Bão Tố Hóa Bình Yên
Chương 86: Điểm cao nhất
Khi Hạ Băng và Nguyễn Quân trở lại, ba đội kia vẫn chưa tìm xong nguyên liệu. Cả hai không còn cách nào khác, chỉ đành đặt nguyên liệu vào tủ lạnh rồi ngồi đợi mọi người.
Khoảng ba phút sau, ba đội kia lần lượt trở lại, trên tay mỗi người cầm không ít nguyên liệu tươi ngon. Nhìn sơ qua cũng có thể đoán được họ sẽ nấu món gì, vì cả ba cùng mang về thịt bò và nấm kim châm, một món ăn điển hình của những chuyến cắm trại.
Lúc này Nguyễn Quân mới thấy ý tưởng của Hạ Băng táo bạo như thế nào, vì nó chẳng đụng hàng với ai cả. Hơn nữa, anh có cảm giác Hạ Băng không định làm mỗi món gỏi gà đâu.
Cô gái người mẫu có vẻ khá thích Hạ Băng, sau khi trở lại, cô ấy lập tức đến chỗ của cô tán gầu. Mặc dù Tuyết Uyên lớn hơn cô tận ba tuổi nhưng cô ấy không hề có thái độ khinh thường người khác, thậm chí còn thân thiện là đăng khác.
Nếu như thế thì có lẽ Tuyết Uyên là người lớn tuổi nhất trong đây.
Hai người còn chưa nói được mấy câu thì ban tổ chức đã đưa tất cả đến gian bếp lớn được chuẩn bị sẵn. Mỗi đội đều có khu vực hoạt động độc lập, không ai ảnh hưởng đến ai, và thậm chí còn chẳng có thời gian để làm việc đó.
Từng đội vào vị trí được chỉ định. Hạ Băng và Nguyễn Quân nhìn toàn bộ số nguyên liệu đã tìm được, thảo luận và phân công cho nhau. Cô gái là đầu bếp chính, còn Nguyễn Quân phụ trách sơ chế nguyên liệu và pha nước chấm.
Huống hồ, hai người còn định chơi trội hơn ba đội kia: bọn họ sẽ làm hai món, gỏi gà và cơm gà xé.
Chủ yếu là vì Hạ Băng không muốn lãng phí phần gà được tặng mà thôi.
Sau năm phút thảo luận, một giờ ba mươi phút cho việc nấu ăn chính thức bắt đầu.
Máy quay hướng thẳng vào từng đội, vì thế nếu như ai biết hoặc không biết nấu ăn đều sẽ được ghi hình lại. Và có vẻ như tập đầu tiền của mùa khá suôn sẻ khi mọi người đều có khiếu ẩm thực, ai nấy đều đang bận rộn với món ăn mà đội đã chọn.
Nếu như phải nhận xét thì đội của Hạ Băng và Nguyễn Quân phối hợp ăn ý nhất. Họ tận dụng từng giây để chế biến món ăn; bên cạnh đó, vì công việc được phân chia rõ ràng nên hai người ai làm việc nấy, hoàn toàn không ảnh hưởng đến nhau. Còn ở những đội kia, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng nói của họ.
Đúng một tiếng ba mươi phút sau, tiếng còi vang lên, tất cả mọi người lập tức dừng tay, sau đó mang thức ăn ra bàn.
Một lát sau, giám khảo bước vào. Tổng cộng có năm vị, bọn họ đều là những người đầu bếp của các quán ăn, nhà hàng ở khu vực lân cận. Vì để tăng thêm độ hấp dẫn, từng món ăn đều không được đề tên thành viên của đội lên đó. Có nghĩa là, họ hoàn toàn không biết ai là người đã nấu món đó, và họ sẽ dựa vào cảm nhận của bản thân mà
dua ra diem so.
Khi thấy có năm đĩa thức ăn mặc dù chỉ có bốn đội, cả năm người có chút ngạc nhiên. Ban tổ chức đành phải giải thích rằng có một đội làm đến hai đĩa.
Cả tám người hồi hộp chờ đợi điểm số từ các vị giám khảo.
Sau khi thưởng thức, cả năm người suy nghĩ một lát, quyết định cho điểm. Thật ra thì nhìn sơ qua cũng biết hai đĩa gỏi gà và cơm gà xé này đều đến từ một đội, và cùng một người nấu.
Ban tổ chức nhận kết quả từ các vị giám khảo, "wow" một tiếng. Người đại diện đương nhiên không vào thẳng vấn đề mà bắt đầu nói vòng vo, nào là cảm ơn các vị giám khảo không ngại bỏ thời gian đến đây, miêu tả lại khoảng thời gian mọi người trong bếp ra sao,....
Giống như lễ bế giảng, trong khi học sinh chỉ muốn nhanh chóng nhận giấy khen và phần thưởng thì nhà trường phải tuân theo quy định, bắt đầu từ văn nghệ, đến chào cờ, sau đó là phát biểu của ban giám hiệu và những người đại diện, cuối cùng mới đến phần trao giải.
"Vậy tôi xin công bố đội đoạt được số điểm cao nhất ngày hôm nay. Xin chúc mừng... đội của Hạ Băng và Nguyễn Quân!"
Khi nghe tên mình, Hạ Băng ngạc nhiên không nói nên lời. Cô không ngờ bản thân lại chiến thắng ở hạng mục nấu ăn, dù cho bản thần cô khá tự tin với nó.
Về phần Nguyễn Quân, anh vỗ tay cho bản thân và cả cô gái đồng hành cùng mình vài giờ qua. Quả nhiên anh thật sáng suốt khi để cô làm đầu bếp chính mà! Nếu là anh, có lẽ kết quả sẽ không được tốt như thế đâu.
Sau đó, điểm số của những đội còn lại cũng được công bố. Ban tổ chức sợ bầu không khí trở nên buồn tẻ, vội hướng micro về phía hai người.
"Đội đầu tiên giành được bốn điểm của chương trình có muốn phát biểu đồi lời không?"
"Tôi... tôi rất vui ạ." Hạ Băng chưa từng trả lời trước nhiều người như thể nên bản thân cô không tránh khỏi rụt rè.
Là một người đã quen với ống kính, Nguyễn Quân lập tức hỗ trợ. Anh chỉ nói vài câu đơn giản nhưng thỏa mãn đôi bên, sẽ không có ai cảm thấy anh kiêu căng hoặc khiến người khác không vui. Đương nhiên, anh cũng không quên cảm ơn đồng đội của mình vì ý tưởng táo bạo và những món ăn ngon như thế.
Khoảng ba phút sau, ba đội kia lần lượt trở lại, trên tay mỗi người cầm không ít nguyên liệu tươi ngon. Nhìn sơ qua cũng có thể đoán được họ sẽ nấu món gì, vì cả ba cùng mang về thịt bò và nấm kim châm, một món ăn điển hình của những chuyến cắm trại.
Lúc này Nguyễn Quân mới thấy ý tưởng của Hạ Băng táo bạo như thế nào, vì nó chẳng đụng hàng với ai cả. Hơn nữa, anh có cảm giác Hạ Băng không định làm mỗi món gỏi gà đâu.
Cô gái người mẫu có vẻ khá thích Hạ Băng, sau khi trở lại, cô ấy lập tức đến chỗ của cô tán gầu. Mặc dù Tuyết Uyên lớn hơn cô tận ba tuổi nhưng cô ấy không hề có thái độ khinh thường người khác, thậm chí còn thân thiện là đăng khác.
Nếu như thế thì có lẽ Tuyết Uyên là người lớn tuổi nhất trong đây.
Hai người còn chưa nói được mấy câu thì ban tổ chức đã đưa tất cả đến gian bếp lớn được chuẩn bị sẵn. Mỗi đội đều có khu vực hoạt động độc lập, không ai ảnh hưởng đến ai, và thậm chí còn chẳng có thời gian để làm việc đó.
Từng đội vào vị trí được chỉ định. Hạ Băng và Nguyễn Quân nhìn toàn bộ số nguyên liệu đã tìm được, thảo luận và phân công cho nhau. Cô gái là đầu bếp chính, còn Nguyễn Quân phụ trách sơ chế nguyên liệu và pha nước chấm.
Huống hồ, hai người còn định chơi trội hơn ba đội kia: bọn họ sẽ làm hai món, gỏi gà và cơm gà xé.
Chủ yếu là vì Hạ Băng không muốn lãng phí phần gà được tặng mà thôi.
Sau năm phút thảo luận, một giờ ba mươi phút cho việc nấu ăn chính thức bắt đầu.
Máy quay hướng thẳng vào từng đội, vì thế nếu như ai biết hoặc không biết nấu ăn đều sẽ được ghi hình lại. Và có vẻ như tập đầu tiền của mùa khá suôn sẻ khi mọi người đều có khiếu ẩm thực, ai nấy đều đang bận rộn với món ăn mà đội đã chọn.
Nếu như phải nhận xét thì đội của Hạ Băng và Nguyễn Quân phối hợp ăn ý nhất. Họ tận dụng từng giây để chế biến món ăn; bên cạnh đó, vì công việc được phân chia rõ ràng nên hai người ai làm việc nấy, hoàn toàn không ảnh hưởng đến nhau. Còn ở những đội kia, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng nói của họ.
Đúng một tiếng ba mươi phút sau, tiếng còi vang lên, tất cả mọi người lập tức dừng tay, sau đó mang thức ăn ra bàn.
Một lát sau, giám khảo bước vào. Tổng cộng có năm vị, bọn họ đều là những người đầu bếp của các quán ăn, nhà hàng ở khu vực lân cận. Vì để tăng thêm độ hấp dẫn, từng món ăn đều không được đề tên thành viên của đội lên đó. Có nghĩa là, họ hoàn toàn không biết ai là người đã nấu món đó, và họ sẽ dựa vào cảm nhận của bản thân mà
dua ra diem so.
Khi thấy có năm đĩa thức ăn mặc dù chỉ có bốn đội, cả năm người có chút ngạc nhiên. Ban tổ chức đành phải giải thích rằng có một đội làm đến hai đĩa.
Cả tám người hồi hộp chờ đợi điểm số từ các vị giám khảo.
Sau khi thưởng thức, cả năm người suy nghĩ một lát, quyết định cho điểm. Thật ra thì nhìn sơ qua cũng biết hai đĩa gỏi gà và cơm gà xé này đều đến từ một đội, và cùng một người nấu.
Ban tổ chức nhận kết quả từ các vị giám khảo, "wow" một tiếng. Người đại diện đương nhiên không vào thẳng vấn đề mà bắt đầu nói vòng vo, nào là cảm ơn các vị giám khảo không ngại bỏ thời gian đến đây, miêu tả lại khoảng thời gian mọi người trong bếp ra sao,....
Giống như lễ bế giảng, trong khi học sinh chỉ muốn nhanh chóng nhận giấy khen và phần thưởng thì nhà trường phải tuân theo quy định, bắt đầu từ văn nghệ, đến chào cờ, sau đó là phát biểu của ban giám hiệu và những người đại diện, cuối cùng mới đến phần trao giải.
"Vậy tôi xin công bố đội đoạt được số điểm cao nhất ngày hôm nay. Xin chúc mừng... đội của Hạ Băng và Nguyễn Quân!"
Khi nghe tên mình, Hạ Băng ngạc nhiên không nói nên lời. Cô không ngờ bản thân lại chiến thắng ở hạng mục nấu ăn, dù cho bản thần cô khá tự tin với nó.
Về phần Nguyễn Quân, anh vỗ tay cho bản thân và cả cô gái đồng hành cùng mình vài giờ qua. Quả nhiên anh thật sáng suốt khi để cô làm đầu bếp chính mà! Nếu là anh, có lẽ kết quả sẽ không được tốt như thế đâu.
Sau đó, điểm số của những đội còn lại cũng được công bố. Ban tổ chức sợ bầu không khí trở nên buồn tẻ, vội hướng micro về phía hai người.
"Đội đầu tiên giành được bốn điểm của chương trình có muốn phát biểu đồi lời không?"
"Tôi... tôi rất vui ạ." Hạ Băng chưa từng trả lời trước nhiều người như thể nên bản thân cô không tránh khỏi rụt rè.
Là một người đã quen với ống kính, Nguyễn Quân lập tức hỗ trợ. Anh chỉ nói vài câu đơn giản nhưng thỏa mãn đôi bên, sẽ không có ai cảm thấy anh kiêu căng hoặc khiến người khác không vui. Đương nhiên, anh cũng không quên cảm ơn đồng đội của mình vì ý tưởng táo bạo và những món ăn ngon như thế.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương