Bí Kíp Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện

Chương 14: Nữ phụ chỉ sợ chết, không hề sợ ma



Tề Hàn Vũ dẫn Lạc Minh Tịch đến công viên giải trí.

Công viên giải trí, bốn cái chữ này dọa cho Lạc Minh Tịch thụ sủng nhược kinh. Tề Hàn Vũ phải đi với nam nữ chính chứ, sau đó thì gặp đối thủ, bảo vệ cho nam nữ chính, được nữ chính ấn tượng và quan tâm chăm sóc vết thương, mối quan hệ tốt lên nhiều hơn, chuẩn bị chính thức làm đối thủ của nam chính đi chứ!!!

Còn tại sao lại ở đây? Lạc Minh Tịch biết bản thân là biến số nhưng không từng tính tới chuyện sẽ xảy ra cái biến cố như thế này chứ!

Mà cái người này, hỏi tại sao lại đi cùng cô đến giờ vẫn chưa trả lời đâu đấy nhá. Dù là thích thì thích thật, nhưng mà chỉ là muốn nhìn từ xa thôi chứ không phải là yêu đương luôn đâu ô ô ô ༎ຶ‿༎ຶ

Rất nhanh sau đó, Lạc Minh Tịch bình tĩnh lại. Trước mặt là cặp đôi nam nữ chính đang đi cùng nhau. Hóa ra nam thần cùng bọn họ cũng đã hẹn cùng nhau rồi, làm cô sợ phát khiếp, tưởng là nam thần chỉ dẫn mình đi thôi chứ.

Ai ngờ...

Hoàng Hạo Thiên nhíu mày, hướng Tề Hàn Vũ hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"

"!!??" nam thần thế nhưng chỉ rủ Lạc Minh Tịch đi. Củ lạc giòn tan!?

Tề Hàn Vũ cũng lạnh mặt: "Cái đó phải là tôi hỏi chứ."

Lạc Minh Tịch thấy không ổn, hai người bọn họ chẳng phải vẫn luôn anh em như thể tay chân sao, hôm nay trông giống như huynh đệ tương tàn đến nơi rồi vậy. Cô nhìn sang Bạch Tuyết Mai cầu trợ giúp, Bạch Tuyết Mai đành gượng cười: "Thôi đã gặp nhau rồi, mọi người đi cùng nhau đi thôi."

Lạc Minh Tịch gật đầu phụ họa: "Đúng đúng đúng, gặp nhau là cái duyên, dù sao cũng là người quen, cùng đi cùng nhau đi."

Cô kéo tay của Tề Hàn Vũ đi trước, đôi chim oanh kia đi ngay đằng sau.

Bốn người vì ánh mắt đối chọi của Tề Hàn Vũ và Hoàng Hạo Thiên mà không khí buổi đi chơi không được tốt lắm. Lạc Minh Tịch chưa từng xử lý chuyện như này bao giờ nên bất lực, Bạch Tuyết Mai thì không biết nên chen vào như nào cũng đành ở yên không dám làm gì.

Khi đi ngang qua một căn nhà ma, Tề Hàn Vũ và Hoàng Hạo Thiên đồng thời cùng một lúc, kéo tay hai cô cứ thế ngang nhiên đi tới nhà ma.

Lạc Minh Tịch vẻ mặt hơi sửng sốt một chút, nam thần muốn đi vào trong đó chơi, vậy cô sẽ đi cùng cậu không vấn đề gì. Riêng Bạch Tuyết Mai xanh mặt, Lạc Minh Tịch quên mất, nữ chính sợ nhất là mấy thứ kinh dị.

Bốn người ngoài cửa nhà ma mua bốn cái vé vào chơi. Bên ngoài có treo mấy bảng quảng cáo về một trò Escape game thể loại kinh dị, tên "Trò chơi tìm xác". Cái tên hình như trùng với một bộ manga cô đã đọc ở kiếp trước, máu me đấy chứ đùa.

Nhưng có vẻ như lần này là nhập tâm tìm mấy bộ phận bị tách rời của một con ma nơ canh, xếp vào một cái quan tài ở chính giữa nhà trong một khoảng thời gian nhất định, đồng thời còn phải tránh một con ma nữ nữa.

Nhà ma hiện tại đang tổ chức cái trò này, họ mua vé là vào chơi cái trò này luôn. Lạc Minh Tịch vốn dĩ sinh ra vía nặng hơn tảng đá, ma thấy cô còn phải né nên cô không hề sợ ma. Cô chỉ sợ chết thôi. Vì vậy mà trong người đang thấy hưng phấn, muốn biết mấy người hóa trang thành cái loại ma quỷ như nào đây.

Vừa đọc cách chơi liền biết là khó rồi, hơn nữa người ta yêu cầu sáu người chơi. Ở đây chỉ có bốn.

Lạc Minh Tịch còn chưa kịp thất vọng, một cặp đôi nữa đã tham gia cùng họ.

Trớ trêu thay, người con gái có một chất giọng thật quen thuộc, làm cho Lạc Minh Tịch liên tưởng lại cái giọng nói của cô green tea ngày hôm qua. À, nhớ như in luôn, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

"Đây chẳng phải là Tề nhị thiếu sao? Cơn gió nào đưa mày tới nơi như thế này vậy?"

Người thanh niên bên cạnh cô green tea nhận ra Tề Hàn Vũ, phải nói là quá quen thuộc luôn rồi. Lạc Minh Tịch đánh giá người thanh niên từ trên xuống dưới, đầu trọc lốc, trên cổ đeo mấy sợi xích vàng xích bạc, bộ đồ lại đều là đồ da, đeo một cái kính râm, trông chẳng khác gì một tên đại ca giang hồ. Nếu như hiện tại không phải vào đông rồi, Lạc Minh Tịch cá chắc người này đã khoe tất cả hình xăm rồng phượng trên người rồi.

Phải rồi, không sai, đây là kẻ thù của nam thần của cô, Lưu Kì. Một kẻ giang hồ cũng là bá chủ ở một trường cao trung đối lập hoàn toàn với T trung, F trung, ngôi trường toàn là những thành phần cá biệt. Lưu Kì lại là cá biệt trong các loại cá biệt.

Trong nguyên tác, Lưu Kì vừa gặp đã yêu thích cái vẻ ngoài của nữ chính ngay tại cái công viên giải trí này, dẫn tới trêu ghẹo nên nam chính cùng nam thần của cô ra tay để bảo vệ nữ chính. Nam thần của cô bị đánh tới có đầy vết thương trên người, nữ chính cảm động liền săn sóc tận tình, quan hệ chi gian giữa hai người chẳng mấy chốc tăng nhanh...

Nhớ đến đoạn này lại muốn khóc, dù biết là khó thay đổi được tình cảm của nam thần nhưng chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới, cô không cần nam thần cảm kích mình, cậu ấy ổn là cô vui rồi.

Lưu Kì hệt như trong nguyên tác, vừa thấy nữ chính liền bỏ cặp kính râm xuống, ánh mắt hắn không che giấu nổi ý định đáng kinh tởm trong đó: "Yo, mỹ nữ nha. Muốn đi cùng anh không, anh sẽ bảo vệ cưng."

Lạc Minh Tịch thấy buồn nôn, tổ sư mả cha nhà mi, chán sống rồi hả thằng não nhẵn như cái đầu trọc này. Hơ, chắc cái đầu bên ngoài của nó đã diễn tả được chân thật cái não bên trong nó rồi đấy. Đây là lần đầu tiên cô thấy được một bộ não nhẵn nhụi sáng loáng ngay trước mặt mình mà không cần chụp X-quang.

Thật là một thành tựu lớn của khoa học.

Hoàng Hạo Thiên không nhịn được, đứng ra chắn cho nữ chính: "Còn đứng đây mất thì giờ làm gì, còn không mau vào?"

Trong cả quá trình, Tề Hàn Vũ ngoại trừ đứng yên và thở ra thì không có làm gì cả, rồi cái biến số này nó lớn tới mức nam phụ không cần nữ chính luôn rồi? Tin vui hay tin buồn đây?

Sáu người đi vào bên trong nhà ma, cảm thán bài trí kỹ càng ghê gớm.

Mỗi người được phát cho một cái đèn pin, đối với Bạch Tuyết Mai và green tea girl mà nói, đây như là ánh sáng của mặt trời ngày mai vậy. Họ sợ tới mức đó luôn cơ mà.

Nhà ma bài trí bối cảnh là một ngôi trường bỏ hoang ở một vùng quê, không gian nhỏ bé chật hẹp, có thêm chút cũ nát, trước kia đã có rất nhiều học sinh chịu phải áp lực học mà tự sát. Mà nhóm sáu người, theo lời giới thiệu từ cái loa thì là sáu bạn học rảnh hơi chơi thử thách lòng dũng cảm, cùng nhau đi khám phá ngôi trường ma ám này. Không ngờ, sáu người bị cuốn phải một trò chơi quỷ quái, tên là "Trò chơi tìm xác".

Nhiệm vụ chính là tìm sáu bộ phận trên cơ thể đã bị tách ra để ở nhiều nơi của một nữ sinh đã chết oan một cách bí ẩn, hay còn biết đến là ma nữ.

Sơ sơ thì người trong cái loa giới thiệu như thế.

Sáu người vừa bước vào, không gian quỷ dị tối tăm đến đáng sợ xuất hiện ngay trước mắt. Bạch Tuyết Mai dường như không dám đứng cách Hoàng Hạo Thiên quá năm phân.

Thời gian để mọi người chơi cũng chỉ có một tiếng là nhiều, vậy nên cần phải nhanh chóng tìm đủ sáu bộ phận, để vào cái quan tài ở giữa một lớp học, tương truyền là lớp học của ma nữ.

Khi mới vào, không biết là do ekip muốn hù người chơi tạo cảm giác kỳ bí một chút hay gì mà vừa mới bắt đầu trò chơi chưa được bao lâu, một người tóc tai rũ rượi, váy áo học sinh bê bết máu, da xanh tái nhợt cúi gằm mặt xuống.

Bạch Tuyết Mai dù sợ nhưng vẫn gặng hỏi: "Ai... ai vậy?"



Người nọ ngẩng mặt lên, để lộ hốc mắt sâu hoắm, máu chảy ra từ mũi và miệng, cười nhe răng ra trông sợ muốn chết.

Bạch Tuyết Mai cùng green tea hoảng sợ hét toáng lên, "con ma" kia cũng phát ra tiếng cười khúc khích cực ghê rợn. Lạc Minh Tịch thì tuy có hơi nổi da gà nhưng lại đi săm soi, soi thẳng đèn vào mặt nó.

Cô thấy loáng thoáng nhờ ánh đèn pin, có cái gì đó xanh xanh của cây cỏ hoa lá đang lấp ló ở miệng của "con ma" nào đó.

"Eo ơi, sao chưa xỉa răng đã đi hù người rồi. Còn cọng rau đang mắc ở răng nữa đó, răng cửa luôn." cô than.

"Con ma" cứng miệng, không cười nữa, bộ dáng lủi đi mất trông có vẻ như cực kỳ xấu hổ. Không khí xung quanh mấy người đều trầm mặc không biết nên nói gì.

Hoàng Hạo Thiên sau một hồi yên lặng đề xuất ý kiến: "Chúng ta chia nhóm nhỏ ra, hai người một nhóm cho tiện đi tìm, vừa hay cũng là có người bên cạnh cho an toàn."

Ý kiến hay, không hổ là nam chính. Sáu người đều tán đồng, chỉ có điều là chia như nào cho hợp lý thôi.

Hoàng Hạo Thiên muốn đi cùng Bạch Tuyết Mai, Lưu Kì cũng như vậy. Lo sợ việc cứ đứng đây hóng kịch thì mất bao nhiêu thời gian liền, Lạc Minh Tịch lặng lẽ lùi ra tự đi một mình.

Dù sao thì cô cũng không sợ ma, không có cần người đi cùng quá. Với lại làm gì có ai muốn đi cùng cô đâu, cô còn biết trước rằng "con ma" ban nãy vì xấu hổ nên không muốn cạch mặt với cô nữa. Đảm bảo cô sẽ an toàn rồi thôi.

Chợt, bên tay phải có xúc cảm của một bàn tay khác nắm lấy, lành lạnh, thô ráp như tay của con trai vậy. Lạc Minh Tịch ngạc nhiên soi đèn qua: "Bạn Tề?"

Tề Hàn Vũ nắm chặt tay cô, mặt không biến sắc: "Đi một mình nguy hiểm lắm. Tôi đi cùng cô vậy."

Đại ca, cho dù cậu là người đẹp trai tới mức bị liệt mặt đi chăng nữa thì cũng không cần phải không biết xấu hổ đi nắm tay bạn khác giới ở một cái nơi... như thế này!

Cậu không thấy trái với lương tâm sao, cậu vốn dĩ phải son sắt thủy chung với nữ chính từ chương một đến chương thứ nghìn mấy chứ. Cốt truyện đi còn chưa quá bốn mươi chương mà lòng dạ đã đổi thay này là dư lào đây.

Lạc Minh Tịch để tâm đến vấn đề đó chỉ vỏn vẹn có vài phút, sau vài phút thì chìm đắm trong thế giới hường phấn đầy mộng mơ. Nam thần trong mộng thế nhưng bắt cặp cùng cô cơ đấy.

Hai người đi trên dãy hành lang ngắn, đứng trước một cánh cửa lớp học làm bằng gỗ cũ kỹ, được vẽ bị mối mọt mục nát trông như thật vậy. Lạc Minh Tịch nghĩ cửa trong mấy nhà ma chỗ công viên giải trí sẽ dễ mở thôi, kết quả cô mở mãi cái cửa còn không nhúc nhích nổi tí nào.

Tề Hàn Vũ đứng một bên nhìn bộ dáng chật vật mở cửa trong bất lực của cô, nổi lên ý đồ chọc ghẹo: "Đừng nói là cô chỉ biết cầm máy lên chơi game đánh người thôi đấy."

Cậu từng nghe nói qua về năng lực học tập của cô rồi, ngoại trừ môn về đại số và máy tính ra thì còn lại đều tầm trung trung, hai môn trên thì cao chót vót đến bất ngờ.

Lạc Minh Tịch đau lòng, lòng tự tôn của cô bị đánh một đao luôn rồi, từ trước đến giờ chưa ai tận mặt chê cô như này cả: "Còn biết lập trình nữa..."

Tề Hàn Vũ lặp lại: "Lập trình?"

Lạc Minh Tịch gật gật đầu, trông ủy khuất vì bị chê đến cùng cực. Tề Hàn Vũ thấy cô đáng thương như vậy, trong bóng tối nhếch lên một nụ cười. Cậu bỗng thấy thinh thích cái cảm giác trêu chọc Lạc Minh Tịch như thế này.

"Chắc hẳn là máy bị khóa thì biết còn cửa bị khóa thì không biết nhỉ?"

Chữ cuối được đẩy lên tông cao hơn, ý điệu châm chọc rõ đến mồn một. Lạc Minh Tịch rút nước mắt ở bên ngoài xả lũ ở bên trong, khóc trong lòng.

Bộ dạng của Lạc Minh Tịch như lúc này đúng là hiếm khi thấy, có chút thú vị. Tề Hàn Vũ nắm lấy tay cô, đi xung quanh gần đó tìm chìa khóa rồi mở cửa căn phòng.

Bàn tay của Lạc Minh Tịch tuy nhỏ, có chút gầy nhưng đối với cậu thì nó lại mang đến một cảm giác ấm áp, làm cậu an tâm hơn khi cô còn ở cạnh.

Cửa căn phòng mở ra, bên trong nằm la liệt những người mặc bộ đồ học sinh. Điều này hoàn toàn không làm cho hai bạn trẻ mảy may run sợ, Lạc Minh Tịch chỉ hơi giật mình khi nghe thấy tiếng hét của cả nam lẫn nữ từ một hướng nào đó. Chắc có đôi bị ma nữ dọa rồi.

"Cô không sợ ma sao?" dáng vẻ bình chân như vại của Lạc Minh Tịch từ khi bước vào tới giờ Tề Hàn Vũ đều thu vào trong mắt. Cô không hề sợ hãi một chút nào, ban nãy còn châm chọc người đóng giả ma nữ nữa.

Lạc Minh Tịch thì việc gì mà phải sợ, ngoài nguyên do vía cô mạnh ra thì còn một nguyên do nữa, hồi cô còn là cô gái nổi loạn, vào kỳ nghỉ hè thì hay thức khuya, đã thức khuya thì chớ, lại còn cày xem bao nhiêu bộ phim ma liền. Ban đầu thì có sợ, cuối cùng nhìn mãi lại thành quen, còn thuộc motif tới thời điểm nào nhân vật sẽ hét toáng lên nữa.

"Không sợ. Ma thấy tôi còn muốn né."

Đúng là muốn né, con ma tới bây giờ vẫn chưa dám đến chỗ Lạc Minh Tịch mà dọa cô, chỉ sợ cô xỉa xói thôi. Làm cái nghề này mà gặp phải khách hàng có tinh thần sắt thép như Lạc Minh Tịch thì sẽ thất nghiệp sớm thôi.

Lúc đi qua một người đang nằm, Lạc Minh Tịch có để ý kỹ, người này trông có thần hơn là những "người" đang nằm khác. Vậy trong này còn sắp xếp cả một con ma quỷ nào đó khác rồi, còn lại đều là ma nơ canh trang trí cho sinh động và đáng sợ thêm.

Lạc Minh Tịch dừng lại nhìn một chốc, không chớp mắt. Quả nhiên người này ban đầu không hề nhìn cô, sau lại liếc con ngươi về phía cô.

Lạc Minh Tịch "A" một tiếng, khiến Tề Hàn Vũ chú ý phía này: "Sao thế?"

Lạc Minh Tịch chỉ chỉ: "Nó liếc tôi."

Tề Hàn Vũ cũng ngó qua cái người đang nằm kia, người đó cũng lại đảo con ngươi về phía cậu.

"Ờ, nó cũng vừa liếc tôi xong."

Cả hai người đều nhàn nhạt nói như thế, diễn viên đóng vai con ma này bắt đầu cảm thấy muốn bỏ việc sớm. Gã tưởng như sắp bị thồn một nồi cơm chó "nàng sợ đã có chàng ở bên", hóa ra hai bạn trẻ này đến cả một biểu cảm sợ hãi dù chỉ là nhỏ như run rẩy thôi cũng không có.

Gã muốn nghỉ việc.

Lạc Minh Tịch và Tề Hàn Vũ dường như cũng không buồn để ý tới vị diễn viên kia nữa, đi lục lọi mọi chỗ xung quanh tìm bất cứ thứ gì cũng được, mà là bộ phận cơ thể của con ma nơ canh thì càng tốt.

Người diễn viên tuy rằng ban nãy là than thở nghề này theo đuổi quá khó, nhưng vì đam mê với việc kiếm tiền sinh ra có tình yêu với nghề, gã vẫn cố gắng hoàn thành tốt công việc này. Gã ngồi dậy, định lặng lẽ đi dọa cặp đôi nào đó, bước chưa được mấy bước thì Lạc Minh Tịch kiếm đâu ra một cái que, vừa lúc ngẩng lên định khoe thì bắt gặp phải một người trong bộ đồng phục dính đầy máu đang tiếng sát lại gần định hù bọn họ một phen.

Lạc Minh Tịch: "..."

Diễn viên nào đó: "...." hỏng rồi, bị người ta phát hiện rồi.



Tề Hàn Vũ thấy cô đột nhiên yên lặng không nói gì, cúi người xuống hỏi: "Sao thế?"

Khoảng cách này giữa hai người thật gần, đối với Lạc Minh Tịch mà nói thì khoảng cách này có khi còn ngắn hơ. một ít so với cái lần ở phòng tắm nam nào đó.

Cô vội vàng giơ cái que mình vừa tìm được lên, làm ranh giới ngăn cách hai người bọn họ. Nam thần mà cứ ở gần như này cô nhồi máu cơ tim tạch sớm mất.

"Tôi nhặt được cái xà beng, quay góc khoảng 80° về phía bên phải cậu, cậu sẽ biết cái xà beng có thể làm được những gì."

Tề Hàn Vũ không nói gì, cầm lấy cái xà beng trên tay cô. Trong bóng tối chỉ có ánh sáng từ hai chiếc đèn pin, Lạc Minh Tịch hoàn toàn không thấy rõ biểu cảm của Tề Hàn Vũ hiện tại như thế nào. Chỉ biết cậu nhận lấy cái xà beng bằng bìa các tông, bộ dạng vác xà beng trên vai, mặt ngẩng lên cao trông giống hệt một tên côn đồ bất cần đời.

Mà rõ ràng cậu chính là một tên côn đồ còn gì.

Lạc Minh Tịch văn không hay chữ không tốt, chỉ có khả năng miêu tả dáng người của cậu thật là soái, ngầu, những từ mà một thiếu nữ sẽ dành để khen người trong mơ của mình vậy.

Người diễn viên nào đó thấy một màn này: Vẫn còn bát cẩu lương thơm thơm.

Gã thấy lờ mờ Tề Hàn Vũ cầm một cái xà beng, sợ run người. Gã nhận tiền đi dọa người chứ có nhận tiền đi bị đánh đâu. Là một diễn viên yêu nghề, gã vẫn làm ra vài cái động tác nhỏ như khoa chân múa tay làm màu, tạo ra tiếng cười ghê rợn, lại thêm tiếng than ai oán, gào thét đau đớn rồi dựa vào bóng đêm mà lủi đi mất.

Gã thề, gã không muốn ở cạnh đôi này lần nào nữa. Ma đã không dọa được thì thôi, họ lại còn đi dọa cả ma nữa chứ.

Lạc Minh Tịch bắt đầu thấy chán, nhạt nhẽo quá chừng. Hai cái con người đi khám phá một ngôi trường ma mà ma cũng chạy mất dép. Thế chơi làm gì.

Trong khi đó, tiếng hét của Bạch Tuyết Mai và green tea girl cứ vang lên từ chỗ nào đó của nơi này, làm cô mấy lần phải kiểm tra lại tai mình xem có bị chảy máu không nữa chứ. Nhiều lúc cô lại tưởng bản thân bị thủng màng nhĩ rồi.

Lạc Minh Tịch và Tề Hàn Vũ đi sang một căn phòng khác. Chỗ này trông như là một cái thư viện nhỏ với rất ít đầu sách, mà các đầu sách đó chỉ là bên ngoài như thế nhưng bên trong giấy trắng, Lạc Minh Tịch đã mở thử một quyển rồi.

Từ giá sách vẫn không thu thập được gì, hai người chia nhau đi mở từng ngăn tủ phía dưới những cái giá sách xem.

"Oái!" Lạc Minh Tịch lần này bị dọa rồi, cô vừa mở một ngăn tủ đã thấy một "người" cầm một con dao dính máu, trừng trừng nhìn mình, nở nụ cười rộng đến mang tai. Hoảng loạn hét nhỏ một tiếng, lặng lẽ tránh ra một chỗ xa.

Cái cô sợ không phải là "người" kia, mà là con dao đang cầm trên tay "người" đó. Bóng loáng, sắc nhọn, y hệt dao thật vậy.

Cô đi ra chỗ Tề Hàn Vũ đang đứng, bám lấy áo cậu. Tề Hàn Vũ tuy kinh ngạc nhưng bên ngoài vẫn không biểu lộ ra, hỏi: "Lại sao nữa vậy?"

Lạc Minh Tịch hướng cái đèn pin tới chỗ ban nãy cô vừa đứng, mếu máo: "Nó....."

Tề Hàn Vũ thấy lạ, Lạc Minh Tịch chẳng phải rất không sợ ma sao, ma thấy còn phải chạy nữa cơ mà, sao bây giờ liền bị dọa thành cái bộ dạng này vậy. Cậu đi theo hướng cô chỉ, tất cả những gì cậu nhìn thấy chỉ là một con ma nơ canh như cái phòng trước thôi mà.

"Có thế thôi mà?" cậu quay sang nhìn Lạc Minh Tịch cứ núp núp sau lưng mình, tay run run chỉ thẳng vào cái thứ trên tay của con ma nơ canh quỷ dị.

À, hóa ra là không phải bị con ma nơ canh dọa, mà là bị con dao trên tay nó dọa.

Tề Hàn Vũ lắc lắc đầu, thở dài vờ như oán trách: "Tưởng Joey đại thần như nào, thực ra lại chỉ có như thế thôi."

"Con dao đó đó, rất giống thật quá mà, tôi làm sao không sợ bị nó cắt vào người cho được. Tôi sợ chết được chưa!" Lạc Minh Tịch có chút khóc không ra nước mắt. Đừng đứng ở đây nữa, qua chỗ khác đi.

"Lòng cô không có mâu thuẫn à, ma không sợ lại đi sợ chết?" Tề Hàn Vũ vẫn chưa buông tha.

Lạc Minh Tịch không lại được, hết cách đành kéo Tề Hàn Vũ đi ra chỗ khác: "Đừng quan tâm nó...."

Tề Hàn Vũ nhìn cái cổ tay đang được kéo đi, trong đầu lại có một ý niệm, không quan tâm sao cho được.

Sau hai mươi phút chạy lòng vòng ở trong ngôi nhà ma, hai người cuối cùng đều mỗi người mang theo một chiến lợi phẩm: cánh tay. Tính cộng lại thì cả hai đều đã tìm được hai cái cánh tay.

Trong suốt một quá trình ngoài tìm và tìm ra, mấy con ma còn không xuất hiện dọa cho họ một phen, để họ từng bước từng bước thuận lợi thành công.

Hai người đều ngồi chờ ở trong lớp học của ma nữ, Tề Hàn Vũ kêu lạnh nên ngồi sát với Lạc Minh Tịch.

Lạc Minh Tịch: Ừ, cậu lạnh, tôi nóng rồi.

Ngồi cùng nhau nói về mấy cái bài trí ở chỗ này, Lạc Minh Tịch không ngờ Tề Hàn Vũ lại có nhiều suy nghĩ giống mình như thế. Về sau cô mới biết, Tề Hàn Vũ bản chất là fan cứng của thể loại kinh dị, gần như không có cái gì có thể dọa được cậu cả.

Nguyên tác không có nói qua, tức là thế giới đã tự bổ sung rồi. Thật là một phát hiện quan trọng mà.

Sau mười mấy phút, Hoàng Hạo Thiên thở hồng hộc mở toang cánh cửa lớp học, bên cạnh có Bạch Tuyết Mai đang sợ đến xanh mét cả mặt. Hai người mang theo hai cái chân.

Ngay sau đó vài phút, đôi kia mới quay trở lại. Lưu Kì không ngừng trách green tea girl làm vướng chân với làm phiền hắn bao nhiêu lần. Green tea girl không ngừng trách lại Lưu Kì đã bỏ bê cô ta bấy nhiêu lần.

Cái câu chuyện có một cái kết cụt lủn, ma nữ lấy lại được thể xác và cứ thế đi siêu thoát, không nói thêm lời nào. Rất là mất hứng.

Nhóm sáu người đi ra, hít thở không khí bên ngoài sau khoảng thời gian chẳng dài cũng chẳng ngắn.

Lưu Kì đi nhanh lên trước, chặn Bạch Tuyết Mai ý đồ tiếp tục chọc ghẹo. Hắn cầm lấy một lọn tóc của cô, đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó còn cười, nụ cười rất đáng buồn nôn.

Hoàng Hạo Thiên nổi giận, tiến lên đánh vào mặt hắn. Lưu Kì xoa chỗ vừa bị đánh, cười càng thêm gian tà, chính thức cùng nam chính vật lộn.

Mà vị đại ca của T trung, mặt không biểu cảm, không hề nhúc nhích dù chỉ một chút.

Lạc Minh Tịch day trán, mả cha nó, biến số này lớn quá rồi đấy.
Chương trước Chương tiếp