Bạn Cùng Bàn Chúng Ta Kết Hôn Đi
Chương 43
Đám nam sinh rất nhanh đã làm đạt chỉ tiêu chỉ riêng nữ sinh bọn cô thì có chút không ổn, Đinh Tiếu để anh nắm cổ chân, cô gập người đến mức mồ hồi đầy cả mặt, thở sắp không ra hơi nữa rồi.
Lục Nhiên Thành vẫn thản nhiên đếm cho cô, xong rồi còn bảo cô nhất định không giúp cô báo gian, nên nhất định cô phải làm cho đủ, khiến Đinh Tiếu không những bực bội mà còn có chút buồn.
Chẳng phải nạn trai trong truyện ngôn tình lúc nào cũng giúp bạn gái người ta sao? bạn trai cô còn cố tình hành xác cô thành thế này.
Giây phút Đinh Tiếu nghe thấy anh đếm đến số 42 thì cả người cô liền buông lỏng ngã về phía sau mà thở hồng hộc, anh đứng dậy vươn tay đỡ cô nhưng Đinh Tiếu thản nhiên gạt tay anh ra không thèm nắm lấy.
Cô tự mình đứng dậy phủi phủi người báo danh xong liền đi về lớp, cô sắp mệt chết rồi, không chịu nổi nữa đâu, vừa về đến lớp đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.
Một tay cầm chai nước, một tay cầm lấy điện thoại ấn nghe máy là Hạ Tây Lương gọi cho cô.
“ Ừm em nghe đây ” Cô không biết Hạ Tây Lương gọi làm gì, nhưng hình như anh ấy chuẩn bị đi học lại rồi.
Lục Nhiên Thành bước vào định hỏi cô cơ thể có sao không, thì nhìn thấy cô nghe điện thoại còn nói chuyện vô cùng vui vẻ, anh đưa quả bóng chuyền cho Từ Cảnh sau đó sải bước đến bàn học.
Anh vừa ngồi xuống cô liền đứng dậy cầm điện thoại ra ngoài nghe, khiến anh nhíu mày đầy khó chịu không biết cô lại thật sự giận chuyện anh không khai gian giúp cô.
Đinh Tiếu nói chuyện rất lâu, đến khi vào tiết mới quay lại chỗ ngồi, cô không thèm nhìn đến anh cũng không nói chuyện, chỉ lấy tập sách ra tự mình chép bài.
“ Em không mệt sao? hay là anh chép giúp em, em ngủ một chút ” Anh nghiên đầu nói nhỏ với cô.
Vậy mà lần này cô liền thẳng thừng từ chối “ Không cần đâu, em tự mình chép được rồi, sau này em ngủ anh cũng không cần chép giúp em ” cô nói nhưng vẫn không nhìn lấy anh.
Lục Nhiên Thành sa sầm mặt anh không nghĩ lần này thật sự chọc giận cô, cả tiết học trôi qua dài như vậy cô không nói với anh câu nào, khiến cho hai người ngồi ở dưới cũng cảm thấy rất áp lực khi tình hình hai con người ở phía trước chiến tranh lạnh.
Bình thường tan học anh sẽ giúp cô xếp tập sách bỏ vào balo, hôm nay vừa vươn tay cô đã gạt thẳng tay anh ra tự mình xếp tập sách bỏ vào balo rồi bước ra khỏi lớp.
Tiêu Tuấn Nam nhìn thấy thầm nuốt nước bọt.
Anh cũng khó chịu mà cầm balo lên, đột nhiên Dương Ái chạy theo anh, nắm lấy tay anh kéo lại, khi nãy ở nhà vệ sinh cô ta nghe được cuộc điện thoại của Đinh Tiếu.
“ Chuyện gì? ” Anh nhíu mày gạt tay cô ta ra khỏi tay mình .
“ Khi nãy tôi nghe thấy hình như Đinh Tiếu cắm sừng cậu rồi, cậu ấy....cậu ấy thật ra thích cái người lần trước cái người đón cậu ấy ở cổng trường, khi nãy tôi nghe rất rõ bọn họ nói chuyện còn hẹn nhau đi ăn rồi mua quà ” Dương Ái chậm rãi kể anh nghe chuyện cô ta nghe được, trong lòng còn mong anh sẽ tức giận rồi chia tay.
Lục Nhiên Thành nghe xong biểu cảm có chút khác lạ, anh không trả lời cô ta xoay người rời đi, cô ta cũng chạy theo anh, đi bên cạnh còn luyên thuyên không ngừng.
Anh không về cùng cô, chỉ chậm một chút đã không thấy bóng dáng của Đinh Tiếu đâu, anh càng vội trở về nhà hơn, lời của Dương Ái nói anh không tin, Hạ Tây Lương chẳng phải đi học lại rồi sao?
Đinh Tiếu bắt Hạ Tây Lương đi cùng cô đến trung tâm thương mại mua quà cho Lục Nhiên Thành, lần trước cô không để ý, anh vì cô nhiều như vậy nhưng cô lại chưa từng quan tâm đến anh, nên muốn bù đắp cho anh một chút, dù sao cũng sắp đến kỷ niệm ba tháng yêu nhau mà.
“ Hai đứa yêu nhau còn phải hành anh đây ” Hạ Tây Lương vừa càm ràm vừa ngồi giúp Đinh Tiếu chọn món quà.
“ Chẳng phải đã hứa bao anh ăn một bữa rồi sao? ” Đinh Tiếu suýt chút đã đánh cho cái người anh này của cô một cái.
Hạ Tây Lương hỏi anh thích cái gì, bình thường hay làm gì Đinh Tiếu đều nhớ rất rõ, nhưng còn chưa để anh ta chọn được quà, cô đã nhìn thấy quả cầu tuyết bên trong có quả bóng chuyền, tuy không quá nhiều màu sắc nhưng nhìn nó vừa đơn giản vừa đẹp.
Cô lấy quả cầu tuyết đó rồi cầm lấy hai cái móc khoá hình con gấu nhỏ màu đỏ, đem đi thanh toán rồi dẫn Hạ Tây Lương đi ăn một chầu, nếu không có lẽ anh ta sẽ càm ràm cô đến chết.
Ăn xong Hạ Tây Lương không yên tâm để cô một mình đi về, đưa cô về đến tận cửa nhà rồi mới chịu quay về nhà mình, Lục Nhiên Thành trên ban công nhìn thấy, tay anh bất giác cuộn lại thành nắm đấm, không dám tin những gì Dương Ái nói là sự thật.
Hoá ra cô là thật sự thích Hạ Tây Lương, cô chưa từng thích anh sao? phải nhỉ là anh ép cô ở bên cạnh mình, không phải là cô tự nguyện.
Lục Nhiên Thành vẫn thản nhiên đếm cho cô, xong rồi còn bảo cô nhất định không giúp cô báo gian, nên nhất định cô phải làm cho đủ, khiến Đinh Tiếu không những bực bội mà còn có chút buồn.
Chẳng phải nạn trai trong truyện ngôn tình lúc nào cũng giúp bạn gái người ta sao? bạn trai cô còn cố tình hành xác cô thành thế này.
Giây phút Đinh Tiếu nghe thấy anh đếm đến số 42 thì cả người cô liền buông lỏng ngã về phía sau mà thở hồng hộc, anh đứng dậy vươn tay đỡ cô nhưng Đinh Tiếu thản nhiên gạt tay anh ra không thèm nắm lấy.
Cô tự mình đứng dậy phủi phủi người báo danh xong liền đi về lớp, cô sắp mệt chết rồi, không chịu nổi nữa đâu, vừa về đến lớp đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.
Một tay cầm chai nước, một tay cầm lấy điện thoại ấn nghe máy là Hạ Tây Lương gọi cho cô.
“ Ừm em nghe đây ” Cô không biết Hạ Tây Lương gọi làm gì, nhưng hình như anh ấy chuẩn bị đi học lại rồi.
Lục Nhiên Thành bước vào định hỏi cô cơ thể có sao không, thì nhìn thấy cô nghe điện thoại còn nói chuyện vô cùng vui vẻ, anh đưa quả bóng chuyền cho Từ Cảnh sau đó sải bước đến bàn học.
Anh vừa ngồi xuống cô liền đứng dậy cầm điện thoại ra ngoài nghe, khiến anh nhíu mày đầy khó chịu không biết cô lại thật sự giận chuyện anh không khai gian giúp cô.
Đinh Tiếu nói chuyện rất lâu, đến khi vào tiết mới quay lại chỗ ngồi, cô không thèm nhìn đến anh cũng không nói chuyện, chỉ lấy tập sách ra tự mình chép bài.
“ Em không mệt sao? hay là anh chép giúp em, em ngủ một chút ” Anh nghiên đầu nói nhỏ với cô.
Vậy mà lần này cô liền thẳng thừng từ chối “ Không cần đâu, em tự mình chép được rồi, sau này em ngủ anh cũng không cần chép giúp em ” cô nói nhưng vẫn không nhìn lấy anh.
Lục Nhiên Thành sa sầm mặt anh không nghĩ lần này thật sự chọc giận cô, cả tiết học trôi qua dài như vậy cô không nói với anh câu nào, khiến cho hai người ngồi ở dưới cũng cảm thấy rất áp lực khi tình hình hai con người ở phía trước chiến tranh lạnh.
Bình thường tan học anh sẽ giúp cô xếp tập sách bỏ vào balo, hôm nay vừa vươn tay cô đã gạt thẳng tay anh ra tự mình xếp tập sách bỏ vào balo rồi bước ra khỏi lớp.
Tiêu Tuấn Nam nhìn thấy thầm nuốt nước bọt.
Anh cũng khó chịu mà cầm balo lên, đột nhiên Dương Ái chạy theo anh, nắm lấy tay anh kéo lại, khi nãy ở nhà vệ sinh cô ta nghe được cuộc điện thoại của Đinh Tiếu.
“ Chuyện gì? ” Anh nhíu mày gạt tay cô ta ra khỏi tay mình .
“ Khi nãy tôi nghe thấy hình như Đinh Tiếu cắm sừng cậu rồi, cậu ấy....cậu ấy thật ra thích cái người lần trước cái người đón cậu ấy ở cổng trường, khi nãy tôi nghe rất rõ bọn họ nói chuyện còn hẹn nhau đi ăn rồi mua quà ” Dương Ái chậm rãi kể anh nghe chuyện cô ta nghe được, trong lòng còn mong anh sẽ tức giận rồi chia tay.
Lục Nhiên Thành nghe xong biểu cảm có chút khác lạ, anh không trả lời cô ta xoay người rời đi, cô ta cũng chạy theo anh, đi bên cạnh còn luyên thuyên không ngừng.
Anh không về cùng cô, chỉ chậm một chút đã không thấy bóng dáng của Đinh Tiếu đâu, anh càng vội trở về nhà hơn, lời của Dương Ái nói anh không tin, Hạ Tây Lương chẳng phải đi học lại rồi sao?
Đinh Tiếu bắt Hạ Tây Lương đi cùng cô đến trung tâm thương mại mua quà cho Lục Nhiên Thành, lần trước cô không để ý, anh vì cô nhiều như vậy nhưng cô lại chưa từng quan tâm đến anh, nên muốn bù đắp cho anh một chút, dù sao cũng sắp đến kỷ niệm ba tháng yêu nhau mà.
“ Hai đứa yêu nhau còn phải hành anh đây ” Hạ Tây Lương vừa càm ràm vừa ngồi giúp Đinh Tiếu chọn món quà.
“ Chẳng phải đã hứa bao anh ăn một bữa rồi sao? ” Đinh Tiếu suýt chút đã đánh cho cái người anh này của cô một cái.
Hạ Tây Lương hỏi anh thích cái gì, bình thường hay làm gì Đinh Tiếu đều nhớ rất rõ, nhưng còn chưa để anh ta chọn được quà, cô đã nhìn thấy quả cầu tuyết bên trong có quả bóng chuyền, tuy không quá nhiều màu sắc nhưng nhìn nó vừa đơn giản vừa đẹp.
Cô lấy quả cầu tuyết đó rồi cầm lấy hai cái móc khoá hình con gấu nhỏ màu đỏ, đem đi thanh toán rồi dẫn Hạ Tây Lương đi ăn một chầu, nếu không có lẽ anh ta sẽ càm ràm cô đến chết.
Ăn xong Hạ Tây Lương không yên tâm để cô một mình đi về, đưa cô về đến tận cửa nhà rồi mới chịu quay về nhà mình, Lục Nhiên Thành trên ban công nhìn thấy, tay anh bất giác cuộn lại thành nắm đấm, không dám tin những gì Dương Ái nói là sự thật.
Hoá ra cô là thật sự thích Hạ Tây Lương, cô chưa từng thích anh sao? phải nhỉ là anh ép cô ở bên cạnh mình, không phải là cô tự nguyện.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương