Bão Tố Hóa Bình Yên
Chương 20: Gu thẩm mỹ thấp
Peter gọi điện Sở Hàn, thông báo tin tốt mà mình vừa làm được. Tuy nhiên, người bên kia không những không khen thưởng mà còn trách móc: "Rồi cậu về thẳng Thanh Giang mà không đón Lâm Oanh đi cùng?"
"..." Chết thật, vì vui mừng quá nên anh quên béng mất việc này. Không chần chừ, anh lập tức quay xe trở về căn hộ của Lâm Oanh. Đợi đến khi cô thu dọn hành lý xong xuôi cũng đã gần mười một giờ trưa, sau khi ăn cơm xong anh lập tức đưa cô đến thẳng Viperlin.
Paul ra nước ngoài, Sở Hàn đích thân cử Tư Minh nhận vị trí giám đốc tạm thời của Viperlin. Trong khi Peter đợi bên ngoài, Tư Minh trực tiếp trao đổi với Lâm Oanh và Hạ Băng. Không biết diễn xuất của cô gái đó ra sao, nhưng anh vẫn gọi cô đến để gặp quản lý mới của mình.
Ấn tượng đầu tiên của Lâm Oanh về Hạ Băng chính là ngoại hình. Trông sơ qua thì có lẽ cô gái này xuất thân từ nông thôn, vết chai sạn ở bàn tay và mắt cá chân cho thấy cuộc sống ở quê của cô ấy cũng chả tốt đẹp mấy. Tuy nhiên, bù lại cô có gương mặt rất đẹp, rất tinh xảo, nếu biết cách chăm sóc thì chắc chắn Hạ Băng sẽ trở thành mỹ nhân.
Được đích thân trợ lý của giám đốc tập đoàn Sở, không, hiện tại là giám đốc tạm thời của công ty giải trí Viperlin đề cử, chắc chắn thực lực không phải dạng vừa. Dù biểu hiện của Hạ Băng về những cảnh quay mà mình yêu cầu bị thô một vài chỗ, Lâm Oanh không thể không công nhận cô bé này có tố chất.
Cô không đọc vội hồ sơ của Hạ Băng mà nêu ra một số quy định riêng của mình. "Tên của tôi là Lâm Oanh, và từ hôm nay tôi sẽ là quản lý của cô. Không được yêu đương, không được làm những chuyện vi phạm đạo đức hoặc pháp luật, không được lên lút làm việc gì ảnh hưởng danh tiếng, đây là ba yêu cầu tối thiểu cô phải tuân theo. Hiện tại cô đang tham gia bộ phim "Mật Ngọt", tôi sẽ tiếp tục quan sát cô trong thời gian tới. Thái độ tốt thì chúng ta sẽ hợp tác lâu dài, còn không thì tôi hủy hợp đồng."
Nếu là người khác, chắc chắn họ sẽ lập tức xin đổi một quản lý khác; tuy nhiên, với một người đơn giản như Hạ Băng, cô cảm thấy ai làm quản lý cũng được cả. Miễn họ không đối xử tệ với cô, cô sẽ làm tất cả những gì họ muốn. Huống hồ, những yêu cầu của cô ấy chỉ là muốn tốt cho cô chứ không có hại gì.
"Vâng ạ."
"Được rồi. À mà hiện tại cô đang sống ở đâu vậy?"
"Em đang ở một căn hộ nhỏ."
Lâm Oanh gật đầu, bảo cô về nhà nghỉ ngơi để ngày mai tiếp tục quay phim. Sau khi thấy Hạ Băng ra ngoài, Peter lập tức bĩu môi lên tiếng: "Chậc, không ngờ lại là cô."
"Tôi?"
Cô không hiểu vị Ảnh Đế này đang muốn truyền đạt điều gì. Là cô? Ý của anh ta là sao?
Không đợi Hạ Băng hỏi thêm, Peter mở cửa vào trong, thậm chí còn ác ý khóa cửa ngăn cô bước vào. Không thể tin được anh họ lại nhìn trúng cô gái quê mùa này, gu thẩm mỹ của vị thần đó thấp đến thế à?
Một người sinh ra đã ở vạch đích như Sở Hàn làm sao có thể để ý cô gái này đến mức sai anh tìm quản lý cho cô ta? Huống hồ hình như hai người họ còn chưa gặp nhau bao giờ thì phải, anh ấy thích cô ta bằng cách nào thế?
Vì có Lâm Oanh ở đây, anh không thể moi thông tin từ Tư Minh được. Hơn nữa, vì anh chở cô ấy đến đây nên lát nữa cũng phải chịu trách nhiệm đưa về. Tuy nhiên, sau khi kết thúc công việc, cô nói mình có thể tự trở về căn hộ để tránh những scandal ngoài ý muốn. Đương nhiên Peter lập tức đồng ý, đây quả thật là điều anh mong muốn từ nãy đến giờ.
"Cậu có việc gì không?"
"Có. Chuyện của anh họ tôi với Hạ Băng là như thế nào?"
Tư Minh không dám trả lời. Chuyện riêng tư của boss giống như bí mật giữa các quốc gia trên thế giới vậy, dù có sử dụng bom nguyên tử cũng không thể tiết lộ.
"Tôi chỉ nhận lệnh từ boss, ngoài ra không có thông tin gì khác."
Sau đó, dù có "dịu dàng" hỏi thăm như thế nào thì Tư Minh cũng không hề hé một chữ nào ngoài "tôi không biết", "tôi không rõ",... Anh chắc chắn một trợ lý thân thiết như anh ta không có chuyện không biết, chỉ là quyền uy của vị thần kia quá lớn nên không dám tiết lộ mà thôi.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên. Sau khi nghe Sở Hàn giao những việc cần làm, Tư Minh mừng rỡ đến nỗi khóe mắt đỏ lên vì hạnh phúc. Hôm nay thương boss quá đi mất, rất cảm ơn boss vì đã giải vây, chứ vị này mà hỏi mãi như thế thì anh không chịu nổi đâu!
"Tôi có việc nên đi trước, cậu cũng tranh thủ làm việc thật tốt đi nhé."
Vừa dứt lời, Tư Minh phóng vèo rời đi mất, để lại Peter ở trong phòng với một gương mặt khó chịu. Rõ ràng là tôi từ bỏ cả lòng tự trọng để giúp hai người mà, tại sao không ai nói gì với tôi vậy…
"..." Chết thật, vì vui mừng quá nên anh quên béng mất việc này. Không chần chừ, anh lập tức quay xe trở về căn hộ của Lâm Oanh. Đợi đến khi cô thu dọn hành lý xong xuôi cũng đã gần mười một giờ trưa, sau khi ăn cơm xong anh lập tức đưa cô đến thẳng Viperlin.
Paul ra nước ngoài, Sở Hàn đích thân cử Tư Minh nhận vị trí giám đốc tạm thời của Viperlin. Trong khi Peter đợi bên ngoài, Tư Minh trực tiếp trao đổi với Lâm Oanh và Hạ Băng. Không biết diễn xuất của cô gái đó ra sao, nhưng anh vẫn gọi cô đến để gặp quản lý mới của mình.
Ấn tượng đầu tiên của Lâm Oanh về Hạ Băng chính là ngoại hình. Trông sơ qua thì có lẽ cô gái này xuất thân từ nông thôn, vết chai sạn ở bàn tay và mắt cá chân cho thấy cuộc sống ở quê của cô ấy cũng chả tốt đẹp mấy. Tuy nhiên, bù lại cô có gương mặt rất đẹp, rất tinh xảo, nếu biết cách chăm sóc thì chắc chắn Hạ Băng sẽ trở thành mỹ nhân.
Được đích thân trợ lý của giám đốc tập đoàn Sở, không, hiện tại là giám đốc tạm thời của công ty giải trí Viperlin đề cử, chắc chắn thực lực không phải dạng vừa. Dù biểu hiện của Hạ Băng về những cảnh quay mà mình yêu cầu bị thô một vài chỗ, Lâm Oanh không thể không công nhận cô bé này có tố chất.
Cô không đọc vội hồ sơ của Hạ Băng mà nêu ra một số quy định riêng của mình. "Tên của tôi là Lâm Oanh, và từ hôm nay tôi sẽ là quản lý của cô. Không được yêu đương, không được làm những chuyện vi phạm đạo đức hoặc pháp luật, không được lên lút làm việc gì ảnh hưởng danh tiếng, đây là ba yêu cầu tối thiểu cô phải tuân theo. Hiện tại cô đang tham gia bộ phim "Mật Ngọt", tôi sẽ tiếp tục quan sát cô trong thời gian tới. Thái độ tốt thì chúng ta sẽ hợp tác lâu dài, còn không thì tôi hủy hợp đồng."
Nếu là người khác, chắc chắn họ sẽ lập tức xin đổi một quản lý khác; tuy nhiên, với một người đơn giản như Hạ Băng, cô cảm thấy ai làm quản lý cũng được cả. Miễn họ không đối xử tệ với cô, cô sẽ làm tất cả những gì họ muốn. Huống hồ, những yêu cầu của cô ấy chỉ là muốn tốt cho cô chứ không có hại gì.
"Vâng ạ."
"Được rồi. À mà hiện tại cô đang sống ở đâu vậy?"
"Em đang ở một căn hộ nhỏ."
Lâm Oanh gật đầu, bảo cô về nhà nghỉ ngơi để ngày mai tiếp tục quay phim. Sau khi thấy Hạ Băng ra ngoài, Peter lập tức bĩu môi lên tiếng: "Chậc, không ngờ lại là cô."
"Tôi?"
Cô không hiểu vị Ảnh Đế này đang muốn truyền đạt điều gì. Là cô? Ý của anh ta là sao?
Không đợi Hạ Băng hỏi thêm, Peter mở cửa vào trong, thậm chí còn ác ý khóa cửa ngăn cô bước vào. Không thể tin được anh họ lại nhìn trúng cô gái quê mùa này, gu thẩm mỹ của vị thần đó thấp đến thế à?
Một người sinh ra đã ở vạch đích như Sở Hàn làm sao có thể để ý cô gái này đến mức sai anh tìm quản lý cho cô ta? Huống hồ hình như hai người họ còn chưa gặp nhau bao giờ thì phải, anh ấy thích cô ta bằng cách nào thế?
Vì có Lâm Oanh ở đây, anh không thể moi thông tin từ Tư Minh được. Hơn nữa, vì anh chở cô ấy đến đây nên lát nữa cũng phải chịu trách nhiệm đưa về. Tuy nhiên, sau khi kết thúc công việc, cô nói mình có thể tự trở về căn hộ để tránh những scandal ngoài ý muốn. Đương nhiên Peter lập tức đồng ý, đây quả thật là điều anh mong muốn từ nãy đến giờ.
"Cậu có việc gì không?"
"Có. Chuyện của anh họ tôi với Hạ Băng là như thế nào?"
Tư Minh không dám trả lời. Chuyện riêng tư của boss giống như bí mật giữa các quốc gia trên thế giới vậy, dù có sử dụng bom nguyên tử cũng không thể tiết lộ.
"Tôi chỉ nhận lệnh từ boss, ngoài ra không có thông tin gì khác."
Sau đó, dù có "dịu dàng" hỏi thăm như thế nào thì Tư Minh cũng không hề hé một chữ nào ngoài "tôi không biết", "tôi không rõ",... Anh chắc chắn một trợ lý thân thiết như anh ta không có chuyện không biết, chỉ là quyền uy của vị thần kia quá lớn nên không dám tiết lộ mà thôi.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên. Sau khi nghe Sở Hàn giao những việc cần làm, Tư Minh mừng rỡ đến nỗi khóe mắt đỏ lên vì hạnh phúc. Hôm nay thương boss quá đi mất, rất cảm ơn boss vì đã giải vây, chứ vị này mà hỏi mãi như thế thì anh không chịu nổi đâu!
"Tôi có việc nên đi trước, cậu cũng tranh thủ làm việc thật tốt đi nhé."
Vừa dứt lời, Tư Minh phóng vèo rời đi mất, để lại Peter ở trong phòng với một gương mặt khó chịu. Rõ ràng là tôi từ bỏ cả lòng tự trọng để giúp hai người mà, tại sao không ai nói gì với tôi vậy…
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương