Bão Tố Hóa Bình Yên
Chương 21: Sự kiên nhẫn bị bào mòn
Năm giờ ba mươi, đoàn phim tập trung tại một công viên ở gần vùng ngoại ô. Đây là địa điểm nam chính và nữ chính bắt đầu rơi vào lưới tình của nhau, còn Hạ Băng chỉ cần đọc vài câu thoại là được.
Đợi đến sáu giờ nhưng Đặng Huyền vẫn chưa đến. Sắc mặt mọi người càng lúc càng trở nên khó chịu, đặc biệt đạo diễn đã chuẩn bị sẵn tinh thần mắng mỏ cô ta một trận dù cho đây là một minh tinh nổi tiếng.
Diễn xuất của Đặng Huyền chỉ ở mức tạm chấp nhận, tuy nhiên vì công ty cô ta chi một số tiền lớn nên ông không thể không đưa vai nữ chính này. Quy tắc ngầm là một điều quá phổ biến trong giới giải trí, dù không muốn nhưng ông cũng chẳng thể làm gì được.
Có tiền có quyền, chẳng thể kháng cự. Đây là điều cơ bản trong tất cả lĩnh vực.
Trong lòng Peter bực bội, anh rất muốn châm một điếu thuốc ngay lúc này để tịnh tâm. Đây là hành động không để ai vào mắt, một Ảnh Hậu hoặc một Ảnh Đế còn không dám làm như thế mà cô ta lại cả gan.
"Hơn ba mươi phút rồi vẫn chưa thấy người, chúng ta có nên quay những cảnh khác trước không?"
Phó đạo diễn lên tiếng, dáng vẻ khép nép nhu nhược. Ông ta không có tiếng nói như đạo diễn, cũng chẳng có quyền lực như Peter, mở miệng nói lời này cũng khiến ông ta cân nhắc một thời gian rồi.
"Ừ. Peter, Hạ Băng, tôi sẽ quay cảnh của hai người trước."
"Được ạ."
"Được."
Hai người đồng thanh lên tiếng. Thể là lập tức ánh mắt mọi người dán chặt vào Peter và Hạ Băng, có vài nhân viên còn xì xà xì xầm như kiểu hai người có gì đó mờ ám lắm vậy.
Chỉ một việc nhỏ như thế, có gì kỳ cục?
Sau năm phút chuẩn bị, hai người bắt đầu cảnh quay. Hôm qua Hạ Băng đã làm quen với ống kính hơn mười lần, do đó hồm nay cô cũng không gặp trở ngại gì. Tuy nhiên...
"Cắt! Hạ Băng, biểu hiện trên gương mặt của cô phải là vui mừng chứ không phải đau đớn như thứ."
Đạo diễn lên tiếng, dù tâm tình đang khó chịu nhưng ông cũng không trút giận lên cô gái. Giọng nói nghe có vẻ nghiêm khắc, thực chất chỉ là đang nhẹ nhàng nhắc nhở.
"Vâng ạ, em xin lỗi."
"Hai phut chuan bi."
Hạ Băng ngồi xuống cái ghế nhỏ đã được chuẩn bị sẵn, sau đó kiểm tra mắt cá chân. Hình như chân cô bị con gì cắn mất rồi, không chỉ sưng vù lên mà còn đau nhức.
"Cô sao vậy?"
"Cô sao vậy?"
Vốn đang xem lại kịch bản, không hiểu vì sao Peter lại muốn nhìn sang Hạ Băng. Thấy hành động này của cô, đoán chắc đã bị côn trùng đốt phải.
Công viên này rất đẹp, tuy nhiên số lượng côn trùng ở đây cũng không ít. Đặc biệt, vào thời điểm rạng tối như thế, chúng hoạt động còn nhiều hơn cả ban ngày.
"Không sao, chỉ là một vết xước nhỏ thôi."
Hạ Băng nhỏ giọng trả lời, dù cho mồ hôi lạnh liên tục tuôn ra. Dù sao thì ở quê còn nhiều loài hơn thành phố, cô cũng đã quen với việc bị cắn như thế, chắc có lẽ một lát nữa sẽ hết.
Tuy nhiên, lần này Hạ Băng quá đề cao sức chịu đựng của bản thân. Rất nhanh hai phút đã trôi qua, ngay khi cô vừa đứng dậy thì cơn chóng mặt bống nhiên ập đến.
Peter vội chạy lại đỡ lấy, những diễn viên khác và đoàn làm phim cũng chịu một phen hú vía. Anh sờ trán cô, nóng như lửa đốt vậy.
"Hạ Băng bị sao vậy?"
"Côn trùng cắn. Tôi đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra, nếu không có gì nghiêm trọng tôi sẽ trở lại. À còn nữa, nếu một lát nữa Đặng Huyền đến đây, bảo với cô ta là tôi không chấp nhận một diễn viên vô lễ như thế."
Peter trả lời đạo diễn, anh còn không quên ném lại một câu cảnh cáo. Không phải vì Hạ Băng, sự kiên nhẫn của anh bị cô ta bào mòn rồi.
Trể giờ, điểm trừ đầu tiền của một diễn viên. Bạn có thể xấu hoặc diễn không hay, chúng tôi có thể đào tạo và thay đổi; nhưng nếu bạn không có đạo đức, xin lỗi chúng tôi không cần.
Nói xong, Peter cùng quản lý của mình đưa Hạ Băng lên xe, phóng nhanh trước gương mặt xám xịt của bao người. Có người không vui cũng có người cực kỳ vui vẻ, đặc biệt là những nữ diễn viên bị cô ta chèn ép.
Lần này Đặng Huyền tiêu rồi!
Đợi đến sáu giờ nhưng Đặng Huyền vẫn chưa đến. Sắc mặt mọi người càng lúc càng trở nên khó chịu, đặc biệt đạo diễn đã chuẩn bị sẵn tinh thần mắng mỏ cô ta một trận dù cho đây là một minh tinh nổi tiếng.
Diễn xuất của Đặng Huyền chỉ ở mức tạm chấp nhận, tuy nhiên vì công ty cô ta chi một số tiền lớn nên ông không thể không đưa vai nữ chính này. Quy tắc ngầm là một điều quá phổ biến trong giới giải trí, dù không muốn nhưng ông cũng chẳng thể làm gì được.
Có tiền có quyền, chẳng thể kháng cự. Đây là điều cơ bản trong tất cả lĩnh vực.
Trong lòng Peter bực bội, anh rất muốn châm một điếu thuốc ngay lúc này để tịnh tâm. Đây là hành động không để ai vào mắt, một Ảnh Hậu hoặc một Ảnh Đế còn không dám làm như thế mà cô ta lại cả gan.
"Hơn ba mươi phút rồi vẫn chưa thấy người, chúng ta có nên quay những cảnh khác trước không?"
Phó đạo diễn lên tiếng, dáng vẻ khép nép nhu nhược. Ông ta không có tiếng nói như đạo diễn, cũng chẳng có quyền lực như Peter, mở miệng nói lời này cũng khiến ông ta cân nhắc một thời gian rồi.
"Ừ. Peter, Hạ Băng, tôi sẽ quay cảnh của hai người trước."
"Được ạ."
"Được."
Hai người đồng thanh lên tiếng. Thể là lập tức ánh mắt mọi người dán chặt vào Peter và Hạ Băng, có vài nhân viên còn xì xà xì xầm như kiểu hai người có gì đó mờ ám lắm vậy.
Chỉ một việc nhỏ như thế, có gì kỳ cục?
Sau năm phút chuẩn bị, hai người bắt đầu cảnh quay. Hôm qua Hạ Băng đã làm quen với ống kính hơn mười lần, do đó hồm nay cô cũng không gặp trở ngại gì. Tuy nhiên...
"Cắt! Hạ Băng, biểu hiện trên gương mặt của cô phải là vui mừng chứ không phải đau đớn như thứ."
Đạo diễn lên tiếng, dù tâm tình đang khó chịu nhưng ông cũng không trút giận lên cô gái. Giọng nói nghe có vẻ nghiêm khắc, thực chất chỉ là đang nhẹ nhàng nhắc nhở.
"Vâng ạ, em xin lỗi."
"Hai phut chuan bi."
Hạ Băng ngồi xuống cái ghế nhỏ đã được chuẩn bị sẵn, sau đó kiểm tra mắt cá chân. Hình như chân cô bị con gì cắn mất rồi, không chỉ sưng vù lên mà còn đau nhức.
"Cô sao vậy?"
"Cô sao vậy?"
Vốn đang xem lại kịch bản, không hiểu vì sao Peter lại muốn nhìn sang Hạ Băng. Thấy hành động này của cô, đoán chắc đã bị côn trùng đốt phải.
Công viên này rất đẹp, tuy nhiên số lượng côn trùng ở đây cũng không ít. Đặc biệt, vào thời điểm rạng tối như thế, chúng hoạt động còn nhiều hơn cả ban ngày.
"Không sao, chỉ là một vết xước nhỏ thôi."
Hạ Băng nhỏ giọng trả lời, dù cho mồ hôi lạnh liên tục tuôn ra. Dù sao thì ở quê còn nhiều loài hơn thành phố, cô cũng đã quen với việc bị cắn như thế, chắc có lẽ một lát nữa sẽ hết.
Tuy nhiên, lần này Hạ Băng quá đề cao sức chịu đựng của bản thân. Rất nhanh hai phút đã trôi qua, ngay khi cô vừa đứng dậy thì cơn chóng mặt bống nhiên ập đến.
Peter vội chạy lại đỡ lấy, những diễn viên khác và đoàn làm phim cũng chịu một phen hú vía. Anh sờ trán cô, nóng như lửa đốt vậy.
"Hạ Băng bị sao vậy?"
"Côn trùng cắn. Tôi đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra, nếu không có gì nghiêm trọng tôi sẽ trở lại. À còn nữa, nếu một lát nữa Đặng Huyền đến đây, bảo với cô ta là tôi không chấp nhận một diễn viên vô lễ như thế."
Peter trả lời đạo diễn, anh còn không quên ném lại một câu cảnh cáo. Không phải vì Hạ Băng, sự kiên nhẫn của anh bị cô ta bào mòn rồi.
Trể giờ, điểm trừ đầu tiền của một diễn viên. Bạn có thể xấu hoặc diễn không hay, chúng tôi có thể đào tạo và thay đổi; nhưng nếu bạn không có đạo đức, xin lỗi chúng tôi không cần.
Nói xong, Peter cùng quản lý của mình đưa Hạ Băng lên xe, phóng nhanh trước gương mặt xám xịt của bao người. Có người không vui cũng có người cực kỳ vui vẻ, đặc biệt là những nữ diễn viên bị cô ta chèn ép.
Lần này Đặng Huyền tiêu rồi!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương