Bí Kíp Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện

Chương 15: Không biết cũng là một cái tội



Giữa công viên lại có người đánh nhau, bất kể là ai cũng khó mà chỉ đứng nhìn xem bên nào sẽ thắng.

Vậy nên, nhóm sáu người hiện tại đang ở đồn công an.

Lạc Minh Tịch buồn chán rút điện thoại ra, ngồi chơi thong thả hệt như đang ngồi nhà. Dù sao cô đến đây cũng chỉ là để cung cấp lời khai nhân chứng, không cần làm gì khác nữa cả.

Bạch Tuyết Mai lo lắng đi đi lại lại, green tea girl đang gọi điện cho một ai đó, xưng hô thân mật lắm, chắc là bánh xe dự phòng đây.

Tề Hàn Vũ lại không tham gia vụ đánh lộn này, đến cả mấy chú công an còn ngạc nhiên chứ nói gì Lạc Minh Tịch đây. Quả nhiên, Tề Hàn Vũ là gương mặt thân quen với công an.

Cậu cũng lấy điện thoại ra, cùng chơi với Lạc Minh Tịch. Hai người không nói lời nào, thế nhưng lại phối hợp ăn ý đến kì lạ. Lạc Minh Tịch lẩm nhẩm đếm số lần mình mất mạng, lại đi so với Tề Hàn Vũ, nhiều hơn mấy lần liền.

Trong lúc đợi được hồi sinh lại, cô chuyên chú nhìn Tề Hàn Vũ chơi. Cậu cũng là một người chơi The Heroes giỏi, nhìn các thao tác thuần thục là biết rồi. Phải nói cậu giỏi hơn cô không phải là ít mà là bỏ xa cả một quãng. Cậu đánh như thể đã sắp xếp hết cả rồi, chỉ việc dựa vào đó mà đợi kẻ địch lọt bẫy thôi. Còn cô thì tùy cơ ứng biến, dựa vào tốc độ tay mà đánh. Trò chơi trên điện thoại Lạc Minh Tịch thừa nhận cô chơi không được tốt bằng trên máy tính.

Chơi xong một ván, Hoàng Hạo Thiên cùng Lưu Kì hai người mặt mũi bầm tím, quần áo bám đầy vết bẩn đi ra. Có vẻ như dù là ai thì phải vào đồn uống nước nói chuyện như này đều không thích cả mà nhỉ.

"Xong rồi hả?" Tề Hàn Vũ mắt liếc thấy Hoàng Hạo Thiên đi ra, nhàn nhạt hỏi. Hoàng Hạo Thiên chỉ quay ra chỗ khác, không đáp lại.

Tề Hàn Vũ tự cho đó là câu trả lời, đứng dậy cất điện thoại, ung dung kéo Lạc Minh Tịch đi ra ngoài.

Lạc Minh Tịch: "!??" không hỏi gì hơn nữa hả.

Trời đông vào buổi chiều, tầm từ 4 tới 5 giờ là sắc trời đã tối dần rồi. Không ngạc nhiên gì khi mà lúc này đã 5 giờ 15, phố đã lên đèn.

Lạc Minh Tịch và Tề Hàn Vũ đi song song trên mặt đất, không nói lời nào. Mấy người bọn họ tốn nửa ngày để đi dạo chơi công viên trong một không khí không vui, rồi lại mất thêm cả tiếng đồng hồ bên trong đồn công an.

Nguyên tác còn cảm động hơn thế này nhiều.

Tề Hàn Vũ đột nhiên dừng lại, nhìn lên trời. Lạc Minh Tịch mải suy nghĩ, không để ý tới cậu mà cứ thế bước đi. Đến lúc nhận ra bên cạnh mình không có ai thì mới hốt hoảng quay sau nhìn, may mà chưa bỏ xa quá.

Cô chạy lại đứng cạnh Tề Hàn Vũ, theo hướng cậu đang nhìn mà ngước lên, trên bầu trời sẩm tối đã mang màu xanh đen, nổi bật một cái chấm trắng bạc ở đó.

Là một vì sao. Chỉ có một mà thôi, vì cái gì mà cậu ấy lại nhìn chăm chú tới mức như vậy.

Khó hiểu, Lạc Minh Tịch đánh bạo đi hỏi: "Sao cậu nhìn mãi trên trời thế?"

Tề Hàn Vũ nhìn cô, thiếu nữ tóc chỉ xõa đến ngang vai, nghiêng đầu chớp mắt hỏi cậu. Cậu không kiềm được nhìn thêm một hồi lâu, sau mới giật mình hồi thần quay đi: "Chỉ là nhìn trời tối thôi."

Trời tối có gì mà nhìn, Lạc Minh Tịch càng khó hiểu nhìn lên trời. Có gì để nhìn đâu, ngoại trừ cái vì sao kia ra.

Cô ngoảnh lại, Tề Hàn Vũ đã đi một đoạn lên trước, đầu không ngoảnh lại: "Còn không mau đi, tôi đưa cô về."

Lạc Minh Tịch ngây người, vẫn là nhanh chóng bước chân đi theo ngay sau cậu.

Thứ hai là ngày đầu tuần, ngày mà ai nhìn thấy cũng đều ghét.

Lạc Minh Tịch thì khác, cô coi mỗi ngày đến trường là một ngày vui, bởi lớp 7 năm hai là lớp tầm thường nhưng lại đặc biệt ở chỗ ai thích thì học không thích thì thôi. Vậy nên nếu cô thích thì ngồi học không thích thì ngồi chơi game với bạn cùng lớp.

Chỉ là ngày hôm nay có vẻ hơi khác, vừa đến giữa sân trường đã chạm phải oan gia Bạch Ngân Hạnh rồi.

Lạc Minh Tịch chỉ mong muốn một điều, đó là cô ta đừng để ý tới mình. Sẽ sớm thôi, cô ta sẽ rơi đài. Cô nhận được thông tin, sắp có kết quả ADN, mà dù sao thì kết quả cũng là ruột thịt rồi.

Tuy nhiên, trời không có bao nhiêu ý định chiều theo lòng người, Bạch Ngân Hạnh đã để ý tới cô rồi. Cô ta tặc lưỡi khó chịu, lẩm bẩm: "Hừ, đúng là oan gia ngõ hẹp, người không muốn gặp nhất lại đụng phải ngay ngày đầu tuần. Chắc chắn tuần này tao sống không xong."

Đúng rồi, tuần này bạn sống không xong với nữ chính đâu.

Lạc Minh Tịch sẽ chỉ lãng tai làm ngơ, bỏ qua để được yên ổn ngày đầu tuần NẾU NHƯ mà đám nữ sinh bên cạnh cô ta không hùa theo.

Đã nói điều không tốt về người thì đã đành, còn nói to để tỏ rõ thái độ nữa, là ai ai cũng muốn đánh.

Lạc Minh Tịch kiềm nén cơn giận, tự mình an ủi mình, định xách balo cứ thế bỏ đi.

"Trông nó kìa, không có dũng khí đối diện với bọn mình luôn."

"Có tiền thì hay lắm à, còn ra vẻ."

"Cái gì mà đại thần cơ chứ. Giỏi toàn mấy thứ vô bổ."



Vô bổ, cái gì vô bổ cơ? Trò chơi điện tử không hề vô bổ, tụi bay chưa chơi sao biết được vốn dĩ nó là như thế nào hử. Chơi game mà không có não không khác gì ra trận quên súng ở nhà, nhá!

Lạc Minh Tịch mức độ kiên nhẫn cũng có giới hạn, đến cái hạn thì không kiềm nổi nữa, bực tức đi cản đường nhóm nữ sinh.

"Mày muốn ý kiến gì về tao, nói thẳng ra xem nào."

Cô vừa lên tiếng, cả sân trường lặng ngắt như tờ, dõi theo từng hành động ở bên này.

Nhóm nữ sinh lúc trước từng kiêng sợ Lạc Minh Tịch, nay họ đã không còn như thế nữa. Lạc tiểu thư thì làm sao, không phải không có họ liền gần như không có danh tiếng khiến người khác vừa nghe tên đã run à.

Họ cũng biết, Lạc Minh Tịch không biết đánh võ. Nhưng Lạc Minh Tịch biết, nguyên thân không có võ trong người, cô thì khác. Kiếp trước, cô là con một của một gia đình công nhân viên chức, luôn mong cô là một người vẹn toàn, tuy không giỏi ở lĩnh vực văn vẻ nhưng bù lại có môn đại số nên họ có trách cũng chỉ là trách yêu. Vì muốn cô có thể tự lập được, ba mẹ cũng đã từng gửi cô đi học võ. Vẫn là kiếp trước, cô là chị đại hồi còn là trẻ trâu đấy, chẳng qua sau này lựa chọn đi ở ẩn thôi.

Nhóm nữ sinh cười nhạo cô, không kiêng nể gì mà nói lớn: "Tao nói ấy, mày ngoài tiền ra thì không còn gì cả. Mày tưởng bây giờ cả trường vẫn sợ mày sao, mơ đi con."

"Ừ, tao ngoài tiền ra thì đúng là không còn gì nữa." Lạc Minh Tịch mặt không đổi nói "Nhưng mà theo cách của tư sản mà nói thì, thế giới này không có gì không thể giải quyết bằng tiền cả."

Đó là sự thật không thể chối cãi được.

Nhóm nữ sinh vẫn không từ bỏ: "Còn nữa, mày lại giỏi mấy thứ vô bổ. Mày nghĩ như thế là mình ngầu lắm sao, đại thần?"

Hai chữ "đại thần" được luyến láy mang mục đích là chế nhạo. Đối với cô, cái danh này là người ta cho cô chứ không phải là do cô muốn họ gọi cô như thế. Dùng cái giọng điệu đó với cái danh hiệu mà fan tặng cho cô thì đúng là cái đám này tự chui đầu vào rọ rồi.

Lạc Minh Tịch nắm chặt quai cặp, vẫn cố bình tĩnh cười: "Có hẳn những hàng vạn fan chẳng lẽ không ngầu."

Nhóm nữ sinh cứng họng, có tới hàng vạn fan đúng là rất ngầu. Bạch Ngân Hạnh đến chịu thua với cái đám óc quả nho này, khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo: "Sao? Không phải chỉ có mắng mày gần một tuần thôi sao, việc gì phải làm khó bọn này như thế. Xin lỗi, được chưa."

Cô đã từng phải sợ hãi khi đứng trước Lạc Minh Tịch, nay Lạc Minh Tịch gần như không còn một mống đàn em nào bên cạnh, cô việc gì phải sợ nữa.

Lạc Minh Tịch hừ một tiếng: "Xưa nay chưa từng thấy ai xin lỗi như mày luôn vậy."

"Thế mày muốn tao phải như thế nào? Vứt bỏ hết hình tượng mà đi quỳ xuống?" Bạch Ngân Hạnh nhếch miệng.

Lạc Minh Tịch thấy rõ, đây rõ ràng đang nhắm vào mà chế nhạo cô. Cái lúc cô quỳ xuống tạ tội với nữ chính ngoài những người ở đó ra vẫn có người khác nhìn thấy.

Vậy thì đã sao, hôm nay cô cũng phải khiến Bạch Ngân Hạnh có cái bộ dáng đó của mình. Nữ phụ A là cái thá gì, cùng là nữ phụ thì ai hơn ai đâu.

"Ờ đúng, mày quỳ xuống cho tao."

Bạch Ngân Hạnh nghịch nghịch tóc: "Nhưng mà tao làm sao biết đó là mày. Không biết thì không có tội nha, Lạc tiểu thư đừng quên đó."

"Không biết cũng là một cái tội đó, Bạch đại tiểu thư."

Lạc Minh Tịch nhấn mạnh từng chữ "Bạch đại tiểu thư", hàm ý nhạo báng rõ rệt vô cùng. Không biết thì vô tội, nếu thế thì cô ta cũng lấy cái lý do đó để bao biện cho những gì bản thân gây ra cho nữ chính sao.

Lạc Minh Tịch nhẹ nhàng bỏ balo xuống: "Vì mày không biết nên đã mắng tao. Vì mày không biết nên làm cả trường ghét tao trong khoảng thời gian đó. Mày không hiểu à, không biết của mày gián tiếp làm mày gây tội rồi đấy."

Bạch Ngân Hạnh không để tâm đến cô, chăm chú ngắm mình trong gương: "Mày nghĩ mày có thể làm gì được tao nào, mày không có họ ở cạnh thì cũng chỉ là một con tiểu thư bánh bèo vô dụng được nuông chiều mà thôi."

"À thế à." Lạc Minh Tịch nhàn nhạt nói, xắn tay áo lên không rõ ý định định làm gì.

"Mày định làm gì?" Bạch Ngân Hạnh chỉ liếc cô một cái, chuyên tâm tiếp tục đánh son cho bản thân.

Lạc Minh Tịch thản nhiên làm vài động tác khởi động: "Còn làm gì nữa, đánh người a."

Cùng lúc đó, có người chạy ngay tới lớp 12 năm hai, lớp dành cho những học sinh cá biệt của T trung, căn cứ đầu não của Tề Hàn Vũ.

Tề Hàn Vũ bình thường là sẽ không mấy đến trường, trong lớp không thấy mặt cậu cũng không phải chuyện lạ gì. Chuyện lạ chỉ có mỗi việc Tề Hàn Vũ tự nhiên xuất hiện trong lớp, gục mặt đi ngủ.

Người chạy ngay tới lớp 12 đấy là một gã trai dáng người vừa lùn vừa béo, đừng trông gã như vậy mà vội vàng đoán. Gã là cánh tay trái của Tề Hàn Vũ đấy, một tay đấm rất có tiếng tăm của T trung, Đinh Tiểu Hùng.

Đinh Tiểu Hùng chạy thẳng một đường tới lớp 12, bản chất gã là một kẻ thích ăn bỏng ngô hóng chuyện, châm ngôn sống của gã là đã hóng thì phải hóng theo bè, vậy nên khi có chuyện gì đó thú vị thì gã đều về lớp mình tìm người hóng hớt cùng đầu tiên.

Mà cái tên thường hay cùng hắn làm người qua đường là cánh tay phải đắc lực của Tề Hàn Vũ, La Quảng.

Như mọi lần, Đinh Tiểu Hùng vốn định lôi La Quảng ra sân trường xem kịch, không ngờ tới vừa mở cửa lớp, đi xuống chỗ La Quảng thì ngay bàn đằng sau, Tề Hàn Vũ đang nằm ngủ gục.



Đinh Tiểu Hùng tinh ý, biết mấy cái chuyện không liên quan tới Bạch Tuyết Mai thì anh Tề của gã sẽ không để tâm mấy, hoặc thậm chí còn bỏ ra sau đầu. Gã không màng Tề Hàn Vũ thật sự ngủ hay chưa, còn hớn hở: "Mày biết gì không, giữa sân trường có nữ sinh đánh nhau đấy."

Đám nam sinh trong lớp 12 trợn mắt há mồm, nữ sinh gây lộn ngay giữa sân trường, bạo đấy. Cả đám nhao nhao lên, hỏi là vị tỷ tỷ nào.

La Quảng cũng bất ngờ không kém, có hứng thú cũng tham gia hỏi.

Đinh Tiểu Hùng kéo một cái bàn ra, ngồi lên, bắt chéo chân rất có ý tứ sắp kể chuyện xưa: "Để xem... nhân vật chính trong đó là Bạch Ngân Hạnh cùng với Lạc Minh Tịch. Mà chúng mày không biết đâu, Lạc Minh Tịch một mình cân thêm bảy nữ sinh khác đấy."

Đám người ồ lên, thật không tin nổi hai vị tiểu thư vậy mà lao vào với nhau đấu đá, mà một người lại lấy một cân bảy mới gắt chứ.

Có kẻ vẫn còn mơ hồ: "Lạc Minh Tịch? Chẳng lẽ là Joey?"

Đinh Tiểu Hùng vỗ đùi: "Ngoài cô ta ra thì trong cả T trung không ai tên Lạc Minh Tịch cả."

Đám người lại náo loạn, thi nhau đánh cược xem ai sẽ chiến thắng. Fan hâm mộ thường không cần lý do gì để ủng hộ thần tượng thắng cả, đa số nam sinh lớp 12 cũng không cần lý do để ủng hộ đại thần của họ giành được thắng lợi.

Nãy giờ Tề Hàn Vũ ngủ không vào giấc, tai vẫn nghe ngóng được. Bạch Ngân Hạnh tạo nhiều việc ác như thế, có người đứng ra trị cô ta cũng phải. Chỉ là nhân vật chính thứ hai cậu lại không nghĩ là người đó.

Cậu vội đứng dậy, đập bàn: "Mày vừa nói, Bạch Ngân Hạnh với ai đánh nhau ở sân trường?"

Đón nhận gương mặt đã chuyển đen cùng với ánh mắt có thể giết được người của Tề Hàn Vũ, đám người hít một ngụm khí lạnh, thầm thắp nén nhang cho người đưa tin này - Đinh Tiểu Hùng.

Đinh Tiểu Hùng cũng tự thắp bó nhang cho bản thân, tự trách gã đã nhiều lời lại còn nói to, nhưng gã cũng không hiểu, chuyện này đâu có liên quan tới Bạch Tuyết Mai mà lại tự nhiên lên cơn vậy.

Gã bỏ qua thắc mắc sau đầu, nghiêm chỉnh trả lời: "Là Lạc Minh Tịch, đại thần Joey, Lạc tiểu thư của Lạc gia, Lạc Minh Tịch."

Mặt Tề Hàn Vũ lại càng đen hơn, đạp mạnh bàn ghế tức tốc đi nhanh ra ngoài, Đinh Tiểu Hùng và La Quảng bốn mắt nhìn nhau khó hiểu, cũng mau chóng chạy theo sau.

Lúc này ở dưới sân trường, có rất nhiều học sinh đang tụ tập, họ chỉ đang bàn tán xôn xao, có người lo lắng sao giáo viên vẫn chưa tới, người bị đánh thì bị đánh tới mức sắp đứng lên không nổi nữa rồi.

Áp lực là giáo bá Tề Hàn Vũ của họ tạo ra phải nói là cực đại, có người vừa thấy Tề Hàn Vũ cùng hai đàn em thân cận nhất đi tới thì liền kêu mọi người tránh ra, đại nhân vật tới rồi.

Học sinh trong trường thứ nhất sợ giám thị, thứ hai là sợ Tề Hàn Vũ. Vừa nghe thấy chữ Tề đằng đầu là đã tự biết đứng dạt ra rồi. Chỉ là hôm nay họ hơi rùng mình, Tề đại ca hôm nay đen mặt, trên trán như đang nổi gân xanh tức giận.

Tề Hàn Vũ đúng thật là đang tức giận. Lạc Minh Tịch nhỏ người như thế, đôi bàn tay nhỏ gầy chỉ dùng để thao tác chơi game trên bàn phím sao có thể đi đánh nhau với một tốp nữ sinh được. Chỉ nghĩ tới chuyện Lạc Minh Tịch sẽ bị thương là cậu đã không nhịn được rồi. Bạch Ngân Hạnh hả, cái tên này vốn đã nằn trong danh sách đen của cậu từ lâu, nay nó được đặt lên hàng đầu, hoặc có khi cái tên này đã nằm trong danh sách những kẻ không nên cùng hít chung một bầu không khí với cậu.

Đám đông đứng dạt ra hai bên nhường đường, hình dáng một nữ sinh đang túm tóc nhấn đầu một nữ sinh khác quỳ xuống hiện ra càng rõ.

Trên sân đang nằm tới những sáu nữ sinh, mỗi người tóc tai không gọn gàng, vẻ mặt nhăn nhó vì đau đớn không thể ngồi dậy, thi thoảng có vài người rên đau ra tiếng.

Trên sân từ khi cậu tới, những tiếng xôn xao im bặt. Hiện tại chỉ có những tiếng rên rỉ của sáu người đang nằm kia, có thêm cả tiếng thút thít của một nữ sinh đứng gần đó, kèm cả tiếng van nài khóc lóc của nữ sinh đang bị ép quỳ kia.

Nữ sinh bị ép quỳ có gương mặt lem luốc do lớp trang điểm bị nhòa đi bởi nước mắt, và trông có thêm cả tay ai tác động vào. Quần áo lộn xộn, son và gương vỡ trên nền sân lát gạch, miệng không ngừng nói: "Em xin lỗi. Em sai rồi chị Minh Tịch, en sai rồi. Em thật sự xin lỗi, chị Minh Tịch mau dừng tay. Em thật sự biết sai rồi, chị mau tha cho em."

Nữ sinh đó không ai khác là Bạch Ngân Hạnh, không ngờ lại có cảnh thảm khốc đến như thế này. Vài người chứng kiến lòng hả dạ mừng thầm.

Còn nữ sinh đánh người thế nhưng lại là Lạc Minh Tịch "nhỏ con". Vài người nói, đây chính là ví dụ điển hình của nhỏ nhưng có võ.

Đinh Tiểu Hùng và La Quảng chứng kiến cảnh này, trong lòng không khỏi cảm thán một đoạn văn dài. Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong đúng là có thật.

Họ không để ý tới, gương mặt của Tề Hàn Vũ đã dịu đi rất nhiều. Người bị đánh không phải là Lạc Minh Tịch thì tốt rồi. Nhưng trông đánh sáu bảy người thế kia, không biết liệu tay cô ấy có đau không nhỉ. Đau tay là không thể chơi game được đâu đó, cậu thấy xót thay cho Lạc Minh Tịch, giá như mà người đang đánh đám kia là cậu thì tốt hơn hẳn bao nhiêu.

Nhân vật chính trong cuộc ẩu đả, Lạc Minh Tịch lại cười đầy ý xấu xa: "Tha cho mày? Mày nói xem tao tha cho mày như thế nào? Sau tất cả những gì mày đối tao thì tao nên tha cho mày ư? Đừng có hòng."

Bạch Ngân Hạnh lắc đầu nguầy nguậy: "Em sai rồi, em thật sự sai rồi. Em cầu xin chị, em sai rồi, sai rồi."

Lạc Minh Tịch không buồn nói thêm mấy câu nữa với cái thể loại coi thường người khác, ếch ngồi đáy giếng như Bạch Ngân Hạnh thêm một chút nào nữa, một cước lạnh lùng đạp cô ta ngã ra đất, mắt đầy ác ý nhìn về phía nữ sinh thút thít nãy giờ, Liễu Nhu Nhu.

Liễu Nhu Nhu nhận được ánh mắt của Lạc Minh Tịch nhìn mình, run rẩy lùi lại.

"Mày có biết nãy giờ mày ồn ào lắm không?" vẻ mặt hiện giờ của Lạc Minh Tịch thật sự rất dọa người, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngây ngô thường ngày. Liễu Nhu Nhu nghe thấy câu hỏi, run run rẩy rẩy gật gật đầu, lấy tay bụm miệng mình lại không cho nó phát ra âm thanh nào nữa.

Lạc Minh Tịch có vẻ đã chán, lấy balo móc điện thoại ra, bấm gọi cho một dãy số quen thuộc. Mấy phút nữa các giáo viên sẽ tới thôi, lúc này chưa tới đã là lâu rồi đấy, khi tới rồi thì kiểu gì cũng sẽ bị gọi lên văn phòng.

Vậy nên cô sẽ tiến công trước, không cần giáo viên phải ra tay. Bên kia không bao lâu thì bắt máy, Lạc Minh Tịch không chút chột dạ vì mắc tội nào, nói: "Anh, em đánh người rồi, chuẩn bị lên văn phòng uống nước, anh nên tới đi là vừa."

Những học sinh vây xem cảnh này: .... Chị gái này, chị có nhận đàn em không? Em xin một slot.
Chương trước Chương tiếp