Bà Hoàng Giới Giải Trí Vẫn Là Tôi
Chương 66
Thông tin Nhậm Đình sẽ tuyển diễn viên nữ mới vừa công bố, lập tức có một loạt người liên lạc với ông ấy để giành lấy vai diễn này.
Bộ phim điện ảnh này sẽ chiếu vào đợt Tết âm lịch nên hiện tại Nhậm Đình không có dư thời gian để tuyển chọn diễn viên, ông trực tiếp liên lạc với Mạnh Xán Nhiên.
Lúc bộ phim [Nghi phạm cuối cùng] phát sóng, Bùi Thận Tư đã giới thiệu ông ấy xem bộ phim này.
Nói đúng ra là giới thiệu Mạnh Xán Nhiên với ông ấy.
Nhậm Đình là đạo diễn phim điện ảnh nên không chú ý nhiều tới phim truyền hình, tuy vậy, ông ấy cũng có nghe tiếng bộ phim này, sau khi Bùi Thận Tư gửi ảnh của Mạnh Xán Nhiên trong phim cho ông ấy, ông ấy lập tức xem thử một tập…
Vốn ông ấy chỉ định xem một tập vậy thôi, không ngờ lỡ tay xem hết cả mười hai tập luôn.
Ngay khi nhìn thấy Mạnh Xán Nhiên, Nhậm Đình lập tức có cảm giác chỉ hận gặp nhau quá muộn. Cô thực sự rất có thực lực, điều kiện ngoại hình cũng vô cùng phù hợp với màn ảnh rộng, nhất là phong thái của cô thường xuyên khiến ông ấy liên tưởng tới Kim Mê.
Những ai quen biết Nhậm Đình đều biết Kim Mê là tiếc nuối trọn đời của Nhậm Đình.
Nhậm Đình nổi tiếng từ khi còn rất trẻ, hai mươi năm trước, ông ấy đã có chỗ đứng nhất định trong giới điện ảnh. Lúc ấy, diễn viên nữ nổi tiếng nhất trong nước là Kim Mê, Nhậm Đình có một kịch bản rất tâm đắc muốn mời cô diễn vai nữ chính.
Khi ấy, Nhậm Đình đã gửi kịch bản cho Kim Mê rồi nhưng do Kim Mê đang lưu diễn ở nước ngoài nên phải chờ cô về nước mới có thể cho ông ấy một câu trả lời chắc chắn.
Nhậm Đình mong ngày, mong đêm, cuối cùng Kim Mê cũng về nước, tiếc là hai người còn chưa kịp gặp nhau thì ông ấy đã nghe tin Kim Mê đột tử.
Bởi vậy, dự án này bị gác lại, trong lòng Nhậm Đình, không ai phù hợp với vai diễn này hơn Kim Mê. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thế nhưng, sau khi nhìn thấy Mạnh Xán Nhiên trên màn ảnh, ông ấy lại nghĩ, chưa biết chừng Mạnh Xán Nhiên có thể diễn thử vai này.
Đương nhiên, suy cho cùng, phim điện ảnh cũng khác phim truyền hình, rốt cuộc Mạnh Xán Nhiên có thể đảm nhận được vai diễn ấy hay không, chưa thử hợp tác một lần thì còn chưa biết được.
Lúc Kim Mê nhận được tin nhắn WeChat Bùi Thận Tư gửi, cô vẫn còn đang lướt mạng hóng phốt của Phương Tư Vận.
Hiện tại, Phương Tư Vận chưa phải diễn viên tuyến một nhưng số tiền trốn thuế của cô ta quá kinh khủng, mặc dù hiện tại giới giải trí đã xuống dốc về mặt chất lượng nhưng lại là ngành nghề kiếm được rất nhiều tiền.
Tất cả là nhờ kinh tế trong nước phát triển.
“Phòng làm việc của chúng ta đang tuyển kế toán phải không? Hay là tuyển thêm một người nữa đi, ưu tiên là đảng viên nhé.” Trước đây, lượng công việc của Kim Mê không nhiều nên công việc kế toán do Triệu Nghệ Nam kiêm nhiệm. Hiện tại, khối lượng công việc của cô đã tăng trưởng trông thấy, Triệu Nghệ Nam không thể ôm đồm một lúc nhiều việc nữa.
Nghe cô bảo vậy, bên đầu bên kia điện thoại, Triệu Nghệ Nam chân thành hỏi: “Tôi có thể hỏi lý do là gì không?”
Kim Mê nói: “Vì đảng viên có tư tưởng giác ngộ cao, như vậy sẽ ít trốn thuế hơn!”
Triệu Nghệ Nam im lặng một lúc rồi cầm điện thoại, mỉm cười: “Có trốn thuế hay không không phụ thuộc vào độ giác ngộ tư tưởng của kế toán cao hay thấp mà phụ thuộc vào người làm chủ phòng làm việc như cô có trình độ giác ngộ thấp hay cao.”
Kim Mê: “...”
Thật chí lý.
“Vậy thì tôi chắc chắn sẽ không làm vậy rồi, bao nhiêu vết xe đổ ở trước mắt như vậy, chúng ta tuyệt đối không được phạm vào sai lầm đó.” Kim Mê vừa nói tới đây thì nhận được tin nhắn của Bùi Thận Tư, cô quẹt sang giao diện WeChat xem thử, đôi mắt lập tức mở to như chiếc chuông đồng: “Chị Nam, Bùi Thận Tư nói Nhậm Đình muốn mời em diễn vai của Phương Tư Vận! Bùi Thận Tư đã đưa phương thức liên lạc của em cho đạo diễn Nhậm rồi!”
Lời này khiến Triệu Nghệ Nam cũng phải ngẩn người, tin tức Nhậm Đình muốn tìm người quay lại phim đã lan rộng, vô số người nghe tin đã lập tức hành động, cố gắng nuốt được miếng bánh này. Không phải Triệu Nghệ Nam chưa từng nghĩ tới chuyện tranh giành vai diễn này nhưng theo như những gì cô ấy phân tích thì trong tình huống cấp bách như vậy, Nhậm Đình sẽ không công khai tuyển chọn diễn viên mà sẽ nhờ một người ông ấy tin tưởng tới chữa cháy.
Chỉ có điều... Người này lại là Mạnh Xán Nhiên ư?
Ôi???
“Đạo diễn Nhậm đã gửi lời mời kết bạn cho em rồi, em kết bạn với ông ấy đã, lát em kể cho chị nghe sau!” Kim Mê nói xong, lập tức cúp điện thoại của Triệu Nghệ Nam.
Triệu Nghệ Nam: “...”
Không tồi, Mạnh Xán Nhiên đã là một nghệ sĩ trưởng thành, có thể tự kiếm công việc để làm rồi.:)
Sau khi Kim Mê kết bạn với Nhậm Đình, cô cũng nhớ tới bộ phim điện ảnh vẫn còn dở dang ngày trước.
Cô chỉ mới kịp đọc một nửa kịch bản bộ phim đó nhưng thực lòng cô rất thích nó. Nhậm Đình là một đạo diễn phim võ hiệp nổi tiếng, hai mươi năm trước là thời đại huy hoàng nhất của dòng phim võ hiệp, trong lòng Kim Mê cũng ấp ủ giấc mộng làm một võ hiệp.
Cô còn từng tưởng tượng mình sẽ vượt nóc, băng tường, tung hoành trên giang hồ.
Nhậm Đình chính là lựa chọn tốt nhất để hiện thực hóa giấc mộng này của cô, phim điện ảnh của ông ấy không chỉ đậm chất võ hiệp mà còn có những góc quay đầy tính duy mỹ, có rất ít đạo diễn có thể kết hợp võ hiệp và tính duy mỹ tuyệt vời đến thế.
Cho dù hiện nay dòng phim võ hiệp đã thoái trào nhưng tên tuổi của Nhậm Đình vẫn là một thương hiệu vàng trong làng phim điện ảnh võ hiệp.
Kim Mê chủ động chào Nhậm Đình trước, Nhậm Đình gửi tin nhắn cho cô: “Chắc Tiểu Bùi đã nói cho cô biết mục đích của tôi rồi, hiện tại thời gian rất gấp gáp, tôi hy vọng chúng ta có thể mau chóng sắp xếp thời gian gặp mặt nói chuyện.”
Kim Mê vội vàng nhắn lại: “Vâng, được ạ, chiều nay tôi rảnh, không biết đạo diễn Nhậm có tiện hay không?”
“Được.” Nhậm Đình lập tức chia sẻ vị trí cho cô, hẹn năm giờ chiều gặp mặt: “Tôi đã xem thông tin về cô rồi, trước đây cô từng học ba-lê phải không? Cô có diễn được cảnh đánh võ không?”
“Được ạ!” Kim Mê không biết chuyện Mạnh Xán Nhiên từng học ba-lê hồi nhỏ nhưng cơ thể này thực sự có độ mềm dẻo khá tốt, thời gian qua, nhờ cô kiên trì rèn luyện, thể lực và khả năng kiểm soát trọng tâm cơ thể cũng đã được tăng cường, học vài động tác võ thuật không phải chuyện gì khó.
Nhậm Đình: Vậy bao giờ gặp mặt chúng ta sẽ bàn tiếp, thời gian rất gấp, có lẽ sẽ rất vất vả.
Kim Mê không phải chỉ mới bị thương lần một, lần hai khi quay phim, cô không sợ khổ, hơn nữa, được hợp tác với Nhậm Đình cũng coi như là bù đắp cho tiếc nuối của kiếp trước: “Đạo diễn Nhậm yên tâm, khi quay phim thì tôi vừa là người chịu khổ giỏi nhất trong số những người chịu được khổ, cũng là người khiêm tốn nhất trong số những người khiêm tốn.”
Nhậm Đình nghe vậy hơi ngạc nhiên, ông ấy nhớ Kim Mê cũng từng đùa như vậy trong một cuộc phỏng vấn.
Ông ấy dừng dòng hồi tưởng, gửi kịch bản cho Kim Mê để cô xem trước một chút.
Kim Mê in kịch bản ra, kẹp tạm vào một cái kẹp, cuối cùng mới nhớ tới chuyện báo cáo lại tình hình cho Triệu Nghệ Nam.
“Mẹ vẫn chưa dậy ạ?” Hứa Gia Thượng đã dậy được một lúc lâu mà vẫn không thấy Kim Mê đi xuống dưới nhà, cuối cùng, cậu bé không nhịn nổi chạy lên đây tìm cô.
Kim Mê mở cửa cho Hứa Gia Thượng, cúi người xuống, cười dịu dàng, nhìn cậu bé: “Sao vậy Thượng Thượng? Con muốn rủ mẹ chơi cùng à?”
Hứa Gia Thượng thấy cô cầm kịch bản trong tay bèn ngẩng đầu lên hỏi cô: “Mẹ phải làm việc ạ? Vậy Thượng Thượng có làm phiền mẹ không?”
Kim Mê ngẫm nghĩ rồi xoa đầu cậu bé: “Không sao đâu, mẹ phải đọc kịch bản một lát, Thượng Thượng có thể ngồi bên cạnh làm việc khác.”
“Vâng.” Hứa Gia Thượng gật đầu, chẳng qua cậu bé chỉ muốn ở chung một chỗ với mẹ mà thôi, cậu bé có thể chơi xếp gỗ một mình: “Thượng Thượng hứa sẽ không làm ồn ảnh hưởng tới mẹ ạ.”
“Thượng Thượng ngoan lắm.” Kim Mê cầm kịch bản, dắt cậu bé xuống dưới nhà. Tạ Trì không có ở phòng khách, chắc anh cũng đang bận làm việc, Kim Mê ngồi trên sô pha xem kịch bản, Hứa Gia Thượng ngồi xếp gỗ trên bàn trà, Gia Quả nằm nhoài dưới sàn nhà, hết nhìn Kim Mê lại nhìn Hứa Gia Thượng.
Dì Chu cắt hoa quả và chuẩn bị một ít đồ ăn vặt cho họ, sau đó không quấy rầy họ nữa.
Lúc Tạ Trì xuống dưới nhà, Hứa Gia Thượng vừa mới lắp được một khối gỗ vào khớp nối, Kim Mê cầm chiếc bút mượn được của Hứa Gia Thượng, đọc kịch bản rất chăm chú.
Tạ Trì đi vòng ra sau lưng cô, cúi đầu liếc nhìn kịch bản trong tay cô. Trên kịch bản có không ít chỗ được cô đánh dấu bằng bút dạ, những ký hiệu này hẳn là những ký hiệu mà cô quen dùng, mỗi cái có một ý nghĩa khác nhau.
Tạ Trì nhìn một hồi, đôi mắt biến thành màu xám lạnh. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Anh đã từng nhìn thấy bộ ký hiệu này trong kịch bản của Kim Mê, vì hơi đặc biệt nên anh vẫn còn nhớ kỹ.
Anh nhớ hôm đó, khi anh bị thương trên du thuyền, Kim Mê dẫn anh về phòng, xử lý vết thương cho anh.
Lúc ấy, trên bàn của cô có một quyển kịch bản đã xem được một nửa. Cô xem rất nghiêm túc, dùng bút đánh dấu nhiều ký hiệu lên đó, Tạ Trì còn đang nghiên cứu chúng thì cô đã xách hộp y tế đi ra.
“Anh lại đây khi nào vậy?” Kim Mê nhận ra có người đứng sau lưng mình, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Tạ Trì: “Anh im lặng đứng sau lưng tôi để định dọa tôi giật mình à?”
“... Tôi đâu có tẻ nhạt như vậy.” Tạ Trì giấu cảm xúc của mình đi, đi vòng qua ghế sô pha, ngồi xuống đầu bên kia: “Cô lại nhận được kịch bản mới rồi à?”
“Đúng vậy.” Nhắc tới chuyện này, Kim Mê lại thấy hứng khởi: “Lần này là phim điện ảnh do Nhậm Đình làm đạo diễn! Diễn viên cũ xảy ra chuyện nên đạo diễn Nhậm mời tôi quay lại.”
Tạ Trì từng nghe tiếng Nhậm Đình, rất nhiều bộ phim võ hiệp chuyển thể từ tiểu thuyết mà anh yêu thích đều do Nhậm Đình quay, ông ấy còn từng có mấy bộ phim nhận được giải thưởng quốc tế: “Cô gặp được chuyện hời quá vậy?”
“Có lẽ nên nói là cơ hội chỉ dành cho những ai luôn sẵn sàng.” Kim Mê đắc ý liếc nhìn anh: “Đạo diễn Nhậm xem phim [Nghi phạm cuối cùng] của tôi, thích diễn xuất của tôi trong phim đó nên mới dành cơ hội này cho tôi. Đương nhiên cũng phải cảm ơn Bùi Thận Tư, chính anh ấy là người đã giới thiệu bộ phim này cho đạo diễn Nhậm.”
Tạ Trì có đôi chút ấn tượng về cái tên Bùi Thận Tư này, anh nhớ ở trong show giải trí đó, chính Bùi Thận Tư là người đã nói đỡ cho cô, ngang nhiên chất vấn ekip chương trình. Tuy nhiên, nếu nói vậy thì lại thêm một chuyện trùng hợp nữa: “Tôi nhớ bộ phim đầu tiên Bùi Thận Tư đóng là bộ phim mà Kim Mê diễn vai chính.”
“... Ồ, đúng vậy.” Kim Mê bị anh nhìn đâm ra chột dạ, ánh mắt này của anh thực sự rất giống hôm đó khi cô vừa mới tỉnh lại ở bệnh viện.
Dường như Tạ Trì không phát hiện ra phản ứng khác lạ của cô, anh vẫn tiếp tục nhìn cô chăm chú: “Hình như lúc nào cô cũng có dính dáng gì đó tới những người xung quanh Kim Mê.”
“... À, chỉ là trùng hợp, đơn thuần là trùng hợp thôi.” Kim Mê nói xong, chiếc điện thoại để ở bên cạnh bỗng nhiên đổ chuông, đó là đồng hồ báo thức mà cô đã đặt sẵn từ trước.
Tiếng chuông ầm ĩ như thể cơn mưa rào sau những ngày hạn hán dài đằng đẵng, kịp thời cứu mạng Kim Mê: “Đạo diễn Nhậm hẹn tôi tối nay ăn cơm, tôi phải đi đây, buổi tối, anh và Thượng Thượng ăn cơm với nhau nhé.”
Nói xong, cô xoa đầu Hứa Gia Thượng và Gia Quả rồi nhanh chóng chạy lên tầng thay quần áo.
Ánh mắt nặng nề của Tạ Trì nhìn chăm chú theo cô, khiến người ta không đoán ra được trong lòng anh đang nghĩ gì.
Bữa cơm tối này, Triệu Nghệ Nam cũng đi cùng, mục đích chính của Nhậm Đình là gặp trực tiếp Mạnh Xán Nhiên, trao đổi về nhân vật, cuối cùng còn đi cùng cô tới một võ quán, để cô học tạm mấy chiêu.
Nhậm Đình có yêu cầu rất cao về các cảnh đánh nhau trong phim, mặc dù cũng không phải không thể dùng thế thân nhưng diễn viên cũng không thể hoàn toàn chẳng biết gì hết được.
Trước đây, ông ấy chọn Phương Tư Vận vì cô ta là một trong số ít diễn viên có thể tự mình diễn cảnh đánh võ khá tốt.
“Động tác thì cô tiếp thu rất nhanh nhưng có một vài chi tiết vẫn chưa đạt yêu cầu.” Nơi này không phải là phim trường, Nhậm Đình không nói quá nhiều: “Ngày mai chúng tôi sẽ dựng lại cảnh, chắc sẽ mất ba ngày, trong mấy ngày này, tôi sẽ bố trí cho cô mấy buổi huấn luyện đặc biệt, luyện tập thêm thì chắc là sẽ ổn thôi.”
Đợt huấn luyện đặc biệt này hướng tới các động tác trong phim ảnh, tuy không thể huấn luyện Mạnh Xán Nhiên thành cao thủ võ thuật nhưng có thể nhanh chóng biến cô thành cao thủ trong phim.
“Sau khi chuẩn bị xong bối cảnh, chúng tôi sẽ tập trung quay các cảnh diễn của cô, cố gắng hoàn thành toàn bộ trong vòng ba ngày.”
“... Ba ngày?” Kim Mê biết là rất gấp nhưng không ngờ lại gấp tới như vậy, mặc dù vai diễn Thôi Ly Sầu này ít đất diễn hơn hai nhân vật chính nhưng cũng không hề ít, hơn nữa còn có mấy cảnh đánh võ quan trọng, nếu muốn quay xong trong vòng ba ngày thì chắc chỉ còn nước không ngủ không nghỉ mới kịp.
“Ừm, tối đa là bốn ngày, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để sắp xếp lịch trình của các diễn viên có cảnh diễn chung với cô, tất cả là để đảm bảo bộ phim có thể ra rạp đúng dịp Tết âm lịch.”
“Được thôi, không thành vấn đề.” Hiện tại, điều duy nhất Kim Mê thấy may mắn chính là vai diễn nữ sát thủ Thôi Ly Sầu này khá ít lời thoại, nếu không thì ngoài cảnh đánh võ ra, cô còn phải học thuộc lòng một lượng lớn lời thoại!
Sau khi đã chốt xong phương án, Kim Mê ký hợp đồng rồi bắt đầu khóa huấn luyện đặc biệt. Đồng thời, tin tức về ứng cử viên mới được chọn cho vai Thôi Ly Sầu cũng được lan truyền trên mạng.
Trước đó, các nhà giành nhau miếng bánh này lâu như vậy, cuối cùng bánh lại rớt trúng đầu fan hâm mộ của Mạnh Xán Nhiên.
Fan của Mạnh Xán Nhiên cũng ngơ ngác.
“Hả? Vậy là cuối cùng miếng bánh béo bở này lại rơi vào tay chị bọn mình hả?”
“Hình như thế ha ha ha ha ha! Chị Nhiên đúng là may mắn!”
“Tin giả ở đâu ra vậy, Mạnh Xán Nhiên hoàn toàn không hề tới phim trường, bối cảnh cũng vẫn còn chưa dựng xong kia kìa [mỉm cười].”
“Mạnh Xán Nhiên bị lôi đi tham gia huấn luyện đặc biệt rồi, thợ săn ảnh đã chụp được ảnh rồi nhé!”
Vì không công bố chính thức nên cư dân mạng lại được dịp bàn tán sôi nổi về chuyện này.
Không ai để ý tới, ở một góc vắng, doanh thu dựa trên lượt xem của bộ phim [Nghi phạm cuối cùng] đã vượt mốc một trăm triệu, phá kỷ lục đạt một trăm triệu nhanh nhất.
Bộ phim điện ảnh này sẽ chiếu vào đợt Tết âm lịch nên hiện tại Nhậm Đình không có dư thời gian để tuyển chọn diễn viên, ông trực tiếp liên lạc với Mạnh Xán Nhiên.
Lúc bộ phim [Nghi phạm cuối cùng] phát sóng, Bùi Thận Tư đã giới thiệu ông ấy xem bộ phim này.
Nói đúng ra là giới thiệu Mạnh Xán Nhiên với ông ấy.
Nhậm Đình là đạo diễn phim điện ảnh nên không chú ý nhiều tới phim truyền hình, tuy vậy, ông ấy cũng có nghe tiếng bộ phim này, sau khi Bùi Thận Tư gửi ảnh của Mạnh Xán Nhiên trong phim cho ông ấy, ông ấy lập tức xem thử một tập…
Vốn ông ấy chỉ định xem một tập vậy thôi, không ngờ lỡ tay xem hết cả mười hai tập luôn.
Ngay khi nhìn thấy Mạnh Xán Nhiên, Nhậm Đình lập tức có cảm giác chỉ hận gặp nhau quá muộn. Cô thực sự rất có thực lực, điều kiện ngoại hình cũng vô cùng phù hợp với màn ảnh rộng, nhất là phong thái của cô thường xuyên khiến ông ấy liên tưởng tới Kim Mê.
Những ai quen biết Nhậm Đình đều biết Kim Mê là tiếc nuối trọn đời của Nhậm Đình.
Nhậm Đình nổi tiếng từ khi còn rất trẻ, hai mươi năm trước, ông ấy đã có chỗ đứng nhất định trong giới điện ảnh. Lúc ấy, diễn viên nữ nổi tiếng nhất trong nước là Kim Mê, Nhậm Đình có một kịch bản rất tâm đắc muốn mời cô diễn vai nữ chính.
Khi ấy, Nhậm Đình đã gửi kịch bản cho Kim Mê rồi nhưng do Kim Mê đang lưu diễn ở nước ngoài nên phải chờ cô về nước mới có thể cho ông ấy một câu trả lời chắc chắn.
Nhậm Đình mong ngày, mong đêm, cuối cùng Kim Mê cũng về nước, tiếc là hai người còn chưa kịp gặp nhau thì ông ấy đã nghe tin Kim Mê đột tử.
Bởi vậy, dự án này bị gác lại, trong lòng Nhậm Đình, không ai phù hợp với vai diễn này hơn Kim Mê. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thế nhưng, sau khi nhìn thấy Mạnh Xán Nhiên trên màn ảnh, ông ấy lại nghĩ, chưa biết chừng Mạnh Xán Nhiên có thể diễn thử vai này.
Đương nhiên, suy cho cùng, phim điện ảnh cũng khác phim truyền hình, rốt cuộc Mạnh Xán Nhiên có thể đảm nhận được vai diễn ấy hay không, chưa thử hợp tác một lần thì còn chưa biết được.
Lúc Kim Mê nhận được tin nhắn WeChat Bùi Thận Tư gửi, cô vẫn còn đang lướt mạng hóng phốt của Phương Tư Vận.
Hiện tại, Phương Tư Vận chưa phải diễn viên tuyến một nhưng số tiền trốn thuế của cô ta quá kinh khủng, mặc dù hiện tại giới giải trí đã xuống dốc về mặt chất lượng nhưng lại là ngành nghề kiếm được rất nhiều tiền.
Tất cả là nhờ kinh tế trong nước phát triển.
“Phòng làm việc của chúng ta đang tuyển kế toán phải không? Hay là tuyển thêm một người nữa đi, ưu tiên là đảng viên nhé.” Trước đây, lượng công việc của Kim Mê không nhiều nên công việc kế toán do Triệu Nghệ Nam kiêm nhiệm. Hiện tại, khối lượng công việc của cô đã tăng trưởng trông thấy, Triệu Nghệ Nam không thể ôm đồm một lúc nhiều việc nữa.
Nghe cô bảo vậy, bên đầu bên kia điện thoại, Triệu Nghệ Nam chân thành hỏi: “Tôi có thể hỏi lý do là gì không?”
Kim Mê nói: “Vì đảng viên có tư tưởng giác ngộ cao, như vậy sẽ ít trốn thuế hơn!”
Triệu Nghệ Nam im lặng một lúc rồi cầm điện thoại, mỉm cười: “Có trốn thuế hay không không phụ thuộc vào độ giác ngộ tư tưởng của kế toán cao hay thấp mà phụ thuộc vào người làm chủ phòng làm việc như cô có trình độ giác ngộ thấp hay cao.”
Kim Mê: “...”
Thật chí lý.
“Vậy thì tôi chắc chắn sẽ không làm vậy rồi, bao nhiêu vết xe đổ ở trước mắt như vậy, chúng ta tuyệt đối không được phạm vào sai lầm đó.” Kim Mê vừa nói tới đây thì nhận được tin nhắn của Bùi Thận Tư, cô quẹt sang giao diện WeChat xem thử, đôi mắt lập tức mở to như chiếc chuông đồng: “Chị Nam, Bùi Thận Tư nói Nhậm Đình muốn mời em diễn vai của Phương Tư Vận! Bùi Thận Tư đã đưa phương thức liên lạc của em cho đạo diễn Nhậm rồi!”
Lời này khiến Triệu Nghệ Nam cũng phải ngẩn người, tin tức Nhậm Đình muốn tìm người quay lại phim đã lan rộng, vô số người nghe tin đã lập tức hành động, cố gắng nuốt được miếng bánh này. Không phải Triệu Nghệ Nam chưa từng nghĩ tới chuyện tranh giành vai diễn này nhưng theo như những gì cô ấy phân tích thì trong tình huống cấp bách như vậy, Nhậm Đình sẽ không công khai tuyển chọn diễn viên mà sẽ nhờ một người ông ấy tin tưởng tới chữa cháy.
Chỉ có điều... Người này lại là Mạnh Xán Nhiên ư?
Ôi???
“Đạo diễn Nhậm đã gửi lời mời kết bạn cho em rồi, em kết bạn với ông ấy đã, lát em kể cho chị nghe sau!” Kim Mê nói xong, lập tức cúp điện thoại của Triệu Nghệ Nam.
Triệu Nghệ Nam: “...”
Không tồi, Mạnh Xán Nhiên đã là một nghệ sĩ trưởng thành, có thể tự kiếm công việc để làm rồi.:)
Sau khi Kim Mê kết bạn với Nhậm Đình, cô cũng nhớ tới bộ phim điện ảnh vẫn còn dở dang ngày trước.
Cô chỉ mới kịp đọc một nửa kịch bản bộ phim đó nhưng thực lòng cô rất thích nó. Nhậm Đình là một đạo diễn phim võ hiệp nổi tiếng, hai mươi năm trước là thời đại huy hoàng nhất của dòng phim võ hiệp, trong lòng Kim Mê cũng ấp ủ giấc mộng làm một võ hiệp.
Cô còn từng tưởng tượng mình sẽ vượt nóc, băng tường, tung hoành trên giang hồ.
Nhậm Đình chính là lựa chọn tốt nhất để hiện thực hóa giấc mộng này của cô, phim điện ảnh của ông ấy không chỉ đậm chất võ hiệp mà còn có những góc quay đầy tính duy mỹ, có rất ít đạo diễn có thể kết hợp võ hiệp và tính duy mỹ tuyệt vời đến thế.
Cho dù hiện nay dòng phim võ hiệp đã thoái trào nhưng tên tuổi của Nhậm Đình vẫn là một thương hiệu vàng trong làng phim điện ảnh võ hiệp.
Kim Mê chủ động chào Nhậm Đình trước, Nhậm Đình gửi tin nhắn cho cô: “Chắc Tiểu Bùi đã nói cho cô biết mục đích của tôi rồi, hiện tại thời gian rất gấp gáp, tôi hy vọng chúng ta có thể mau chóng sắp xếp thời gian gặp mặt nói chuyện.”
Kim Mê vội vàng nhắn lại: “Vâng, được ạ, chiều nay tôi rảnh, không biết đạo diễn Nhậm có tiện hay không?”
“Được.” Nhậm Đình lập tức chia sẻ vị trí cho cô, hẹn năm giờ chiều gặp mặt: “Tôi đã xem thông tin về cô rồi, trước đây cô từng học ba-lê phải không? Cô có diễn được cảnh đánh võ không?”
“Được ạ!” Kim Mê không biết chuyện Mạnh Xán Nhiên từng học ba-lê hồi nhỏ nhưng cơ thể này thực sự có độ mềm dẻo khá tốt, thời gian qua, nhờ cô kiên trì rèn luyện, thể lực và khả năng kiểm soát trọng tâm cơ thể cũng đã được tăng cường, học vài động tác võ thuật không phải chuyện gì khó.
Nhậm Đình: Vậy bao giờ gặp mặt chúng ta sẽ bàn tiếp, thời gian rất gấp, có lẽ sẽ rất vất vả.
Kim Mê không phải chỉ mới bị thương lần một, lần hai khi quay phim, cô không sợ khổ, hơn nữa, được hợp tác với Nhậm Đình cũng coi như là bù đắp cho tiếc nuối của kiếp trước: “Đạo diễn Nhậm yên tâm, khi quay phim thì tôi vừa là người chịu khổ giỏi nhất trong số những người chịu được khổ, cũng là người khiêm tốn nhất trong số những người khiêm tốn.”
Nhậm Đình nghe vậy hơi ngạc nhiên, ông ấy nhớ Kim Mê cũng từng đùa như vậy trong một cuộc phỏng vấn.
Ông ấy dừng dòng hồi tưởng, gửi kịch bản cho Kim Mê để cô xem trước một chút.
Kim Mê in kịch bản ra, kẹp tạm vào một cái kẹp, cuối cùng mới nhớ tới chuyện báo cáo lại tình hình cho Triệu Nghệ Nam.
“Mẹ vẫn chưa dậy ạ?” Hứa Gia Thượng đã dậy được một lúc lâu mà vẫn không thấy Kim Mê đi xuống dưới nhà, cuối cùng, cậu bé không nhịn nổi chạy lên đây tìm cô.
Kim Mê mở cửa cho Hứa Gia Thượng, cúi người xuống, cười dịu dàng, nhìn cậu bé: “Sao vậy Thượng Thượng? Con muốn rủ mẹ chơi cùng à?”
Hứa Gia Thượng thấy cô cầm kịch bản trong tay bèn ngẩng đầu lên hỏi cô: “Mẹ phải làm việc ạ? Vậy Thượng Thượng có làm phiền mẹ không?”
Kim Mê ngẫm nghĩ rồi xoa đầu cậu bé: “Không sao đâu, mẹ phải đọc kịch bản một lát, Thượng Thượng có thể ngồi bên cạnh làm việc khác.”
“Vâng.” Hứa Gia Thượng gật đầu, chẳng qua cậu bé chỉ muốn ở chung một chỗ với mẹ mà thôi, cậu bé có thể chơi xếp gỗ một mình: “Thượng Thượng hứa sẽ không làm ồn ảnh hưởng tới mẹ ạ.”
“Thượng Thượng ngoan lắm.” Kim Mê cầm kịch bản, dắt cậu bé xuống dưới nhà. Tạ Trì không có ở phòng khách, chắc anh cũng đang bận làm việc, Kim Mê ngồi trên sô pha xem kịch bản, Hứa Gia Thượng ngồi xếp gỗ trên bàn trà, Gia Quả nằm nhoài dưới sàn nhà, hết nhìn Kim Mê lại nhìn Hứa Gia Thượng.
Dì Chu cắt hoa quả và chuẩn bị một ít đồ ăn vặt cho họ, sau đó không quấy rầy họ nữa.
Lúc Tạ Trì xuống dưới nhà, Hứa Gia Thượng vừa mới lắp được một khối gỗ vào khớp nối, Kim Mê cầm chiếc bút mượn được của Hứa Gia Thượng, đọc kịch bản rất chăm chú.
Tạ Trì đi vòng ra sau lưng cô, cúi đầu liếc nhìn kịch bản trong tay cô. Trên kịch bản có không ít chỗ được cô đánh dấu bằng bút dạ, những ký hiệu này hẳn là những ký hiệu mà cô quen dùng, mỗi cái có một ý nghĩa khác nhau.
Tạ Trì nhìn một hồi, đôi mắt biến thành màu xám lạnh. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Anh đã từng nhìn thấy bộ ký hiệu này trong kịch bản của Kim Mê, vì hơi đặc biệt nên anh vẫn còn nhớ kỹ.
Anh nhớ hôm đó, khi anh bị thương trên du thuyền, Kim Mê dẫn anh về phòng, xử lý vết thương cho anh.
Lúc ấy, trên bàn của cô có một quyển kịch bản đã xem được một nửa. Cô xem rất nghiêm túc, dùng bút đánh dấu nhiều ký hiệu lên đó, Tạ Trì còn đang nghiên cứu chúng thì cô đã xách hộp y tế đi ra.
“Anh lại đây khi nào vậy?” Kim Mê nhận ra có người đứng sau lưng mình, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Tạ Trì: “Anh im lặng đứng sau lưng tôi để định dọa tôi giật mình à?”
“... Tôi đâu có tẻ nhạt như vậy.” Tạ Trì giấu cảm xúc của mình đi, đi vòng qua ghế sô pha, ngồi xuống đầu bên kia: “Cô lại nhận được kịch bản mới rồi à?”
“Đúng vậy.” Nhắc tới chuyện này, Kim Mê lại thấy hứng khởi: “Lần này là phim điện ảnh do Nhậm Đình làm đạo diễn! Diễn viên cũ xảy ra chuyện nên đạo diễn Nhậm mời tôi quay lại.”
Tạ Trì từng nghe tiếng Nhậm Đình, rất nhiều bộ phim võ hiệp chuyển thể từ tiểu thuyết mà anh yêu thích đều do Nhậm Đình quay, ông ấy còn từng có mấy bộ phim nhận được giải thưởng quốc tế: “Cô gặp được chuyện hời quá vậy?”
“Có lẽ nên nói là cơ hội chỉ dành cho những ai luôn sẵn sàng.” Kim Mê đắc ý liếc nhìn anh: “Đạo diễn Nhậm xem phim [Nghi phạm cuối cùng] của tôi, thích diễn xuất của tôi trong phim đó nên mới dành cơ hội này cho tôi. Đương nhiên cũng phải cảm ơn Bùi Thận Tư, chính anh ấy là người đã giới thiệu bộ phim này cho đạo diễn Nhậm.”
Tạ Trì có đôi chút ấn tượng về cái tên Bùi Thận Tư này, anh nhớ ở trong show giải trí đó, chính Bùi Thận Tư là người đã nói đỡ cho cô, ngang nhiên chất vấn ekip chương trình. Tuy nhiên, nếu nói vậy thì lại thêm một chuyện trùng hợp nữa: “Tôi nhớ bộ phim đầu tiên Bùi Thận Tư đóng là bộ phim mà Kim Mê diễn vai chính.”
“... Ồ, đúng vậy.” Kim Mê bị anh nhìn đâm ra chột dạ, ánh mắt này của anh thực sự rất giống hôm đó khi cô vừa mới tỉnh lại ở bệnh viện.
Dường như Tạ Trì không phát hiện ra phản ứng khác lạ của cô, anh vẫn tiếp tục nhìn cô chăm chú: “Hình như lúc nào cô cũng có dính dáng gì đó tới những người xung quanh Kim Mê.”
“... À, chỉ là trùng hợp, đơn thuần là trùng hợp thôi.” Kim Mê nói xong, chiếc điện thoại để ở bên cạnh bỗng nhiên đổ chuông, đó là đồng hồ báo thức mà cô đã đặt sẵn từ trước.
Tiếng chuông ầm ĩ như thể cơn mưa rào sau những ngày hạn hán dài đằng đẵng, kịp thời cứu mạng Kim Mê: “Đạo diễn Nhậm hẹn tôi tối nay ăn cơm, tôi phải đi đây, buổi tối, anh và Thượng Thượng ăn cơm với nhau nhé.”
Nói xong, cô xoa đầu Hứa Gia Thượng và Gia Quả rồi nhanh chóng chạy lên tầng thay quần áo.
Ánh mắt nặng nề của Tạ Trì nhìn chăm chú theo cô, khiến người ta không đoán ra được trong lòng anh đang nghĩ gì.
Bữa cơm tối này, Triệu Nghệ Nam cũng đi cùng, mục đích chính của Nhậm Đình là gặp trực tiếp Mạnh Xán Nhiên, trao đổi về nhân vật, cuối cùng còn đi cùng cô tới một võ quán, để cô học tạm mấy chiêu.
Nhậm Đình có yêu cầu rất cao về các cảnh đánh nhau trong phim, mặc dù cũng không phải không thể dùng thế thân nhưng diễn viên cũng không thể hoàn toàn chẳng biết gì hết được.
Trước đây, ông ấy chọn Phương Tư Vận vì cô ta là một trong số ít diễn viên có thể tự mình diễn cảnh đánh võ khá tốt.
“Động tác thì cô tiếp thu rất nhanh nhưng có một vài chi tiết vẫn chưa đạt yêu cầu.” Nơi này không phải là phim trường, Nhậm Đình không nói quá nhiều: “Ngày mai chúng tôi sẽ dựng lại cảnh, chắc sẽ mất ba ngày, trong mấy ngày này, tôi sẽ bố trí cho cô mấy buổi huấn luyện đặc biệt, luyện tập thêm thì chắc là sẽ ổn thôi.”
Đợt huấn luyện đặc biệt này hướng tới các động tác trong phim ảnh, tuy không thể huấn luyện Mạnh Xán Nhiên thành cao thủ võ thuật nhưng có thể nhanh chóng biến cô thành cao thủ trong phim.
“Sau khi chuẩn bị xong bối cảnh, chúng tôi sẽ tập trung quay các cảnh diễn của cô, cố gắng hoàn thành toàn bộ trong vòng ba ngày.”
“... Ba ngày?” Kim Mê biết là rất gấp nhưng không ngờ lại gấp tới như vậy, mặc dù vai diễn Thôi Ly Sầu này ít đất diễn hơn hai nhân vật chính nhưng cũng không hề ít, hơn nữa còn có mấy cảnh đánh võ quan trọng, nếu muốn quay xong trong vòng ba ngày thì chắc chỉ còn nước không ngủ không nghỉ mới kịp.
“Ừm, tối đa là bốn ngày, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để sắp xếp lịch trình của các diễn viên có cảnh diễn chung với cô, tất cả là để đảm bảo bộ phim có thể ra rạp đúng dịp Tết âm lịch.”
“Được thôi, không thành vấn đề.” Hiện tại, điều duy nhất Kim Mê thấy may mắn chính là vai diễn nữ sát thủ Thôi Ly Sầu này khá ít lời thoại, nếu không thì ngoài cảnh đánh võ ra, cô còn phải học thuộc lòng một lượng lớn lời thoại!
Sau khi đã chốt xong phương án, Kim Mê ký hợp đồng rồi bắt đầu khóa huấn luyện đặc biệt. Đồng thời, tin tức về ứng cử viên mới được chọn cho vai Thôi Ly Sầu cũng được lan truyền trên mạng.
Trước đó, các nhà giành nhau miếng bánh này lâu như vậy, cuối cùng bánh lại rớt trúng đầu fan hâm mộ của Mạnh Xán Nhiên.
Fan của Mạnh Xán Nhiên cũng ngơ ngác.
“Hả? Vậy là cuối cùng miếng bánh béo bở này lại rơi vào tay chị bọn mình hả?”
“Hình như thế ha ha ha ha ha! Chị Nhiên đúng là may mắn!”
“Tin giả ở đâu ra vậy, Mạnh Xán Nhiên hoàn toàn không hề tới phim trường, bối cảnh cũng vẫn còn chưa dựng xong kia kìa [mỉm cười].”
“Mạnh Xán Nhiên bị lôi đi tham gia huấn luyện đặc biệt rồi, thợ săn ảnh đã chụp được ảnh rồi nhé!”
Vì không công bố chính thức nên cư dân mạng lại được dịp bàn tán sôi nổi về chuyện này.
Không ai để ý tới, ở một góc vắng, doanh thu dựa trên lượt xem của bộ phim [Nghi phạm cuối cùng] đã vượt mốc một trăm triệu, phá kỷ lục đạt một trăm triệu nhanh nhất.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương