Bí Mật Thầm Kín: Liệu Anh Có Hay?
Chương 3: Tỏ Vẻ Quan Tâm
Cậu giờ đây đã đi từng bậc thang nặng nề để vào phòng, bấy giờ cậu mở cửa ra và nằm dưới mặt đất thở dài rên rỉ trong sự mệt mỏi. Rồi quơ lấy chiếc điện thoại gần đó mà lên app vào magatoon để cày tương tác cho truyện...
Đang tận hưởng niềm vui vì vừa được 0.6 sẽ có được 500k thì cánh cửa phòng đã mở ra, từ nên ngoài bước vào là người thanh niên ấy, người mà cậu đã gặp lần đầu tiên khi anh ấy mở cánh cửa ra để cậu vào cái xưởng giấy này...
Ánh mắt cậu nhìn anh ta có một chút đờ đẫn trong rất kỳ lạ. Giờ đây anh ta chợt lên tiếng rằng: “Em ở đây cất ví tiền vào cho cẩn thận nhé. Không thì sẽ mất đấy!”
Lời nói quan tâm từ anh ta khiến cho cậu cảm thấy rất là vui, bấy giờ cậu lên tiếng hỏi trong sự ngại ngùng: “Dạ. Mà hôm nay anh không đi làm sao?”
Anh ấy tiến đến chỗ của cậu, rồi nằm lên chiếc giường với vẻ mệt mỏi đáp: “Không hôm nay anh đi chơi nên không làm...”
Nói rồi anh ấy đã cởi chiếc áo của bản thân ra, mà ngồi dậy sau đó cầm điện thoại ra mà bấm. Còn cậu thì nhìn chăm chăm anh ta với một ánh mắt vô cùng kỳ lạ. Sau đó quyết định sẽ đi tắm. Cậu liền ra ngoài xả nước cho tới khi đầy thùng, bấy giờ cậu đã xách với ý định mang vào nhà tắm...
Thì anh đã lên tiếng hỏi rằng: “Xách được không? Để anh xách cho?”
Cậu chỉ nở nụ cười rồi bảo: “Em xách được ạ."
Sau đó cậu đã xách xô nước vào bên trong, với sự vui vẻ hiện rõ trên khuôn mặt của mình...
Cậu bắt đầu tắm một lát lâu, thì đã ra bên ngoài, cậu nhìn anh giờ đã ngủ anh đang nằm trên chiếc niệm. Như những gì anh vừa nói lúc nãy, khi cậu nằm dưới mặt đất, anh đã bảo cậu hãy lên nệm nằm đi. Thì cậu cũng đã lên niệm ngồi...
Ánh mắt cậu giờ đây nhìn chằm chằm anh một cách vô cùng kỳ lạ...Nhìn anh một lát lâu rồi chẳng quan tâm nữa, mà bắt đầu chơi điện thoại.
Bấy giờ anh đã đứng dậy sau một lát ngủ tầm 15 phút anh liền gọi điện cho ai đó, sau đó đứng dậy khỏi niệm mà mặc quần áo vào rồi rời đi trong khi ánh mắt cậu không ngừng nhìn chằm chằm về phía anh trong sự kỳ lạ...
Nhưng trước khi rời đi, cậu đã hỏi anh rằng: “Xà bông giặc đồ mua ở đâu vậy ạ?”
Anh ta mỉm cười nhưng rồi lại tỏ vẻ lạnh lùng trả lời: “Một lát nữa anh mua về cho!”
Cứ như vậy thời gian đã trôi qua, giờ đây đã là muời giờ rưỡi anh cũng đã về nhà, anh ngồi trước cửa phòng trên tay là một điếu thuốc anh không ngừng hút nó rồi thở ra phì phèo trong rất ngầu...
Còn cậu ta thì nằm trên giường bấm điện thoại, nhưng lâu lâu vẫn không ngừng nhìn chằm chằm về phía anh trong khi anh không hề để ý về điều này...
Mà trong đầu suy nghĩ về việc tại sao anh lại không mua xà bông giặc đồ về chứ? Nhưng rồi cũng mặc kệ bởi vì nghĩ là anh đã quên rồi...
Chốc lát đột nhiên có xe bánh bao chạy ngang qua, cậu liền thèm bánh bao mà chạy ra trước cửa với ý định kêu họ dừng lại để mua, nhưng mà không kịp. Người bán bánh bao đã đi mất. Trong khi vẻ mặt của cậu thì tỏ vẻ thất vọng và buồn bã...
Giờ đây đột nhiên anh lên tiếng trong sự quan tâm cậu rằng: “Em đói hả? Ở dưới có quán hủ tiếu ý, xuống đó mà ăn...”
Cậu nghe đến đây liền đi xuống dưới với ý định mở cánh cửa ra để đi ăn, nhưng mở quài mà nó cứng quá nên không mở ra được. Giờ đây cậu cũng đã hết cách nên đã lên lầu nhờ anh ấy xuống giúp đỡ mình...
Anh ta vẫn là vẻ lạnh lùng ấy cứ như ngoài lạnh trong nóng vậy. Mà đi xuống dưới nhà mở cửa giúp cậu, điều này khiến cậu cảm thấy rất là vui...
Cậu đi ra ngoài để mua đồ, cậu không hề đến quán hủ tiếu mà anh nói, mà đi xa hơn nữa bấy giờ cậu đã nhìn thấy một tiệm bán bánh bao, chốc lát cậu đã tiến vào bên trong để mua hai cái, một cái cho mình, một cái cho anh mặc dù cậu cảm thấy bánh bao ở đây rất đắc, khi chỗ cậu chỉ có 5 nghìn mà ở đây lại là 20 nghìn một cái...
Sau khi mua bánh bao cậu cũng đã trở về nhà, bấy giờ cậu bước vào trong và cố gắng đóng cửa lại, nhưng không được bởi vì nó quá nặng, vậy nên cậu đành phải lên lầu một lần nữa để nhờ anh xuống đóng giúp mình. Cậu cứ ngỡ là anh sẽ cảm thấy phiền và la cậu bởi đã nhờ anh đến hai lần...
Nhưng không anh vẫn là sự lạnh lùng đó và đi xuống bên dưới giúp cậu đóng cửa lại. Giờ đây hai người cũng đã lên lầu, cậu giờ lấy bánh bao ra đưa anh một cái và bảo anh ăn đi...
Trong khi anh lại từ chối có lẽ vì ngại hay sao đấy mà bảo hãy cho anh Trúc ăn đi. Nghe đến đây cậu liền bẽ nửa cái bánh bao ra, mà lên tiếng: “Anh ăn đi, em nửa cái anh Trúc nửa cái rồi đây này...”
Đang tận hưởng niềm vui vì vừa được 0.6 sẽ có được 500k thì cánh cửa phòng đã mở ra, từ nên ngoài bước vào là người thanh niên ấy, người mà cậu đã gặp lần đầu tiên khi anh ấy mở cánh cửa ra để cậu vào cái xưởng giấy này...
Ánh mắt cậu nhìn anh ta có một chút đờ đẫn trong rất kỳ lạ. Giờ đây anh ta chợt lên tiếng rằng: “Em ở đây cất ví tiền vào cho cẩn thận nhé. Không thì sẽ mất đấy!”
Lời nói quan tâm từ anh ta khiến cho cậu cảm thấy rất là vui, bấy giờ cậu lên tiếng hỏi trong sự ngại ngùng: “Dạ. Mà hôm nay anh không đi làm sao?”
Anh ấy tiến đến chỗ của cậu, rồi nằm lên chiếc giường với vẻ mệt mỏi đáp: “Không hôm nay anh đi chơi nên không làm...”
Nói rồi anh ấy đã cởi chiếc áo của bản thân ra, mà ngồi dậy sau đó cầm điện thoại ra mà bấm. Còn cậu thì nhìn chăm chăm anh ta với một ánh mắt vô cùng kỳ lạ. Sau đó quyết định sẽ đi tắm. Cậu liền ra ngoài xả nước cho tới khi đầy thùng, bấy giờ cậu đã xách với ý định mang vào nhà tắm...
Thì anh đã lên tiếng hỏi rằng: “Xách được không? Để anh xách cho?”
Cậu chỉ nở nụ cười rồi bảo: “Em xách được ạ."
Sau đó cậu đã xách xô nước vào bên trong, với sự vui vẻ hiện rõ trên khuôn mặt của mình...
Cậu bắt đầu tắm một lát lâu, thì đã ra bên ngoài, cậu nhìn anh giờ đã ngủ anh đang nằm trên chiếc niệm. Như những gì anh vừa nói lúc nãy, khi cậu nằm dưới mặt đất, anh đã bảo cậu hãy lên nệm nằm đi. Thì cậu cũng đã lên niệm ngồi...
Ánh mắt cậu giờ đây nhìn chằm chằm anh một cách vô cùng kỳ lạ...Nhìn anh một lát lâu rồi chẳng quan tâm nữa, mà bắt đầu chơi điện thoại.
Bấy giờ anh đã đứng dậy sau một lát ngủ tầm 15 phút anh liền gọi điện cho ai đó, sau đó đứng dậy khỏi niệm mà mặc quần áo vào rồi rời đi trong khi ánh mắt cậu không ngừng nhìn chằm chằm về phía anh trong sự kỳ lạ...
Nhưng trước khi rời đi, cậu đã hỏi anh rằng: “Xà bông giặc đồ mua ở đâu vậy ạ?”
Anh ta mỉm cười nhưng rồi lại tỏ vẻ lạnh lùng trả lời: “Một lát nữa anh mua về cho!”
Cứ như vậy thời gian đã trôi qua, giờ đây đã là muời giờ rưỡi anh cũng đã về nhà, anh ngồi trước cửa phòng trên tay là một điếu thuốc anh không ngừng hút nó rồi thở ra phì phèo trong rất ngầu...
Còn cậu ta thì nằm trên giường bấm điện thoại, nhưng lâu lâu vẫn không ngừng nhìn chằm chằm về phía anh trong khi anh không hề để ý về điều này...
Mà trong đầu suy nghĩ về việc tại sao anh lại không mua xà bông giặc đồ về chứ? Nhưng rồi cũng mặc kệ bởi vì nghĩ là anh đã quên rồi...
Chốc lát đột nhiên có xe bánh bao chạy ngang qua, cậu liền thèm bánh bao mà chạy ra trước cửa với ý định kêu họ dừng lại để mua, nhưng mà không kịp. Người bán bánh bao đã đi mất. Trong khi vẻ mặt của cậu thì tỏ vẻ thất vọng và buồn bã...
Giờ đây đột nhiên anh lên tiếng trong sự quan tâm cậu rằng: “Em đói hả? Ở dưới có quán hủ tiếu ý, xuống đó mà ăn...”
Cậu nghe đến đây liền đi xuống dưới với ý định mở cánh cửa ra để đi ăn, nhưng mở quài mà nó cứng quá nên không mở ra được. Giờ đây cậu cũng đã hết cách nên đã lên lầu nhờ anh ấy xuống giúp đỡ mình...
Anh ta vẫn là vẻ lạnh lùng ấy cứ như ngoài lạnh trong nóng vậy. Mà đi xuống dưới nhà mở cửa giúp cậu, điều này khiến cậu cảm thấy rất là vui...
Cậu đi ra ngoài để mua đồ, cậu không hề đến quán hủ tiếu mà anh nói, mà đi xa hơn nữa bấy giờ cậu đã nhìn thấy một tiệm bán bánh bao, chốc lát cậu đã tiến vào bên trong để mua hai cái, một cái cho mình, một cái cho anh mặc dù cậu cảm thấy bánh bao ở đây rất đắc, khi chỗ cậu chỉ có 5 nghìn mà ở đây lại là 20 nghìn một cái...
Sau khi mua bánh bao cậu cũng đã trở về nhà, bấy giờ cậu bước vào trong và cố gắng đóng cửa lại, nhưng không được bởi vì nó quá nặng, vậy nên cậu đành phải lên lầu một lần nữa để nhờ anh xuống đóng giúp mình. Cậu cứ ngỡ là anh sẽ cảm thấy phiền và la cậu bởi đã nhờ anh đến hai lần...
Nhưng không anh vẫn là sự lạnh lùng đó và đi xuống bên dưới giúp cậu đóng cửa lại. Giờ đây hai người cũng đã lên lầu, cậu giờ lấy bánh bao ra đưa anh một cái và bảo anh ăn đi...
Trong khi anh lại từ chối có lẽ vì ngại hay sao đấy mà bảo hãy cho anh Trúc ăn đi. Nghe đến đây cậu liền bẽ nửa cái bánh bao ra, mà lên tiếng: “Anh ăn đi, em nửa cái anh Trúc nửa cái rồi đây này...”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương