Bão Tố Hóa Bình Yên
Chương 43: Nhập học
Buổi sáng, đúng sáu giờ Hạ Băng đã chuẩn bị xong xuôi. Hôm nay, cô chọn áo sơ mi trắng và quần tây đen cùng đôi giày bata, tất cả những món này đều là do Sở Hàn tặng cho cô vào hồm đi trung tâm mua sắm. Mái tóc được tết gọn gàng sau lưng, trồng cô chẳng khác gì nữ sinh trung học cả.
Cô đã nói với Lâm Oanh, nhờ chị nhắn lại với đạo diễn. May mắn tuần đầu tiên chỉ học hai buổi sáng và ba buổi chiều, có thể đạo diễn Trịnh Tuấn sẽ dồn những cảnh quay cần thiết trong tuần này để kịp tiến độ.
Hôm nay là ngày đặc biệt đối với Hạ Băng, vì thế Sở Hàn phá lệ một lần mà nấu bữa ăn sáng cho cô. Đối với anh, một ly cà phê là đủ, tuy nhiên bạn gái của anh nhất định phải ăn uống đầy đủ mới được. Nhìn sơ qua cũng thấy nó quả thật là một bữa sáng kiểu Mỹ điền hình với bánh mì nướng, xúc xích, phô mai, thịt xông khói và khoai tây nghiền, bên cạnh là hai ly nước mật ong. Vốn sữa tươi sẽ hợp hơn, tuy nhiên Hạ Băng lại dị ứng với sữa tươi nên anh đã thay đổi.
"Hôm nay anh đưa em đi thật à? Lỡ như trễ giờ của anh thì như thế nào?"
"Bảy giờ ba mươi công ty anh mới bắt đầu làm việc."
Có lẽ đây là bữa ăn sáng thịnh soạn nhất trong đời của cô, đặc biệt khi nó được làm bởi Sở Hàn. Lúc còn ở quê, cô chỉ có thể ăn một củ khoai luộc rồi ra đồng làm việc.
"Ngon quá, tay nghề của anh đúng là hơn hẳn cả em."
"Anh chưa từng được ăn những món ăn em làm, sao có thể so sánh được?"
"Nhưng mà em chắc chắn, không ấy khi nào rảnh rồi em sẽ nấu cho anh."
"Được, hứa đấy."
Bây giờ có trời mới biết trong lòng của Sở Hàn náo nức như thể nào. Anh vốn rất vui khi nghe Hạ Băng khen thức ăn mình nấu, chắc chẳn sẽ vui hơn khi được nếm thức ăn do chính tay cô làm. Lúc đó có bảo anh lên trời anh cũng đồng ý.
Bữa ăn kết thúc, Sở Hàn vẫn đảm nhận vai trò rửa bát. Thú thật thì đôi tay của anh còn mềm mại, đẹp đẽ hơn hẳn
Hạ Băng, đúng chuẩn đôi tay của những người chưa bao giờ động đến việc nhà, tuy nhiên anh bảo cô nên tránh xa những loại hóa chất này, còn mình lại tiếp xúc với chúng.
Xong xuôi cũng đã là sáu giờ ba mươi, anh cùng cô xuống bãi đậu xe. Khoảng cách từ căn hộ đến Học viện Điện Ảnh chỉ có mười phút, nhưng vì đường xá khá đông nên phải tốn thêm năm phút nữa.
Nhìn sinh viên lần lượt bước vào cổng, tâm trạng của Hạ Băng vô cùng phấn khích. Xe dừng cách cổng không xa, cô vội bước xuống xe, cảm ơn Sở Hàn một tiếng rồi chạy béng vào trong.
Để đề phòng bị mọi người nhận ra, Lâm Oanh dặn dò Hạ Băng nên mang khẩu trang. Dù ảnh chụp trên mạng của cô là ảnh đã được chỉnh sửa theo tone trắng đen, mọi người vẫn lo lắng. Peter là ai chứ, người hâm mộ của anh ta có thể soi mói tên tuổi, hoàn cảnh gia đình, thông tin cá nhân,... của bất cứ người nào có liên quan đến anh.
Có vẻ như Hạ Băng khá là may mắn. Có một vài sinh viên nhìn cô xì xầm gì đó liên quan đến Peter, nhưng sau đó lại phủ định và đi mất. Họ nói rằng chí ít người có tin đồn tình cảm với anh ít nhất cũng trên hai mươi ba, tức đã tốt nghiệp đại học, chứ đời nào lại là tân sinh viên mười tám tuổi.
Những lời nói có hơi chạnh lòng, nhưng Hạ Băng hoàn toàn ổn với chúng. Miễn là không bị nhận ra, còn lại nói cô thế nào cũng được.
"Xin chào."
Một bạn nữ ngồi cạnh Hạ Băng lên tiếng. Cô nhìn sang, cả người hoàn toàn sững sờ trước nhan sắc của cô ấy. Đôi mắt thanh tú và làn da trắng nõn, mái tóc màu bạch kim được highlight đỏ của cô ấy đúng là thu hút ánh nhìn mà.
Dù cô ấy cũng mang khẩu trang nhưng liếc sơ cũng có thể khẳng định đây là một mỹ nhân.
"Xin chào." Hạ Băng ngại ngùng đáp lại.
"Tớ tên là Hoàng Ngọc Hân, rất vui được gặp cậu."
"Còn tớ là Hạ Băng, rất vui được gặp cậu."
Ngọc Hân nhìn Hạ Băng, nở một nụ cười ngọt ngào và đáng yêu. Không nghĩ đến cô lại có thể gặp được một cô gái đơn thuần như thế ở ngôi trường này, mà sao trông đôi mắt bạn ấy có chút quen nhỉ.
Đây là lần đầu gặp nhau, tuy nhiên hai cô gái lại nói chuyện hợp nhau đến lạ. Hạ Băng cực kỳ hạnh phúc khi cô ấy biết mình từ dưới quê lên nhưng vẫn không chê bai gì cả, thái độ phải nói là tốt số hai không ai số một.
"Thật ư, cậu chỉ học ở đây hai năm thôi hả?"
"Đúng rồi. Tớ nghe nói nếu là thủ khoa đầu vào thì cậu cũng chỉ tốn hai năm giống tớ thôi đúng không?"
Nói ra thì Hạ Băng mới biết được khá nhiều chuyện thú vị. Không ngờ Ngọc Hân lớn hơn cô hằn ba tuổi, cô ấy đã tốt nghiệp Học viện Thanh Nhạc với số điểm đầu vào và đầu ra đều gần như ở ngưỡng tuyệt đối; và theo lời cô ấy, vì có việc cá nhân nên phải học ở đây trong vòng hai năm.
Cô đã nói với Lâm Oanh, nhờ chị nhắn lại với đạo diễn. May mắn tuần đầu tiên chỉ học hai buổi sáng và ba buổi chiều, có thể đạo diễn Trịnh Tuấn sẽ dồn những cảnh quay cần thiết trong tuần này để kịp tiến độ.
Hôm nay là ngày đặc biệt đối với Hạ Băng, vì thế Sở Hàn phá lệ một lần mà nấu bữa ăn sáng cho cô. Đối với anh, một ly cà phê là đủ, tuy nhiên bạn gái của anh nhất định phải ăn uống đầy đủ mới được. Nhìn sơ qua cũng thấy nó quả thật là một bữa sáng kiểu Mỹ điền hình với bánh mì nướng, xúc xích, phô mai, thịt xông khói và khoai tây nghiền, bên cạnh là hai ly nước mật ong. Vốn sữa tươi sẽ hợp hơn, tuy nhiên Hạ Băng lại dị ứng với sữa tươi nên anh đã thay đổi.
"Hôm nay anh đưa em đi thật à? Lỡ như trễ giờ của anh thì như thế nào?"
"Bảy giờ ba mươi công ty anh mới bắt đầu làm việc."
Có lẽ đây là bữa ăn sáng thịnh soạn nhất trong đời của cô, đặc biệt khi nó được làm bởi Sở Hàn. Lúc còn ở quê, cô chỉ có thể ăn một củ khoai luộc rồi ra đồng làm việc.
"Ngon quá, tay nghề của anh đúng là hơn hẳn cả em."
"Anh chưa từng được ăn những món ăn em làm, sao có thể so sánh được?"
"Nhưng mà em chắc chắn, không ấy khi nào rảnh rồi em sẽ nấu cho anh."
"Được, hứa đấy."
