Bà Hoàng Giới Giải Trí Vẫn Là Tôi

Chương 67



Trên đường về khách sạn, Kim Mê mới dành thời gian xem điện thoại.

Hôm nay cô luyện tập cảnh võ thuật cả ngày, bây giờ chỉ động đậy đầu ngón tay thôi cũng thấy khó khăn, trong wechat có một loạt tin nhắn chưa đọc, cô chỉ chọn vài tin nhắn liên quan đến công việc để trả lời.

Đạo diễn Trần nói cho cô biết hai tin tốt, tin thứ nhất là doanh thu của bộ phim truyền hình đã đột phá một trăm triệu, tin thứ hai là đang chuẩn bị công chiếu trên truyền hình vệ tinh.

Kim Mê lập tức hừng hực sức sống, cô chính là nhà đầu tư của bộ phim này, đây đều là tiền cả đấy.

Chỉ làm một việc mà kiếm được tận ba khoản tiền, tất cả khổ cực trong ngày hôm nay của Kim Mê đều tan thành mây khói vào giờ phút này!

Cô phấn khích ấn mở tài khoản wechat của Tạ Trì, vô cùng hào hứng gửi hai tin nhắn cho anh.

“Cục cưng, tôi đến rồi đây! [Cô gái đáng yêu của bạn đột nhiên xuất hiện.jpg]”

“Chị đây kiếm được tiền rồi! Anh muốn gì cứ nói ra chị đây mua cho anh!”

Lúc nhìn thấy tin nhắn trên màn hình, chân mày Tạ Trì hơi giật giật.

Đã cục cưng lại còn chị nữa, Mạnh Xán Nhiên cũng chơi rất vui ở bên ngoài.

Tạ Trì: Có phải cô gửi tin nhắn nhầm người không. [mỉm cười]

Kim Mê liếc mắt nhìn tên trên đầu khung chat, nhanh chóng nhắn tin trả lời: “Làm gì có đâu! Chính là anh!”

Tạ Trì: “...”

Tạ Trì: Cục cưng thì thôi đi nhưng cô kém tôi năm tuổi.

“Đừng có để ý đến những chi tiết nhỏ này!” Quả thật Kim Mê không hiểu nổi, trọng tâm của mấy tin nhắn cô vừa gửi này là tuổi tác hay sao? Cô lại nhắn: “Anh mau chọn quà đi, tôi mua cho anh.”

Gửi xong câu này, để tăng thêm khí thế tổng giám đốc bá đạo của mình, cô còn cố ý gửi thêm một bức ảnh đeo kính đen khí phách hiên ngang sang cho anh.

“...” Tạ Trì nhìn màn hình điện thoại im lặng mất một lúc, chọn một món đồ gần đây mình muốn mua: “Tôi vừa ý một chiếc máy bay mới, lát nữa sẽ gửi thông tin qua cho cô.”

“...” Kim Mê liên tục gửi dấu chấm hỏi cho anh, giống như đang hỏi có phải anh chưa tỉnh ngủ hay không: “Sao bây giờ tổng giám đốc Tạ lại chướng mắt xe cộ rồi sao, thậm chí còn muốn mua máy bay lớn rồi sao?”

Tạ Trì cong môi cười cười, nhập vào trong khung chat: “Không phải cô bảo tôi chọn sao?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Bây giờ Kim Mê chỉ muốn thu hồi toàn bộ tin nhắn mình vừa gửi, giả vờ tổng giám đốc bá đạo trước mặt Tạ Trì chỉ có nước cô thua mà thôi: “Tôi chỉ kiếm được có chút tiền thôi, chỉ có thể mua máy bay mô hình cho anh thôi. [mỉm cười]”

Tạ Trì: Vậy để tôi suy nghĩ lại xem.

“Được thôi.” Gửi xong hai chữ này, Kim Mê lại ấn mở khung chat với Hứa Gia Thượng, hỏi cậu bé muốn quà gì.

Hứa Gia Thượng biết điều hơn tổng giám đốc Tạ, cậu bé cũng chỉ chọn một bộ đồ chơi mới, Kim Mê xuống tay mua ngay lập tức, sau đó lại đi mua ít đồ cho ba mẹ mình.

Cô vẫn chưa trở về từ đoàn làm phim, đồ chơi cô đã mua cho Hứa Gia Thượng đã được chuyển đến nhà cô trước khi cô về.

Tạ Trì nhìn một hộp đồ chơi lớn quản gia ôm trở về, thậm chí đến cả đồ ăn vặt và đồ chơi của Gia Quả cũng không bỏ sót nhưng chẳng qua lại không có món đồ nào tặng cho anh.

Khóe miệng anh nhếch nhẹ lên nở một nụ cười hết sức lạnh lùng, nhìn quản gia hỏi: “Của tôi đâu?”

“...” Quản gia chần chừ một lúc, thử hỏi dò anh: “Cậu đã đặt hàng với mợ chủ chưa vậy?”

“...” Tạ Trì nhìn Gia Quả đang chạy lăng xăng bên đống đồ ăn vặt cho chó sủa gâu gâu kia, nụ cười trên mặt càng lạnh lùng hơn: “Gia Quả đã đặt chưa? Không phải cô ấy cũng mua cho nó sao?”

Quản gia: “...”

Đó cũng là do Gia Quả không thể nào đặt được.

“Đây là đồ chơi mẹ mua cho con sao?” Hứa Gia Thượng tung tăng chạy từ trên lầu xuống, sau khi xuống lầu cũng giống như Gia Quả vây quanh đồ chơi của mình kêu lên vui sướng: “Cái hộp này to quá! Ông quản gia có thể mở ra giúp cháu không ạ, cháu muốn chơi luôn bây giờ ạ!”

“Được thôi.” 

“Cháu còn muốn gửi tin nhắn cảm ơn mẹ nữa ạ!” Hứa Gia Thượng chạy bình bịch lên lầu, cầm điện thoại của mình xuống dưới.



Trong phòng khách, Hứa Gia Thượng và Gia Quả đều có đồ chơi mới của mình, một người một chó chơi vui đến nỗi không biết trời trăng mây đất, Tạ Trì ngồi một bên, vẻ mặt lạnh tanh nhìn họ.

Vui vẻ đều là của người khác.:) 

Hành động của Kim Mê cũng không phải cố ý nhắm vào Tạ Trì, là do chính bản thân Tạ Trì nói để mình suy nghĩ lại đã, sau đó cuộc trò chuyện đã không có phần sau.

Cô sợ Tạ Trì lại nói ra mấy thứ xe sang biệt thự gì đó nên định đích thân chọn một món quà cho anh nhưng cô thực sự rất! Bận!

Chỉ sau một ngày tập luyện với huấn luyện viên chỉ đạo võ thuật, Kim Mê đã phải tham gia đoàn làm phim, trong đoàn làm phim vẫn còn cảnh chưa dựng xong. Nhưng Nhậm Đình không có thời gian nên đã quyết định sẽ vừa quay vừa dựng cảnh. Một ngày rưỡi đầu tiên sau khi tham gia đoàn làm phim, Kim Mê tập trung quay những phân đoạn cảnh thực, một ngày rưỡi còn lại sẽ quay xong tất cả nội cảnh.

Cô đã thực sự quay xong tất cả cảnh quay của nhân vật Thôi Ly Sầu trong vòng ba ngày theo đúng yêu cầu của Nhậm Đình!

Trạng thái bây giờ của Kim Mê cũng chẳng kém gì một kẻ tàn phế, suốt ba ngày nay có lẽ cô chỉ ngủ tổng cộng mười tiếng, nhân viên công tác trong đoàn làm phim cũng giống như cô vậy, làm việc không biết ngày đêm để đẩy nhanh tiến độ quay phim.

Tất nhiên người khổ nhất vẫn là đạo diễn Nhậm, diễn viên còn có thể kết thúc công việc, ông ấy vẫn phải cắt nối biên tập bộ phim và tập trung vào khâu hậu kỳ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Kim Mê cũng cảm thấy cân bằng hơn rất nhiều.

Lúc về đến nhà đã là nửa đêm, Kim Mê nghĩ chắc hẳn tất cả mọi người đều đã ngủ nên cố gắng không tạo ra tiếng động gì.

Thế nhưng cô vừa đi đến cửa phòng mình thì cửa phòng Tạ Trì lại đột nhiên mở ra.

Anh mặc đồ ngủ đứng ở cửa, mái tóc hơi rối so với lúc ban ngày giống như vừa mới ra khỏi giường.

“Tôi đánh thức anh rồi à?” Không gian xung quanh quá yên tĩnh, lúc hỏi câu này Kim Mê cũng vô thức nhỏ giọng xuống: “Hay là anh mất ngủ, vẫn chưa ngủ được?”

Tạ Trì do dự một lát, sau đó trả lời cô: “Tôi mất ngủ.”

Vốn dĩ anh đã là người khó vào giấc, biết hôm nay Kim Mê sẽ trở về nên cũng liên tục để ý xem cô về đến nhà hay chưa.

Mặc dù có tài xế đưa đón nhưng đêm hôm khuya khoắt, tóm lại vẫn không an toàn cho lắm.

Thấy dáng vẻ anh quả thực trông có vẻ như ngủ không được ngon, Kim Mê bèn nói với anh: “Thế anh sang phòng tôi ngủ đi, tôi đi tắm trước đã.”

Cũng không biết có phải do đã ngủ chung giường nhiều lần rồi hay không mà bây giờ Kim Mê cũng đã tập mãi thành quen với việc cùng giường chung gối với Tạ Trì, chứ không hề cảm thấy có vấn đề gì.

Tạ Trì chỉ sửng sốt trong chốc lát, sau đó gật đầu, cầm gối của mình đi sang phòng Kim Mê.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy ào ào, Tạ Trì đặt gối của mình xuống cạnh gối Kim Mê, sau đó nằm xuống giường.

Chiếc giường anh đang nằm là chiếc giường trước đây anh bảo quản gia đặt làm riêng cho cô, thiết kế của chiếc này cũng có một số cải tiến so với giường trong phòng anh. Tạ Trì cẩn thận cảm nhận một chút, phát hiện dường như ngủ trên chiếc giường này thật sự thoải mái hơn một chút.

Trên giường còn có một mùi hương thoang thoảng, giống với mùi trên người Kim Mê.

Chẳng bao lâu sau, tiếng nước chảy trong phòng tắm đã dừng lại, Kim Mê đẩy cửa đi từ bên trong ra, nhìn thẳng vào người đàn ông đang nằm trên giường.

“...” Tướng ngủ của tổng giám đốc Tạ cũng rất ngay ngắn.

“Ngủ rồi sao?” Cô nhẹ giọng hỏi một câu, thấy Tạ Trì mở mắt ra, cô lấy máy sấy tóc ở trong ngăn kéo ra: “Tôi muốn sấy tóc.”

“Ừm.” Tạ Trì rầu rĩ đáp một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía cô.

Kim Mê: “...”

Xin lỗi nhé, bỗng nhiên cô có cảm giác tổng giám đốc Tạ đang nói “Mau đến ngủ cùng trẫm đi”.

Kim Mê bạt máy sấy tóc lên, để gió của máy sấy thổi bay những hình ảnh trong đầu cô.

Cô sấy tóc mất mười phút, trong suốt lúc đó Tạ Trì cũng liên tục nhìn cô, Kim Mê tắt máy sấy tóc đi trước ánh mắt chăm chú của anh, rốt cuộc cũng nằm xuống giường.

Bởi vì vừa tắm xong nên cơ thể và mái tóc cô vẫn mang theo mùi hương sữa tắm và dầu gội đầu, chỉ có điều bây giờ mùi nồng hơn lúc bình thường một chút. Vốn dĩ Tạ Trì đã rất nhạy cảm với mùi hương nhưng mùi trên người Kim Mê lại không hề khiến anh cảm thấy phản cảm.

Thậm chí không hiểu sao anh lại thấy có chút quyến rũ.

Sau khi đèn trong phòng được tắt đi, mùi hương này càng nồng nàn hơn. Tạ Trì quay đầu về bên Kim Mê, lẳng lặng nhìn cô.

Chẳn hẳn do mấy ngày nay quay phim quá mệt mỏi nên ngả lưng xuống giường và Kim Mê đã ngủ thiếp đi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn



Đây là lần đầu tiên hai người ngủ chung với nhau mà cô ngủ trước Tạ Trì.

Trong mấy ngày cô không ở đây, Tạ Trì đã suy nghĩ rất nhiều về thân phận của cô.

Tài xế nói cô đã từng đến nghĩa trang Vọng Long, mộ của Kim Mê cũng nằm ở đây.

Mấy năm nay, Tạ Trì cũng đã đến đây rất nhiều lần nhưng chưa gặp Mạnh Xán Nhiên lần nào, từ sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, dường như cô bỗng nhiên có rất nhiều mối quan hệ phức tạp liên quan đến Kim Mê.

Cô nói cô tình cờ quen biết mẹ của Kim Mê nhưng suy đoán căn cứ vào hành trình của cô, cô đã chủ động đến chỗ ở của Kim Mê khi còn bé, đồng thời gặp được Phan Tuệ Chân ở đó.

Cũng trong ngày hôm đó, Phan Tuệ Chân đã chuyển một lượng tiền lớn cho cô, cô lập tức thanh toán tiền bồi thường vi phạm hợp đồng với công ty trước, cũng lấy lại biệt thự của Kim Hải lần nữa, thành lập studio cá nhân.

Ngay cả kẻ lừa đảo giỏi nhất cũng không thể nào khiến nạn nhân đưa một số tiền lớn như thế cho tên đó ngay trong lần gặp đầu tiên. Với lượng tiền lớn như thế này, thể nào cũng phải kiên nhẫn sắp đặt lên kế hoạch trong nửa năm.

Thế nên rốt cuộc cô đã dùng cách gì để Phan Tuệ Chân tin tưởng cô như vậy ngay ngày đầu tiên gặp cô?

Chi bằng câu nói hợp tính? Vừa gặp mà đã như quen trong miệng hai người họ sao?

Lời này đến cả Kim Thận cũng không tin, dĩ nhiên Tạ Trì cũng sẽ không tin, huống chi sau khi ra ngoài nói chuyện với Kim Thận một lúc, cô đã thuyết phục được Kim Thận, chuyện này cũng rất kỳ lạ.

Trước đây Tạ Trì đã từng được một quyển tiểu thuyết trinh thám, trong quyển đó nói loại trừ tất cả khả năng không thể xảy ra, khả năng còn lại cho dù khó tin đến đâu thì cũng chính là chân tướng.

Có lẽ câu trả lời đã được hé lộ ngay ngày đầu tiên… Cái tên trên bản [Thỏa thuận ly hôn] mà Kim Mê đã tiện tay ký vào.

Trong lúc vẫn đang suy nghĩ miên man, Tạ Trì cũng không biết mình ngủ thiếp đi như thế nào, trước đây cho dù anh cố gắng bình tĩnh, thả lỏng cơ thể cũng không thể nào dễ dàng chìm vào giấc ngủ như vậy.

Bây giờ Mạnh Xán Nhiên nằm bên cạnh anh, dù trong lòng anh vẫn ngổn ngang trăm mối suy nghĩ thì cũng có thể ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Lúc đồng hồ sinh học của Tạ Trì gọi anh dậy, người trong lòng anh vẫn đang ngủ say.

… Đúng vậy, chính là trong lòng anh, lúc ngủ cô lại lăn vào vòng tay anh!

Tạ Trì không nhớ rõ đây đã là lần thứ mấy, cô luôn có thể lăn chính xác vào lồng ngực anh, trông không giống diễn chút nào.

Tay Tạ Trì bị người cô đè lên, anh hơi động đậy cánh tay mình, muốn rút tay ra nhưng dường như Kim Mê cảm nhận được cái gì đó nên không vừa ý nói lẩm bẩm hai tiếng, sau đó lại cựa cựa người trên cánh tay anh.

“...” Tạ Trì nâng một tay còn lại lên, định nhẹ nhàng nhấc đầu cô lên, sau đó nhân lúc cô chưa kịp chuẩn bị mà rút tay mình ra.

Lúc đầu ngón tay chạm vào gương mặt Kim Mễ, anh lại bị xúc cảm nhẵn nhụi, mịn màng này thu hút, vô thức dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve hai lần.

Lần này Kim Mê lại không có phản ứng gì, cô vẫn nhắm mắt chìm trong giấc ngủ sâu, Tạ Trì dùng đầu ngón tay vén những sợi tóc vương bên mặt cô lên, động tác bây giờ lại to gan hơn lúc nãy một chút.

Lúc ngón tay anh chạm phải môi cô, xúc cảm mềm mại khiến anh có chút bất ngờ.

Có lẽ cảm thấy trên môi mình có thứ gì đó, Kim Mê vươn đầu lưỡi ra, liếm nhẹ một cái.

Lúc đầu ngón tay anh bị đầu lưỡi cô liếm qua, trong lòng anh cũng cảm thấy ngứa ngáy theo.

Anh vội vàng rút tay về giống như bị điện giật nhưng đôi mắt vẫn nhìn mãi vào đôi môi Kim Mê.

Trước đây anh chưa bao giờ quan sát kỹ môi cô như thế này, bây giờ nhìn vào anh mới phát hiện khuôn miệng cô nhỏ nhắn, chúm chím, hình dáng đôi môi cũng rất đẹp, chính là kiểu xinh đẹp… Nhìn thôi đã khiến người ta nảy sinh ý nghĩ chỉ muốn hôn một cái.

Tạ Trì cảm nhận được rõ nhịp tim mình đang đập nhanh hơn, lúc nhận ra mình muốn làm gì, anh hơi nhíu mày lại.

Anh biết mình không nên như vậy nhưng giờ phút này anh lại không thể rời mắt khỏi đôi môi cô.

Trước đây đã có hai lần anh có phản ứng như vậy với cô, lúc đó anh còn cho rằng đó là bản năng của cơ thể, vậy bây giờ thì sao?

Bây giờ là ham muốn dục vọng trần trụi, trắng trợn.

Đúng lúc này, Kim Mê lại điều chỉnh tư thế ngủ của mình trên cánh tay anh, cô hơi ngửa đầu lên.

Góc độ này giúp anh hôn cô dễ hơn.

Ánh mắt Tạ Trì dần dần bị bóng tối của dục vọng nhấn chìm, anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Chương trước Chương tiếp