Bé Mèo Omega Có Ý Xấu Gì Đâu
Chương 11: Không khác gì ma quỷ
Tô Minh Hi nhìn tin nhắn, hít một hơi.
Cậu muốn thu hồi lại, nhưng thu làm sao được.
Tô Minh Hi quay về giao diện chính Wechat, nhìn kĩ khung chat của Chu Hành Tuấn và Dung Thanh Đường, khung chat của cả hai ngay cạnh nhau, avatar cũng na ná nhau.
Tô Minh Hi dựa vào cửa phòng ngủ, bé thiên sứ trong lòng không ngừng la hét chói tai, chôn mặt vào bàn tay, khóc không ra nước mắt.
Tự trấn an bản thân, Tô Minh Hi bình tĩnh ngồi lên xe, âm thầm tự nhủ chỉ cần Chu Hành Tuấn nói một câu, cậu sẽ tiếp tục sắm trọn vai “tôn trọng nhau như khách”.
Cũng may Chu Hành Tuấn không chọc quê cậu, có điều đáy mắt nổi lên ý cười.
Khi cậu xuống xe, Chu Hành Tuấn giả bộ vô tình nói: “Tôi biết thả thính lắm à?”
Tô Minh Hi cũng giả bộ không nghe thấy, hờn dỗi đóng cửa xe, rầm một phát làm Chu Hành Tuấn bật cười.
Tô Minh Hi có nói mình muốn về lấy đồ, mama cố ý uyển chuyển từ chối mấy lời mời mọc của các quý bà nhà giàu khác.
Mama Tô dù sinh hai đứa rồi nhưng được thời gian ưu ái, trên mặt không hề có dấu vết gì. Bà chỉ mỉm cười nhìn Tô Minh Hi ăn uống.
Cơm nước trong nhà hợp khẩu vị, nhưng không có hương vị Chu Hành Tuấn nấu.
Tô Minh Hi im ỉm ăn cơm, tránh né ánh mắt Mục Hoa Mỹ, duỗi tay lấy giấy ăn cũng không ngẩng lên.
Mama Tô nhịn hết nổi, trợn tròn mắt càu nhàu: “Mãi mới chịu về nhà, về rồi còn không buồn nhìn mặt mẹ luôn.”
Tất cả các bà mẹ đều mắc chung một bệnh, họ chỉ nhớ cái họ muốn nhớ thôi.
Mama Tô tiếp tục: “Thế đã đi xem mắt Alpha nào chưa?”
Lần nào gặp nhau bà cũng hỏi Tô Minh Hi câu này, cậu đáp “Chưa ạ” chắc chắn sẽ bị nghe một tràng lải nhải sớm đã thuộc lòng.
Tô Minh Hi hơi kiêu ngạo, khẽ đáp: “Rồi ạ.”
Mama Tô thuận miệng: “Bé Hi hiện giờ đã… Con nói gì cơ?”
Tô Minh Hi mỉm cười buông đũa: “Con có đi xem mắt với Alpha.”
Tô Minh Hi thuận miệng đáp lại mấy lời hỏi han vui vẻ của mẹ, đi về phòng mình.
Cậu xem nhẹ mấy câu hỏi dồn dập của mẹ trong Wechat chỉ đơn giản đáp lại “Là Chu Hành Tuấn muốn liên hôn” rồi đặt điện thoại xuống, tiếp tục dọn dẹp.
Đồ đạc quá nhiều, Tô Minh Hi chỉ lấy họa cụ thôi đã chiếm một khoảng lớn trong vali.
Cậu lấy thêm ít quần áo lót, mấy cái khác mượn Chu Hành Tuấn.
Trước khi ra khỏi phòng, cậu nhìn chậu sen đá trồng lâu năm trên bàn, do dự một lúc rồi nhét vào túi.
Chu Hành Tuấn không cho cậu bày đồ lên bàn làm việc, chắc cũng không để cậu dùng chung phòng đọc sách đâu.
Tô Minh Hi muốn hỏi một phòng trống vẽ tranh, công việc của cậu không cần ra ngoài, ở trong nhà cũng được, không thì papa Tô đã không cấm cửa cậu.
Nếu đã thừa nhận chuyện xem mắt, Tô Minh Hi chẳng có gì phải dấu, gọi tài xế nhà mình đưa về khu Thiên Tỉ.
Biệt thự trống không, Tô Minh Hi lấy cây sen đá đặt trên bàn ăn, cuối cùng căn nhà này cũng có chút hơi người sống.
Cậu đứng trong phòng khách nhìn xung quanh, cân nhắc xem nên treo tranh mình vẽ chỗ nào.
Điện thoại “leng keng” thông báo.
Dung Thanh Đường gửi tin nhắn: “Mày và người kia sao rồi?”
Tô Minh Hi chỉ gửi screenshot tin nhắn gửi nhầm qua.
Điện thoại rung liên tọi.
[Dung Thanh Đường]: ** má!
[Dung Thanh Đường]: Sao mày gửi sai hay vậy?
[Dung Thanh Đường]: Nhưng Chu Hành Tuấn giỏi thả thính thật đấy.
[Tô Minh Hi]: Tao không biết nữa…:mèo con khóc nhè.jpg:
[Tô Minh Hi]: Anh ta không nói gì, nhưng chắc chắn anh ta trong lòng đang cười tao thối mũi!
Dung Thanh Đường gọi điện sang, thuần thục vuốt lông rồi nói: “Thế hai người đã cọ ra tí lửa nào chưa?”
Tô Minh Hi: “Đâu ra?”
Dung Thanh Đường chưa bỏ cuộc: “Xíu xiu cũng không?”
Tô Minh Hi: “Tao và anh ta đến QQ còn chả add, lửa đâu ra?”
Dung Thanh Đường cười hì hì: “Nhưng vợ chồng mày ngủ chung giường đấy thôi? Không có… Lau súng cướp cò ư?”
Tô Minh Hi hơi đỏ mặt: “Mày nói quần què gì đấy? Có gì nữa không, tao cúp đây.”
Dung Thanh Đường cản lại: “Ấy đừng mà, tao con một câu hỏi cuối thôi. Mày thấy Chu Hành Tuấn thế nào?”
Cậu ta nhắc nhở: “Tao khuyên mày giờ đừng lởn vởn trước mặt anh ta, cảm giác từ lúc mày quen anh ta rồi cứ ngẫn ngẫn sao sao ấy, cứ có anh ta bên cạnh là chập chập…”
Tô Minh Hi đáp trả: “Anh ta đi làm rồi, không có nhà.”
Cậu phiền muộn gãi đầu: “Kiểu thích nhưng không yêu ấy, trai đẹp như Chu Hành Tuấn ai mà không thích? Có lúc tao sẽ rung động. Tóm lại, tao không có nhu cầu nắm tay anh ta đi hết cuộc đời.”
Tô Minh Hi nghe được tiếng thủy tinh kêu leng keng, cậu tưởng có ma quỷ quấy rối, nghĩ lại giờ vẫn là buổi sáng, đánh bạo quay lại.
Chu Hành Tuấn đứng ở bên kia cửa kính thông vào phòng, nhướn mày nhìn cậu.
…
Khác éo gì ma quỷ!
Cậu muốn thu hồi lại, nhưng thu làm sao được.
Tô Minh Hi quay về giao diện chính Wechat, nhìn kĩ khung chat của Chu Hành Tuấn và Dung Thanh Đường, khung chat của cả hai ngay cạnh nhau, avatar cũng na ná nhau.
Tô Minh Hi dựa vào cửa phòng ngủ, bé thiên sứ trong lòng không ngừng la hét chói tai, chôn mặt vào bàn tay, khóc không ra nước mắt.
Tự trấn an bản thân, Tô Minh Hi bình tĩnh ngồi lên xe, âm thầm tự nhủ chỉ cần Chu Hành Tuấn nói một câu, cậu sẽ tiếp tục sắm trọn vai “tôn trọng nhau như khách”.
Cũng may Chu Hành Tuấn không chọc quê cậu, có điều đáy mắt nổi lên ý cười.
Khi cậu xuống xe, Chu Hành Tuấn giả bộ vô tình nói: “Tôi biết thả thính lắm à?”
Tô Minh Hi cũng giả bộ không nghe thấy, hờn dỗi đóng cửa xe, rầm một phát làm Chu Hành Tuấn bật cười.
Tô Minh Hi có nói mình muốn về lấy đồ, mama cố ý uyển chuyển từ chối mấy lời mời mọc của các quý bà nhà giàu khác.
Mama Tô dù sinh hai đứa rồi nhưng được thời gian ưu ái, trên mặt không hề có dấu vết gì. Bà chỉ mỉm cười nhìn Tô Minh Hi ăn uống.
Cơm nước trong nhà hợp khẩu vị, nhưng không có hương vị Chu Hành Tuấn nấu.
Tô Minh Hi im ỉm ăn cơm, tránh né ánh mắt Mục Hoa Mỹ, duỗi tay lấy giấy ăn cũng không ngẩng lên.
Mama Tô nhịn hết nổi, trợn tròn mắt càu nhàu: “Mãi mới chịu về nhà, về rồi còn không buồn nhìn mặt mẹ luôn.”
Tất cả các bà mẹ đều mắc chung một bệnh, họ chỉ nhớ cái họ muốn nhớ thôi.
Mama Tô tiếp tục: “Thế đã đi xem mắt Alpha nào chưa?”
Lần nào gặp nhau bà cũng hỏi Tô Minh Hi câu này, cậu đáp “Chưa ạ” chắc chắn sẽ bị nghe một tràng lải nhải sớm đã thuộc lòng.
Tô Minh Hi hơi kiêu ngạo, khẽ đáp: “Rồi ạ.”
Mama Tô thuận miệng: “Bé Hi hiện giờ đã… Con nói gì cơ?”
Tô Minh Hi mỉm cười buông đũa: “Con có đi xem mắt với Alpha.”
Tô Minh Hi thuận miệng đáp lại mấy lời hỏi han vui vẻ của mẹ, đi về phòng mình.
Cậu xem nhẹ mấy câu hỏi dồn dập của mẹ trong Wechat chỉ đơn giản đáp lại “Là Chu Hành Tuấn muốn liên hôn” rồi đặt điện thoại xuống, tiếp tục dọn dẹp.
Đồ đạc quá nhiều, Tô Minh Hi chỉ lấy họa cụ thôi đã chiếm một khoảng lớn trong vali.
Cậu lấy thêm ít quần áo lót, mấy cái khác mượn Chu Hành Tuấn.
Trước khi ra khỏi phòng, cậu nhìn chậu sen đá trồng lâu năm trên bàn, do dự một lúc rồi nhét vào túi.
Chu Hành Tuấn không cho cậu bày đồ lên bàn làm việc, chắc cũng không để cậu dùng chung phòng đọc sách đâu.
Tô Minh Hi muốn hỏi một phòng trống vẽ tranh, công việc của cậu không cần ra ngoài, ở trong nhà cũng được, không thì papa Tô đã không cấm cửa cậu.
Nếu đã thừa nhận chuyện xem mắt, Tô Minh Hi chẳng có gì phải dấu, gọi tài xế nhà mình đưa về khu Thiên Tỉ.
Biệt thự trống không, Tô Minh Hi lấy cây sen đá đặt trên bàn ăn, cuối cùng căn nhà này cũng có chút hơi người sống.
Cậu đứng trong phòng khách nhìn xung quanh, cân nhắc xem nên treo tranh mình vẽ chỗ nào.
Điện thoại “leng keng” thông báo.
Dung Thanh Đường gửi tin nhắn: “Mày và người kia sao rồi?”
Tô Minh Hi chỉ gửi screenshot tin nhắn gửi nhầm qua.
Điện thoại rung liên tọi.
[Dung Thanh Đường]: ** má!
[Dung Thanh Đường]: Sao mày gửi sai hay vậy?
[Dung Thanh Đường]: Nhưng Chu Hành Tuấn giỏi thả thính thật đấy.
[Tô Minh Hi]: Tao không biết nữa…:mèo con khóc nhè.jpg:
[Tô Minh Hi]: Anh ta không nói gì, nhưng chắc chắn anh ta trong lòng đang cười tao thối mũi!
Dung Thanh Đường gọi điện sang, thuần thục vuốt lông rồi nói: “Thế hai người đã cọ ra tí lửa nào chưa?”
Tô Minh Hi: “Đâu ra?”
Dung Thanh Đường chưa bỏ cuộc: “Xíu xiu cũng không?”
Tô Minh Hi: “Tao và anh ta đến QQ còn chả add, lửa đâu ra?”
Dung Thanh Đường cười hì hì: “Nhưng vợ chồng mày ngủ chung giường đấy thôi? Không có… Lau súng cướp cò ư?”
Tô Minh Hi hơi đỏ mặt: “Mày nói quần què gì đấy? Có gì nữa không, tao cúp đây.”
Dung Thanh Đường cản lại: “Ấy đừng mà, tao con một câu hỏi cuối thôi. Mày thấy Chu Hành Tuấn thế nào?”
Cậu ta nhắc nhở: “Tao khuyên mày giờ đừng lởn vởn trước mặt anh ta, cảm giác từ lúc mày quen anh ta rồi cứ ngẫn ngẫn sao sao ấy, cứ có anh ta bên cạnh là chập chập…”
Tô Minh Hi đáp trả: “Anh ta đi làm rồi, không có nhà.”
Cậu phiền muộn gãi đầu: “Kiểu thích nhưng không yêu ấy, trai đẹp như Chu Hành Tuấn ai mà không thích? Có lúc tao sẽ rung động. Tóm lại, tao không có nhu cầu nắm tay anh ta đi hết cuộc đời.”
Tô Minh Hi nghe được tiếng thủy tinh kêu leng keng, cậu tưởng có ma quỷ quấy rối, nghĩ lại giờ vẫn là buổi sáng, đánh bạo quay lại.
Chu Hành Tuấn đứng ở bên kia cửa kính thông vào phòng, nhướn mày nhìn cậu.
…
Khác éo gì ma quỷ!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương