Bí Mật Thầm Kín: Liệu Anh Có Hay?
Chương 14: Thắc Mắc
Cứ như vậy cậu cứ bám theo Vũ như là hình với bóng. Thời gian cứ dần trôi qua làm sao cậu có thể gần cạnh một người mãi được chứ? Trong khi công việc của hai người thì vô cùng khác nhau.
Và rồi cậu cũng chỉ có thể chấp nhận và buông bỏ điều ấy mà thôi. Buông bỏ việc đi theo bước chân của một người, mà đứng nhìn người ấy từ phía xa xa. Bởi vì tính chất công việc nên họ khó gần nhau được.
Cứ như vậy cậu đã làm những việc được giao trong sự nhàn chán của bản thân, đôi khi bị chị Đào trách móc bởi vì lười làm việc, mà cứ như đang trông ngóng một ai vậy, khiến cậu trở nên như một kẻ vô hồn...
Chốc lát người quản lý đã gọi anh Trúc và Chị Đào đến để lau một cái máy dính màu. Bọn họ đã lau một chút rồi anh Trúc đã rời đi chỉ còn lại chị Đào đang lâu nó...
Sau đó cậu đã từ bỏ công việc kia mà tiến đến chỗ của chị Đào, rồi hỏi chị giao lại công việc này cho mình làm được không? Chị Đào chỉ cười và chấp nhận cho cậu làm công việc đó. Cậu vừa đứng lau vừa ca hát trong sự nhàm chán của bản thân.
Cho tới khi một bà chị mặt áo đỏ tiến đến. Người này không là ai khác mà chính là người hay nghe cậu nói chuyện và đi nói cho mọi người biết. Giống như cái việt cậu bị bệnh vậy, ả ta cũng kể ra làm cậu xấu hổ gần chết, khi hôm đó bản thân bị thâm háng...
Nghĩ đến đây cậu vừa tức giận lại mắc cười về việc đã nói với ả ta. Và rồi ả đã nói với cậu rằng: “Này em lau cái này không ra đâu. Mà đi hỏi anh Trúc cái nước để tẩy sơn đi thì nó mới ra được. Không thì em cứ nhơ mãi như vậy lát quản lý sẽ chửi em đó!”
Cậu nghe đến đây mà tỏ vẻ vô cùng hoang mang, cậu rời khỏi chỗ đó rồi đi tìm anh Trúc để lấy cái nước kia mà tẩy chỗ những vết sơn này. Nhưng rồi tìm mãi vẫn chả thấy anh Trúc đâu cả. Cho tới khi nhìn thấy anh Vũ đang đứng gần đó.
Cậu cảm thấy rất vui, mà tiến đến chỗ anh, sau đó liền lên tiếng hỏi anh về việc cái nước tẩy sơn kia đang ở đâu? Anh liền dắt cậu đến và chỉ cậu cái xô màu đỏ rồi nói đó là thứ mà cậu cần tìm...
Hơn hết anh còn nói rằng nó có thể tẩy đi vết bẩn ở trên tay của cậu. Điều này khiến cậu cảm thấy rất vui, mà liền nhúng tay vào để tẩy đi những vết bẩn dính trên móng tay. Nhưng lại cảm thấy nó vô cùng rác tay mà thụt tay lại rồi lau tay đi...
Nhưng rồi khi nhìn lại anh đã rời đi đâu mất tiêu rồi. Cậu cảm thấy buồn vì hôm nay lại ít gần cạnh anh đến như vậy...
Và rồi cậu đã quay trở lại cái máy kia, cậu đã dùng chiếc khăn ấy để chà những vết sơn trên chiếc máy...
Nhưng nó chả hề sạch một chút nào. Cứ như vậy cậu đứng đó nhỡn nhơ lau qua lau lại một lát lâu. Thì giờ đây anh cũng đã tiến đến nhìn thấy cậu lau lên những cái nút anh đã trở nên hoang mang mà lên tiếng rằng:
“Này đừng lau lên những cái nút đó. Nó sẽ hư máy mất!”
