Bão Tố Hóa Bình Yên
Chương 13: Quê mùa
‘Mà không sao, dù gì chúng ta còn gặp nhau vài tháng nữa nên cứ từ từ đi.”
Hạ Băng liên tục gật đầu. Cô đã xem qua vài bộ phim mà Peter đóng, thật sự diễn xuất của anh ấy quá tốt, quá ấn tượng. Đặc biệt, anh ấy có thể cân mọi tạo hình như là tổng giám đốc lạnh lùng, nam sinh ấm áp và hiền lành, vương gia xui xẻo bị dè bỉu,...
Nhớ không nhầm, Peter hoạt động nghệ thuật năm mười tám tuổi, và chỉ qua một bộ phim cổ trang mà anh ấy đã đoạt giải Ảnh Đế, người trẻ tuổi nhất làm được điều này. Thậm chí, trong giới điện ảnh nước ngoài, anh ấy được mời làm cameo (khách mời) cho kha khá bộ phim. Phải biết rằng, chỉ cần một giây xuất hiện thôi là đã quý hóa lắm rồi, huống hồ là một nhân vật phụ.
Peter là một diễn viên kín tiếng, anh chưa từng có bất kỳ một scandal nào với diễn viên nữ. Dù trong phim có thân mật đến đâu, ở hậu trường hoặc ngoài cuộc sống, anh ấy chỉ giữ mối quan hệ xã giao.
Một người như anh ấy chắc hẳn phải có gia thế khủng lắm, hoặc chính thực lực vượt trội này áp đảo cả những quy tắc ngầm. Đây quả thật là một role model (hình mẫu lý tưởng) để mọi người học tập.
“Vai chinh là Đặng Huyền, vậy chắc cô đóng vai nữ phụ hai đúng không?”
“Vâng.”
Peter cười khẽ nói: “Chúng ta có kha khá cảnh quay chung đấy.”
Nam chính và nữ phụ vốn là thanh mai trúc mã nhưng không ai có tình cảm với ai. Cô hỗ trợ anh cưa đổ nữ chính trong khi anh sẽ làm mai cô với người khác, phải nói vai diễn của Hạ Băng là một nhân tố không thể thiếu trong việc bồi dưỡng tình cảm của cặp chính.
“Lúc đó, mong Ảnh Đế có thể chiếu cố người mới như tôi.”
“Chỉ cần cô có thực lực thì mọi việc đều có thể giải quyết.”
Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng, Peter đánh giá cao Hạ Băng. Trong giới ai cũng biết Trịnh Tuấn khó tính trong việc lựa chọn diễn viên như thế nào, qua được buổi thử vai là nắm chắc chín mươi phần trăm ẵm giải rồi.
Trong khi hai người đang nói chuyện, một cô gái đột ngột chen vào, ánh mắt dữ tợn nhìn Hạ Băng. Dáng dấp cô ta cực kỳ quyến rũ, chiều cao một mét bảy lý tưởng cùng thân hình bốc lửa và chiếc đầm ôm sát dáng người màu đen đó hoàn toàn đè ép cô.
“Anh đang nói chuyện với ai vậy?”
“Nữ phụ hai của “Mật Ngọt”, tên là Hạ Băng.”
“Chào tiền bối.”
Đặng Huyền “hừ” nhẹ, hoàn toàn không có ý chào hỏi Hạ Băng. Một con ất ơ, quê mùa giành được vai diễn quan trọng như thế chỉ có thể là sử dụng quy tắc ngầm. Loại người như thế không xứng đáng hít chung bầu không khí với cô ta.
Hạ Băng nhận ra Đặng Huyền, nữ minh tinh hạng A đình đám đắt show nhất nhì trong giới. Cô không biết mình đã làm gì, nhưng cô có cảm giác chị ấy ghét mình. Khi cô định lên tiếng thì Peter đã nói: “Đi thôi, tôi sẽ hướng dẫn cô một vài cảnh quay.”
“Vâng ạ.”
Đặng Huyền nhìn hai người rời đi, trong lòng càng thêm tức tối. Vốn cô ta chỉ muốn qua đây chào hỏi Peter rồi thị uy với con nhỏ quê mùa đó, nào ngờ anh ấy lại kéo cô ta đi mất. Không lẽ vì thái độ khi nãy của cô ta mà khiến cho anh ấy không vui?
Như thế nào thì cô ta cũng chỉ có thể nghĩ đến việc này. Khốn thật, biết vậy giả vờ tốt bụng và thân thiện trước mặt anh ấy rồi!
Peter đưa Hạ Băng đến phòng trang điểm cho diễn viên phụ. Người đi trước kẻ đi sau, dù những người khác nhìn thấy cũng không có vấn đề gì. Peter đối xử với mọi người như nhau, do đó chắc chắn họ chỉ nghĩ anh đang hướng dẫn người mới.
Hạ Băng liên tục gật đầu. Cô đã xem qua vài bộ phim mà Peter đóng, thật sự diễn xuất của anh ấy quá tốt, quá ấn tượng. Đặc biệt, anh ấy có thể cân mọi tạo hình như là tổng giám đốc lạnh lùng, nam sinh ấm áp và hiền lành, vương gia xui xẻo bị dè bỉu,...
Nhớ không nhầm, Peter hoạt động nghệ thuật năm mười tám tuổi, và chỉ qua một bộ phim cổ trang mà anh ấy đã đoạt giải Ảnh Đế, người trẻ tuổi nhất làm được điều này. Thậm chí, trong giới điện ảnh nước ngoài, anh ấy được mời làm cameo (khách mời) cho kha khá bộ phim. Phải biết rằng, chỉ cần một giây xuất hiện thôi là đã quý hóa lắm rồi, huống hồ là một nhân vật phụ.
Peter là một diễn viên kín tiếng, anh chưa từng có bất kỳ một scandal nào với diễn viên nữ. Dù trong phim có thân mật đến đâu, ở hậu trường hoặc ngoài cuộc sống, anh ấy chỉ giữ mối quan hệ xã giao.
Một người như anh ấy chắc hẳn phải có gia thế khủng lắm, hoặc chính thực lực vượt trội này áp đảo cả những quy tắc ngầm. Đây quả thật là một role model (hình mẫu lý tưởng) để mọi người học tập.
“Vai chinh là Đặng Huyền, vậy chắc cô đóng vai nữ phụ hai đúng không?”
“Vâng.”
Peter cười khẽ nói: “Chúng ta có kha khá cảnh quay chung đấy.”
Nam chính và nữ phụ vốn là thanh mai trúc mã nhưng không ai có tình cảm với ai. Cô hỗ trợ anh cưa đổ nữ chính trong khi anh sẽ làm mai cô với người khác, phải nói vai diễn của Hạ Băng là một nhân tố không thể thiếu trong việc bồi dưỡng tình cảm của cặp chính.
“Lúc đó, mong Ảnh Đế có thể chiếu cố người mới như tôi.”
“Chỉ cần cô có thực lực thì mọi việc đều có thể giải quyết.”
Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng, Peter đánh giá cao Hạ Băng. Trong giới ai cũng biết Trịnh Tuấn khó tính trong việc lựa chọn diễn viên như thế nào, qua được buổi thử vai là nắm chắc chín mươi phần trăm ẵm giải rồi.
Trong khi hai người đang nói chuyện, một cô gái đột ngột chen vào, ánh mắt dữ tợn nhìn Hạ Băng. Dáng dấp cô ta cực kỳ quyến rũ, chiều cao một mét bảy lý tưởng cùng thân hình bốc lửa và chiếc đầm ôm sát dáng người màu đen đó hoàn toàn đè ép cô.
“Anh đang nói chuyện với ai vậy?”
“Nữ phụ hai của “Mật Ngọt”, tên là Hạ Băng.”
“Chào tiền bối.”
Đặng Huyền “hừ” nhẹ, hoàn toàn không có ý chào hỏi Hạ Băng. Một con ất ơ, quê mùa giành được vai diễn quan trọng như thế chỉ có thể là sử dụng quy tắc ngầm. Loại người như thế không xứng đáng hít chung bầu không khí với cô ta.
Hạ Băng nhận ra Đặng Huyền, nữ minh tinh hạng A đình đám đắt show nhất nhì trong giới. Cô không biết mình đã làm gì, nhưng cô có cảm giác chị ấy ghét mình. Khi cô định lên tiếng thì Peter đã nói: “Đi thôi, tôi sẽ hướng dẫn cô một vài cảnh quay.”
“Vâng ạ.”
Đặng Huyền nhìn hai người rời đi, trong lòng càng thêm tức tối. Vốn cô ta chỉ muốn qua đây chào hỏi Peter rồi thị uy với con nhỏ quê mùa đó, nào ngờ anh ấy lại kéo cô ta đi mất. Không lẽ vì thái độ khi nãy của cô ta mà khiến cho anh ấy không vui?
Như thế nào thì cô ta cũng chỉ có thể nghĩ đến việc này. Khốn thật, biết vậy giả vờ tốt bụng và thân thiện trước mặt anh ấy rồi!
Peter đưa Hạ Băng đến phòng trang điểm cho diễn viên phụ. Người đi trước kẻ đi sau, dù những người khác nhìn thấy cũng không có vấn đề gì. Peter đối xử với mọi người như nhau, do đó chắc chắn họ chỉ nghĩ anh đang hướng dẫn người mới.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương