Bí Kíp Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện

Chương 20: Lạc Minh Tịch và Lạc Minh Tịch



Tối đó về tới nhà, Lạc Minh Tịch lập tức lên phòng, ôm gối tự cười như một đứa bị bệnh tâm thần mới trốn trại. Đến bữa cơm mà vẫn không thể kiềm nổi độ cong của khóe miệng, khiến Lạc Minh Tường lo lắng không thôi.

Lạc Minh Tịch đang quá mức là vui mà, mọi thứ diễn ra hồi chiều đều như một giấc mộng đẹp của tuổi thanh xuân, giấc mộng mà cô chỉ mong mình có thể sống trong đó thêm ít lâu nữa. Đó dù là thật hay chỉ là do cô tưởng tượng ra thôi thì đều khiến cô thỏa mãn như thể nhân sinh đã không còn gì để luyến tiếc nữa rồi.

À, còn luyến tiếc khí oxi của trời đất.

Đêm nay Lạc Minh Tịch không có hứng thú chơi game, một chuyện rất hiếm muộn mới xảy ra. Cô mải đọc những chuyện ngôn tình cực ngọt cực ảo tưởng sức mạnh tới mức quên luôn cả giờ giấc, lúc nhận ra rồi thì đã hơn mười một giờ.

Tắt đèn đi ngủ, Lạc Minh Tịch nhìn thẳng lên trần nhà mà không sao nhắm mắt cho được. Nhắm mắt rồi thì có phải tất cả mọi chuyện của hôm nay cũng sẽ đều biến mất hay không, lỡ như nhắm mắt rồi thì tỉnh mộng thì sao.

Nghĩ có chút lại buồn phiền, thân làm nữ phụ không trông mong vào gì hơn một thứ tình yêu hão huyền. Kiếp trước sống từng ấy năm trên đời đến cả một mối tình với người thật cũng chẳng có, kiếp này không có tiếp thì cũng thật là lãng phí.

Vả đi vả lại mặt mình bao nhiêu lần, bên muốn tình bên muốn độc thân vẫn đều ngang nhau, thật là đau đầu mà.

Cứ trằn trọc như thế mãi, không biết bao lâu sau cô liền đã vào giấc từ lúc nào không hay.

Cô nằm mơ thấy mình ở một nơi nào đó.

Cỏ xanh hoa trắng, gió hiu hiu thổi, Lạc Minh Tịch không rõ tự bao giờ bản thân đã mặc một cái váy trắng toát, dài tới tận đầu gối, trên đầu đội một cái mũ rộng vành.

Ngước mắt lên nhìn trời, bầu trời cao mà trong như những ngày hè về, ánh mặt trời dịu dàng lan tỏa hơi ấm và ánh sáng tới mọi nơi trong không gian rộng lớn, gần xung quanh đó có mày tảng đá cao vừa tới người, to vừa đủ để có thể yên vị ngồi trên.

Lạ lẫm với mọi thứ, bước chân trên cỏ cảm giác rất giống thật, Lạc Minh Tịch đi xung quanh nhìn ngắm. Cái khung cảnh bình yên như đồng cỏ ở quê cô thuở nào.

Đi một đoạn dài, vừa đi vừa ngân nga những câu hát dân ca của bà của mẹ thường hay hát cô nghe mỗi lần trước khi ngủ lúc còn ấu thơ, vừa nhớ lại về một thời đã qua ở kiếp trước. Ở chốn ánh đèn điện xa hoa lộng lẫy đó, cô còn tưởng như bản thân đã quên mất cái ánh nắng của buổi chiều trên cánh đồng cỏ bạt ngàn màu xanh.

Thấp thoáng xa xa có một bóng hình nhỏ của một cô gái đang ngồi, thẫn thờ nhìn về nơi xa xăm tận chân trời. Đây vốn là giấc mơ của cô, sao lại có một người khác ở nơi đây.

Lạc Minh Tịch chần chừ, chậm rãi bước tới gần. Không rõ là người đó nghe thấy tiếng bước chân của cô, hay là theo bản tính mà cảm nhận được có thêm người đang ở đây, người đó lên tiếng. Âm thanh vốn là trong trẻo, nhưng theo cách sử dụng thì lại mang cái vẻ kiêu ngạo, lên mặt trước người đối diện: "Tới rồi?"

Lạc Minh Tịch vừa gặp đã thấy không ưa, vừa biết đã thấy sống chung không quá ba giây. Cô cũng không giữ lịch sự gì mà trả lời lại đúng một chữ: "Ừ."

Đôi vai nhỏ kia run run như đang nín cười, lát sau bật cười thành tiếng. Chuyện này có gì mà đáng cười cơ chứ.

"Lâu rồi không có ai nói chuyện với tôi như vậy. Hoài niệm thật đấy."

Người nọ quay mặt lại, Lạc Minh Tịch tròn mắt ngạc nhiên, hệt cô như đúc. Là nguyên thân đã hiện hồn về muốn đòi lại xác rồi sao?

Đòi thì trả, dù sao chủ nhân cũng không phải là cô cơ mà.

"Có vẻ như, cô biết tôi là ai rồi nhỉ?"

Lạc Minh Tịch gật đầu, giống nhau đến như thế rồi, còn không nhận ra sao cho được.

"Cũng phải, nhìn thấy là biết rồi."

Nãy giờ Lạc Minh Tịch có để ý, trong suốt cả bốn câu mà nguyên thân nói thì có ba câu như đang tự kỷ tự nói chuyện với bản thân rồi. Nghĩ lại tới cuộc sống vốn có của nguyên thân trong nguyên tác, Lạc Minh Tịch không khỏi nổi lên đồng cảm trong lòng. Có phải là do ban nãy cô đã quá bất lịch sự rồi không, cảm thấy có chút tội lỗi.

Cô thả lỏng người, nhẹ nhàng hỏi: "Cô tới rồi, muốn tôi trả lại thân xác có đúng không?"

Ngoài dự kiến của cô, nguyên thân mỉm cười lắc đầu, nói: "Không phải."



So với những gì cô biết về nguyên thân, cô ấy cũng không phải là quá xấu xa, ích kỷ gì đó đâu mà. Người thiếu nữ đang ở trước mặt đây lại có một chút gì đó ưu phiền, chỉ được câu đầu tiên gặp nhau là hệt tính cách như trong chính nguyên tác.

Vấn đề là, chủ nhân của thân thể sao không phải là hiện hồn về để đòi lại thân thể? Thắc mắc của Lạc Minh Tịch được viết rõ hết trên mặt, nguyên thân nghiêng đầu cười: "Chúng ta là một, cô là tôi, tôi cũng là cô. Tưởng chừng như hai con người khác nhau, nhưng vì có một sợi dây gắn kết, tôi và cô, đều ở đây."

Lời nói mang giá trị trình độ văn hóa cao như vậy, Lạc Minh Tịch nghe sẽ không hiểu đâu. Nghĩ thêm lại càng thấy nguyên thân giống như bị đa nhân cách ấy, tuy hai mà một tuy một mà hai này chỉ có thể là đa nhân cách rồi.

"Đừng hiểu sai ý. Chúng ta sống hai thế giới khác nhau đó." nguyên thân từ tốn nhắc nhở.

Lạc Minh Tịch thấy quái lạ, ấn tượng của cô về nguyên thân càng ngày đi theo chiều hướng tốt đẹp. Cô gần như đã quen với hình ảnh của một nữ phụ "Lạc Minh Tịch" điêu ngoa, ích kỷ, độc ác, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích trong nguyên tác [Người Hầu Hào Môn]. Hiện tại, người thật việc thật đang ở ngay trước mắt, mà tính cách lại thực hiền, không giống với một người âm mưu thủ đoạn đầy mình, tình cách khiến người khác chán ghét chút nào. Có phải là bên trong mỗi con người đều sẽ có một phần tốt bụng, mà cô may mắn gặp được cái phần này của nguyên thân?

"Tôi chính là nhân vật nữ phụ đó, chỉ là phần tính cách này của tôi không được viết ra, không có nghĩa là không có."

Ồ... Vậy ra là thế giới này tự bổ sung cho cô ấy. Nghe có hơi ảo diệu nhưng xuyên không rồi mới có thể thấy được. Ví dụ như hội Lâm Duệ, vốn dĩ đến cả tên còn không có trong nguyên tác, nhưng thế giới này đã tự động thêm vào.

"Nhưng sao cô lại nói chuyện với tôi như thế?"

"Cứ cho là vì trước khi biến mất thì tôi muốn một ai đó hiểu được tôi là ai mà thôi."

Nghe thôi sao mà đau lòng quá vậy. Khoan đã, cái gì cơ? Biến mất!? Lạc Minh Tịch hoang mang tột độ, nguyên thân sắp biến mất mà không đi đòi lại thân thể để được sống tiếp, mà lại là đi thông báo với cô. Này thì làm cô thấy rất tội lỗi, như thể bản thân đã phạm phải tội ác tày đình nhất trong đời.

"Thực ra cô chỉ cần nói tôi liền trả lại cơ thể cho cô mà."

Nguyên thân lắc đầu từ chối: "Tôi không xứng đáng để được tiếp tục sống."

"Cô không xứng thì tôi xứng sao?"

"Cô xứng!" nguyên thân khẳng định chắc chắn "Bởi vì cô đã làm được những điều mà tôi sẽ không bao giờ có thể làm được."

Thôi đừng, cứ tiếp tục nữa thì thành di ngôn mất rồi.

Lạc Minh Tịch chưa từng thấy đồng cảm với nguyên thân, cho tới lúc này. Cô đã bị mụ tác giả tẩy não về tính cách của nữ chính và các nữ phụ, cứ hễ là ai xấu đều chắc như đinh đóng cột đó là cực xấu. Gặp người thật rồi mới biết, qua từng con chữ quả nhiên che giấu nhiều điều.

Lạc Minh Tịch có hơi rơm rớm nước mắt, cứ nghĩ lại thấy tội vị nguyên thân này quá.

"Tôi ở đây gặp cô là lần đầu, cũng là lần cuối. Vậy nên tôi muốn dặn dò cô vài điều."

Nguyên thân là nhân vật trong tiểu thuyết, chắc hẳn có biết nhiều về thế giới này hơn cô. Lạc Minh Tịch ngồi xuống, nghiêm túc lắng nghe.

"Đầu tiên, cô hãy tiếp tục đối xử thật tốt với anh trai, anh ấy không nên lẻ loi một mình như trước nữa rồi."

Lạc Minh Tịch mím môi, gật đầu. Không có giải thích gì cả, cô đã hiểu rồi. Lạc Minh Tường vẫn luôn là cô đơn, ba mẹ buộc anh phải trở thành một người có ích, có duy nhất một cô em gái cũng đã chưa từng thân thiết với anh. Vậy hiển nhiên điều đầu tiên mà nguyên thân nuối tiếc nhất cũng là người anh này. Bề ngoài như không thân thiết, thực chất lại là rất quan tâm tới nhau.

"Thứ hai, trân trọng người cô thương và người thương cô, người ấy dù có ra sao vẫn sẽ luôn ở cạnh cô."

Người cô thương thì dĩ nhiên cô sẽ trân trọng rồi, nhưng người thương cô là không khí mà, trân trọng kiểu gì, bảo vệ môi trường ư?

Nguyên thân biết được Lạc Minh Tịch đang nghĩ cái gì, lắc đầu cười, vẫn còn chưa phát hiện ra.

"Cuối cùng, Bạch Tuyết Mai không như những gì cô vẫn luôn nghĩ. Hãy cứ cẩn thận cô ta."



Lời của nguyên thân thực chân thành, nhưng nó lại cứ như chọc phải cái vảy ngược của Lạc Minh Tịch. Cô bực dọc: "Bạch Tuyết Mai bản chất tốt đẹp, đâu có giống như cô!"

Nguyên thân không nói, cô biết Lạc Minh Tịch đang có suy nghĩ như thế nào về Bạch Tuyết Mai. Nhưng cô có lý do chính đáng để đối xử với Bạch Tuyết Mai như vậy. Ánh mắt Bạch Tuyết Mai nhìn cô khi ấy, căm ghét thì tất nhiên là đúng với tình huống đó rồi. Bạch Tuyết Mai có lẽ không nhận ra, nguyên thân lại biết được, ánh mắt đó không chỉ căm thù không thôi, nó còn chứa cả ý định phải trả lại cô hơn thế gấp trăm gấp vạn lần. Thêm cả nữa, Lạc Minh Tịch có lẽ không để ý kỹ, Bạch Tuyết Mai đối với Lạc Minh Tịch đã bắt đầu có nhen nhóm ý định gì đó rồi.

Lạc Minh Tịch quan sát nguyên thân, cho rằng nguyên thân không nói tức là đang chột dạ. Đây là muốn kéo cô xuống chung một cái vũng bùn đấy còn gì nữa.

"Cô đừng nghĩ bản thân nhìn thấu con người mà phán đoán người ta. Cô chính là phán đoán sai về Bạch Tuyết Mai mới gây khó dễ cho Bạch Tuyết Mai đấy còn gì, còn lý do nữa là cô thích Hoàng Hạo Thiên!"

"...Đó cũng đúng. Nhưng đó là cô cũng tự cho rằng mình biết tất cả về Bạch Tuyết Mai hay sao? Không thử lấy tôi ra làm ví dụ xem, tôi có giống với tất cả những gì cô biết về tôi không?"

Lạc Minh Tịch hết lý để nói. Phải rồi, nguyên thân cái gì cũng rõ hơn cô, thế giới này cô mới chỉ thông qua những con chữ mới biết được bề nổi, bề sâu thì chỉ có người trong cuộc mới biết.

Nguyên thân yên tâm hơn khi Lạc Minh Tịch như đã nghiệm ra rồi, thở dài nói: "Để Bạch Tuyết Mai về với gia đình ruột thịt và có cuộc sống hạnh phúc, chưa chắc cô ta đã chịu bỏ qua hết cho cô đâu. Hãy ghi nhớ, sâu bên trong mỗi con người đều có một chấm đen. Mà từ khi Bạch Tuyết Mai trả thù lại những người kia, chấm đen đó đã to hơn bao nhiêu rồi."

Lạc Minh Tịch rùng mình, tức là cô vẫn còn cái deathflag đang cắm trên đầu ư. Đúng là tạo nghiệp mà. Để xem nào, cô đã sử dụng đến cái kế hoạch nào rồi, kế hoặc E rồi nhỉ. Tiếp sau E là F, kế hoạch F là gì bây giờ!!??

Nguyên thân đặt tay lên vai cô trấn an: "Đừng lo, chỉ cần một ngày cô là Lạc Minh Tịch, tôi tin cô có thể thắng được Bạch Tuyết Mai."

Lời cổ vũ rất thấm vào lòng người, nhưng Bạch Tuyết Mai là nữ chính hào quang sáng chói, cô chỉ là một nữ phụ đến cả bàn tay vàng còn không có, đối đầu với nữ chính sao có thể sống quá ba giây.

"Tới lúc rồi..." nguyên thân ngửa mặt nhìn lên trời cao, thở dài. Cô đứng lên, chờ đợi điều sắp xảy đến.

Lạc Minh Tịch vội đứng lên theo, cô còn cần thêm vài lời khuyên của nguyên thân: "Không phải nhanh như vậy chứ? Tôi cần phải làm gì bây giờ."

Cô để ý, trong không gian bỗng dưng xuất hiện mấy đốm vàng từ dưới đất chậm rãi bay lên. Ngước xuống là bàn chân của nguyên thân đang tan dần đi rồi. Lạc Minh Tịch hốt hoảng.

"Làm chính cô, như vậy mới được." không quan tâm tới chuyện gì đang diễn ra với mình, nguyên thân vẫn còn nhẹ nhàng đưa ra lời khuyên với Lạc Minh Tịch.

"Nhưng, nhưng..."

Lạc Minh Tịch đến những giây phút như thế này, không rõ nên bày tỏ cảm xúc ra sao nữa. Cô đứng yên mà chứng kiến thân ảnh của nguyên thân tan biến ngay trước mắt, lòng rối bời.

Đến khi chỉ còn lại những đốm vàng lơ lửng trong không khí, cô vẫn nghe thấy tiếng nói của nguyên thân văng vảng đâu đó trong không gian: "Nhờ cả vào cô."

Mãi sau, Lạc Minh Tịch mới hiểu được, nguyên thân trao lại thân thể cuộc sống này cho cô, tự mình tan biến. Như vậy thì những người cạnh cô ấy mới có thể sống tốt hơn được.

Lạc Minh Tịch không kiềm được, đáy mắt ướt át, khẽ lẩm bẩm liên tục: "Hãy yên nghỉ nhé."

Nguyên thân chính là gặp phải một tai nạn bất ngờ mà hồn lìa khỏi xác thịt, cùng lúc ấy cô cũng bị tai nạn qua đời, hồn liền nhập vào xác của nguyên thân, chính thức xuyên không. Còn nguyên thân vốn đã không còn, không ai hay biết gì, cũng không thể tìm một thân thể khác mà sống. Ý thức của nguyên thân còn sót lại trong thân thể này là do cô ấy còn chấp niệm, tới khi Lạc Minh Tịch vô tình hóa giải hết tất cả, cô ấy quyết định tan biến đi. Mọi ký ức về nguyên thân, Lạc Minh Tịch cuối cùng cũng đã rõ ràng hết cả. Một con người cô đơn, khao khát muốn được sự chú ý nên mới trở thành vị tiểu thư kiêu ngạo, muốn tìm tới tình yêu để xóa bỏ mất mát trong lòng.

Mọi thứ xuất hiện như một bộ phim viễn tưởng, không có chút khoa học nào, không hề đáng tin. Lạc Minh Tịch lại chấp nhận mà tin vào nó, có còn hơn là không.

Chuông báo thức kêu lên, Lạc Minh Tịch mở mắt ra, là khung cảnh quen thuộc trong phòng của nguyên thân, không, là phòng của cô rồi. Lạc Minh Tịch sờ lên mặt mình, khóe mắt có hơi ướt. Vậy ra cô là thực sự khóc.

Lạc Minh Tịch nắm chặt tay mình lại, nguyên thân đã tự hi sinh chính mình cho cô cuộc sống này, cô phải nắm chặt lấy mới được. Nữ chính thì làm sao, nam chính ngon thì vào đây, bà đây nữ phụ cũng không phải dạng vừa đâu.

Lạc Minh Tịch hiểu rồi, về mấy chi tiết nhỏ ở cuối tiểu thuyết, Bạch Tuyết Mai là con người như thế nào, đến cả mụ tác giả cũng không rõ nữa.

Lạc Minh Tịch lần nữa nắm vững quyết tâm, lật lại bí kíp sống sót của mình, viết lại từ đầu. Từ nay không thể dựa vào những gì mình biết từ trong tiểu thuyết mà còn phải dựa vào hiện thực.

Xem nào, kế hoạch tiếp theo là...
Chương trước Chương tiếp