Bé Mèo Omega Có Ý Xấu Gì Đâu

Chương 10: Và thế là hết



Sáng hôm sau, khi đồng hồ báo thức reo lên, Tô Minh Hi vốn đã quen với nhiệt độ ấm áp bên cạnh.

Chu Hành Tuấn cọ cọ bên gáy cậu, làm cậu nhột muốn cười.

Tô Minh Hi đẩy đầu anh ra, nhẹ giọng hơi hờn dỗi: “Ngứa quá.”

Chu Hành Tuấn nắm lấy tay cậu, nhíu mày đáp: “Nằm im, ngủ thêm tí nữa.”

Tô Minh Hi thở dài, nhìn tay mình đang bị nắm chặt.

Lại ngủ chung, nhưng ai ngờ anh giám đốc “hoa trên núi” lạnh lùng có sở thích ngủ nướng. Tô Minh Hi tự dưng thấy Chu Hành Tuấn đáng yêu phết.

Tô Minh Hi thường xuyên cằn nhằn Chu Hành Tuấn y như ông già, nhưng thực tế anh đang ở độ tuổi phong độ đào hoa nhất, không thì không có vụ hai Omega trở mặt thành tình địch.

Lãnh đạo thì vẫn là lãnh đạo, vẫn có chỗ nào đó không giống nhau, lúc Tô Minh Hi nghe Chu Hành Tuấn nói chuyện với cấp dưới khác lắm.

Tô Minh Hi chợt nhận ra, Chu Hành Tuấn trước đó chắc không qua lại với Omega nào đâu nhỉ?

Cậu không tài nào tưởng tượng ra lúc Chu Hành Tuấn yêu sẽ thế nào. Chu Hành Tuấn là robot khô khan, không chừng yêu cũng chả biết.

Tô Minh Hi nhìn tay Chu Hành Tuấn, bàn tay lớn hơn tay cậu, da khá trắng nhưng vẫn kém cậu vài tông.

Chu Hành Tuấn khó lắm mới mở mắt ra được, giả bộ tự nhiên buông tay Tô Minh Hi ra.

Cậu tò mò hỏi: “Sao anh dậy muộn thế? Giám đốc nhà người ta ngủ có vài tiếng một ngày thôi mà?”

Chu Hành Tuấn nhìn cậu rồi đi vào phòng thay đồ: “Tôi không phải robot.”

Tô Minh Hi chột dạ, im lặng ngồi nghịch điện thoại.

Cậu nghe thấy tiếng sột soạt thì ngẩng lên đúng lúc Chu Hành Tuấn đeo cà vạt. Rèm cửa chưa kéo, chỉ có một tia sáng mỏng manh lọt vào, vừa vặn chiếu vào nút áo, phản xạ lại ánh lên.

Tô Minh Hi mơ màng, đàn ông đẹp trai như vậy ai chả mê.

Cậu ngồi nhìn chằm chằm, Chu Hành Tuấn hơi xấu hổ hắng giọng: “Em biết thắt cà vạt không?”

Tô Minh Hi ngoan ngoãn bước tới, nhận lấy cà vạt.

Chu Hành Tuấn cúi đầu nhìn bé con tâm trạng tốt ra mặt: “Em biết thắt cà vạt không đấy?”

Động tác của Tô Minh Hi hơi mất tự nhiên, gật đầu đáp: “Omega ai cũng phải học mấy thứ này.”

Cậu ngẩng lên nhìn anh: “Còn có nấu nướng, cắm hoa, may vá linh tinh nữa.”

Chu Hành Tuấn ngạc nhiên: “Trông em không giống người sẽ ngoan ngoãn học mấy thứ ấy.”

Tô Minh Hi tiếp tục đấu tranh với cái cà vạt: “Vậy nên, ừm… Em không giỏi lắm. Em thích vẽ tranh thôi.”



Nói không giỏi là còn nói quá lên rồi đấy.

Tô Minh Hi thời đi học là bé cưng khiến thầy cô đau đầu vô cùng.

Nấu ăn tiễn luôn cô giáo vào viện rửa ruột, học cắm hoa thì khiến thầy giáo già tức điên phải uống thuốc, học may vá thì mười ngón băng bó, lùng bà lùng bùng một nùi…

Tô Minh Hi tự tin nhìn cà vạt, nhưng cà vạt không nghe lời, rối thành một cục.

Chu Hành Tuấn thở dài: “Thôi được rồi, trả lại cho tôi đi.”

Tô Minh Hi biết mình làm sai, đuôi mèo cụp xuống, ngoan ngoãn đáp: “Vâng ạ.”

Chu Hành Tuấn ngứa tay khẽ vê hai cái, cởi cà vạt xuống đưa cho Tô Minh Hi.

Tô Minh Hi ngạc nhiên ngẩng lên, Chi Hành Tuấn nói: “Để tôi dạy cho em.”

Tô Minh Hi hỏi: “Anh không sợ muộn làm à?”

Chu Hành Tuấn nháy mắt mỉm cười: “Anh là sếp.”

Ừ nhỉ, người này chiều mới tới thì cũng không ai dám ho he.

Chu Hành Tuấn nhìn tay cậu, duỗi tay hướng dẫn gỡ nút thắt sai ban nãy.

Tô Minh Hi chăm chú nhìn, chợt nhớ lời thầy cô hồi đi học.

Chu Hành Tuấn đột nhiên hỏi: “Thời đi học em đeo cà vạt cho ai?”

Lớp học này giống môn tự chọn thời Đại học, Omega muốn thì đi, trường không ép. AO bình đẳng, trường học cũng không cấm Alpha học lớp này.

Tô Minh Hi tập chung nhìn cà vạt, đáp bâng quơ: “Bạn cùng lớp thôi.”

Chu Hành Tuấn hơi nhíu mày, cảm giác này là sao, nhìn người trước mặt đột nhiên muốn hôn lên.

Khẳng định do cái tỉ lên 100% kia.

Anh hỏi tiếp: “Em muốn ngủ tiếp không?”

Tô Minh Hi chần chừ: “Em dậy luôn, anh nấu bữa sáng ạ?”

Chu Hành Tuấn đứng hình, chân bước về phòng thay đồ: “Ừm.”

Tô Minh Hi vội lên cản: “Em về nhà ăn sáng, vất lắm mới thắt được cà vạt cho anh, anh đừng tháo ra.”

Chu Hành Tuấn nhíu mày: “Đây cũng là nhà của em.”



Tô Minh Hi dỗ dành: “Vâng vâng, đây là nhà em, kia là nhà mẹ đẻ.”

Chu Hành Tuấn giờ mới xuôi: “Em về nhà họ Tô đi, cả hai đều là nhà em.”

Tô Minh Hi cười cười: “Vâng.”

Chu Hành Tuấn hỏi: “Em còn quần áo thay không? Tôi đưa em về họ Tô.”

Tô Minh Hi nhìn balo chưa dọn, muốn nói “có” nhưng lại nhịn: “Không ạ.”

Chu Hành Tuấn lấy cho cậu một bộ đồ, Tô Minh Hi nhận ra thiết kế này rất giống đồ trên người anh, bắt đầu trêu chọc: “Đồ đôi tình nhân hả?”

Chu Hành Tuấn khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”

Tô Minh Hi không ý kiến đi vào phòng thay đồ, đóng cửa xong nhảy lên.

Chu Hành Tuấn thả thính giỏi quá à.

Cậu chịu không nổi đâu.

Không được, mối thù cái đuôi còn đó, còn có “tôn trọng nhau như khách quý”.

Tô Minh Hi vào nhà vệ sinh rửa mặt, nụ cười trên môi vẫn còn đó.

Chu Hành Tuấn sửa soạn dưới tầng 1, nhà vệ sinh trong phòng ngủ không có ai.

Tô Minh Hi nghĩ họ sẽ giống như trong phim, đứng trước gương cùng đánh răng.

Vậy cũng tốt, Tô Minh Hi mở điện thoại, vừa đánh răng vừa tìm Dung Thanh Đường gửi tin nhắn: “Mặc đồ đôi với Chu Hành Tuấn nè.”

Dung Thanh Đường không reply, chắc vẫn ngủ.

Tô Minh Hi tiếp tục gửi: “Hôm qua anh ta hôn tao chúc ngủ ngon nàaaaaaaaaa!”

[Tô Minh Hi]: Chu Hành Tuấn thả thính ghê gớm quá!!!!

Tô Minh Hi gửi xong thì đặt điện thoại xuống, sửa soạn xong đi ra thấy thông báo Wechat gửi về.

Giao diện nhắn tin với [Robot đầu gỗ], có vẻ như cậu đã vui tay đổi biệt danh cho Chu Hành Tuấn.

Tô Minh Hi mở khóa, tò mò không biết Chu Hành Tuấn gửi gì, họ cách nhau có một tầng lầu thôi.

[Robot đầu gỗ]: Đêm qua em không ngủ.

Xong rồi xong rồi xong rồi xong rồi…

Trong đầu Tô Minh Hi chỉ còn mấy chữ này.
Chương trước Chương tiếp