Bí Mật Thầm Kín: Liệu Anh Có Hay?
Chương 13: Từ Bỏ Công Việc Để Đi Theo Anh
Đôi bàn chân đau nhứt kia không ngừng đi theo một người. Một người khiến cho cậu cảm thấy rất vui, cho dù có trở thành một kẻ bám đuôi đi chăng nữa thì chắc có lẽ là cậu cũng sẽ chịu. Bởi vì sự bám đuôi hay lẽo đẽo đi theo sau này, chính là từ việc thích một người mà ra. Cho dù người đó có biết điều đó, hay là có thích mình hay là không? Thì cậu vẫn trở thành một cái đuôi lẽo đẽo bên người kia, như hình với bóng chẳng muốn xa rời...
Chốc lát Long Long và Vũ đã đứng một chỗ, trong khi ánh mắt của cậu vẫn không ngừng nhìn chăm chăm vào Vũ, bờ môi chúm chím mang theo nụ cười của hạnh phúc trên khuôn mặt to tròn mủn mỉm, đến nỗi thật là đáng yêu...
Giờ đây có một bóng người mặc bộ đồ màu xanh quần rinh đen. Người này tiến đến chỗ của cậu, trong khi ánh mắt cậu nhìn người đó vô cùng khó chịu, bởi vì người đó luôn sai vặt cậu làm những việc cậu không thích...
Mang theo sự nôn nốt lo sợ kia, cậu cũng chẳng thể tránh né được số phận của bản thân. Giờ đây người kia đã tiến đến rồi đặc tay lên vai của cậu, trong khi cậu tỏ vẻ bàng hoàng khuôn mặt nhăn lại trong sự khó chịu...
Còn người kia mỉm cười lên tiếng bảo: “Này mau đi theo chú. Chú cần mày làm giúp chú việc này!”
Mặc dù chẳng muốn đi theo lão ta một chút nào hết, nhưng cậu làm sao có thể làm trái ý của lão ta được chứ? Vậy nên chỉ có thể bất lực mà làm theo thôi. Nhưng ánh mắt đã nhìn về phía Vũ trong sự không cam tâm khi phải rời xa anh.
Nhưng đi một lúc một xa hình bóng của Vũ cũng đã dần biến mất khỏi ánh mắt của cậu ngay lập tức. Điều này khiến cậu cảm thấy rất buồn. Và khó chịu khi ông ấy không biết lại muốn sai cậu làm việc gì nữa đây?
Quả như những gì cậu đón trong sự khó chịu của bản thân, lão đã sai cậu một việc khiến cậu rất sốc và hoang mang. Đó không là gì khác, mà là phải xé và đào những mảnh giấy vô cùng cứng khi bị sơn làm cho dính dưới nền đất kia...
Lúc cậu dùng tay làm theo lời ông ta thì đã xé được một mảng giấy lớn. Nhưng bỏ không đúng ý ông ta làm nó rơi vào thùng sơn, điều này khiến ông ta vô cùng tức giận mà càm ràm cậu:
“Này con làm gì thế? Có thấy thùng sơn không vậy? Bộ nó không sài nữa hay gì mà con để đất cát rơi vào đây. Lúc đó thì làm sao mà sài được hả?”
Cậu tỏ vẻ vô cùng bối rối mà ấp a ấp úng trong sự hoảng loạn trả lời: “Thật ra thì con tính dồn lại một đống rồi đi dục sau ạ!”
Ngoài mặt thì nói vậy thôi. Nhưng bên trong lại tức vô cùng và chẳng muốn làm. Nhưng rồi ông ta đã bảo cậu rằng: “Mau mang nó ra chỗ khác dục đi!”
Cậu làm theo ông ta mà kéo nó ra ngoài để dục, thì ông ta nhìn thấy cảnh tượng này lại trở nên khó chịu. Thế là ông ta lại quát mắng cậu: “Sao mà lề mề lụm thụm như vậy hả? Con nhìn bác chỉ một lần rồi làm nè!”
Dứt lời ông ta gấp nó lại, sau đó bảo cậu đi theo ông ta và ném nó ra bên ngoài. Lão bấy giờ lại lên tiếng bảo cậu đi lấy cái bao. Rồi đến đó mà làm...
Cậu đồng ý theo yêu cầu của ông ta, nhưng khuôn mặt vẫn không ngừng hiện rõ vẻ tỏ thái độ. Bấy giờ cậu đã đi đến đó với cái bao trên tay, mà bắt đầu làm công việc kia trong sự khó chịu đến tột cùng: “Ai rảnh đâu mà đi làm những công việc này chứ? Thật là bực bội mà!”
Cậu vừa làm vừa ràm. Trong khi đôi bàn tay không ngừng cố gắng xé những tờ giấy kia lên. Chốc lát chị Đào và anh Trúc đã đến chỗ này. Cậu nhìn hai người mà lên tiếng hỏi bọn họ đến đây làm gì?
Chị đã trả lời rằng: “Đến đây để giúp mày ấy. Hôm qua tao bảo mày làm đi. Ai dè mày lười hôm nay chúng ta phải làm nữa thấy chưa?”
Cậu nghe đến đây mà im lặng không nói gì thêm nữa. Sau đó cả ba cùng làm với nhau. Giờ đây chị Đào lên tiếng: “Tao thấy mày làm được hơn hôm qua rồi đấy. Nè con dao này ngồi xuống mà cắt đi chứ bứt và xé nó làm gì cho đau tay...”
Cậu chẳng thèm nghe theo lời của chị Đào mà làm theo những gì mình muốn cứ như vậy cậu đã xé nó một lúc lâu. Thì giờ đây cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mà chẳng muốn ở đây một chút nào. Thậm chí cậu chỉ muốn đến gần chỗ anh Vũ mà thôi.
Lúc này cậu tính rời đi thì chị Đào đã lên tiếng: “Này đi đâu vậy?”
Cậu bảo mình đi đến chỗ của Vũ điều này khiến chị Đào bất lực không thể ngăn cản cậu. Mà tiếp tục làm công việc này với Trúc. Trong khi cậu với vẻ hí ha hí hửng mà đi tìm Vũ để được ở gần cạnh anh hơn.
Và mặc kệ những công việc kia, bởi vì bây giờ nó đã có hai người đó lo rồi. Thì cậu cần gì phải lo chứ? Mà chỉ cần đi theo người khác ở bên cạnh họ như cái bóng là được rồi...
Chốc lát Long Long và Vũ đã đứng một chỗ, trong khi ánh mắt của cậu vẫn không ngừng nhìn chăm chăm vào Vũ, bờ môi chúm chím mang theo nụ cười của hạnh phúc trên khuôn mặt to tròn mủn mỉm, đến nỗi thật là đáng yêu...
Giờ đây có một bóng người mặc bộ đồ màu xanh quần rinh đen. Người này tiến đến chỗ của cậu, trong khi ánh mắt cậu nhìn người đó vô cùng khó chịu, bởi vì người đó luôn sai vặt cậu làm những việc cậu không thích...
Mang theo sự nôn nốt lo sợ kia, cậu cũng chẳng thể tránh né được số phận của bản thân. Giờ đây người kia đã tiến đến rồi đặc tay lên vai của cậu, trong khi cậu tỏ vẻ bàng hoàng khuôn mặt nhăn lại trong sự khó chịu...
Còn người kia mỉm cười lên tiếng bảo: “Này mau đi theo chú. Chú cần mày làm giúp chú việc này!”
Mặc dù chẳng muốn đi theo lão ta một chút nào hết, nhưng cậu làm sao có thể làm trái ý của lão ta được chứ? Vậy nên chỉ có thể bất lực mà làm theo thôi. Nhưng ánh mắt đã nhìn về phía Vũ trong sự không cam tâm khi phải rời xa anh.
Nhưng đi một lúc một xa hình bóng của Vũ cũng đã dần biến mất khỏi ánh mắt của cậu ngay lập tức. Điều này khiến cậu cảm thấy rất buồn. Và khó chịu khi ông ấy không biết lại muốn sai cậu làm việc gì nữa đây?
Quả như những gì cậu đón trong sự khó chịu của bản thân, lão đã sai cậu một việc khiến cậu rất sốc và hoang mang. Đó không là gì khác, mà là phải xé và đào những mảnh giấy vô cùng cứng khi bị sơn làm cho dính dưới nền đất kia...
Lúc cậu dùng tay làm theo lời ông ta thì đã xé được một mảng giấy lớn. Nhưng bỏ không đúng ý ông ta làm nó rơi vào thùng sơn, điều này khiến ông ta vô cùng tức giận mà càm ràm cậu:
“Này con làm gì thế? Có thấy thùng sơn không vậy? Bộ nó không sài nữa hay gì mà con để đất cát rơi vào đây. Lúc đó thì làm sao mà sài được hả?”
Cậu tỏ vẻ vô cùng bối rối mà ấp a ấp úng trong sự hoảng loạn trả lời: “Thật ra thì con tính dồn lại một đống rồi đi dục sau ạ!”
Ngoài mặt thì nói vậy thôi. Nhưng bên trong lại tức vô cùng và chẳng muốn làm. Nhưng rồi ông ta đã bảo cậu rằng: “Mau mang nó ra chỗ khác dục đi!”
Cậu làm theo ông ta mà kéo nó ra ngoài để dục, thì ông ta nhìn thấy cảnh tượng này lại trở nên khó chịu. Thế là ông ta lại quát mắng cậu: “Sao mà lề mề lụm thụm như vậy hả? Con nhìn bác chỉ một lần rồi làm nè!”
Dứt lời ông ta gấp nó lại, sau đó bảo cậu đi theo ông ta và ném nó ra bên ngoài. Lão bấy giờ lại lên tiếng bảo cậu đi lấy cái bao. Rồi đến đó mà làm...
Cậu đồng ý theo yêu cầu của ông ta, nhưng khuôn mặt vẫn không ngừng hiện rõ vẻ tỏ thái độ. Bấy giờ cậu đã đi đến đó với cái bao trên tay, mà bắt đầu làm công việc kia trong sự khó chịu đến tột cùng: “Ai rảnh đâu mà đi làm những công việc này chứ? Thật là bực bội mà!”
Cậu vừa làm vừa ràm. Trong khi đôi bàn tay không ngừng cố gắng xé những tờ giấy kia lên. Chốc lát chị Đào và anh Trúc đã đến chỗ này. Cậu nhìn hai người mà lên tiếng hỏi bọn họ đến đây làm gì?
Chị đã trả lời rằng: “Đến đây để giúp mày ấy. Hôm qua tao bảo mày làm đi. Ai dè mày lười hôm nay chúng ta phải làm nữa thấy chưa?”
Cậu nghe đến đây mà im lặng không nói gì thêm nữa. Sau đó cả ba cùng làm với nhau. Giờ đây chị Đào lên tiếng: “Tao thấy mày làm được hơn hôm qua rồi đấy. Nè con dao này ngồi xuống mà cắt đi chứ bứt và xé nó làm gì cho đau tay...”
Cậu chẳng thèm nghe theo lời của chị Đào mà làm theo những gì mình muốn cứ như vậy cậu đã xé nó một lúc lâu. Thì giờ đây cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mà chẳng muốn ở đây một chút nào. Thậm chí cậu chỉ muốn đến gần chỗ anh Vũ mà thôi.
Lúc này cậu tính rời đi thì chị Đào đã lên tiếng: “Này đi đâu vậy?”
Cậu bảo mình đi đến chỗ của Vũ điều này khiến chị Đào bất lực không thể ngăn cản cậu. Mà tiếp tục làm công việc này với Trúc. Trong khi cậu với vẻ hí ha hí hửng mà đi tìm Vũ để được ở gần cạnh anh hơn.
Và mặc kệ những công việc kia, bởi vì bây giờ nó đã có hai người đó lo rồi. Thì cậu cần gì phải lo chứ? Mà chỉ cần đi theo người khác ở bên cạnh họ như cái bóng là được rồi...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương