Bí Kíp Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện

Chương 21: Đã từng cầm tay rất nhiều người



Đã mấy ngày trôi qua, may mắn thay trời không cho Lạc Minh Tịch gặp đôi nam nữ chính thêm mấy lần. Cũng coi như đang giúp cô được tránh xa khỏi hai người họ.

Thế nhưng mà đã có một chuyện lạ xảy ra, nữ chính Bạch Tuyết Mai bị dính mấy bài phốt trong diễn đàn phốt của

T trung, giáo thảo Hoàng Hạo Thiên cũng bị liên lụy vào.

Họ bị nói từ cặp uyên ương biến thành đôi cầu nam nữ.

Lạc Minh Tịch khi đọc được bài đó thì kiểu: "Wow, thật cmn đặc sắc."

Kể từ khi được nguyên thân dặn dò phải cẩn thận nữ chính, Lạc Minh Tịch đã có một nh nhìn khác đối với Bạch Tuyết Mai. Cô lại vạch ra từng dòng thời gian, đặc biệt nhấn vào phía kết thúc truyện. Quả thực, kết cục của nguyên thân quá là thảm khốc, cô ấy chưa từng hại ai tới mức mất mạng bao giờ, dù rằng hại nữ chính thì rất nhiều, nhưng không cần liên lụy đến tính mạng của Lạc Minh Tường đâu chứ. Có phải là bị quá mà đúng không.

Cho tới bây giờ, Lạc Minh Tịch mỗi lần đến trường đều phải tính giờ hoàng đạo. Tính sai một cái cô sợ mình sẽ gặp phải nam nữ chính. Cái kể hoạch của cô chưa có nghĩ ra, nên là trước mắt phải tránh hai người đó đi.

Lạc Minh Tịch gác mọi lo lắng qua một bên, đang trong giờ lén lút chơi điện thoại với Lâm Duệ. Ban nãy cô vừa nhận được kết quả thi vừa kỳ của tuần trước, đều ở ngưỡng trên trung bình trừ môn văn, môn đó vừa đủ trung bình như lời Vũ Huy nói. Còn môn toán với môn anh thì thôi rồi, thiếu chút nữa là vừa tròn điểm cao nhất.

Cô lúc ấy còn vỗ ngực tự hào về bản thân, không hổ là dân IT từ kiếp trước.

Nên là mới vào tiết tự học này, cô liền lấy điện thoại ra, cao hứng ngồi chơi với Lâm Duệ, Ngô Vinh cũng tham gia cùng.

Dạo gần đây cô thấy lạ lắm nhá, hai người này thi thoảng thì thầm to nhỏ gì đó. Hơn nữa trên Tam Giới Là Một còn để ảnh đại diện cặp đôi luôn nữa cơ, rất đáng nghi.

Máu hủ trong người Lạc Minh Tịch nổi lên, phải chăng là..

Tiết tự học của lớp 7 không khác gì một cái chợ, ai thích làm gì thì làm nấy, có thầy Cao bước vào cũng không ai thèm đếm xỉa tới thầy.

Thầy Cao lực bất tòng tâm, bản thân thầy gặp cảnh này quen rồi. Trông thì nghịch thế thôi chứ đám nhóc này cũng ngoan lắm.

Thầy đi vào, đặt túi xách lên bàn làm việc, mặc kệ đám học sinh có nghe hay không, vẫn nói: "Lớp ta sĩ số lẻ, bài thi giữa kỳ mọi người đều đạt yêu cầu, không ai bị bỏ lại phía sau, không ai tiến quá nhiều lên phía trước nên không ai phải chuyển đi. Điều đó không ngăn được việc có người chuyển vào. Hôm nay ta có học sinh mới."

Thầy ra hiệu để học sinh mới bước vào. Dáng điệu ngạo nghễ, cặp sách còn không có mang, vẻ mặt lười biếng viết lên bảng ba chữ "Tế Hàn Vũ".

"Tề Hàn Vũ, mới chuyển từ lớp 12 sang, hân hạnh."

Cả cái lớp, ngoại trừ hai người Lạc Minh Tịch và Lâm Duệ còn đang đắm chìm vào thế giới ảo trên tay, đều quay lên bảng nhìn. Họ đến một hơi thở còn không dám thở mạnh, che giấu đi sự bàng hoàng bên trong.

Giáo bá trường họ đi thi một bước leo thằng lên lớp 7, thật là cái chuyện quái quỷ gì từ trên trời rơi xuống vậy.

Có vài cái bàn tay mới đầu lẹt đẹt vỗ, sau đó là cả một tràng.

Thầy Cao vẫy tay ra hiệu giữ trật tự xuống phía dưới, đảo mắt nhìn xung quanh cái lớp đang loạn thành một đoàn, không nhìn ra chỗ ngồi nào còn trống cả, đành nói: "Lớp theo chế độ dân chủ, bạn học Tề muốn ngồi chỗ nào thì ngồi chỗ đó đi."

Tề Hàn Vũ còn không cầu điều gì hơn thế cả, nãy giờ cậu chỉ nhìn về phía góc lớp chỗ mà Lạc Minh Tịch còn đang ngồi thôi, cô và bạn cùng bàn còn ngang nhiên cầm điện thoại để trên bàn mà chơi. Mà tại sao cái tên cùng bàn

Lạc Minh Tịch lại ngồi sát vào cô như thế chứ, cái khoảng cách chỉ đếm được còn dưới 10cm nữa. Cậu đen mặt, không khí xung quanh vốn đã mang hơi lạnh của tháng mười hai, nay còn giảm thêm xuống những mấy độ.



Học sinh lớp 7 tự nhiên rét run, Lạc Minh Tịch cũng như thế. Nhưng cô đang game mà, không để ý gì mấy.

Bất chợt, cái bàn bị đạp làm cô chệch tay, từ mình đi nộp mạng cho đối thủ. Bực mình ngẩng xem là ai, phát hiện gương mặt đang đen như đít nổi của Tê Hàn Vũ.

Lạc Minh Tịch túa mồ hôi lạnh, nam thần đi vào lớp từ bao giờ vậy lúa.

"Tao muốn ngồi đây, mày tự kiếm chỗ mà chuyển đi." Tề Hàn Vũ gằn giọng nói với Lâm Duệ.

Lâm Duệ:"........

.?" cậu chơi game chứ đã chọc phải vị đại ca này đâu, sao đối xử với cậu như thế. "Đi đâu mới

được giờ?"

"Bàn trên còn một chỗ đấy, một là lên đó ngồi, hai là ăn đánh."

Đối với Lâm Duệ mà nói, lên ngồi cùng với Ngô Vinh không khác gì cực hình cả, cậu chần chừ. Chịu cực hình này ít ra còn toàn thây, ăn đánh của Tề Hàn Vũ thì... Chuyển chuyển chuyển, không ai muốn bị đánh, nhất là bị đánh bởi đại ca T trung.

Cậu dọn dẹp hết đồ đạc, hung hăng đập hết lên bàn của Ngô Vinh, không phải vì phát tiết hay tức giận gì cả, mà là vì lần nào đối xử với Ngô Vinh thì chẳng thế.

Lạc Minh Tịch bụm miệng nín cười, vai cô run run. Nói chứ nhìn hai con người này gian tình chất đống, giờ biến thành họ ngày nào cũng ngồi cạnh nhau chí chóe là Lạc Minh Tịch đã liền tưởng tượng ra một khung cảnh của một đôi oan gia sau này ngọt xớt như nào rồi.

Tề Hàn Vũ kéo ghế, ngồi bên cạnh Lạc Minh Tịch. Hai người trước đó vốn đã quen nhau, lại chưa từng bao giờ thân thiết với nhau quá, trừ lần đi công viên giải trí là lần đầu tiên, nếu có tính thêm cái lần "hôn gián tiếp" kia nữa thì chắc là thứ hai? Vậy nên bây giờ liền đùng một phát ngồi cùng bàn nhau, Lạc Minh Tịch không khỏi thấy căng thẳng cả người.

Từ khi cô biết Hoàng Hạo Thiên và Tề Hàn Vũ đều lật mặt với nhau, tình nghĩa huynh đệ lâu như vậy mà chưa từng thấy làm lành, có nghĩa là để tới bây giờ thì thành thâm cừu đại hận rồi. Tề Hàn Vũ thậm chí còn không để ý đến nữ chính lấy một cái, theo Lạc Minh Tịch suy đoán thì tức là Tề Hàn Vũ đã không còn thấy có cảm xúc với

Bạch Tuyết Mai nữa. Như vậy là cô có thể đi giành rồi. Hạnh phúc thì có thật đấy, nhưng cô vẫn lựa chọn để Tề Hàn Vũ quyết định tình yêu của chính mình đi.

Nhỡ đâu cậu không thích cô thì bản thân cô cũng chỉ khổ thôi. Nguyên thân nói, phải trân trọng người cô thương.

Cô trân trọng luôn cả ý kiến người đó là điều hiển nhiên rồi.

Tề Hàn Vũ vừa ngồi vào chỗ, một tay chống cằm nhìn dáng ngồi đầy căng thẳng của Lạc Minh Tịch, khóe miệng như có như không cong lên: "Tề Hàn Vũ, cứ gọi tôi là Hàn Vũ thôi. Hân hạnh, Tịch Nhi."

Gượm đã, chúng ta đã thân với nhau đến thế sao? Lạc Minh Tịch kinh ngạc tròn mắt, quay ngoắt sang nhìn Tê Hàn Vũ. Cô vốn định từ chối nhưng mặt của Tề Hàn Vũ lại viết đầy những chữ không cho phép cô có ý kiến, cô đành ngậm miệng lặng lẽ cầm điện thoại lên chơi tiếp. Còn Tề Hàn Vũ cho đó là ngầm đồng ý rồi.

Tề Hàn Vũ ở trường tự nhiên như ở nhà, Lạc Minh Tịch chỉ mải lo chuyện của mình nên cậu thấy chán đã gục mặt xuống bàn. Thầy Cao đã đi ra ngoài, lớp lại bắt đầu loạn hết lên.

Lâm Duệ là kiểu một người chơi gà mờ tới mức đi chơi trò gì cũng sẽ hiện chữ "chicken" ngay sau tên. Đi chơi The Heroes thì toàn bị đồng đội mắng mỏ không thương tiếc, tới lúc cuối cùng lại phải nhờ Lạc Minh Tịch. Lâu rồi Lạc Minh Tịch cũng phát phiền, quyết định phải tự tay dạy dỗ cậu mới được.

Lần này cũng không ngoại lệ, Lâm Duệ gặp phải khó khăn, Lạc Minh Tịch không giật cái điện thoại chơi hộ mà bình tĩnh chỉ dẫn. Nhưng thao tác tay của Lâm Duệ quá mức tệ hại khiến người ta cáu gắt, Lạc Minh Tịch đành phải ngoài người lên trước cầm tay Lâm Duệ mà hướng dẫn từng tí một. Trông có khác gì học sinh mới tập viết chữ không.

"Ông phải di chuyển như thế này, thao tác như thế này, rồi thế này. Hiểu chưa?"



Lâm Duệ lắc đầu nguầy nguậy, hoàn toàn không hiểu gì hết. Lạc Minh Tịch bất lực, lần nữa lại cầm tay Lâm Duệ hướng dẫn. Tay còn chưa kịp cầm đã bị tay khác nắm lấy.

Bàn tay đưa đến xúc cảm lành lạnh, gắt gao nắm chặt lấy cổ tay cô, không cho cô tiếp xúc quá gần với Lâm Duệ.

Lần thứ hai kinh ngạc, Lạc Minh Tịch ngước sang bên Tề Hàn Vũ. Nam thần của cô, sao lại biến thành cái dạng này rồi.

"Thân thiết quá ha."

Không biết là do có phải ảo giác hay đây là thực tế, Lạc Minh Tịch cứ cảm thấy có gì đó rất không đúng. Theo lý mà nói, cô và nam thần... chỉ là có quen biết, nhưng hành động của nam thần lại khiến cô mơ tưởng đến khung cảnh máu chó trong một câu chuyện ngôn tình: nữ chính thân cận với bạn thân khác giới, nam chính liền biến thành một thùng giấm.

Lạc Minh Tịch phủ định bản thân, nam thần nhất định không có ý gì với cô đâu, do cô nghĩ nhiều quá rồi thôi.

"Cầm tay bao nhiêu người rồi, có làm sao đâu." một sự thật chính là, Lạc Minh Tịch là "thầy" của bao nhiêu thằng con trai trong lớp, đã từng cầm tay rất nhiều người chỉ dạy từng li từng tí.

Nếu như vẻ mặt con người có thể làm chết người khác thì vẻ mặt của Tề Hàn Vũ hiện tại chắc hẳn đã ám sát được cả toàn bộ lớp học. Thực sự khó coi đến mức như vậy.

"Từng cầm tay bao nhiêu người rồi sao? Sau này thì trừ tay tôi đừng bao giờ cầm tay bấy nhiêu người."

Đại ca, cậu biết cậu nói thế bá đạo thì đúng là bá đạo đấy, nhưng làm tôi hiểu sai ý có được không.

Lạc Minh Tịch biết điều lẳng lặng rụt tay về, ngồi nghiêm túc tại vị trí, lấy sách ra học. Hết cách rồi, cô mà chơi game thì kiểu gì cũng chơi cùng đám người Lâm Duệ, mà Lâm Duệ đi ngu thì cô lại cáu, lại nối hứng làm thầy mỏ lớp dạy học, lại bla bla.

Tốt nhất là ngồi học hoặc úp sách lên mặt đi ngủ luôn đi.

Yên tâm khi Lạc Minh Tịch ngoan ngoãn ngồi lại như vậy, Tề Hàn Vũ nằm lại xuống bàn, đầu gối lên tay quay mặt sang nhìn Lạc Minh Tịch. Trong mặt Tê Hàn Vũ, Lạc Minh Tịch ngôi học nghiêm chỉnh cũng thật đẹp mắt.

Đôi môi hồng nhuận thi thoảng vẫn mím lại mỗi khi gặp phải bài tập khó, bàn tay nhỏ khi suy nghĩ có thói quen xoay bút, xoay thì không giỏi, thường hay làm rơi bút nhưng vẫn cứ thích xoay.

Lạc Minh Tịch bị nhìn đến cả người đều căng cứng, cô cố gắng giải mấy bài tập để tạm lơ đi, song Tề Hàn Vũ vẫn chăm chú quan sát cô, này cô không căng thăng sao cho được.

"T...tôi đẹp lắm sao?" lời vừa nói ra, Lạc Minh Tịch lập tức muốn vả cho mình mấy cái. Ảo tưởng thì nên giữ trong đầu, huỵch toẹt ra như kia thì chỉ còn một đường thẳng dẫn đến địa ngục sớm thôi.

Tê Hàn Vũ thế mà lại mặt không biến, mắt không chớp, coi là một điều hiển nhiên mà trả lời: "Rất đẹp."

"Haha, cậu đùa vui thật." Lạc Minh Tịch kiên quyết phủ định bản thân. Chuyện Tề Hàn Vũ mà có ý với cô thì sẽ không bao giờ xảy ra đâu. Một đứa đàn ông như cô ai thích chứ, kiểu như Bạch Tuyết Mai mới là kiểu được nam sinh yêu thích.

Đúng đúng, chỉ là câu nói đùa giữa bạn bè với nhau thôi.

"Tôi không có nói đùa. Tịch Nhi thật sự rất đẹp."

"Khồng, cậu đang nói đùa."

Tề Hàn Vũ hết cách, cậu hiểu được có cố giải thích thì Lạc Minh Tịch sẽ tự cho đó là lời nói đùa. Vốn dĩ cô không tin tưởng, đúng ra là chưa bao giờ nghĩ tới việc cậu có ý với cô. Tề Hàn Vũ thở dài, thời gian còn dài.

Chẳng phải cái lúc thằng oắt Hoàng Hạo Thiên theo đuổi Bạch Tuyết Mai cũng gặp phải trường hợp như vậy sao.
Chương trước Chương tiếp