Beta Làm Sao Có Thể Bị Đánh Dấu

Chương 16



Toàn bộ người làm trong biệt phủ đều phải nhập viện bao gồm cả quản gia, cho nên Lâm Triết hôm nay trịnh trọng ngẩng cao đầu dùng giọng điệu ma cũ bắt nạt ma mới dẫn theo mười mấy người làm dự bị thay thế vào làm việc.

Cả biệt phủ chỉ còn mỗi cậu là người cũ, công việc phụ trách không khác gì một quản gia thực thụ.

" Hai người các cậu phụ trách khu vực bên kia, mấy người này ở bên này, còn lại thì phụ trách ở khu vực này".

Số lượng rô bốt trong biệt phủ cũng được tăng lên, trước kia chỉ có ở tầng bốn và một số rô bốt cảnh vệ tuần tra quanh cổng, hiện tại khắp nơi đều là rô bốt, số lượng có lẽ ngang với số lượng người sống, bởi vì nguồn nhân lực đang thiếu, một số việc có thể giao cho rô bốt thì đều giao cho rô bốt làm.

Nhờ có sự hỗ trợ của ba con rô bốt cùng những công nghệ hiện đại mà căn phòng của thượng tướng chỉ tới chiều là dọn dẹp xong xuôi, bàn ghế dụng cụ bị hỏng đều được thay thế ngay, có lẽ quản gia đã sớm tính tới ngày này nên trong kho dự phòng khá nhiều đồ đạc để thay thế.

Lâm Triết cũng không nghĩ nhiều về chuyện xảy ra tối hôm đó, cậu chỉ coi như là nghiệp vụ của trợ lý mà thôi.

Adios sau khi được Tạ Dư Quang kể lại thì luôn dõi theo Lâm Triết, anh vẫn không tin bản thân lại như vậy.

Nhìn cả một buổi, anh vẫn là những nhận xét đó, nhan sắc không nổi bật, tổng quát rất tầm thường, không có thứ gì để anh phải để tâm cả, cùng lắm là do anh cô đơn lâu ngày nên khi có người ở bên sẽ sinh ra cảm giác muốn tương tác mà thôi.

Tối hôm đó, Adios liên lạc lại với Tạ Dư Quang " Cậu mau chóng sắp xếp lịch hẹn với công tước Erlando đi, càng nhanh càng tốt".

Tạ Dư Quang thảng thốt đáp " Cậu... thật là! Hôm nay nhà cậu mới thay một loạt người mới, lỡ cậu gặp Omega kia rồi phát khùng lên, lại phải thay một loạt người thì sao? Cậu chê phủ thượng tướng nhà cậu chưa đủ loạn à?".

Adios nhắm mắt thở dài rồi lại mở ra, ánh mắt anh kiện định " Chuyện này sớm muộn gì cũng phải làm thử, không bằng làm sớm một chút, nếu bệnh của tôi được chữa khỏi sớm cũng bớt phiền phức hơn".

Lâm Triết gõ cửa rồi mang trà và bánh vào.

Adios không đợi Tạ Dư Quang trả lời mà tắt máy luôn, anh cũng không biết bản thân đang sợ cái gì.

Cậu rất tự nhiên mà nói chuyện cùng Adios, sau đêm hôm đó lá gan của Lâm Triết cũng to hơn rồi.

" Đầu bếp mới tới hôm nay là quán quân cuộc thi đầu bếp năm vừa rồi đấy, nghe nói là chuyên gia làm bánh, ngài xem, bánh nhìn vừa mềm vừa thơm, hình như là bánh sữa, ngài nếm thử xem".

Adios thính giác nhạy bén, anh ngửi thấy mùi sữa bốc ra từ cái bánh còn nóng hổi mà nhăn mày, ánh mắt tỏ vẻ chán ghét.

" Đem đi".

Lâm Triết còn chưa kịp đặt mâm xuống bàn đã khựng lại " Sao vậy ạ? Ngon lắm đấy, khi nãy tôi ăn thử một miếng rồi, đám bảo...".

" Tôi bảo là đem bỏ đi!".

Lâm Triết nhìn trạng thái Adios không vui nên cũng không dám nói nhiều nữa, cậu bê mâm bánh lên đi ra ngoài.

" Ngài không ăn vậy thì ta ăn, bỏ đi làm gì cho phí chứ?".

Lâm Triết ăn hết cái bánh thứ ba mới ngộ ra " Chẳng lẽ... thượng tướng ghét vị sữa".

Lâm Triết cảm giác như bản thân là một nhà khoa học vừa khám phá ra một điều mới lạ có thể thay đổi cả thời đại vậy, vậy ghi chép vào sổ tay.



Phía trên là dòng chữ " Thượng tướng không kén ăn".

Cậu gạch nó đi, thay vào đó viết thêm một dòng ở dưới " Thượng tướng ghét vị sữa".

Cậu cũng dặn dò lại đầu bếp mới nhớ kĩ khẩu vị của chủ nhân.

Ba ngày sau, quản gia không hổ là quản gia, đã về sớm như vậy, còn những người khác ít nhiều phải nằm viện dăm bữa nửa tháng mới có thể bình phục hoàn toàn.

Có quản gia trông nom nhà cửa, Lâm Triết cũng rảnh rỗi hơn nhiều, không cần chạy đi chạy lại chỉ dẫn người mới nữa.

Nhưng cái cảm giác cậu đi tới đâu trong nhà hễ gặp người thì người khác đều phải cúi đầu gọi cậu một tiếng " Anh Lâm".

Cảm giác đó... Rất là phê.

Ba hôm này, Adios lại liên tục không ngủ được, mỗi ngày cố lắm chỉ chợp mắt được nửa tiếng tới một tiếng khiến tâm trạng anh lại ngày càng xấu.

Buổi tối hôm đó, Lâm Triết vốn đã về phòng tắm rửa sạch sẽ chỉ chờ bước cuối cùng là nhảy lên giường ôm chăn ấm đệm êm thì lại có giọng đều đều của rô bốt kêu cậu tới phòng chủ nhân nhận lệnh.

Lâm Triết lười không thèm thay đồ nữa mà mặc nguyên đồ ngủ đi sang, dù sao tầng bốn cũng chỉ có cậu và thượng tướng, không có người thứ ba, sẽ không ai để ý tới đâu ha?

Từ sau vụ đêm hôm đó, cửa mới được lắp đã thêm thông tin sinh trắc học của Lâm Triết cho nên cậu có thể tự do ra vào với điều kiện Adios cho phép.

Lâm Triết mở cửa đi thẳng vào, bên trong phòng đèn ngủ mờ nhạt màu vàng được bật lên.

Cậu đóng cửa lại, vừa quay đầu thì bị bóng người cao lớn áp sát lại.

Bình thường Lâm Triết khá tùy ý không để tâm, hiện tại đứng sát như vậy cậu mới nhận thấy sự cao lớn và thân hình áp chế tuyệt đối của Adios nguy hiểm tới thế nào, giống như kiểu nếu anh ta có ý định muốn bắt và vặn cổ cậu thì cậu không hề có một chút lực phản kháng nào.

Tình cảnh này thật giống trong truyện cảnh lãng mạn giữa hai nhân vật chính, Alpha mạnh mẽ áp sát giam Omega bé nhỏ lại vào góc tường sau đó cưỡng hôn.

Đầu óc Lâm Triết thăng rồi, may mắn lý trí kịp thời tới vả cho cậu bôm bốp mấy cái.

Bớt ảo tưởng đi, mày là Beta, lần trước chuyện của Phàm Huấn còn chưa đủ tỉnh ngộ à?

Lâm Triết tỉnh táo lại, cậu dùng nụ cười chuyên nghiệp hỏi " Chủ nhân, ngài cần tôi giúp gì ạ?".

Tốt nhất là nhanh một chút, sau đó cậu còn phải đi ngủ nữa, mệt chết đi được.

Adios vốn có làn da sẫm màu nên nhìn trong bóng tối trông anh luôn như có một loại nguy hiểm, giống con báo đen đi săn mồi vào ban đêm, bạn sẽ không biết nó đang rình rập ở đâu và khi nào thì nhảy lên cắn vào cổ con mồi kết liệu cực nhanh gọn.

Adios đi tới bên giường " Cậu lại đây".

Lâm Triết bắt chéo tay che ngực nhìn anh " Ngài... ngài muốn làm gì?".

Adios hắng giọng một cái, làm trợ lý của anh nhiều ngày, Lâm Triết cũng không phải không tích lũy được gì, ngài thượng tướng không thích nhắc lại lần thứ hai.



Cậu rón rén từng bước tới bên giường, cứ như đang nhảy tango vậy, tiến ba bước lùi hai bước.

Adios không có đủ kiên nhẫn, anh bước tới túm lấy tay Lâm Triết kéo cậu tới bên giường.

" Ấy, ngài làm gì vậy?".

Adios thả tay Lâm Triết ra rồi nằm lên giường " Đêm hôm đó cậu làm thế nào dỗ ngủ được tôi, hôm nay làm lại đi".

Lâm Triết vốn một tay còn đang che cúc hoa của chính mình, ai dè lại nghe được điều này, hóa ra không phải như cậu nghĩ à?

" Cái đó, ngài thật sự muốn làm vậy sao?".

Adios nhắm mắt lại " Nếu cậu làm được, tôi sẽ trả cho cậu 10 nghìn tinh tệ".

Hai mắt Lâm Triết sáng lên, không ngờ có ngày bài hát ru khó nghe của bà nội lại bán được tận 10 nghìn tinh tệ, xem ra gu âm nhạc của thượng tướng đúng là khác lạ à nha.

" Được, thành giao, ngài nói lời giữ lời nhé".

Lâm Triết ngồi ghé vào bên giường, bắt đầu hát ru dỗ thượng tướng ngủ.

Chẳng biết qua bao lâu, có lẽ nữa nửa tiếng sau thì cả hai người đều vọng ra tiếng thờ đều đều.

Qua nửa đêm, sau khi ngủ được khoảnh ba tiếng thì Adios tỉnh dậy, việc đầu tiên anh nhìn thấy là bàn tay của chính mình đang nắm chặt lấy tay của Lâm Triết.

Trong trạng thái còn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng, Adios đỡ cổ Lâm Triết đặt cậu nằm xuống bên cạnh, bất giác ôm lấy người này mà ngủ.

Thật ấm.

Lâu rồi anh mới cảm nhận được hơi ấm con người gần gũi như thế này.

Áo ngủ của Lâm Triết bị lệch sang một bên.

Adios ôm cậu từ phía sau, đôi mắt lim dim nửa tỉnh nửa mơ, nhìn cái cái cổ trần trụi trước mắt mà thật muốn cắn lên đó.

Adios cắm mặt vào hít mùi hương trên người Lâm Triết sau đó thè lưỡi ra liếm một cái trên cổ của cậu.

Với Beta thì rất ít người để ý nhưng đối với Alpha và Omega mà nói, cổ là nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể bởi nơi đó có tuyến Pheromone, bị người khác động vào cổ thì chẳng khác nào bị người khác chạm vào bộ phận nhạy cảm của mình cả.

Nếu Alpha hoặc Omega chủ động chạm vào cổ của ai đó, việc này có rất nhiều ẩn ý.

Răng nanh Alpha của Adios theo phản ứng mà mọc dài ra, nhắm vào trên cổ Lâm Triết.

Nhưng không biết anh nghĩ tới điều gì mà ngừng lại không tiếp tục.

Sau đó lại dần chìm vào giấc ngủ ngon.
Chương trước Chương tiếp