt cô ấy chứ?”

“Này đừng như thế, người hâm mộ của cô Ngô đừng nghĩ là ai bênh Mạnh Xán Nhiên thì đều là fan của cô ấy nhé?”

“Bộ phim mà Ngô Thanh Thanh đóng nổi đình nổi đám chẳng phải nhờ nam chính sao? Chị Nhiên của tôi mỗi lần nổi tiếng là đều dựa vào thực lực đấy nhé. [Đầu chó]”

“Thôi bớt tâng bốc Mạnh Xán Nhiên đi dùm, cô ta chỉ có trang điểm lung linh lên mới đẹp được thôi, bộ mà Ngô Thanh Thanh đang mặc chắc gì cô ta đã cân được như kia?”

Tạ Trì nhìn thấy loạt bình luận này mà không khỏi cau mày. Bọn họ đã từng thấy mặt mộc của Mạnh Xán Nhiên chưa mà dám ăn nói như vậy?

Anh đã từng thấy.

Còn đẹp hơn Ngô Thanh Thanh trên màn hình nhiều.

Trong khi đám người còn đang tranh cãi thì Ngô Thanh Thanh đã nhận một cái tát của Vưu Tuyết. Mặc dù lần này Vưu Tuyết đã hạn chế lực tát nhưng trên má vẫn có phần đau rát.

Đống bình luận đang từ ngoại hình của Ngô Thanh Thanh không đẹp lập tức chuyển sang kỹ năng diễn xuất kém cỏi của Ngô Thanh Thanh.

Trong cảnh này Ngô Thanh Thanh chỉ toàn bị Vưu Tuyết đánh, không có chút sức lực đánh trả.

Kim Mê đứng dưới sân khấu xem cảnh này thì cũng hơi thổn thức. Bàn về diễn xuất thì Vưu Tuyết giỏi hơn Ngô Thanh Thanh nhiều, song lại không nhận được kịch bản hay nên chỉ có thể ở đây diễn như trẻ con với Ngô Thanh Thanh.

Sau khi Ngô Thanh Thanh biểu diễn xong là tới Kim Mê lên sân khấu. Hiện trường là trong một nhà kho bỏ hoang, Tạ Sơ Thời dùng dây thừng trói Kim Mê đang bất tỉnh vào một góc, sau đó dùng băng dính bịt miệng cô lại.

Sau khi Tạ Sơ Thời rời đi, Kim Mê tỉnh dậy bắt đầu vùng vẫy, cô mặc chiếc áo phông và quần dài đơn giản, tóc xõa tung khắp người nhưng lại mang một vẻ đẹp bị ngược đãi khó tả.

Phần này không có lời thoại, tất cả đều được diễn bằng cơ thể, thậm chí không có diễn viên đóng với nhau, toàn bộ sân khấu chỉ có Kim Mê.

Nhưng một mình cô cũng có thể khiến sân khấu không trống trải mà còn mang lại sự kịch tính và gây hứng thú cho khán giả.

Đống bình luận trên màn hình như núi lửa phun trào, gần như che kín hình ảnh người trên sân khấu, Tạ Trì cau mày tìm nút tắt bình luận trên phần mềm, màn hình lập tức trở nên rõ ràng.

Lúc này, cửa nhà kho bỗng vang lên tiếng động, chính là Bùi Thận Tư nhận được tin tức nên đã vội vàng chạy tới. Bùi Thận Tư nhìn thấy Kim Mê bị trói trong góc, anh ấy bèn bước tới giúp cô cởi dây thừng ra. Đúng lúc này, Tạ Sơ Thời vẫn luôn núp trong góc tối bỗng cầm lấy chiếc gậy sắt đi tới từ phía sau.

Kim Mê nhìn thấy cậu ta xuất hiện từ phía sau thì cố gắng nhắc nhở Bùi Thận Tư, mặc dù Bùi Thận Tư đã cảm nhận được sự nguy hiểm từ phía sau nhưng vẫn gắng từng giây để cởi nút thắt trên người Kim Mê. Nhìn thấy cây gậy của Tạ Sơ Thời sắp rơi xuống, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Bùi Thận Tư rốt cuộc cũng quay người lại nắm chặt lấy chiếc gậy sắt trong tay cậu ta.

Hai người lập tức giằng co với nhau, Kim Mê phát hiện sợi dây trên người mình có chút lỏng lẻo nên liều mạng vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi sợi dây hoàn toàn, nhưng chưa kịp thoát ra thì Tạ Sơ Thời đã cầm lấy một chai rượu trên bàn sau khi bị Bùi Thận Tư cướp mất cây gậy: "Cấm nhúc nhích, nếu không tôi sẽ đánh chết cô ta!”

Sợi dây trên người Kim Mê gần như đã được cởi ra nhưng lúc này cô không dám vùng vẫy nữa mà chỉ yên lặng ngắm nhìn nam chính ở đối diện, cảm xúc thay đổi trong nháy máy. Bùi Thận Tư đã bước vào hiện trường, anh ấy nắm chặt bàn tay, mũi chân vừa cử động thì bình rượu trong tay Tạ Sơ Thời lập tức đập thẳng xuống đầu Kim Mê.

“Bốp” một tiếng, bình rượu lập tức vỡ nát.

Bình rượu này được tổ đạo cụ làm bằng đường nên mỏng hơn chai thật rất nhiều, khả năng bị thương cũng rất ít nhưng khi đánh xuống thì Kim Mê vẫn hơi choáng váng.

Dù là đạo cụ nhưng đánh vào đầu thì vẫn thấy rất đau.

Lực tay và vị trí mà Tạ Sơ Thời nhắm tới đều rất chính xác, túi máu được nhét trong đầu Kim Mê lập tức vỡ nát, máu giả chảy xuống từ trán cô rồi từ từ nhỏ thành giọt.

Hôm nay Kim Mê chỉ trang điểm nhạt nên máu giả trên mặt càng khiến cô thêm nổi bật, mái tóc đen lộn xộn hơi đung đưa, dường như lúc đó Kim Mê mới lấy lại tinh thần.

May mà lúc này Tạ Trì đã đóng bình luận lại, không thì bây giờ anh không thể thấy được người trên màn hình.

[Má sao tôi lại biến thái thế nhỉ, chị Nhiên đầu rơi máu chảy mà sao lại đẹp kinh khủng vậy chứ!]

[Cứu tôi! Nhìn thảm thế kia mà làm tim tôi run lên bần bật rồi nè!]

[Cảnh này Mạnh Xán Nhiên diễn tốt quá, cô ấy thực sự rất giỏi diễn ánh mắt đó!]

[Ê hỏi thật nhé, cho Ngô Thanh Thanh vào thì có diễn nổi cảnh này không? Diễn nổi không hả!!]

[Giảm phạm vi tấn công thôi nào! Hơn nữa, lớp trang điểm của chị Nhiên hôm nay cũng đủ bình thường rồi, không phải chỉ bị tát mấy cái thôi đâu!]

[Máu chảy tùm lum mà sao lại đẹp thế nhỉ hu hu hu.]

[Chị Nhiên càng bị hành hạ lại càng đẹp là sao trời [che mặt], sợi tóc thôi cũng đẹp nữa.]

[Máu còn rơi xuống môi cô ấy nữa kìa trời ơiiiiii! Tôi muốn xem đoạn này một trăm lần!]

[Lần trước Bùi Thận Tư nói đài từ của Mạnh Xán Nhiên không hay, cuối cùng thì đoạn này gần như biểu diễn không cần thoại đó [vừa khóc vừa cười], Mạnh Xán Nhiên điểm cao nhất!]

[Không có thoại mới càng khó diễn ấy chứ! Ngay cả cơ thể hơi run lên mà cô ấy diễn cũng đúng lúc lắm!]

Màn diễn xuất trên sân khấu còn chưa kết thúc nhưng bình luận đã đơn phương tuyên bố, quán quân tối nay chính là Mạnh Xán Nhiên rồi!

Bùi Thận Tư cũng nghĩ là như thế, vừa rồi Mạnh Xán Nhiên biểu diễn có thể nói là rất xuất sắc, ngay cả anh ấy cũng bị cảm xúc của cô ảnh hưởng. Anh ấy đánh giá phân cảnh này đạt điểm cao nhất và cho rằng sẽ không có ý kiến bất đồng nào hết.

Nhưng kết quả cuối cùng mà người dẫn chương trình tuyên bố lại rất bất ngờ. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ngoại trừ anh ấy, Ngô Thanh Thanh được hai giám khảo cho điểm cao nhất nên suýt giành chiến thắng, theo thể thức thi đấu tối nay, Kim Mê tranh tài với cô ta sẽ bị loại thẳng.
Chương trước Chương tiếp