Cậu nghe đến đây mà trở nên bàng hoàng không biết phải làm gì. Trong khi anh đã tiến đến cầm cái khăn rồi lau ở bên ngoài mà bảo: “Em chỉ cần lau sơ bên ngoài sạch hay không thì kệ nó. Thậm chí em đừng lau vô những cái nút này nha. Không thì nó sẽ hư đấy!”
Long Long gật đầu đồng ý theo những yêu cầu của anh. Sau đó cậu đã đứng đó lau theo ý anh, còn anh thì cầm con dao cũng đã bắt đầu cạo những vết sơn trên đó một chút, trong khi ánh mắt cậu đã nhìn chăm chăm anh một cách vô cùng vui vẻ, khi anh lại ở bên cạnh mình. Thậm chí ôn tồn quan tâm như một người thầy. Thậm chí là một người anh, hay một người bạn rất thân thiết với bản thân...
Cứ như vậy thời gian cũng đã dần trôi qua giờ đây anh cũng đã rời đi trong ánh mắt luyến tiếc của cậu, khi muốn anh ở lại với mình thêm một chút nữa. Nhưng cậu có thể làm được gì chứ ngoài việc bất lực để anh đi. Bởi anh cũng cần phải làm những công việc của bản thân mà...
Cứ như vậy thời gian đã dần trôi qua thật nhanh đến buổi trưa. Cậu lại đi ăn cơm cùng với anh. Vẫn như bao ngày điều đó luôn lặp đi lặp lại khi cậu vừa ăn vừa nhìn chăm chăm anh một cách kỳ lạ mà anh chẳng hề hay biết...
Sau khi ăn uống xông. Cậu đã vào phòng ngủ và chờ anh vào ngủ gần cạnh của mình. Nhưng trưa hôm nay chẳng như mọi khi anh không vào phòng để ngủ, điều này khiến cậu cảm thấy khó hiểu và tự hỏi bản thân của mình rằng: “Tại sao anh ấy lại không vào ngủ như mọi ngày chứ?”
Cứ thế mang tâm trạng suy nghĩ về anh ấy cậu đã chẳng thể ngủ được. Giờ đây thời gian trôi qua gần một giờ cậu đã đi xuống dưới xưởng làm việc để xem thử anh làm gì mà sao lại không lên phòng để ngủ...
Và rồi cậu cũng chỉ có thể chấp nhận và buông bỏ điều ấy mà thôi. Buông bỏ việc đi theo bước chân của một người, mà đứng nhìn người ấy từ phía xa xa. Bởi vì tính chất công việc nên họ khó gần nhau được.
Cứ như vậy cậu đã làm những việc được giao trong sự nhàn chán của bản thân, đôi khi bị chị Đào trách móc bởi vì lười làm việc, mà cứ như đang trông ngóng một ai vậy, khiến cậu trở nên như một kẻ vô hồn...
Chốc lát người quản lý đã gọi anh Trúc và Chị Đào đến để lau một cái máy dính màu. Bọn họ đã lau một chút rồi anh Trúc đã rời đi chỉ còn lại chị Đào đang lâu nó...
Sau đó cậu đã từ bỏ công việc kia mà tiến đến chỗ của chị Đào, rồi hỏi chị giao lại công việc này cho mình làm được không? Chị Đào chỉ cười và chấp nhận cho cậu làm công việc đó. Cậu vừa đứng lau vừa ca hát trong sự nhàm chán của bản thân.
Cho tới khi một bà chị mặt áo đỏ tiến đến. Người này không là ai khác mà chính là người hay nghe cậu nói chuyện và đi nói cho mọi người biết. Giống như cái việt cậu bị bệnh vậy, ả ta cũng kể ra làm cậu xấu hổ gần chết, khi hôm đó bản thân bị thâm háng...
Nghĩ đến đây cậu vừa tức giận lại mắc cười về việc đã nói với ả ta. Và rồi ả đã nói với cậu rằng: “Này em lau cái này không ra đâu. Mà đi hỏi anh Trúc cái nước để tẩy sơn đi thì nó mới ra được. Không thì em cứ nhơ mãi như vậy lát quản lý sẽ chửi em đó!”
Cậu nghe đến đây mà tỏ vẻ vô cùng hoang mang, cậu rời khỏi chỗ đó rồi đi tìm anh Trúc để lấy cái nước kia mà tẩy chỗ những vết sơn này. Nhưng rồi tìm mãi vẫn chả thấy anh Trúc đâu cả. Cho tới khi nhìn thấy anh Vũ đang đứng gần đó.
Cậu cảm thấy rất vui, mà tiến đến chỗ anh, sau đó liền lên tiếng hỏi anh về việc cái nước tẩy sơn kia đang ở đâu? Anh liền dắt cậu đến và chỉ cậu cái xô màu đỏ rồi nói đó là thứ mà cậu cần tìm...
Hơn hết anh còn nói rằng nó có thể tẩy đi vết bẩn ở trên tay của cậu. Điều này khiến cậu cảm thấy rất vui, mà liền nhúng tay vào để tẩy đi những vết bẩn dính trên móng tay. Nhưng lại cảm thấy nó vô cùng rác tay mà thụt tay lại rồi lau tay đi...
Nhưng rồi khi nhìn lại anh đã rời đi đâu mất tiêu rồi. Cậu cảm thấy buồn vì hôm nay lại ít gần cạnh anh đến như vậy...
Và rồi cậu đã quay trở lại cái máy kia, cậu đã dùng chiếc khăn ấy để chà những vết sơn trên chiếc máy...
Nhưng nó chả hề sạch một chút nào. Cứ như vậy cậu đứng đó nhỡn nhơ lau qua lau lại một lát lâu. Thì giờ đây anh cũng đã tiến đến nhìn thấy cậu lau lên những cái nút anh đã trở nên hoang mang mà lên tiếng rằng:
“Này đừng lau lên những cái nút đó. Nó sẽ hư máy mất!”
Cậu nghe đến đây mà trở nên bàng hoàng không biết phải làm gì. Trong khi anh đã tiến đến cầm cái khăn rồi lau ở bên ngoài mà bảo: “Em chỉ cần lau sơ bên ngoài sạch hay không thì kệ nó. Thậm chí em đừng lau vô những cái nút này nha. Không thì nó sẽ hư đấy!”
Long Long gật đầu đồng ý theo những yêu cầu của anh. Sau đó cậu đã đứng đó lau theo ý anh, còn anh thì cầm con dao cũng đã bắt đầu cạo những vết sơn trên đó một chút, trong khi ánh mắt cậu đã nhìn chăm chăm anh một cách vô cùng vui vẻ, khi anh lại ở bên cạnh mình. Thậm chí ôn tồn quan tâm như một người thầy. Thậm chí là một người anh, hay một người bạn rất thân thiết với bản thân...
Cứ như vậy thời gian cũng đã dần trôi qua giờ đây anh cũng đã rời đi trong ánh mắt luyến tiếc của cậu, khi muốn anh ở lại với mình thêm một chút nữa. Nhưng cậu có thể làm được gì chứ ngoài việc bất lực để anh đi. Bởi anh cũng cần phải làm những công việc của bản thân mà...
Cứ như vậy thời gian đã dần trôi qua thật nhanh đến buổi trưa. Cậu lại đi ăn cơm cùng với anh. Vẫn như bao ngày điều đó luôn lặp đi lặp lại khi cậu vừa ăn vừa nhìn chăm chăm anh một cách kỳ lạ mà anh chẳng hề hay biết...
Sau khi ăn uống xông. Cậu đã vào phòng ngủ và chờ anh vào ngủ gần cạnh của mình. Nhưng trưa hôm nay chẳng như mọi khi anh không vào phòng để ngủ, điều này khiến cậu cảm thấy khó hiểu và tự hỏi bản thân của mình rằng: “Tại sao anh ấy lại không vào ngủ như mọi ngày chứ?”
Cứ thế mang tâm trạng suy nghĩ về anh ấy cậu đã chẳng thể ngủ được. Giờ đây thời gian trôi qua gần một giờ cậu đã đi xuống dưới xưởng làm việc để xem thử anh làm gì mà sao lại không lên phòng để ngủ...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương