Bạn Cùng Bàn Chúng Ta Kết Hôn Đi

Chương 44



Lúc cô bước vào trong nhà đã nhìn thấy Liêu Ninh chạy ra ôm chầm lấy cô, sắc mặt con bé có chút không tốt, lại vô cùng khó coi cũng ngăn không cho cô bước vào bên trong, dường như con bé đang sợ chuyện gì đó.

Đinh Tiếu cúi người nhìn cô bé hỏi “ Sao vậy? ”

“ Mẹ...mẹ đang giận lắm, chị đừng vào mẹ sẽ đánh chị đó em không muốn ” Liêu Ninh giọng nói non nớt nhìn cô mà nói.

Cô sững lại suýt chút thì bật cười, cô cũng không biết chuyện gì xảy ra mà khiến Liêu Ninh có thể lo lắng như vậy, cô nắm lấy tay cô bé rồi bảo không sao đâu, rồi cùng cô bé đi vào trong nhà.

Quả thật như những gì mà Liêu Ninh nói, mẹ cô trong tay cầm điện thoại, sắc mặt bà khó coi vô cùng, rõ ràng lúc sáng vẫn bình thường sao bây giờ lại đột nhiên thế này rồi.

Bà chậm rãi quay đầu nhìn cô, lời nói mang theo sự phẫn nộ “ Tiểu Tiếu, mẹ nói con thế nào? có phải con yêu đương ở trên trường đúng không? ” bà quăn điện thoại trước mặt cô, hình ảnh của cô ở căn tin trường cũng Lục Nhiên Thành được hiển thị ở trên màng hình.

Cô đứng hình, Liêu Ninh vẫn đang đứng núp phía sau cô, cô bé hình như cũng rất sợ, cũng rất lo lắng cho cô, lúc này cô mới biết hoá ra bà tức giận là vì chuyện cô yêu sớm.

“ Con nhìn xem, với thành tích này làm sao đậu đại học? mẹ cho con hai ngày lập tức chia tay ngay cho mẹ ” Mẹ cô chưa bao giờ tức giận như vậy, ngay từ đầu bà không hề ủng hộ việc yêu sớm, hơn nữa thành tích học kỳ rồi là do lúc đó cô vì cãi nhau với Lục Nhiên Thành không ôn tập cùng anh cho nên thành tích có kém hơn một chút.

Đinh Tiếu đôi mắt ngấn nước nhìn bà “ Mẹ con không muốn, con thật sự không làm ảnh hưởng đến việc học đâu mẹ, mẹ tin con đi được không, con nhất định sẽ cố gắng...sẽ cố gắng đậu đại học ” cô không muốn chia tay, anh thật sự rất tốt, cô rất thích anh, thật lòng rất thích anh.

“ Chia tay, nếu không lập tức chuyển trường ” Mẹ cô kiên quyết không chấp nhận chuyện yêu sớm của cô, con gái bà thì được bao nhiêu chứ? chỉ vừa mới 17 tuổi, còn chưa được 18 tuổi nếu không học hành lo cho tương lai nhất định sẽ khổ sở như bà.

Cô chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như vậy, cô còn chưa ở bên cạnh anh được bao lâu, còn chưa cùng anh đón một cái kỷ niệm nào. Đinh Tiếu quỳ xuống cô nhìn bà, cô thật sự không muốn chia tay “ Mẹ con không muốn, con cầu xin mẹ, mẹ tin con một lần được không ”

“ Tiểu Tiếu, con còn trẻ yêu đương sớm sẽ ảnh hưởng rất nhiều, nếu con không chia tay ngày mai mẹ sẽ làm thủ tục chuyển trường ” Bà vẫn không khỏi tức giận, nhìn cô quỳ trước mặt mình không chút lay động, vô cùng kiên quyết cầm lấy điện thoại lên vừa định đi lên phòng, nêu không chấp nhận chia tay bà lập tức chuyển trường cho cô, bà không muốn yêu sớm ảnh hưởng đến tương lai.



Cô bất lực nước mắt tuôn trào nắm chặt lấy túi quà vừa mới mua, cơ thể run run cúi mặt lên tiếng “ Chia tay, con nhất định sẽ chia tay cậu ấy, mẹ đừng chuyển trường ” cô chấp nhận chia tay còn hơn là không được nhìn thấy anh, phải chuyển đến trường khác không có anh, cũng chẳng có bạn bè nào.

Liêu Ninh không nhịn được chạy đến ôm lấy cô, cô bé khóc lóc ôm lấy cổ cô “ Chị ơi, chị đừng khóc, Ninh Ninh không muốn chị khóc đâu ”.

Cố gắng nở nụ cười gượng gạo, cô nhìn cô bé lắc đầu nói không sao rồi kêu cô bé về phòng ngủ trước đi.

Cả cơ thể mệt mỏi cô về phòng của mình, nhìn chằm chằm túi quà, cô không biết thế nào nữa, nhưng cô thật sự không muốn chia tay không muốn một chút nào.

Nhìn điện thoại cả cơ thể không ngừng run rẩy mà bật khóc, cô ấn gọi cho anh, nhưng Đinh Tiếu gọi rất nhiều cuộc anh cũng không nhấc máy, nhắn tin cũng không trả lời, khiến cô càng lúc càng cảm thấy tủi thân hơn.

Đặt điện thoại lên bàn, cô đi tắm một lúc rồi mới trở ra, cô cầm điện thoại ra ngoài ban công, nghiên đầu nhìn qua phòng anh, cả căn phòng không hề có chút ánh đèn, cả nhà dưới cũng vậy, anh ra ngoài rồi sao?

Cô nhìn điện thoại một lúc, rồi mới nhắn cho anh thêm nữa, nhưng không thấy anh trả lời, trang cá nhân của Tống Thụy đột nhiên hiển thị đăng bài viết mới cô mới ấn vào xem.

Trước mắt cô dường như mờ đi, trong tấm ảnh chính là bọn họ đi đến nhậu còn có cả anh, vấn đề lớn nhất chính là Dương Ái cũng có mặt, còn ngồi cạnh anh, khoé môi liền nở nụ cười nhạt cô gọi anh không phải một hai cuộc, mà đã hơn mấy chục cuộc gọi, lẫn tin nhắn nhưng anh không hề trả lời.

Đinh Tiếu đi xuống dưới nhà, cô khoác bên ngoài chiếc áo len, cô không quan tâm anh ngồi kế Dương Ái, cô biết chắc anh sẽ không phản bội cô, cho nên cô đợi anh về, sau đó cô sẽ nói chuyện.

Bên ngoài trời có chút lạnh, cô ở trước cửa nhà đợi anh, đến gần mười hai giờ khuya cô nhìn thấy chiếc taxi dừng lại cô liền đứng bật dậy, chắc chắn là Lục Nhiên Thành về.

Nhưng đột nhiên chân cô không nhấc được nữa, bất động nhìn Dương Ái dìu anh vào bên trong nhà, chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy thất vọng, lòng ngực cũng trở nên đau nhói. Cầm chặt điện thoại cô xoay người đi vào bên trong nhà, cả cảm giác hụt hẫng, thất vọng bao trùm lấy cô, còn có cảm giác tủi thân khi nãy nữa.

Cô thất thần ngồi ở bàn học nhìn chằm chằm quả cầu thủy tinh lẫn hai cái móc khoá hình con gấu, không nhịn được mà ôm lấy đầu gối bật khóc nức nỡ.
Chương trước Chương tiếp