Bây giờ có trời mới biết trong lòng của Sở Hàn náo nức như thể nào. Anh vốn rất vui khi nghe Hạ Băng khen thức ăn mình nấu, chắc chẳn sẽ vui hơn khi được nếm thức ăn do chính tay cô làm. Lúc đó có bảo anh lên trời anh cũng đồng ý.
Bữa ăn kết thúc, Sở Hàn vẫn đảm nhận vai trò rửa bát. Thú thật thì đôi tay của anh còn mềm mại, đẹp đẽ hơn hẳn
Hạ Băng, đúng chuẩn đôi tay của những người chưa bao giờ động đến việc nhà, tuy nhiên anh bảo cô nên tránh xa những loại hóa chất này, còn mình lại tiếp xúc với chúng.
Xong xuôi cũng đã là sáu giờ ba mươi, anh cùng cô xuống bãi đậu xe. Khoảng cách từ căn hộ đến Học viện Điện Ảnh chỉ có mười phút, nhưng vì đường xá khá đông nên phải tốn thêm năm phút nữa.
Nhìn sinh viên lần lượt bước vào cổng, tâm trạng của Hạ Băng vô cùng phấn khích. Xe dừng cách cổng không xa, cô vội bước xuống xe, cảm ơn Sở Hàn một tiếng rồi chạy béng vào trong.
Để đề phòng bị mọi người nhận ra, Lâm Oanh dặn dò Hạ Băng nên mang khẩu trang. Dù ảnh chụp trên mạng của cô là ảnh đã được chỉnh sửa theo tone trắng đen, mọi người vẫn lo lắng. Peter là ai chứ, người hâm mộ của anh ta có thể soi mói tên tuổi, hoàn cảnh gia đình, thông tin cá nhân,... của bất cứ người nào có liên quan đến anh.
Có vẻ như Hạ Băng khá là may mắn. Có một vài sinh viên nhìn cô xì xầm gì đó liên quan đến Peter, nhưng sau đó lại phủ định và đi mất. Họ nói rằng chí ít người có tin đồn tình cảm với anh ít nhất cũng trên hai mươi ba, tức đã tốt nghiệp đại học, chứ đời nào lại là tân sinh viên mười tám tuổi.
Những lời nói có hơi chạnh lòng, nhưng Hạ Băng hoàn toàn ổn với chúng. Miễn là không bị nhận ra, còn lại nói cô thế nào cũng được.
"Xin chào."
Một bạn nữ ngồi cạnh Hạ Băng lên tiếng. Cô nhìn sang, cả người hoàn toàn sững sờ trước nhan sắc của cô ấy. Đôi mắt thanh tú và làn da trắng nõn, mái tóc màu bạch kim được highlight đỏ của cô ấy đúng là thu hút ánh nhìn mà.
Dù cô ấy cũng mang khẩu trang nhưng liếc sơ cũng có thể khẳng định đây là một mỹ nhân.
"Xin chào." Hạ Băng ngại ngùng đáp lại.
"Tớ tên là Hoàng Ngọc Hân, rất vui được gặp cậu."
"Còn tớ là Hạ Băng, rất vui được gặp cậu."
Ngọc Hân nhìn Hạ Băng, nở một nụ cười ngọt ngào và đáng yêu. Không nghĩ đến cô lại có thể gặp được một cô gái đơn thuần như thế ở ngôi trường này, mà sao trông đôi mắt bạn ấy có chút quen nhỉ.
Đây là lần đầu gặp nhau, tuy nhiên hai cô gái lại nói chuyện hợp nhau đến lạ. Hạ Băng cực kỳ hạnh phúc khi cô ấy biết mình từ dưới quê lên nhưng vẫn không chê bai gì cả, thái độ phải nói là tốt số hai không ai số một.
"Thật ư, cậu chỉ học ở đây hai năm thôi hả?"
"Đúng rồi. Tớ nghe nói nếu là thủ khoa đầu vào thì cậu cũng chỉ tốn hai năm giống tớ thôi đúng không?"
Nói ra thì Hạ Băng mới biết được khá nhiều chuyện thú vị. Không ngờ Ngọc Hân lớn hơn cô hằn ba tuổi, cô ấy đã tốt nghiệp Học viện Thanh Nhạc với số điểm đầu vào và đầu ra đều gần như ở ngưỡng tuyệt đối; và theo lời cô ấy, vì có việc cá nhân nên phải học ở đây trong vòng hai năm.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương