Bác Sĩ Từ, Không Chạy Thoát Được Đâu
Chương 10: Giải cứu (3)
"Rốt cuộc các cậu đã làm gì mà để lão đại bị thương nghiêm trọng như thế này."
"Là...là..do chúng tôi ạ. Lão đại vì bảo vệ chúng tôi nên đi sau cùng, vô tình bị thương mất."
"Chậc."
Tần Hạo cũng chẳng biết nói sao, tuy lão đại anh ngoài lạnh nhưng trong lại nóng. Bọn họ luôn sẵn sàng hi sinh vì lão đại mà mỗi khi họ lâm vào nguy hiểm lão đại sẽ luôn là người để họ thoát ra trước rồi mới đến bản thân. Dưới trướng lão đại chưa có ai phải đổ máu hay bị thương nặng cả.
"Lão đại ngài chịu khó chút, vết rách hơi sâu cần khâu lại."
"Tùy chú, đừng dùng thuốc mê hay gây tê gì cả."
"Vâng lão đại."
Người thường sẽ chẳng ai dám khâu một vết thương lớn mà không có thuốc mê hay tê. Tần Hạo biết lão đại đang ráo riết tìm người thương, lão đại không muốn lãng phí thời gian chỉ vì vết thương này.
...----------------...
Tại nhà chính Lâm gia...
"Bắt được định vị ở đâu nữa không?"
"Vẫn chưa tìm thấy. Nhưng có vẻ ban nãy bên Thẩm gia đã cố tình gây nhiễu thiết bị dò tìm hoặc làm giả thiết bị định vị."
Bạch Phong và Tần Hạo nhìn nhau lắc đầu ngao ngán. Vương Hàn ban nãy vừa tham gia nên tàu của anh cũng bị ảnh hưởng chút ít, trên người có nhiều vết thương nên đã được đưa vào phòng nghỉ ngơi. Giờ việc truy vết chỉ có thể hi vọng vào Hắc Tần.
Tít..tít...tít...
Tiếng yêu cầu kết nối vang lên.
"Tìm được rồi, trong nhà chính Thẩm gia."
"Chết tiết, tên Thẩm đó mà lại dám giam người trong nhà hắn."
"Đột nhập được nhưng hơi khó khăn."
"Chú nhắm vừa sức mình không."
"Được."
"Vậy trông cậy ở chú, lão đại đang nghỉ ngơi."
...----------------...
Thoắt cái đã 2 ngày trôi qua, Hắc Tần vẫn chưa liên lạc lại.
"Lão đại lại đang phát điên à."
"Dù dùng tinh dầu cũng không ngủ được nhưng vẫn còn vướng bận công ty và Thẩm gia lại ngang tài ngang sức với Lâm gia ta nên không thể nào đánh liều được."
"Tên Hắc Tần đó rốt cuộc trốn ở đâu rồi không biết."
"Có khi bị bắt cũng nên."
Tít...tít...tít
Đầu dây bên kia yêu cầu kết nối.
"Sao rồi chú trốn chui trốn nhủi ở đâu có biết lão đại đang phát điên không hả."
"Tìm ra được vị trí rồi nhưng đây là mật thất không giải được. Xuống đây mới có thể liên lạc còn phía trên tín hiệu bị gây nhiễu."
"Từ Nguyệt tiểu thư sao rồi, ổn không."
"Chắc vẫn ổn, tôi vẫn thấy có người mang cơm vào."
"Gửi định vị vị trí đi."
"Ừ."
......................
Chỉ vài phút sau, chiếc xe Cadillac màu đen trên đầu xe có bức tượng nhỏ hình chim ưng đã đậu trước cửa nhà chính Thẩm gia. Ai nhìn cũng biết nó tượng trưng cho một người duy nhất, một ông trùm duy nhất là Lâm Thiên Khang. Nối đuôi xe Cadillac đen là vài chiếc xe Cadillac trắng dành cho thuộc hạ của anh.
"Vương Hàn cho người nổ cửa."
"Tuân lệnh lão đại."
Vừa dứt lời, cánh cửa sắt màu đen đã biến thành các mảnh kim loại.
"Vào."
"Rõ lão đại."
Theo sau anh là Vương Hàn, Hắc Tần và Tần Hạo. Bạch Phong ở lại đề phòng bất trắc. Xung quanh khu nhà chính Thẩm gia im ắng và vắng bóng người đến lạ thường.
"Đừng chủ quan, hắn là đang mở đường cho chúng ta."
Thẩm Minh cố tình làm như vậy bởi vì anh ta biết chắc Lâm Thiên Khang sẽ tìm tới. Làm sao mà anh ta không nhận ra được có con chuột nhắt đang lởn vởn trong nhà mình chứ chỉ là anh muốn coi hắn sẽ làm gì.
Vừa bước vào Thẩm Minh đã ngồi chễm chệ trên băng ghế của phòng khách. Trên tay anh ta cầm nhẹ ly rượu vang đỏ khẽ lắc lư, khóe môi nở nụ cười tà mị.
"Là...là..do chúng tôi ạ. Lão đại vì bảo vệ chúng tôi nên đi sau cùng, vô tình bị thương mất."
"Chậc."
Tần Hạo cũng chẳng biết nói sao, tuy lão đại anh ngoài lạnh nhưng trong lại nóng. Bọn họ luôn sẵn sàng hi sinh vì lão đại mà mỗi khi họ lâm vào nguy hiểm lão đại sẽ luôn là người để họ thoát ra trước rồi mới đến bản thân. Dưới trướng lão đại chưa có ai phải đổ máu hay bị thương nặng cả.
"Lão đại ngài chịu khó chút, vết rách hơi sâu cần khâu lại."
"Tùy chú, đừng dùng thuốc mê hay gây tê gì cả."
"Vâng lão đại."
Người thường sẽ chẳng ai dám khâu một vết thương lớn mà không có thuốc mê hay tê. Tần Hạo biết lão đại đang ráo riết tìm người thương, lão đại không muốn lãng phí thời gian chỉ vì vết thương này.
...----------------...
Tại nhà chính Lâm gia...
"Bắt được định vị ở đâu nữa không?"
"Vẫn chưa tìm thấy. Nhưng có vẻ ban nãy bên Thẩm gia đã cố tình gây nhiễu thiết bị dò tìm hoặc làm giả thiết bị định vị."
Bạch Phong và Tần Hạo nhìn nhau lắc đầu ngao ngán. Vương Hàn ban nãy vừa tham gia nên tàu của anh cũng bị ảnh hưởng chút ít, trên người có nhiều vết thương nên đã được đưa vào phòng nghỉ ngơi. Giờ việc truy vết chỉ có thể hi vọng vào Hắc Tần.
Tít..tít...tít...
Tiếng yêu cầu kết nối vang lên.
"Tìm được rồi, trong nhà chính Thẩm gia."
"Chết tiết, tên Thẩm đó mà lại dám giam người trong nhà hắn."
"Đột nhập được nhưng hơi khó khăn."
"Chú nhắm vừa sức mình không."
"Được."
"Vậy trông cậy ở chú, lão đại đang nghỉ ngơi."
...----------------...
Thoắt cái đã 2 ngày trôi qua, Hắc Tần vẫn chưa liên lạc lại.
"Lão đại lại đang phát điên à."
"Dù dùng tinh dầu cũng không ngủ được nhưng vẫn còn vướng bận công ty và Thẩm gia lại ngang tài ngang sức với Lâm gia ta nên không thể nào đánh liều được."
"Tên Hắc Tần đó rốt cuộc trốn ở đâu rồi không biết."
"Có khi bị bắt cũng nên."
Tít...tít...tít
Đầu dây bên kia yêu cầu kết nối.
"Sao rồi chú trốn chui trốn nhủi ở đâu có biết lão đại đang phát điên không hả."
"Tìm ra được vị trí rồi nhưng đây là mật thất không giải được. Xuống đây mới có thể liên lạc còn phía trên tín hiệu bị gây nhiễu."
"Từ Nguyệt tiểu thư sao rồi, ổn không."
"Chắc vẫn ổn, tôi vẫn thấy có người mang cơm vào."
"Gửi định vị vị trí đi."
"Ừ."
......................
Chỉ vài phút sau, chiếc xe Cadillac màu đen trên đầu xe có bức tượng nhỏ hình chim ưng đã đậu trước cửa nhà chính Thẩm gia. Ai nhìn cũng biết nó tượng trưng cho một người duy nhất, một ông trùm duy nhất là Lâm Thiên Khang. Nối đuôi xe Cadillac đen là vài chiếc xe Cadillac trắng dành cho thuộc hạ của anh.
"Vương Hàn cho người nổ cửa."
"Tuân lệnh lão đại."
Vừa dứt lời, cánh cửa sắt màu đen đã biến thành các mảnh kim loại.
"Vào."
"Rõ lão đại."
Theo sau anh là Vương Hàn, Hắc Tần và Tần Hạo. Bạch Phong ở lại đề phòng bất trắc. Xung quanh khu nhà chính Thẩm gia im ắng và vắng bóng người đến lạ thường.
"Đừng chủ quan, hắn là đang mở đường cho chúng ta."
Thẩm Minh cố tình làm như vậy bởi vì anh ta biết chắc Lâm Thiên Khang sẽ tìm tới. Làm sao mà anh ta không nhận ra được có con chuột nhắt đang lởn vởn trong nhà mình chứ chỉ là anh muốn coi hắn sẽ làm gì.
Vừa bước vào Thẩm Minh đã ngồi chễm chệ trên băng ghế của phòng khách. Trên tay anh ta cầm nhẹ ly rượu vang đỏ khẽ lắc lư, khóe môi nở nụ cười tà mị.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương