Beta Làm Sao Có Thể Bị Đánh Dấu

Chương 17



Sáng hôm sau, Lâm Triết tỉnh giấc trước tiên, Adios vẫn còn đang ngủ, trông anh ngủ rất ngon, hởi thở đều đều rất quyến rũ.

Trái tim Lâm Triết đập bum bum nhưng cậu giữ chặt nó lại, tự khuyên bản thân, người đẹp thì ai chả siêu lòng nhưng mình phải tỉnh táo lên, người hoàn hảo như ngài ấy mình không với nổi đâu.

Đây là lần thứ hai Lâm Triết ngủ dậy từ trên giường của thượng tướng, cảm giác khác hẳn đêm hôm trước, cổ cũng không nhức mỏi cho lắm.

Chắc là tư thế ngủ thoải mái hơn.

Khoan... Tư thế ngủ thoải mái hơn?

Lâm Triết quay ngược ký ức về lại lúc rời giường, cậu nằm hết nửa cái giường lớn, quấn chăn một bọc ngủ ngon lành.

Rõ ràng lúc ngủ cậu không nằm mà chỉ dựa đầu vào thành giường, sao lại... cậu chắc chắn bản thân là một người ngủ rất ngoan, ngủ tư thế nào dậy tư thế đó, chẳng lẽ...

Lâm Triết gạt bỏ suy nghĩ ra khỏi đầu đi về phòng thay đồ.

Không lâu sau Adios cũng tỉnh lại, anh không nhớ chút nào chuyện đêm qua lúc tỉnh dậy mình đã làm.

Anh cảm thấy rất thoải mái sau khi ngủ dậy, quả nhiên là Lâm Triết có thể dỗ anh ngủ, sau này có nên thêm điều khoản này vào nghiệp vụ của cậu ấy không nhỉ, ví dụ như tối nào cũng phải tới dỗ anh ngủ chẳng hạn.

Như vậy bệnh tình của anh cũng sẽ chậm tiến triển hơn nếu anh có thể ngủ đủ giấc.

Lâm Triết soạn sửa xong thì xuống nhà chờ chuẩn bị bữa sáng cho thượng tướng.

Không ngờ lại gặp được Tạ Dư Quang đang ngồi ở phòng khách.

Anh ta nhìn thấy Lâm Triết như nhìn thấy ma vậy, còn lùi lại mấy mét.

" Anh sao vậy?".

Tạ Dư Quang bịt chặt mũi lại giơ tay ý bảo Lâm Triết đừng tiến thêm nữa.

" Cả người cậu toàn là mùi Pheromone của Adios, là loại Pheromone đe dọa người khác tới gần".

Lâm Triết ngửi ngửi người mình, cậu là Beta không ngửi thấy gì nhưng mà cậu đã tầm rửa qua rồi thay quần áo trước khi xuống rồi mà.

" Hai người đêm qua làm cái gì mà trên người cậu bám toàn mùi của cậu ta thế".



Lâm Triết có gì nói nấy " Chỉ là tôi dỗ ngài ấy ngủ thôi".

Tạ Dư Quang hỏi " Chỉ vậy thôi? Cậu chắc chưa?".

Lâm Triết gãi đầu " Ừ thì... tôi cũng ngủ quên trên giường ngài ấy".

Tạ Dư Quang trong mắt như nhìn thấu tất cả, nếu chỉ đơn thuần như vậy thì trên người Lâm Triết không thể nào có loại mùi Pheromone này.

Đây là loại đặc tính đe dọa những Alpha khác không được tới gần bạn đời của mình của Alpha, chẳng lẽ là do Adios trong lúc ngủ vô tình tạo ra.

Vậy xem ra phản ứng của Adios với Lâm Triết trong lúc không tỉnh táo và lúc tỉnh táo có sự khác biệt.

Tạ Dư Quang lại ghi ghi chép chép.

" May trong nhà đều là Beta nên không ai cảm nhận được, nếu không... haizzz".

" Hôm nay anh tới có chuyện gì sao?" Với vị trí là trợ lý sinh hoạt của thượng tướng, Lâm Triết cảm thấy mình cần phải quan tâm nhiều hơn tới cuộc sống của ngài ấy.

Tạ Dư Quang nhớ ra mục đích mình tới đây, bảo Lâm Triết chuyển lời cho Adios kèm theo bức thư tay.

" Nói là thư của công tước Erlando là cậu ấy sẽ hiểu".

Lâm Triết thuật lại đúng như những gì Tạ Dư Quang nói, Adios cầm lá thư trên tay bóc ra đọc.

Nội dung cũng không có gì nhiều, chủ yếu là nói đứa con trai của ông ấy mới tìm về chưa được bao lâu còn chưa quen với các lễ nghi nên muốn chờ qua thêm một tuần nữa mới gửi con trai tới đây, để cậu ấy học lễ nghi, chăm sóc bản thân tới trạng thái tốt nhất rồi sẽ đi gặp anh.

Vốn dĩ chỉ đơn giản là đi gặp thử mà thôi, nếu không xảy ra tình huống gì thì mới có thể tiếp nhận hỗ trợ điều trị giúp cho anh nhưng công tước kia có vẻ có ý định đưa con trai mình vào phủ thượng tướng bằng được nên mới nói tới mấy thứ như lễ nghi kia.

Người của Adios dò la ở bên ngoài báo tin rằng mấy ngày nay, công tước Erlando hết mực khoe khoang con trai mình có độ phù hợp Pheromone 90% với thượng tướng khiến ai cũng cho rằng Omega kia chính là bạn đời định mệnh của anh, đến cả nhà vua cũng gửi tin đến hỏi thăm về chuyện này.

Adios cảm thấy rất khó chịu, anh rất ghét bị người khác lợi dụng, Omega kia tốt nhất nên hữu dụng trong việc điều trị của anh, nếu không với những hành động của nhà công tước kia cũng đủ khiến anh xử lý bọn họ.

Bọn họ là đang cho rằng anh sẽ phải phụ thuộc vào bọn họ nếu muốn chữa khỏi bệnh đây mà.

Thấy Adios nắm chặt lá thư tới mức sắp vò nát, Lâm Triết rót cho anh một tách trà.

" Ngài bình tĩnh lại chút, đừng có lại đập bàn nữa nhé, gãy mất ba cái rồi đấy".

Adios nhìn dáng vẻ quản chuyện không đâu của Lâm Triết không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy bình tĩnh hơn chút.



" Ngài đừng nhăn mày như vậy sẽ nhanh già đấy, nếu ngài không vui, hay là tôi nhảy disco cho ngài xem nhé".

Lâm Triết nhảy một điệu nhảy trông rất khó coi, thậm chí là đang chọc cười người khác.

Adios nhìn cậu mà bất giác bật cười một cái " Bớt làm trò lại, ra kia đứng úp mặt vào tường ba mươi phút".

" Ò" Lâm Triết hơi dỗi, người ta đã mất công chọc ngài vui, ngài lại phạt người ta úp mặt vào tường, đúng mà nam nhân già tính tình hay thất thường.

Gác tạm chuyện kia ra sau đầu, Adios gọi Lâm Triết quay lại " Sau này phần công việc của cậu sẽ bao gồm cả việc phục vụ tôi đi ngủ, lương tăng 30%".

Lâm Triết cầm hợp đồng mới trong tay mà nóng hôi hổi " Được, nhưng với một điều kiện".

" Điều kiện gì?" Adios thoải mái dựa lưng lên ghế.

Lâm Triết đáp " Trả lương vào đầu tháng, tôi muốn nhận trước lương, hơn nữa tuần sau tôi muốn xin nghỉ phép hai ngày về thăm gia đình".

Adios phóng khoáng đồng ý ngay lập tức, chỉ chút tiền này cũng không đáng là bao, nếu Lâm Triết biết cậu cũng coi như đang hỗ trợ thượng tướng như anh chữa bệnh thì cái giá đó còn là quá rẻ ấy chứ. Còn việc xin nghỉ, vừa hay tuần sau lúc Omega kia tới, anh cũng định kiếm cớ để Lâm Triết tránh mặt đi, bây giờ lí do đã tự chạy tới, anh khỏi cần đi tìm nữa.

" Thành giao, tôi sẽ đảm bảo mỗi ngày đều dỗ ngài ngủ thật ngon".

Lâm Triết đem bút ký xoẹt xoẹt lên hợp đồng rồi vui sướng cầm theo chạy xuống nhà đi tìm quản gia đòi tiền.

Sau khi nhận được tiền tháng lương này, Lâm Triết nhìn con số trong thẻ mà hai mắt đều hóa thành hình tinh tệ.

Con số này ở công việc công ty cũ cậu phải làm suốt mười năm không ăn không uống mới tích được đó.

Lựa chọn của ngày hôm đó quyết định tới đây làm thật sự là quá tốt.

Ai trả lương cho cậu người đó đều tuyệt vời, thượng tướng muôn năm, quản gia muôn năm.

Tuần sau khi về nhà, cậu sẽ dùng số tiền này làm kinh hỉ cho ba mẹ, rồi cùng bọn họ đi mua một căn hộ mới, lập tức chuyển qua.

Lâm Triết cười ngây ngốc tưởng tượng tới lúc đó liệu bà nội có bị số tiền này dọa đơ luôn không?

Cả mấy cô dì chú thím ở quê nữa, cho bọn họ lác mắt luôn, con cháu bọn họ đi làm cả năm không bằng lương cậu đi làm một tháng.

Lần này trở về giống như trạng nguyên về làng vậy.
Chương trước Chương tiếp