Bạn Cùng Bàn Chúng Ta Kết Hôn Đi

Chương 33



Đến giờ ăn, Đinh Tiếu cũng không để Lục Nhiên Thành vào mắt, cô cũng không ra khỏi lớp mà nằm dài trên bàn chán nản, đúng là cô không phù hợp với toán, xem ra phải chọn khối xã hội rồi, đúng thật là xong rồi.

Lê Tư Tư cùng Liễu Thanh và Lư Mỹ nhìn cô cứ nằm lì ở ở trên bàn liền thắc mắc “ Đinh Đinh! Cậu không xuống nhà ăn à? ” nếu còn không đi chỉ sợ bọn họ sẽ không còn gì để ăn mất.

“ Các cậu đi đi, tớ muốn ngủ một chút, dù sao tớ cũng ăn sáng rồi ” Đinh Tiếu xua xua tay không muốn rời khỏi chỗ.

Ba cô nàng chỉ đành xuống nhà ăn, lát nữa mua cho Đinh Tiếu gì đó lót dạ là được, Lư Mỹ bên cạnh lúc này mới khó chịu nhìn hai người còn lại lên tiếng “ Các cậu để ý cái người học sinh mới không? cậu ta đáng ghét thật ấy ”.

“ Đúng vậy, tôi thà nhìn Đinh Tiếu ngồi cạnh Lục Nhiên Thành còn hơn nhìn cậu ta ” Liễu Thanh cũng khó chịu, chỉ có Lê Tư Tư là im lặng không tham gia, nhưng trong đầu vô cùng nhiều suy nghĩ.

Vừa đặt chân đến nhà ăn đã nhìn thấy đám người Lục Nhiên Thành ngồi cùng Dương Ái càng khiến ba người bốc hoả, Tư Tư lướt qua ánh mắt vui vẻ của Tiêu Tuấn Nam không thèm nhìn cậu ta một chút.

Lư Mỹ cũng nhíu mài nhìn Từ Cảnh một chút sau đó xoay người, ngay cả Tiêu Tuấn Nam cũng giật mình, nhưng rõ ràng cậu ta đâu có chọc Tư Tư đâu sao đột nhiên lại chẳng thèm nhìn cậu ta nữa rồi.

Dương Ái nhìn Lục Nhiên Thành sau đó chậm rãi lên tiếng “ A Thành! Mẹ cậu nói hôm nay mọi người sẽ đi ăn ” cô ta không để ý sắc mặt Lục Nhiên Thành có chút khó coi, nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ cậu còn thích cậu ta hơn nữa hai người họ còn là thanh mai trúc mã.

“ Tôi biết rồi ” Lục Nhiên Thành bình thản gật đầu, sau đó cầm khây cơn đem dẹp, nhanh chân đứng dậy đi đến quầy đồ ăn cầm lấy hộp sữa dâu thanh toán xong liền về lớp.

Đinh Tiếu vẫn nằm ngủ gục trên bàn học, hình như cô rất mệt, hôm qua cô còn trực ca đêm ở tiệm bánh ngọt, hôm nay phải thức sớm đi học, vì hiện tại cô cũng là nhân viên chính thức ở tiệm bánh rồi, lại còn rất đông nữa.

Cậu về lớp đặt hộp sữa dâu lên bàn, giọng nói trầm thấp vang lên, bây giờ bạn học đều ở nhà ăn hết rồi cho nên trong lớp chỉ có cô và cậu mà thôi.

“ Tiếu Tiếu...”



Cô quay đầu nâng mi mắt lên, nhìn thấy Lục Nhiên Thành trên tay là hộp sữa dâu, còn ngồi xổm trước mặt khiến cô đứng hình mấy giây, ngồi thẳng dậy khó chịu nhíu mài “ Cậu đừng làm phiền tôi, tôi muốn ngủ ”.

“ Tôi làm gì sai rồi? ” Lục Nhiên Thành ngồi ở ghế của bàn trên cô, quay ngược lại mà nhìn Đinh Tiếu lười biến gối đầu lên bàn.

Cô chán ghét lên tiếng “ Cậu thì có thể làm gì sai chứ ” không nhìn cậu chỉ nhàn nhạt mà đáp.

“ Vậy thái độ của cậu là cái gì ” Lục Nhiên Thành bắt đầu mất kiên nhẫn nên giọng có hơi lớn một chút.

Đinh Tiếu ngồi dậy, hàng chân mài của cô càng nhíu lại hơn “ Tôi thái độ? tôi thái độ cái gì với cậu? ” buồn cười thật, bản thân anh có thể để người khác ngồi vào chỗ của cô, bây giờ lại nói cô thái độ.

Lục Nhiên Thành nhìn cô một chút, đôi mắt chất chứa nhiều điều “ Đây không phải thái độ sao Đinh Tiếu? “ giọng điệu có chút tức giận, lại có chút bất lực.

Cô mệt mỏi không muốn đôi co, cầm lấy tập sách nhét vào balo rồi bước ra khỏi lớp, còn chẳng thèm nhìn lấy Lục Nhiên Thành một lần, trực tiếp mà rời đi.

Đã mệt mỏi như vậy còn phải lên lớp đôi co với Lục Nhiên Thành, cô thật sự không nhịn nổi nữa nếu còn ở lại lớp chắc chắn cô sẽ phát điên mất. Bây giờ thà đến tiệm bánh ngọt ở đó có khi còn vui hơn, hơn nữa cũng không cần nhìn thấy cái tên chết bầm vừa rồi.

Lê Tư Tư quay về lớp trên tay còn có bánh mì ngọt nhưng lại chẳng thấy Đinh Tiếu đâu liền nhìn xung quanh, mới phát hiện hình như cặp sách cũng mất rồi, cô cúp học sao?

Lấy điện thoại từ trong túi ra gọi cho Đinh Tiếu.

“ Đinh Đinh! Cậu đâu rồi ”

“ Cậu nói với giảng viên, tớ cảm thấy không khoẻ xin về nghĩ ngơi sớm ” Đinh Tiếu trên đường đi đến tiệm bánh ngọt, vừa lên tiếng.

Nói xong cũng cúp máy luôn không thèm nói thêm lời nào nữa, lúc này mấy người họ mới đưa mắt nhìn vẻ mặt cao có khó coi của Lục Nhiên Thành.



Nhìn cậu hình như cũng đang xếp tập bỏ vào balo.

Dương Ái nhìn thấy Lục Nhiên Thành cất hết tập sách thì thắc mắc “ A Thành cậu đi đâu vậy? ”.

“ Tôi đi đâu cũng phải nói với cậu sao? ”

Cậu nhíu mài, cầm balo rời khỏi lớp.

Còn tưởng ngày hôm nay vui lắm, không ngờ lại biến thành thế này, đúng thật khiến người ta khó chịu.

Dương Ái không muốn buông tha nhìn Tiêu Tuấn Nam và Từ Cảnh đang ôm bóng đi vào, cũng cầm lấy cặp sách định cúp học thì chặn hai người họ lại.

“ Nam Nam! Cảnh Cảnh! Hai cậu cũng về sao? ”

Tiêu Tuấn Nam trợn tròn mắt nhìn cậu ta, xong quay lại nhìn Tư Tư, đang ghét bỏ cậu ra mặt thì thầm niệm phật, lần này xong rồi. Lê Tư Tư còn chưa từng gọi cậu ta là Nam Nam.

Vậy mà Dương Ái lại dám gọi “ Thì sao? dù sao tôi cũng đâu phải học sinh giỏi ”.

Lư Mỹ nhìn Từ Cảnh đang nhìn Dương Ái, thì có chút giật mình, đột nhiên Từ Cảnh không cầm cặp nữa mà đặt xuống lại bạn “ Tôi không về nữa, cậu về đi ”.

Từ Cảnh ngay từ đầu chỉ để ý đến Dương Ái, hình như ẩn sâu bên trong có cái gì đó mà người khác không nhìn ra được.

Mà tâm tư của Lư Mỹ cũng không ai nhìn ra, cô nàng cúi sầm mặt không nói gì.
Chương trước Chương tiếp